Trans: Khanhkhanhlmao
_____________________________
Ngay cả sau khi vào nhà, Minamino và tôi vẫn im lặng một lúc lâu.
Tôi muốn trò chuyện với Minamino về những gì đã xảy ra trước đó, về điều Kanazaki đã nói, và về mọi thứ khác.
Nhưng trong những lúc như thế này, tôi lại không biết nên nói gì. Không biết nên bắt đầu cuộc trò chuyện từ đâu.
Từ sâu trong thâm tâm tôi biết rằng tôi nên là người mở lời, dù là xin lỗi vì đã không nói cho cô ấy biết sớm hơn hay nói rằng cô ấy đừng lo lắng quá. Dù không biết chính xác là phải nói gì, tôi hiểu rằng tôi nên là người phá tan sự im lặng này.
Nhưng có gì đó trong tôi vẫn chống cự, không để cho những lời nói đó thoát ra.
"Kẻ giết em gái."
Một từ mà tôi không thể phủ nhận nếu dùng để miêu tả bản thân. Nhưng tôi không thể tưởng tượng ra nổi việc Minamino sẽ nói như vậy.
Thực lòng mà nói thì tôi nghĩ rằng nỗi buồn và cô đơn từ lúc đó đã không còn vương vấn nơi mình. Nhưng sự thật vẫn là những câu nói không thể thốt nên lời khi tôi đối diện với Kanazaki. Và điều đang xoáy vào tâm trí tôi bây giờ là nỗi sợ hãi.
Tôi, kẻ khéo léo tránh né việc lớp mặt nạ của mình bị lột trần bởi người khác trong khi bóc trần của họ, giờ đây mắc kẹt trong tình trạng bế tắc.
"Thực ra, hồi đó mình rất được bố cưng chiều."
Thay vì một kẻ thảm hại như tôi, Minamino là người phá vỡ sự im lặng.
Tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ về điều cần nói, thứ gì là điều nên thảo luận, và trong khoảnh khắc đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn Minamino. Đôi mắt to của Minamino vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi suốt thời gian qua.
"Cả bố mẹ mình đều đi làm, và mẹ mình có công việc toàn thời gian trong một công ty. Nhưng cả hai đều rất tốt bụng. Tuy nhiên, mẹ mình là người rất quan tâm đến hình ảnh của gia đình trước xã hội, một kiểu người mẹ nghiêm khắc về giáo dục. Khi mình làm tốt thì bà ấy rất hài lòng, nhưng cũng thường xuyên la rầy mình... Hồi học sơ trung, khi mình quyết định học trường cao trung khác thì bà ấy rất không hài lòng. Dù vậy bố luôn vô cùng chiều chuộng mình, ông ấy đã ủng hộ mình từ lâu, và rất ngầu nữa. Bố luôn nói rằng mình nên làm những gì mình thích. Đó giống như một bộ phim truyền hình vậy, một người mẹ nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc, một cô con gái hiếu thảo và một người bố ngọt ngào. Mình đã từng nghĩ rằng gia đình chúng mình khá tốt đẹp."
Tôi không hiểu tại sao Minamino đột nhiên nói về chuyện đó, và cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng đây không phải là bầu không khí đùa giỡn như thường lệ, và tôi cũng không có tinh thần để phản ứng lại.
Rõ ràng là Minami đã chuẩn bị rất nhiều quyết tâm để nói ra điều đó. Nên tôi chỉ lặng im mà lắng nghe từng lời cô ấy nói.
"Mình bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn vào mùa hè năm ba sơ trung. Khi đang cố gắng học để thi vào trường cao trung, mình thức khuya để học bài và trong thời gian đó bố mẹ mình bắt đầu cãi nhau nhiều hơn. Kết quả là, bố mình bắt đầu về nhà muộn đần và muộn đần."
"Rồi mình thi đỗ, và mùa xuân đã đến."
"Khi đến lúc nhập học, bố mẹ đã đi cùng mình. Mình đã khá vui mừng về điều đó và rất háo hức để cho họ thấy rằng bản thân sẽ cố gắng hết mình ở trường cao trung. Nhưng rồi tin đồn bắt đầu lan truyền trong số các anh chị lớp trên và các bạn cùng lớp, rằng có một cô gái dễ thương ở trường chúng mình. Và mọi chuyện trở nên như bây giờ."
"...Đó là lần cuối cùng gia đình ba người bọn mình có thể ở bên nhau."
