Cuối cùng Hạ Duy vẫn bị Giang Chi Châu cưỡng ép đưa đến bệnh viện gần đây, bác sĩ không chỉ băng bó vết thương cho cô mà còn tiêm cho cô một mũi.
đã lâu rồi Hạ Duy chưa tiêm nên lúc nghe phải tiêm thì hơi sợ hãi. Nhưng em họ còn ngồi bên cạnh cô, nhớ lại khi còn bé cô cười nhạo cậu sợ tiêm nên bây giờ phải giả vờ tỏ vẻ như không quan tâm. Thế mà lúc thấy đơn thanh toán viện phí cô mới phát hiện rằng hoá ra tiêm chưa phải là đau nhất...
“Có phải bác sĩ lừa tôi không nhỉ, chỉ bị mèo cào một vết mà lại phải tiêm, lại còn đắt như vậy!” Hạ Duy ngồi xe trên đường về không nhịn được phàn nàn. Hạ Minh cười hì hì hai tiếng, nói với cô: “Em nghe nóitiền tiêm là thu theo cân nặng đó.”
Hạ Duy: “....”
Nếu không có người ngoài ở đó thì cô nhất định phải đánh cậu một trận ra trò mới được!
Giang Chi Châu lái xe phía trước nói: “Mèo hoang trong khu chung cư đều không tiêm vắc-xin phòng bệnh nên vẫn phải tiêm một mũi để phòng hờ.” Đột nhiên nói đến chuyện này nên anh bắt đầu suy nghĩ chuyện tiêm vắc-xin phòng bệnh cho lũ mèo hoang trong khu chung cư.
Hạ Duy hỏi anh: “Mấy con mèo đã đưa vào bệnh viện đó thì khi nào mới xuất viện được?”
“Phải quan sát đã, tình trạng của mỗi con mèo đều không giống nhau, có lẽ sẽ mất vài ngày.”
“À.” Con mèo lông vàng đã qua được một kiếp nạn rồi, Hạ Duy cảm thấy câu tục ngữ trong rủi có may thật đúng.
Tuy mất bộ râu nhưng vẫn giữ được trứng.
Thế nhưng sau này vẫn sẽ không còn nữa.
Giang Chi Châu đồng ý yêu cầu của Hạ Duy, đưa cô về cửa hàng làm móng. Trước khi Hạ Duy xuống xe, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay của cô, “Tay của cô như thế này có thể làm cho khách được sao?”
Hạ Duy nói: “không sao, chỉ một vết thương nhỏ thôi mà, không ảnh hưởng gì cả.”
Giang Chi Châu nói: “Ý của tôi là khách hàng nhìn thấy tay cô bị thương thế này thì có khi nào bọn họ không muốn cô đụng vào tay bọn họ không?”
Hạ Duy: “.....”
“anh cho rằng mọi người đều có bệnh sạch sẽ như anh sao?!” Hạ Duy nói dứt lời rồi mở cửa xuống xe rồi ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
Ba chữ ‘Bệnh sạch sẽ’ như đâm trúng tim đen của Giang Chi Châu, anh nhẹ nhàng chau mày rồi lái xe đi.
Hạ Duy nổi giận đùng đùng bước vào cửa hàng, cô nàng thực tập mới đến nhìn ra ngoài cửa rồi hỏi cô, “Chị Hạ Duy, người vừa đưa chị đến đây có phải bạn trai chị không? Lái xe cũng không tệ đấy.”
Hạ Duy nhếch lông mày chất vấn cô nàng, “Sao em có thể nguyền rủa bà chủ của mình như vậy được chứ!”
cô nàng thực tập: “......”
Bây giờ tay của Hạ Duy có chỗ bất tiện là không thể dính nước, thế nên cô suy nghĩ kỹ càng, sao lúc trước mình lại đưa bao tay cho Giang tiên sinh chứ? Qủa thật là não bị úng nước mê muội rồi!
Nhưng làm chuyện tốt có thể giúp Hạ Minh gây ấn tượng tốt, cậu đã thông qua vòng của bách hoá Tinh Quang rồi, tiếp theo có thể thực tập rồi.
Hạ Minh vui mừng hớn hở tiến hành thủ tục nhận chức, hơn nữa sau đó còn nhanh chóng tìm được nhà ở.
