Trans: Khanhkhanhlmao
_____________________________
Minamino Chinatsu một mình đi bộ đến ga tàu.
Satou-kun, cậu nam sinh đến vừa nãy vẫn ở cùng đã ngỏ ý muốn đưa cô đến ga. Tuy nhiên, cô đã từ chối vì muốn đi bộ một mình.
(Hôm nay đúng là một ngày đầy rẫy chuyện. Dù sáng nay cảm thấy chán nản mọi thứ và thành thật mà nói thì bây giờ mình vẫn thấy như vậy, nhưng lại có một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.)
◇◆
Đối với Minamino Chinatsu, hôm nay có thể dễ dàng được mô tả là khởi đầu tồi tệ nhất trong đời cô.
Mặc dù đã biết trước chuyện đó sẽ đến, sáng nay cô đã chính thức biết về việc cha mẹ ly hôn. Với người cha đã rời nhà từ lâu và không xuất hiện từ mùa xuân.
Cô mơ hồ biết lý do ly hôn là do cha cô ngoại tình. Mẹ cô chủ yếu nói về tiền cấp dưỡng và đảm bảo tiền nuôi dưỡng cho Chinatsu. Người mẹ từng ưu tiên gia đình trên hết đã dễ dàng từ bỏ chồng con. Trong khi cha cô, người đã bỏ rơi họ cũng chỉ nói về chuyện tiền bạc.
Và Chinatsu không thể nói gì, đã chán ngán mọi thứ. Bị thúc đẩy bởi cảm xúc bốc đồng cô để lại người mẹ ở nhà và đến trường.
Mặc trên người bộ đồng phục, cô đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc khi đến ga tàu nơi trường học tọa lạc. Dù mọi thứ có khó khăn đến đâu cô vẫn có thể đóng vào vai "Minamino Chinatsu", bản thân cô đã trở thành như vậy.
Là một cô gái vui vẻ, không thể làm ngơ trước những người cần giúp đỡ. Dù không phải không muốn nói chuyện với các bạn nam, cô chỉ duy trì ở mức độ tình bạn và không tìm kiếm mối quan hệ tình cảm. Đôi khi cô được hỏi xin thông tin liên lạc thì luôn kiên quyết từ chối, nói rằng bản thân chỉ lưu số của bạn trai tương lai. Cô biết điều này khiến mình trông có tiêu chuẩn rất cao. Nhưng thay vì theo đuổi tình cảm cá nhân, cô làm rõ rằng mình ở đây để ủng hộ mối quan hệ tình cảm của bạn bè và không muốn trở thành đối thủ của họ.
Vì không ai biết về những ngày sơ trung của cô nên cuộc sống trở nên dễ dàng hơn nhiều so với trước đây. Nhưng đôi khi, cô không khỏi tự hỏi.
Bản thân có thể trở thành con người thật của mình ở đâu?
Nếu thậm chí không thể là chính mình ở nhà, vậy thì nên trở thành chính mình ở đâu?
Cảm thấy kiệt quệ về mặt cảm xúc vì những sự kiện đã xảy ra vào buổi sáng, cô lấy chuyện việc vặt do giáo viên giao làm cái cớ để một mình về nhà.
Đi men theo con đường gần công viên là một ý thích bất chợt, có lẽ cô không muốn về thẳng nơi có căn nhà đó. Nhưng cô phải về nhà. Với những cảm xúc lẫn lộn như vậy, cô bắt đầu đi bộ về phía ga tàu và sau đó rẽ vào một con đường nhỏ.
Meo-.
Đó là lúc cô nghe thấy tiếng kêu yếu ớt, như đang cầu cứu.
◇◆
Vừa bước đi vừa hồi tưởng. Chỉ là một chút, thật sự chỉ một chút thôi, trái tim cô dường như đập mạnh hơn bình thường. Có lẽ hoặc rất có thể là vì cậu ấy, cậu bạn nam đầu tiên được thêm vào ứng dụng nhắn tin của Chinatsu sau khi cô hoàn toàn thiết lại lại mọi mối quan hệ khi vào cao trung.
(Cậu ấy hoàn toàn không phải là 'Số hai'.)
Cậu ấy, chính bản thân và những người xung quanh đã chấp nhận điều đó, nhưng đôi khi vẫn cậu bị gọi bằng biệt danh đó. Ban đầu, cô không gọi các bạn nam bằng biệt danh trừ khi nó đã được lan truyền đủ nhiều để không gọi như vậy sẽ trở nên kỳ lạ. Nhưng cô đã mệt mỏi khi phải sử dụng cái thuật ngữ đó.
