Trans: Khanhkhanhlmao
______________________________
Mùa thu năm ấy, tôi lần đầu tiên gặp Minamino Chinatsu dưới tán cây to trong công viên Sakurazaka, nơi nằm lưng chừng một con dốc.
Đúng như tên gọi, hoa anh đào ở đây nở rực rỡ vào mùa xuân, nhưng khi mùa hè kết thúc và thu đến thì nơi này thường không có một bóng người.
Chính tại nơi ấy, tôi đã bắt gặp một cô gái trông quen thuộc đang ngồi xổm trong bộ đồng phục học sinh. Tôi dừng lại và nhanh chóng tiến lại gần, lo lắng không biết cô ấy có phải đang cảm thấy không khỏe không.
"Ờm, nếu tớ nhớ không lầm thì cậu là Minamino-san đúng không? Cậu đang làm gì ở đây vậy? Cậu ổn chứ? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
"...Eh? À, ờm..."
Cô ấy ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên và nhìn tôi như thể sự xuất hiện của tôi là điều không ngờ.
"Satou-kun? ...Eh? Cậu đang chạy bộ hả?"
Dựa vào trang phục, cô ấy có lẽ đã suy luận ra rằng tôi đang chạy bộ.
Gật đầu trước câu hỏi của cô ấy, tôi trả lời "Ừ, vì tớ thuộc câu lạc bộ về nhà nên không có gì ngạc nhiên nếu cơ thể bản thân trở nên uể oải, và nhà tớ ở gần chỗ này, nên khi có thời gian tớ thường chạy bộ quanh đây vào giờ này. "
"Cậu kỳ lạ thật đó. Nếu thế thì sao không tham gia câu lạc bộ nào đó? Nếu tự nguyện ra ngoài chạy bộ thì cậu đâu ghét tập thể dục hay thể thao đúng không?"
"À, thực ra tớ có một công việc bán thời gian nên... mà khoan đã, bọn mình lạc đề rồi. Cậu đang ngồi xổm ở đây vì cậu cảm thấy không khỏe hay gì đó phải không?"
"Hả? À, không phải vậy—"
Sau khi nói vậy, cô ấy hơi nhổm người dậy để lộ ra một chiếc hộp các tông nhỏ trước mặt. Và cuối cùng, có một thứ gì đó trên ngực cô ấy mà tôi không thể nhìn thấy trước đó. Một con—
"—mèo con?"
"Ừm, có vẻ như là một con mèo bị bỏ rơi, và trông nó rất yếu."
Cô ấy nói rằng nó chỉ kêu đúng một tiếng, và khi cô ấy tiến lại gần thì nó đã rất yếu ớt.
"Mẹ mình bị dị ứng nặng với mèo nên nhà mình không thể nuôi nó. Nhưng khi nhìn thấy nó... mình không thể bỏ mặc nó được, nên mình đang nghĩ phải làm sao..."
Bình thường, cô ấy luôn vui vẻ và cười đùa.
Dù tôi không biết rõ về cô ấy vì chúng tôi không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nhưng hình ảnh cổ làm sáng bừng bầu không khí lớp học chỉ bằng sự hiện diện của mình giống như vầng dương vậy. Thú thật, tôi không định dính dáng quá nhiều đến cô ấy. Tuy nhiên khi thấy cô ấy lẩm bẩm với vẻ buồn bã và cô đơn, tôi cảm thấy mình buộc phải làm gì đó để giúp, dù chuyện này không giống tôi cho lắm.
Suy nghĩ, cảm nhận và làm.
Theo những lời mà bản thân thường nghe trong năm nay, tôi suy nghĩ một lát.
Câu trả lời đã rõ ràng.
"...Ừ, tớ hiểu rồi. Bọn mình hãy đưa chú mèo này đến bác sĩ thú y trước đã. Chuyện nuôi nó mãi cũng hơi khó, nhưng tớ có thể tạm thời chăm sóc nó tại nhà."
"Eh?"
Khi tôi nói vậy, mắt Minamino-san mở to hơn và giọng cô ấy cao hẳn lên, rồi nhìn chằm chằm vào tôi mà không chớp mắt.
"Này, tớ chỉ cảm thấy tội nghiệp nếu để chú mèo như thế này. Và, dù tớ nói là sẽ chăm sóc nó, thì chỉ là tạm thời thôi được chứ? Bọn mình cần phải tìm người có thể nhận nuôi nó."
Tôi nghĩ rằng Minamino-san dễ thương.
Mấy thằng con trai trong lớp tôi coi bản thân là may mắn khi được học cùng với cô ấy, và tên của cô ấy là thứ thi thoảng xuất hiện trong các tiết học thể dục chung. Cái tên ấy chưa bao giờ vắng mặt trong các cuộc thảo luận hàng ngày về việc chàng trai nào thích cô gái nào.
Ừ thì, bản thân tôi chưa bao giờ tham gia vào những cuộc thảo luận kiểu vậy, nhưng tôi hoàn toàn đồng ý rằng cô ấy rất dễ thương.