“Chị ơi, đồng nghiệp của em bảo người cùng thuê nhà với cậu ấy đã dọn đi rồi, bây giờ cần tìm người ở chung, nếu như em muốn thì có thể dọn qua ở luôn!”
Hạ Duy hỏi cậu: “Em đã đi xem nhà chưa đó?”
Hạ Minh gật đầu: “Em đã đi xem rồi! Tuy không rộng như ở đây, thiết bị lắp đặt cũng bình thường nhưng tiền thuê nhà có thể chấp nhận được.”
“Xa công ty không?”
“Xa hơn ở đây nhưng khu vực cũng không tệ, chỉ có điều nhà ở có vẻ hơi cũ, nên tiền thuê nhà mới rẻ.”
Hạ Duy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy được rồi, lúc em dọn nhà thì báo chị một tiếng.”
Hạ Minh hẹn với đồng nghiệp tan tầm hôm sau sẽ dọn qua, Hạ Duy cũng đặc biệt về sớm để giúp cậu dọn đồ. không thể không nói vị đồng nghiệp này của cậu rất không tệ, còn qua đây giúp đỡ, gặp Hạ Duy thì ngượng ngùng.
Sau khi chuyển xong đồ đạc thì Hạ Minh mời cậu ta ăn một bữa cơm coi như là cảm ơn, đương nhiên là Hạ Minh cũng được lời.
Hạ Duy dọn dẹp xong thì ngã người lên ghế sa lon không muốn nhúch nhích gì nữa. Dọn nhà đúng là một chuyện tốn năng lượng!
cô nhắm mắt dưỡng thần một lúc thì điện thoại reo lên báo có tin nhắn đến. Hạ Duy lười biếng cầm điện thoại lên nhìn.
Hạ Minh: Chị ơi, hôm nay chị thấy cậu đồng nghiệp hôm nay giúp em dọn nhà thế nào?
Hạ Duy: Rất tốt, người ta đi đi lại lại, còn em không biết xấu hổ đứng một bên nhìn.
Hạ Minh:.... Em cũng dọn nhiều thứ lắm mà.
Hạ Minh: Nhưng người đó cũng rất tốt, lúc em vừa đến công ty là anh ấy vẫn luôn chăm sóc em đó, khó có được nhất là vẻ ngoài của anh ấy không tệ ấy!
Hạ Duy..... không phải là em vừa ý anh ta rồi hả?
Hạ Minh:..... không phải! Lúc nãy anh ấy xấu hổ hỏi em... chị có bạn trai chưa!
Hạ Duy:.....
Hạ Minh: Hai người đều trùng hợp FA như nhau thì chi bằng làm quen đi [ cười xấu xa ]
Hạ Duy:..... Em nói cho anh ta biết chị có bạn trai rồi.
Hạ Minh: Tại sao chứ! Em thấy anh ấy cũng không tệ lắm mà! Thử tiếp xúc một lần đi mà!
Hạ Duy:... Em làm mai mối điêu luyện quá nhỉ. Tổ quốc chưa thống nhất, không có lòng yêu đương.
Hạ Minh:.....
Hạ Minh: Được rồi [ mỉm cười ]
Sau đó cậu không gửi tin nhắn cho cô nữa, Hạ Duy nhớ lại vị đồng nghiệp của cậu, cảm thấy cũng không tệ. Vóc dáng không cao lắm nhưng cao hơn cô, dù cô có mang giày cao gót vẫn cao hơn cô mộtcái đầu. Dáng vẻ rấtdịu dàng, tuy không phải là xuất sắc khiến người khác phải hoảng sợ nhưng khôngdằn lòng nhìn lần . Tính cách càng không phải nói nữa, giúp Hạ Minh lười biếng dọn hành lý thì quả thật là người hiền lành.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Hạ Minh đã kiếm được chỗ ở nên dọn ra ngoài rồi, đồng nghiệp của nó còn đến giúp đỡ. Vị đồng nghiệp đó rất tốt, tính cách ắt cũng không tệ lắm, còn hỏi thăm Hạ Minh mình... có bạn trai chưa, nhưng mình có thể làm sao được chứ, mình không muốn yêu đương nữa, cảm giác như mình đã bỏ qua số tiền triệu vậy ( mỉm cười)
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình thật nghi ngờ là cậu đã hút hết vận đào hoa của bọn mình [ bye bye ]
không gầy mười cân không đổi tên: không phải hôm qua cậu nói gặp được một anh kiểm toán rất đẹp trai sao? Cậu có tư cách gì nói câu đó? [ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Lâu rồi mình mới gặp được một anh kiểm toán như vậy đó! Cậu xem Hạ Duy kìa! Mới chia tay anh trai ngây thơ kia chưa bao lâu đó!
