Trans: Khanhkhanhlmao
______________________________
Tôi giờ đang mang khay cát và tất cả những vật dụng khác từ bộ dụng cụ cho mèo con, trong khi Minamino-san giữ chiếc lồng có chú mèo con bên trong. Chiếc lồng may mắn thay có một tay cầm giúp việc mang dễ dàng hơn, chú mèo con bên trong thì dường như đang ngủ gật khi chúng tôi bước đi.
Mặc dù đoạn đường không xa lắm, nhưng việc mang theo tất những thứ nặng nề này quả là
thử thách.
Và thành thật mà nói, tôi đã dự định một mình mang tất cả và chia tay cô ấy ở đây, nhưng việc giữ cả lồng và khay cát cùng lúc có hơi khó khăn với độ dài cánh tay của tôi.
Trái ngược với khi chúng tôi đến, cả hai bây giờ bước đi trong sự im lặng.
Mặt trời đã bắt đầu lặn dần, và tôi không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Minamino-san.
"Cậu... có chút kỳ lạ đấy, cậu biết không?"
Minamino-san nói khi cả hai đến nhà, tôi mở cửa và đặt khay cát xuống.
"Nhưng thực ra tớ nghĩ mình khá bình thường."
"Có lẽ mình đã dùng sai từ, nhưng ý là Satou-kun, cậu rất tinh ý với mọi người biết chứ?"
"Thật sao? Tớ thì không nghĩ vậy."
"Mình nói vậy vì cậu dễ dàng nhìn thấu mình."
Cô ấy nói, và chỉ vào tôi như một thám tử vừa phát hiện ra tên thủ phạm.
"Và sau những gì cậu đã nói trước đó thì mình đã suy nghĩ lại về rất nhiều chuyện, và có một điều mình nhận thấy về Satou-kun đó là cậu làm rất nhiều việc ở trường mà không nổi bật. Như trong giờ dọn vệ sinh hay các hoạt động nhỏ của lớp, cậu cứ lặng lẽ hòa nhập vào những nơi dường như không có nhiều người. Làm sao để nói nhỉ... không phải là cậu không đáng chú ý, mà là đang cố gắng để không nổi bật?"
"Nghe cậu mô tả như tớ là nhân vật chính đang che giấu sức mạnh vậy, quá cường điệu luôn đó."
Có vẻ như thời gian cô ấy im lặng là để suy nghĩ và xem xét lại mọi thứ. Nghĩ rằng cô ấy không giận dữ chút nào, tôi trả lời như thế trong khi thầm nghĩ "ra vậy".
Cô ấy cũng là người tinh ý như tôi.
Đó không phải là thứ tôi có thể tự tin nói rằng bản thân hoàn toàn "nhìn thấu" cô ấy. Thay vào đó chỉ là nhận ra một dấu hiệu nhỏ của sự kỳ lạ, có lẽ là một chút giả tạo từ phía cô ấy. Trực giác của tôi mách bảo rằng có lẽ đó là do sự đồng cảm với những người giống nhau.
Cô ấy đeo lên mình một chiếc mặt nạ để đảm bảo tất cả mọi người đều yêu mến bản thân, cố gắng hết sức để tránh bị ghét hay tạo ra người thù ghét. Nỗ lực để duy trì một vị trí trung lập nhất có thể, giống như chơi một trò chơi hẹn hò để kiểm soát mức độ yêu thích của mọi người đối với mình vậy.
Ngược lại, tôi là kẻ có xu hướng giữ bản thân kín đáo. Mặc dù không phải là không thể nổi bật nếu cố gắng, nhưng tôi chọn cách không thu hút sự chú ý và thích sống một cuộc sống cao trung mà không quá dính líu vào những chuyện xung quanh hơn.
Lúc đầu khi vào trường tôi đúng là có nổi bật theo cách hơi tiêu cực, nhưng chuyện đó không đến mức kéo dài được quá một mùa. Tôi cũng không phải là hoàn toàn vô hình hay gì, nhưng cũng không là trung tâm của sự chú ý. Không nổi bật về học tập, không rớt nhưng cũng không đầu bảng. Tương tự bản thân cũng không đặc biệt giỏi hay kém về thể thao, chỉ đủ để vượt qua mấy lớp thể dục.
