Trans: Khanhkhanhlmao
_____________________________
Món bò hầm được ninh lâu và nó rất ngon, cứ như tan chảy ra trong miệng tôi vậy.
Sự điềm đạm của Kanade-san và đa dạng về chủ đề đã tạo nên một bầu không khí dễ chịu cho nơi đây. Dù là đang ở nơi xa lạ thì cả Minamino và tôi đều cảm thấy hoàn toàn thoải mái, về mặt tâm lý lẫn dạ dày.
"Vậy hai đứa là một cặp hả?"
Khụ!
Có lẽ vì thế mà Kanade-san bất ngờ hỏi như vậy với một nụ cười, khiến tôi ho sặc sụa với chén trà đang uống.
"...Không ạ, Minamino và cháu chỉ là bạn, không phải kiểu quan hệ đó. Hơn nữa cậu ấy rất nổi tiếng ở trường nên việc chúng cháu trở thành bạn bè thế này thật sự chỉ là tình cờ thôi."
"Trời, thật sao? Từ lúc bước vào phòng trông hai đứa khá hợp nhau nên bác tưởng hai đứa có mối quan hệ kiểu đó chứ. Không ổn rồi, có lẽ do công việc mà bác thường nhảy đến những kết luận như vậy quá sớm. Ra vậy, ra vậy. Chưa phải mối quan hệ kiểu đó... Vậy hai đứa gặp nhau thế nào?"
Nói vậy với nụ cười, Kanade-san hướng ánh nhìn về phía Minamino.
"Ừm, thật sự là không—"
Tôi suýt bị đánh lừa bởi biểu hiện dịu dàng ấy, khi bác ấy cố gắng lái cuộc trò chuyện theo hướng đó một cách mạnh mẽ. Và ngay khi tôi chuẩn bị chen vào với một câu trả lời chân thành hơn thì Minamino cười.
"Hahaha, bác thực sự đang có tâm trạng phỏng vấn nhỉ? Nhân tiện thì đây là lần đầu tiên cháu gặp một tiểu thuyết gia đó."
Tiểu thuyết gia.
Có nhiều thể loại trong lĩnh vực này. Nhưng trong số đó, Kanade-san là một tác giả nổi tiếng chuyên về những câu chuyện hơi kỳ lạ, pha trộn giữa bí ẩn và lãng mạn xoay quanh tuổi trẻ của học sinh cao trung và đại học.
Bác ấy dùng tên thật, không phải bút danh.
Thậm chí bác còn giành được giải thưởng sách bán chạy cho một trong những tác phẩm của mình. Cả Minamino và tôi đều biết đến tên của bác ấy, khi lần đầu nghe nó từ Misaki-san tôi còn không thể tin vào tai mình cơ mà.
Hơn nữa tôi cũng đã nghe nói rằng bác ấy muốn trò chuyện thêm khi nhận nuôi con mèo, vì hiếm khi được gặp học sinh cao trung nên bác ấy đã đề cập việc muốn sử dụng kinh nghiệm của chúng tôi để làm tài liệu tham khảo.
Tuy nhiên tôi đã không tính đến nội dung mà bác ấy muốn tham khảo mặc dù đã biết đến tác phẩm của bác ấy, đó là sự thiếu sót trong suy nghĩ của tôi.
Minamino và tôi quả thực trở nên thân thiết nhờ chăm sóc Shiro. Chúng tôi còn biết được bộ mặt thật sự của nhau và xây dựng một mối quan hệ thoải mái.
Tuy nhiên việc nhìn thấy Minamino ở trường đôi khi vẫn khiến tôi cảm giác như bọn tôi sống trong hai thế giới khác nhau vậy.
Dĩ nhiên Minamino có thể không phải là chính cô ấy ở trường. Nhưng ngay từ đầu dù cho có là diễn hay không, thực tế việc có thể trở thành một trong những người nổi tiếng nhất ở trường đã chỉ ra sức hút vốn có của cô ấy.
Chỉ vì tôi tình cờ biết đến con người thật của cô ấy gần đây không có nghĩa là không có hàng tá người khác có thể chấp nhận con người thật của cô ấy. Thật sự không tương xứng khi người như Minamino lại bị nghi ngờ có mối quan hệ lãng mạn với tôi. Nhưng chẳng thể tránh khỏi việc đó.
Tuy nhiên trái ngược với suy nghĩ của tôi, Minamino đang sử dụng kỹ năng giao tiếp tự nhiên của mình một cách tối đa. Cô ấy tham gia vào cuộc trò chuyện một cách sôi nổi về việc gặp gỡ chú mèo con và mối quan hệ của chúng tôi.
Kanade-san vẫn mỉm cười, gật đầu khi lắng nghe. Dường như đang vừa nghe vừa ghi lại vào một quyển sổ tay, tôi hy vọng rằng tác phẩm tiếp theo của bác ấy sẽ không liên quan đến một chú mèo con, một cô gái xinh đẹp và một chàng trai tầm thường.