Tiểu Điềm Điềm vô địch: ... Cảm thấy hoa đào của Hạ Duy rất nhiều, thật hâm mộ!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Có gì để hâm mộ chứ, mình đã từ chối rồi
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Coi như cậu có lương tâm một lần, không hại con trai người ta.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: Nhưng mình thật sự không hiểu, sao Hạ Duy lại luôn có thể gặp được đàn ông đáng yêu như vậy [ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nhân phẩm đó là vũ khí luôn để bên người đó, cậu ấy đã dùng hết nhân phẩm ở phương diện này rồi, những phương diện khác đều bị trả lại.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ví dụ như Giang tiên sinh ở dưới lầu sao? [ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Giang tiên sinh vừa đẹp trai lại có tiền, cậu còn gì phải bất mãn nữa chứ.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cậu có thể lướt lên các tin nhắn trước mà xem [ mỉm cười ]
Ba phút sau.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình đã cẩn thận xem lại hết, mình càng thấy cậu xứng đôi với vị Giang tiên sinh, giúp nhau làm tổn thương người khác
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:...
Sau đó các cô cùng nhau nói tốt cho Giang tiên sinh, Hạ Duy không dám ừ bừa bãi nữa, nhưng đúng thật nhân phẩm là thứ vũ khí luôn đem theo bên mình, vì hôm sau cô nhận được thông báo tăng tiền thuê nhà của ông chủ.
Cửa hàng của cô gần quảng trường Tinh Quang nên tiền thuê nhà cũng đắt hơn chỗ khác, lúc trước côđã thương lượng với ông chủ là muốn ký hợp đồng năm trực tiếp vì sợ sẽ tăng tiền thuê nhà nhưng ông chủ không đồng ý, bây giờ hợp đồng năm đã đến kỳ hạn, quả nhiên là ông chủ thông báo tăng tiền thuê nhà với cô.
Hạ Duy càng phiền muộn hơn, tuy cửa hàng của cô buôn bán không tệ lắm nhưng mỗi tháng cô phải trả tiền lương cho nhân viên, còn có tiền điện nước, thiết bị của cửa hàng, nhiều số tiền dồn lại cũng là mộtchi tiêu xa xỉ. Bây giờ tiền nhà thì tăng, thu nhập của cô càng ít đi.
cô gọi điện cho ông chủ muốn thương lượng về chuyện tiền thuê nhà thì ông chủ không kiên nhẫn, trực tiếp nói cho cô hợp đồng đến kỳ hạn rồi, nếu không trả tiền thì dọn đi. Hạ Duy biết khu vực này khônglo không có nhà thuê nhưng ông chủ quyết tâm muốn tăng giá, cô nói gì cũng vô dụng.
Đúng là nghèo còn mắc cái eo, cô chưa giải quyết được chuyện này thì Tiểu Thu lại đột nhiên nói cho cômuốn tạm nghỉ việc.
Trong ngành này có rất nhiều người, thợ làm móng bình thường đều làm không lâu nhưng Tiểu Thu đãlàm việc ở cửa hàng cô gần một năm, coi như thời gian khá dài. Nhưng đối với số lượng khách của cửa hàng bây giờ mà thiếu một thợ làm móng thì chắn chắn sẽ cực kỳ bận rộn.
cô tìm Tiểu Thu để nói chuyện tâm sự, dùng lý dùng tình nhưng Tiểu Thu đã quyết định nghỉ việc, côkhông thuyết phục được, hơn nữa nghỉ khá gấp, không có ý định quan tâm đến quy định của hợp đồng là ‘một tháng trước khi nghỉ việc phải thông báo’.
Hạ Duy cảm thấy cửa hàng của cô có phải là nên đóng cửa rồi không đây?