Có lẽ đó là lý do tôi, theo một nghĩa nào đó là bạn cùng lớp ít liên quan nhất đến cuộc sống của Minamino-san. Tôi không đủ cô đơn để cố gắng dính líu quá nhiều vào cô ấy, không chủ động tiếp cận và chỉ ở mức bạn cùng lớp cô ấy biết mặt.
Mặc dù vậy, cách cô ấy đối xử với tôi không khác gì so với những nam sinh khác trong lớp mà cô coi là thân thiết.
Việc đối xử với mọi người bình đẳng mà không phân biệt. Nghe có vẻ bình thường, nhưng tôi không thể tránh khỏi cảm giác một chút lo lắng. Nó khiến tôi nghĩ rằng, có lẽ giống như cách tôi bản năng tự bảo vệ mình, cô ấy cũng đang áp dụng một phương pháp tương tự để điều chỉnh vị thế của mình.
Tôi có thể để cô ấy yên.
Tuy nhiên, chẳng thể phủ nhận rằng bản thân không cảm thấy muốn đối xử tử tế đối với những cô gái dễ thương. Và hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ gọi tôi là "số hai" hay nhắc đến chủ đề đó.
Vì vậy thay vì ép buộc bản thân với những điều khiến cô ấy không thoải mái, tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng không cần phải làm như vậy ngay cả trước mặt một thằng không nổi bật như tôi, đặc biệt khi không có ai khác xung quanh biết về cô ấy.
"Cậu có sợ bị người khác ghét không?"
Cảm nhận rằng đôi chút căng thẳng đã được giải tỏa, tôi quyết định hỏi cô ấy một câu như vậy.
"Mình đoán vậy, nhưng cũng không hẳn cho lắm... Nè, cậu có chút thời gian sau chuyện này không, Satou-kun? Nếu không phiền."
Câu trả lời của cô ấy khiến tôi cảm thấy như chúng tôi đã gần gũi hơn chút so với trước đây, khi mà vẫn còn một cái khoảng cách vô hình nào đó giữa cả hai.
"Tớ ổn thôi, nhưng còn cậu thì sao? Tớ chắc là cậu có giờ giới nghiêm hoặc gì đó."
Đây là nhà tôi. Còn về việc tôi có thời gian hay không thì ngoài việc sắp xếp khay cát cho mèo con và làm một số bài tập về nhà, rồi đọc manga và chơi game thì hôm nay tôi không có nhiều việc phải làm. Nói cách khác là tôi có thời gian, tuy nhiên điều đó thì chưa chắc với cô ấy.
Giờ tuy không quá muộn, nhưng cũng chẳng còn sớm gì.
"Cậu biết đấy... mình chỉ muốn có gì đó để nói chuyện với cậu. Mình có đang làm phiền không?"
Thật sự đối với một chàng trai có bí mật là còn nguyên seal như tôi thì điều này giống như ước nguyện thành hiện thực vậy, mặc dù nó có vẻ không thực tế cho lắm.
"Tớ thì ổn. À và còn một điều nữa tớ sẽ nói trước cho cậu biết để đề phòng, bố mẹ tớ hôm nay sẽ không về."
"Hưmm, mình không biết chuyện đó đấy, cậu định làm... là điều cậu nghĩ mình sẽ nói nhỉ? Nhưng từ ánh nhìn và mọi thứ đã xảy ra hôm nay, Satou-kun, mình không nghĩ cậu sẽ làm bất kỳ thứ gì như vậy. Đúng, mình tin cậu... À mà đừng lo, nếu cậu có thử làm gì đó thì mình sẽ nghiền nát cậu thôi."
"Cảm ơn vì đã phá hỏng mấy câu nói cảm động bằng lời đe dọa đó."
Hai người, một trái một gái, cùng nhau ở riêng vào buổi tối.
Mặc dù đó không phải là ý định của bản thân, nhưng để an toàn tôi quyết định nói rằng bố mẹ tôi sẽ không về. Đáp lại, tôi nhận được một lời đe dọa nếu tôi "thử làm gì đó".
— và "gì đó" là gì thì, ờm, tôi sẽ để trí tưởng tượng của bạn giải quyết.