Nhóm bạn của cô ấy là kiểu thuộc hàng đầu trong hệ thống phân cấp xã hội về mặt thứ hạng, nếu có thể diễn tả như thế. Cô ấy hòa đồng và đối xử với mọi người cả trong và ngoài nhóm của mình mà không phân biệt. Cô ấy không bao giờ khoe khoang về ngoại hình hay khả năng của mình. Ít nhất thì theo quan điểm của tôi, cô ấy là một cô gái nổi tiếng và tốt bụng như một nhân vật bước ra từ sách ảnh vậy.
Và khi bị một cô gái dễ thương như thế, người mà bản thân chưa bao giờ nói chuyện nhìn chằm chằm, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ. Để tránh ánh nhìn của cô ấy tôi bật màn hình điện thoại lên.
Tìm kiếm một phòng khám thú y gần đó và nhanh chóng gọi điện. Trong khi Minamino-san trông có vẻ hơi lơ đãng vì cuộc gọi đột ngột của tôi, tôi giải thích tình hình với nhân viên tiếp tân ở đầu dây bên kia và hẹn bác sĩ khám cho chú mèo.
Vì lý do nào đó tôi được khen vì đã gọi điện đến để kiểm tra cho chú mèo bị bỏ rơi. Dù bản thân không phải là người phát hiện ra chú mèo, thế nên tôi cảm thấy chút áy náy và quay sang Minamino-san với một nụ cười.
Nụ cười này là thứ mà tôi có được một cách tự nhiên từ công việc bán thời gian.
"Giờ nhẹ nhõm rồi. Họ nói bọn mình có thể đưa chú mèo đi khám ngay bây giờ. Họ cũng hỏi tớ về việc chú mèo đã được tiêm phòng chưa, tuổi của nó và những thứ khác, nhưng tớ không biết gì về những điều đó nên chỉ nói sẽ mang chú mèo đến để họ tự xem. Nếu nó bị ốm thì họ sẽ cho thuốc, và nếu cần thêm dinh dưỡng có thể họ sẽ truyền dịch. Ngoài ra, tớ cần ghé về nhà lấy ví và rút tiền ở cửa hàng tiện lợi trên đường đi. Xin lỗi vì đã nhờ, nhưng cậu có thể đi cùng tớ không?"
Nhà tôi ở ngay góc đường, và tôi thì không thể vào cửa hàng tiện lợi với chú mèo trong tay được. Tôi tiếp tục.
"Được chứ, tất nhiên... hay đúng hơn là mình đã tìm thấy chú mèo nên tất nhiên mình sẽ cố gắng tìm ai đó nhận nuôi nó— Ể? Eh? Satou-kun là kiểu người như thế này á?"
"—Tớ bắt đầu thực sự lo lắng về cách người khác nhìn nhận tớ rồi đấy..."
"Không, ý mình là, ờm... Phải! Cậu trông rất tốt bụng!"
"Giờ tớ càng lo hơn rồi đấy. Ý tớ là với ấn tượng đó, sẽ không khó gì để tớ nói lời tạm biệt và trốn đi đúng không? Cậu nghĩ tớ lạnh lùng đến mức nào chứ?"
"Đúng! Nhưng không phải vậy. Dù là bạn cùng lớp thì bọn mình hầu như chưa bao giờ từng nói chuyện với nhau. Tuy nhiên cậu đã lo lắng cho mình chỉ vì thấy mình ngồi xổm ở đây, rồi đến để kiểm tra mình có ổn và hỏi xem mình có bị ốm không nữa."
"Không phải đó là chuyện bình thường sao?"
"Trời ạ, ý mình đang nói rằng coi điều đó là bình thường có nghĩa rằng cậu thực sự rất tốt bụng!"
Không hiểu sao Minamino-san lại lên tiếng với tông giọng hơi tức giận.
Êy, không cần phải giận đến mức đỏ mặt đâu.
Mặc dù nói rằng tôi không nổi bật, nhưng kỹ năng giao tiếp của bản thân không nên tệ đến vậy. Tuy nhiên, có vẻ tôi vẫn chưa đủ trình độ để đối phó với con gái.
"Ahaha xin lỗi, tớ đoán vậy. Vậy, dù nó kêu yếu ớt thì tớ cũng không nghĩ nó đang gặp tình trạng nguy cấp nhưng có lẽ bọn mình nên nhanh chân. Tớ sẽ dẫn cậu đến đó nên cậu đi cùng tớ chứ? Tớ nên bế chú mèo hay cậu muốn giữ nó như thế? Tớ cũng sẽ mang theo hộp carton nữa, để đề phòng."
Tôi hỏi Minamino-san và bắt đầu đi dọc theo con đường mà tôi đã chạy bộ trước đó.
Minamino-san, người vẫn nhìn tôi với vẻ thích thú, gật đầu.
"Xin lỗi nhé, chị sẽ đưa em đến bác sĩ thú y ngay nên hãy cố gắng một chút nữa nhé."
"Meo~"
"A… Satou-kun! Nó kêu kìa!"
"Mừng quá. Có lẽ nó không khỏe chỉ vì đói thôi, tớ chỉ hy vọng nó không bị ốm gì."
Khi chúng tôi bước đi, chú mèo trong vòng tay của Minamino-san, người đang đi sau tôi và nhẹ nhàng vỗ về nó kêu yếu ớt nhưng đều đặn, cho thấy rằng nó vẫn còn sống.
Đó là một chú mèo có bộ lông trắng tuyệt đẹp.