Câu này của Giang Chi Châu khiến cô phải đỏ mặt ngượng ngùng: “anh nói năng không biết xấu hổ hả, anh không nghe thấy em vừa nói tiếng không để ý đến anh à? Còn sinh con gái con trai, anh nghĩ hay quá nhỉ?!”
Giang Chi Châu: “......”
“Được rồi không nói chuyện với anh nữa, bye bye.” Hạ Duy nhanh chóng thoát video rồi thở dài một hơi.
Cũng có thể lắm chứ!
“Gâu gâu.” A Hoàng chạy loanh quanh chỗ cô ngồi, A Quất nằm bò trên sàn cũng kêu meo meo với cô.
Hạ Duy: “.......”
Trong nhà đã có hai đứa con trai rồi, con gái gì đó.... thì đợi sau này hãy nói đi!
Giang Chi Châu ăn cơm với Giang Mạn Mạn còn cố ý chụp vài bức hình gửi qua cho Hạ Duy, xem đối phương có thật sự không để ý đến anh không.
Sau đó đối phương không để ý đến anh thật..!
Giang Chi Châu: “.....”
Giang Mạn Mạn ở chơi với Giang Chi Châu đến tối, mệt rồi mới thiếp đi. anh nhẹ tay nhẹ chân ôm con bé về phòng của Giang Thừa Việt.
Giang Thừa Việt vừa về đến khách sạn lúc anh tới. Giang Chi Châu ôm Giang Mạn Mạn, nhỏ giọng khẽ nói: “Mạn Mạn ở chơi với em đến tối, bây giờ đã ngủ mất rồi.”
Giang Thừa Việt khẽ gật đầu, đón lấy Giang Mạn Mạn từ tay Giang Chi Châu rồi mới nói: “Cảm ơn em, cũng may trong thời gian này có em chăm sóc Mạn Mạn.”
Giang Chi Châu nói: “Em biết anh bận rộn nhiều công việc, em cũng không có lý do gì để nói anh, nhưng Mạn Mạn là con gái của anh, anh nên tranh thủ nhiều thời gian chơi với con bé hơn.”
Giang Chi Châu không phải là người đầu tiên nói với anh ta những lời này, anh ta cũng muốn có nhiều thời gian rảnh chơi với con bé nhưng anh ta không thể: “Hẳn là em cũng biết tình hình của nhà họ Giang, anh muốn cho Mạn Mạn một cuộc sống có điều kiện tốt hơn.”
“Điều kiện sống của Mạn Mạn bây giờ đã tốt hơn nhiều bạn đồng trang lứa với con bé rồi, nhưng con bé không được vui vẻ như các bạn bằng tuổi. anh biết con bé thật sự cần gì không?”
Giang Thừa Việt khẽ nhíu mày không trả lời, anh biết Mạn Mạn muốn anh ở bên con bé nhiều hơn nhưng có nhiều thứ nếu anh không tranh thủ cơ hội thì nó sẽ trở thành của người khác, đến lúc đó chỉ sợ anh ở nhà họ Giang cũng không được yên ổn.
“Hôm nay Mạn Mạn nói với em là các bạn ở nhà trẻ đều có bố mẹ, chỉ có con bé là không có.”
Giang Thừa Việt cảm thấy đau xót khi nghe những lời này, không ai thương Mạn Mạn hơn anh, lúc trước còn có mẹ con bé, bây giờ thì....
“anh biết rồi, hôm nay đã làm phiền em.” Giang Thừa Việt ôm Mạn Mạn vào phòng.
Vài ngày sau, Giang Mạn Mạn hết sức vui mừng chạy đến tìm Giang Chi Châu: “Chú út, chú út ơi, ba bảo mai dẫn con đi công viên giải trí đó!”
Giang Chi Châu hơi bất ngờ, sao tự dưng anh họ cả của anh đã nghĩ thông suốt rồi à?
Giang Mạn Mạn còn dùng sức kéo tay Giang Chi Châu: “Chú út đã nói giúp Mạn Mạn dạy dỗ ba, quả nhiên là có tác dụng.”
Giang Chi Châu buồn cười, anh xoa đầu Giang Mạn Mạn rồi hỏi cô bé: “Ba đưa Mạn Mạn đi chơi, Mạn Mạn vui lắm đúng không?”
“Vâng ạ, Mạn Mạn còn nói với ba muốn mời chú út đi chơi với con!”
“Chú cũng phải đi sao?”
“Vâng ạ!”
Giang Thừa Việt bước tới lúc hai người đang nói chuyện, anh khẽ gật đầu với Giang Chi Châu và nói: “Em cũng đi chung đi, xem như là cảm ơn em vì thời gian này đã chăm sóc Mạn Mạn.”
“Chú út cũng đi nha~”
Giang Chi Châu cười nhéo má cô bé: “Được, chú út với ba cùng đi với con nha!”