Cô không có tình cảm lãng mạn với cậu ấy, cũng không phải cô thấy cậu đẹp trai. Cậu ấy không nhuộm tóc hay có vẻ ngoài lôi thôi, chỉ có mái tóc bình thường và gương mặt bình thường. Cậu ấy giống như người có thể dễ dàng hòa vào rồi tàn hình trong đám đông vậy. Nhưng mà, cô cũng không ghét cậu.
Nhưng trước cả những điều đó, còn có vấn về những ngày sơ trung và cha mẹ cô. Hiểu được khái niệm "thích" là điều Chinatsu thường gặp khó khăn, đặc biệt là khi nó liên quan đến chính bản thân cô.
Quan trọng hơn cả, cảm giác được phép là chính mình mà không bị ghét vì điều đó thật nhẹ nhõm làm sao. Xả hết bức xúc, cùng ăn cho đến khi no, cô cảm thấy cả cơ thể mình nhẹ nhàng hơn mà không chỉ riêng gì tâm trí.
Hơn nữa—
Vào khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy chú mèo trắng bị bỏ rơi cô đã cảm thấy một sự kết nối khó tả.
Khi nghĩ "Mình muốn giúp chú mèo con," trong thâm tâm cô lại hét lên, "Giúp mình với."
Dù biết rằng sẽ chẳng ai thực sự đến giúp.
Nhưng cậu ấy đã đến.
Giữa lúc cảm giác trống rỗng tràn ngập, cậu ấy đã tìm thấy cô ngồi đó.
Trước đây họ không tiếp xúc nhiều, nhưng cậu ấy đã làm nhiều việc vì cô. Cậu ấy gỡ bỏ chiếc mặt nạ mà cô đã ẩn sau, cho phép cô trút hết nỗi lòng sự và thậm chí còn nấu một bữa ăn lấp đầy dạ dày cô.
"...Cứ như cậu ấy đã nhặt cả mình cùng với chú mèo con vậy."
Cô khẽ lẩm bẩm và đỏ mặt vì lời nói của mình.
Tiếp tục bước nhanh hướng về phía ga tàu. Cô mừng vì đã từ chối lời đề nghị tiễn ra ga của cậu ấy, cảm thấy đúng đắn khi chọn ở một mình.
Khi lên tàu, cô mở điện thoại và khởi động ứng dụng nhắn tin.
(Minamino) Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay nhé. Mình đã đến ga an toàn và lên tàu rồi.
(Satou) Thật tốt khi nghe vậy.
Phản hồi đến môt cách nhanh chóng, dù chỉ là một dòng rất ngắn gọn. Cô nghĩ có lẽ cậu ấy đã đợi mà không tắm, mỉm cười nhẹ nhàng trước ý nghĩ đó.
(Minamino) À nè, bọn mình nên đặt tên cho chú mèo là gì nhỉ?
(Minamino) Satou quyết định nhé?
Một cuộc trò chuyện chỉ kéo dài qua hai trạm dừng.
(Satou) Tớ nghĩ bọn mình chỉ đang chăm sóc tạm thời, nên chưa nghĩ đến việc đặt tên.
(Minamino) Nhưng sẽ phiền nếu gọi mà không có tên đúng không? Nó vẫn đang ngủ hả?
(Satou) Đang ngủ.
(Satou) Tên của chú mèo à. Dù sao thì Minamino tìm thấy nó, thế cậu nên đặt tên cho nó.
(Minamino) Được rồi, nhưng mình hy vọng cậu cũng nghĩ về vài cái tên nhé, Satou. Ngày mai bọn mình sẽ chia sẻ những cái tên bản thân nghĩ ra nhé.
Cả hai đã yêu cầu nhau bỏ kính ngữ khi gọi tên, về cơ bản là bỏ đi '-san'. Điều đó xảy ra ngay trước khi họ chuẩn bị trao đổi thông tin liên lạc.
Tìm kiếm chủ nhân của chú mèo và duy trì khoảng cách trong lớp dường như sẽ có lợi hơn cho cả hai. Nếu họ tiếp tục giữ liên lạc thì việc có thông tin của nhau là điều tuyệt đối cần thiết nên cô đã tự mình hỏi cậu ấy.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô ấy hỏi xin thông tin liên lạc của người khác trước khi người khác hỏi xin cô. Có lẽ những người đã xin thông tin liên lạc của cô ấy cũng cảm thấy lo lắng như bản thân lúc này.
Là những gì cô nghĩ khi ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, ngắm nhìn khung cảnh thành phố đang trôi qua ngoài cửa sổ toa tàu.