"'Đừng ép bản thân quá, nhưng hãy cố gắng hết sức.' Mình nhớ rằng bản thân đã cảm thấy rất bối rối khi bố nói điều đó lúc cả ba trở về nhà. Để chỉ không lâu sau đó, ông ấy rời đi."
"Mẹ bắt đầu nói xấu bố, và đó là cách mình phát hiện ra rằng gia đình mình đã hoàn toàn tan vỡ."
"Mình nghe nói rằng họ sẽ chính thức ly hôn vào mùa đông này," Minamino khẽ lẩm bẩm.
"..."
Miệng tôi vẫn khép chặt, như thể tôi đã mất khả năng nói chuyện đúng cách.
"Mình chỉ nghe được những cuộc nói chuyện và phàn nàn từ mẹ. Có vẻ lý do tại sao bố bắt đầu về muộn không chỉ bởi công việc mà còn vì ông có một mối quan hệ ngoài luồng với một đồng nghiệp. Nghe thật ngớ ngẩn phải không? Rõ ràng là vì còn trẻ, cô ấy có thể hiểu được cảm xúc của ông. Ông ấy còn bắt đầu tâm sự với cô ấy về các vấn đề gia đình, rồi tiến đến thành mối quan hệ đó và thậm chí còn có con với nhau. —Thật sự kinh tởm, ông ấy thực sự là tồi tệ nhất nhỉ?"
"Và có vẻ như mẹ mình sẽ giành được quyền nuôi con. Mẹ cũng nhận được tiền bồi thường nên đã nói rằng không phải lo về tiền bạc, và vì có việc làm nên mẹ cũng bảo mình đừng lo lắng về việc học đại học. Rốt cuộc bà ấy đã xin lỗi mình và khóc."
"...Dù vậy cậu biết không, mình vẫn còn chút yêu thích với bố. Có phải là ngớ ngẩn không? Dù ông ấy đã làm những điều tồi tệ, bỏ rơi bọn mình, và dù mình cảm thấy có lỗi với mẹ, trong thâm tâm mình vẫn là một cô gái của bố. Ở nhà bố mình giống như kẻ xấu, và chuyện đó làm mình rất đau lòng. Không chỉ ở trường mà giờ mình phải đeo lên chiếc mặt nạ ngay cả khi ở nhà. Nghĩ như vậy, mình đã ra ngoài lang thang vô định vì không thể chịu đựng nổi nữa, và rồi tìm thấy một chú mèo con. Mình đã nhặt nó, giống như cách mình được Satou nhặt vậy, bản thân đã dùng đó làm một nơi để trú ẩn.”
Vậy nên thật ra mình có chút ghét khi phải trả lại chìa khóa cho cậu, cô ấy nói trong khi lè lưỡi.
"Dù vậy mình vẫn được coi là nổi tiếng ở trường, nhưng chỉ trước mặt Satou mình mới có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ này. Đây là con người thật của mình, Minamino Chinatsu."
"Đó là tất cả— tất cả mọi thứ của mình."
"Minamino..."
Tại sao lại nói với tôi điều này? Như thể muốn ngắt lời tôi, Minamino đưa tay ra trước mặt tôi.
"Để mình nói hết đã. …Nè, Satou. Xin lỗi vì đã áp đặt, vì đã buột miệng nói ra, vì đã phơi bày tất cả chuyện đó. Nhưng mình muốn cậu biết. Và mình cũng muốn biết về cậu nữa, Satou."
Minamino, cô gái mà trước đây tôi không hề có liên quan gì, dần dần trở thành người mà tôi không thể ngừng nhìn theo. Cô ấy thật mạnh mẽ nhưng yếu đuối, cô đơn nhưng lại kiên quyết.
Thật đáng xấu hổ khi tôi lại sợ hãi việc cô ấy nghĩ gì về tôi.
Vì vậy, tôi ép miệng mình mở ra, thứ dường như đã mất đi khả năng phát ra lời nói.
"...Những gì tớ chia sẻ không phải là câu chuyện vui vẻ gì đâu, cậu biết chứ?"
"Chuyện của mình cũng chẳng vui vẻ mà đúng không? Mình muốn biết về câu chuyện của cậu. Không sao hết, cậu có thể từ từ mà."
Nói xong cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, trong ánh mắt run rẩy đó là chút lo lắng hòa lẫn—
—Tớ…