Đây coi như là ngày cuối tuần vui nhất của Mạn Mạn từ khi đến thành phố S. Giang Thừa Việt mua cho cô bé một chiếc đầm mới tinh, Giang Mạn Mạn đứng soi trước gương: “Chiếc váy ba tặng đẹp quá đi, Mạn Mạn muốn mặc cho mẹ xem.”
Giang Thừa Việt ôm cô bé, cười nói: “Đừng điệu nữa, chú út đã chờ sốt ruột lắm rồi.”
“Vậy chúng ta mau đi xuống đi.”
Giang Chi Châu đã ngồi chờ sẵn trong xe, thấy Giang Thừa Việt ôm Mạn Mạn xuống mới nói với Hạ Duy: “Mạn Mạn xuống rồi, tối anh sẽ nói chuyện với em tiếp.”
“Được, anh chào hỏi Mạn Mạn hộ em nha~”
anh vừa thoát khỏi video thì Mạn Mạn đã mở cửa xe ra: “Chú út, chiếc đầm mới này của con đẹp không?”
“Đẹp lắm, là ba mua à?”
“Vâng ạ.” Giang Mạn Mạn cười hì hì ngồi vào bên cạnh anh, chốc chốc lại hỏi: “Chú út vừa chat video với bạn gái đúng không?”
Chi Châu có bạn gái sao? Giang Thừa Việt mặt không biến sắc nhìn anh, nhưng cũng không hỏi gì. Giang Chi Châu không trả lời Mạn Mạn nên cô bé lại tích cực giới thiệu với ba: “Ba, Mạn Mạn đã thấy bạn gái của chú út rồi đó, xinh đẹp như mẹ vậy.”
Giang Chi Châu: “.......”
Mạn Mạn mới bé tý tuổi mà sao lại nhiều chuyện như vậy. Cũng may Giang Thừa Việt là người trưởng thành nên anh ấy không hỏi chuyện Giang Chi Châu có bạn gái là như thế nào, chỉ vỗ đầu nhỏ của Mạn Mạn và nói: “Được rồi, mau ngồi xuống đi, con còn muốn đi công viên giải trí không?”
“Dạ muốn!” Giang Mạn Mạn thành công bị dời lực chú ý, ngồi xuống đàng hoàng.
Mạn Mạn ngồi trên xe vô cùng phấn khích đi đến công viên giải trí. Đến cổng công viên, Giang Mạn Mạn ầm ĩ muốn chụp hình với ba, Giang Chi Châu đành chịu khó làm nhiếp ảnh gia. anh cảm thấy rủ anhcùng đi để có người chụp hình mà thôi.
Công viên giải trí rất đông người vào cuối tuần, hầu như là chơi trò nào cũng cần xếp hàng, nhưng Mạn Mạn vẫn rất vui vẻ. Giang Thừa chợt cảm thán lúc xếp hàng chơi trò đu quay ngựa: “anh chưa từng chơi trò này, không ngờ đến đã chừng tuổi này rồi mà phải ngồi con ngựa gỗ này.”
“.......” Giang Chi Châu đồng cảm.
Giang Chi Châu vẫn phụ trách chụp hình cho Mạn Mạn lúc cô bé chơi đu quay ngựa, nhưng kỹ thuật chụp hình của anh đã bị Hạ Duy chê bai một lần rồi, không hiểu tại sao Mạn Mạn lại tin tưởng anh như vậy....
anh về kể lại Hạ Duy, cô trả lời anh: “Có thể là ba của con bé chụp ảnh còn xấu hơn anh.”
Giang Chi Châu: “...............”
Bảo mẫu của Mạn Mạn đưa cô bé đi WC, Giang Chi Châu và Giang Thừa Việt tìm một băng ghế đá ngồi xuống. Giang Chi Châu uống một hớp nước, liền nghe Giang Thừa Việt hỏi anh: “Có phải em sắp về thành phố A rồi không?”
“Vâng.” Giang Chi Châu nghĩ thầm, quả nhiên là không có bí mật nào có thể giấu được trong nhà này.
Giang Thừa Việt nói: “Em có thể dẫn Mạn Mạn theo được không?”
Giang Chi Châu sửng sốt một lúc: “anh muốn giao Mạn Mạn cho em sao?”
“Ừ, sau này anh sẽ càng bận rộn hơn, con bé ở đây thì anh không có thời gian chăm sóc con bé, nếu theo em về thì em có thể chăm sóc con bé.”
Giang Chi Châu nghĩ nghĩ một chốc rồi mới nói: “Nên đó là lý do hôm nay anh dẫn Mạn Mạn đến công viên giải trí sao?”
“Xem là vậy đi.”
Giang Chi Châu khẽ mím đôi môi mỏng, anh có thể tưởng tượng ra lúc Mạn Mạn biết tin này thì sẽ đau lòng đến chừng nào: “Nếu anh bận rộn như thế thì sao không giao con bé cho mẹ nó nuôi?”