Cảm thấy hơi ngại ngùng, tôi xin phép vào nhà vệ sinh.
Khi rời bàn và bước vào nhà vệ sinh, một cảm giác ấm áp lan tỏa dưới chân tôi. Shiro đã đến gần và cọ đầu vào chân tôi tìm kiếm sự chú ý.
"Ngoan lắm, Kanade-san có vẻ là một người tốt nên hãy làm một chú mèo ngoan nhé?"
Nói vậy trong khi vuốt ve đầu Shiro. Nó đẩy mạnh hơn tôi mong đợi, gần như nghiêng cả cơ thể vào tôi vậy.
Tôi cúi xuống và gãi nhẹ vào sau tai Shiro. Nó đáp lại bằng cách đặt chân trước lên đầu gối trái của tôi như thể thúc giục tôi tiếp tục.
"Hehe, đây là lần cuối cùng nên hôm nay mày muốn gì cũng được hết."
Dù vậy không thể cứ ở lại hành lang gần nhà vệ sinh mãi được, tôi bế Shiro lên và quay trở lại phòng khách.
"Trời ạ, thật buồn khi đây là lần cuối cùng cả hai gặp nhau nhỉ. Nếu rảnh thì cháu không đến thăm lần nữa? Sẽ tuyệt hơn nếu cả hai đứa cùng đến, nhưng một mình con thì cũng không sao. Bác sẽ rất vui nếu được mời hai đứa một bữa nữa."
Kanade-san đề cập đến chủ đề đó khiến tôi ngạc nhiên. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nghe thấy những lời lẩm bẩm, hay đúng tôi nói với Shiro trước đó hay không.
"Cháu nghĩ lý do Kanade-san muốn cháu đến cùng Minamino chủ yếu là vì bác muốn viết gì đó, nhưng... có thật là ổn khi làm điều này cho một người như cháu không?"
Kanade-san thuộc loại người mà bạn gọi là người nổi tiếng. Và tôi chắc rằng có rất nhiều người hâm mộ muốn gần gũi hơn với bác ấy.
Trong khi có thể hiểu tại sao bác ấy muốn thân thiết với Minamino, người vừa quyến rũ lại vừa hòa đồng. Tôi không khỏi tự hỏi liệu lý do bác ấy muốn thân thiện với tôi, người tình cờ nhận nuôi một chú mèo con có đơn giản chỉ là vì lời giới thiệu của Misaki-san không.
"Tất nhiên... từ những gì Chinatsu-san đã chia sẻ với bác lúc nãy và cách cháu nhìn Shiro-chan, bác có thể biết rằng cháu là một người tốt, Hajime-kun. Người như vậy luôn được chào đón ở đây."
"...Cháu rất vinh hạnh."
Tôi liếc nhìn Minamino, tự hỏi cuộc trò chuyện đã diễn ra thế nào. Cô ấy nhận ra và giơ ngón cái lên. Không, giờ méo phải lúc để giơ ngón cái lên đâu.
"Vừa nãy bác đã nói chuyện với Chinatsu-san về chuyện này, nhưng việc gọi bản thân là 'người như cháu’ có chút điểm trừ đó. Hajime-kun, cháu tuyệt vời hơn bản thân nghĩ nhiều dó. Đừng lo, bác có thể đảm bảo chuyện đó."
"Cháu không nghĩ rằng ai đó mà bản thân mới quen hai tiếng lại có thể nói như vậy."
Tôi nói bằng một chút chán nản với sự đảm bảo của bác ấy như thể chúng tôi đã biết nhau từ lâu.
"Không phải vậy đâu, Satou. Mình nghĩ cậu sẽ tuyệt vời nếu tự tin thể hiện nhiều hơn đó, như khi bạn chơi bóng rổ ở nhà Misaki-san vậy."
"Đừng có tham gia mà trêu tớ, Minamino. Nhưng thôi, con cảm ơn ạ. Và bác nói đúng, có lẽ không thực sự là lần cuối nếu con lại đến để thăm nó."
Nói vậy trong khi vuốt ve Shiro, nó nhìn tôi với tiếng kêu như gừ nhẹ nhàng.
Tôi nói thêm, "Sao vậy, Shiro?" .
"Đúng rồi, Shiro-chan? Mày cũng muốn vậy mà đúng không?"
Meow.
Shiro hiếm khi kêu, và nó tình cờ làm vậy vào đúng lúc khiến tất cả chúng tôi bật cười. Có vẻ như tôi chưa phải nói lời tạm biệt với Shiro. Và có lẽ cũng chưa phải với Minamino.
Và thế là chú mèo con bị bỏ rơi mà tôi nhặt về một cách ngẫu hứng đã được giao cho một người chủ tốt bụng chăm sóc.