Giang Thừa Việt trả lời: “Mẹ con bé đã tái hôn và định cư ở nước ngoài rồi, Mạn Mạn qua đó nhất định sẽ tủi thân.”
Giang Chi Châu định nói bây giờ con bé cũng không còn nơi nào để đi, nhưng lời nói đã đến miệng thìanh lại nói: “Còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không có ý định tái hôn sao?”
“Tạm thời anh chưa có ý định này.”
Giang Mạn Mạn từ WC tới chỗ bọn họ la hét đòi chơi nữa, nên Giang Chi Châu không nói gì thêm.
Bọn họ chơi ở công viên đến tối mới chịu đi về, trợ lý của Giang Thừa Việt lái xe đến chờ sẵn ở cổng.
“Mạn Mạn, con đi về khách sạn với chú út trước nhé, ba còn việc bận phải làm.” Giang Thừa Việt nói với Mạn Mạn.
Mạn Mạn vui vẻ cười nghe ba dặn dò, hôm nay ba đã chơi với cô bé cả ngày nên cô bé hiểu chuyện mà nói: “Vậy ba nhớ về sớm nha.”
“Ừ.” Giang Thừa Việt hôn gò má trắng nõn của cô bé một cái rồi bước tới mở cửa ngồi vào xe.
“Tônge giám đốc Giang, quả nhiên hôm nay hai anh em Giang Nhạc Chương và Giang Nhạc Hân lại đitìm quản lý Cao.” Trợ lý của Giang Thừa Việt vừa lái xe vừa báo cáo với anh.
Giang Thừa Việt hừ lạnh một tiếng, nói với trợ lý của mình: “Tôi đã đoán được từ lâu rồi, còn cuộc hẹn với giám đốcVương mà tôi đã nói sao rồi?”
“đã hẹn rồi, bây giờ chúng ta đi đón ông ấy.”
“Ừ.”
Người trợ lý do dự một lát mới hỏi: “Tổng giám đốc Giang, Giang Chi Châu có chịu về phe chúng ta không?”
“Có thể lôi kéo, nhưng lòng của cậu ấy không ở đây.”
Trợ lý lại nhìn anh một chút rồi không nói gì thêm.
Ở cổng công viên, Giang Mạn Mạn đang ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe xa dần. Giang Chi Châu bế cô bé lên và nói: “Mạn Mạn, chúng ta về khách sạn nào.”
“Vâng ạ....”
Mặc dù bọn họ đã ăn tối trong công viên giải trí rồi nhưng Giang Chi Châu thấy tâm trạng của Mạn Mạn không tốt nên làm mấy món tráng miệng nhỏ dỗ dành cô bé. Qủa nhiên cô bé thấy tráng miệng liền vui vẻ hơn, Giang Chi Châu định chụp hình gửi cho Hạ Duy thì cô đã chủ động gửi yêu cầu chat video với anh.
“Sao bây giờ anh mới ăn cơm?” Hạ Duy cảm thấy rất đau lòng, sao lại muốn dùng hình thức này tổn thương cô chứ?
Giang Chi Châu: “anh làm để dỗ Mạn Mạn.”
Mạn Mạn nghe có giọng nói liền ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi Hạ Duy: “Chào dì út.”
Hạ Duy: “........”
không phải mấy ngày trước còn gọi chị à, sao hôm nay đã biến thành dì út rồi! cô thầm gào thét trong lòng xong mới nhận ra hai chữ dì út này càng có ý nghĩa sâu xa hơn.
“Giang Chi Châu, có phải anh dạy Mạn Mạn gọi bậy không?”
Giang Mạn Mạn: “Là cô giáo trong nhà trẻ dạy con đó, cô ấy nói vợ của chú út thì phải gọi là dì út.”
Hạ Duy: “......”
Giang Chi Châu ho một tiếng rồi nói: “anh trong sạch không làm gì đâu nhé.”
“không trong sạch chút nào! Ai nói với Mạn Mạn em là vợ anh hả?!”
Giang Mạn Mạn cười ha ha: “Là Mạn Mạn tự nói đó.”
Hạ Duy: “.........”
Giang Chi Châu: “..........”
Qủa nhiên Mạn Mạn rất bà tám mà.
“Gâu.” A Hoàng thấy Hạ Duy lại chat video với Giang Chi Châu nên kề mặt lại.
“Oa, chó con kìa.” Giang Mạn Mạn tò mò nhìn A Hoàng, Hạ Duy lại ôm A Quất đến cho cô bé nhìn. cô bé Mạn Mạn hoàn toàn bị hấp dẫn bởi một con chó và một con mèo này, hào hứng muốn chơi đùa với chúng qua màn hình.
Giang Chi Châu thấy bọn họ chơi đùa, liền ngẩng đầu nói với Hạ Duy: “Mấy ngày nữa anh về rồi.”