Trans: Khanhkhanhlmao
______________________________
Một ngày cuối tháng Mười, đã tầm ba tuần kể từ khi tôi tạm thời chăm sóc Shiro tại nhà mình. Bản thân đã bắt đầu quen với việc sống cùng chú mèo con, và thậm chí tôi còn bắt đầu nghĩ rằng giữ Shiro mãi mãi cũng được.
Minamino cũng đang tìm người nhận nuôi chú mèo nhưng không dễ gì để tìm được ai sẵn lòng. Tôi đã nhờ Misaki-san tư vấn và cô ấy đã kể về một người quen của mình, một phụ nữ muốn nuôi mèo.
Tuy nhiên người phụ nữ đó sống một mình sau khi mất chồng, và do gặp khó khăn trong việc đi đứng nên bà ấy đã nhờ tôi mang chú mèo đến căn hộ của mình ở Mitaka.
(Mitaka sao.)
Tôi đã từng sống ở đó khi còn học sơ trung. Dù không phải là tệ gì, nhưng thật lòng mà nói thì giờ đây tôi chẳng muốn quay lại nơi đó.
(Minamino) Mình hiểu rồi.
(Minamino) Đó là chuyện tốt, nhưng có chút buồn nhỉ?
(Satou) Ừm, đúng vậy.
(Minamino) Vì là lần cuối, lại còn vào thứ Bảy tuần sau nên mình sẽ đi cùng cậu.
Sáng nay khi thông báo với Minamino rằng tôi đã nhận được cuộc gọi từ Misaki-san đêm qua, cô ấy đã đồng ý đi cùng tôi giống như lần trước.
(Có lẽ Minamino sẽ không đến nữa.)
Tôi nghĩ mình có lẽ đã trở thành bạn với Minamino.
Nhưng khi không còn lý do là kiểm tra Shiro, có lẽ cô ấy sẽ không đến nhà tôi nữa. Nghĩ đến từ "lần cuối", tôi không khỏi bật cười khi nhận ra mình đang cảm thấy hơi cô đơn.
Ngôi nhà này hơi rộng so với chỉ mình tôi, và bữa ăn bản thân nấu thì quá nhiều. Một cuộc sống không có ai nói "Về rồi đây", hay "Chào mừng trở về".
Tôi đã nhận nuôi chú mèo với cảm giác như mình đang giúp đỡ người khác giữa cuộc sống như vậy, và có lẽ Minamino đã cứu tôi theo một cách nào đó.
(Thôi, nghĩ ngợi thế này không tốt. Có lẽ mình nên đi chạy bộ.)
Tôi vẫn còn chút thời gian trước khi đến trường. Dù có thể sẽ đổ mồ hôi, tôi nghĩ là tốt hơn là nên chạy bộ để quên đi mọi thứ thay vì để tâm trí lang thang sai hướng.
◇◆
Một ngày trời thu đẹp với thời tiết nhẹ nhàng và dễ chịu.
Trên tay cầm chiếc lồng mèo của Shiro, tôi lên tàu tại ga Toyoda đúng giờ hẹn. Lúc đó khoảng 11 giờ sáng ngày nghỉ nên tàu không quá đông và tôi nhanh chóng nhìn thấy Minamino.
"Woa, không tệ chút nào. Trông cậu rất lịch lãm và đẹp trai đó."
Hôm nay tôi không mặc đồng phục học sinh, nhưng cũng không thể ăn mặc quá thoải mái vì sẽ đến nhà một người phụ nữ lớn tuổi.
Hiện tại trên người tôi là chiếc áo khoác đen mỏng sang trọng và quần dài màu kem.
Tôi vừa nghe qua lời khen đó, vừa nhìn Minano đang nắm lấy tay vịn gần cửa.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền màu nhạt. Nó không phải loại trang phục lòe loẹt, cũng không quá hở hang.
Dù vậy tôi vẫn không thể rời mắt khỏi Minamino. Với chút trang điểm nhẹ đó, vẻ đẹp của cô ấy đã nổi càng nổi bật hơn.
Có lẽ do gần đây tôi đã suy nghĩ đến những điều kỳ lạ như cảm thấy cô đơn. Nhưng thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của ai đó đến mức như vậy.
"Satou? Hả? Mình có gì lạ sao? Do đó là người sẽ nhận nuôi Shiro-chan, nên mình đã cố gắng trông thật chỉnh chu để lần đầu gặp mặt không tạo ấn tượng xấu."
"À, xin lỗi, tớ chỉ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cậu... À, không… không có gì. Tớ chỉ nghĩ là nó hợp với cậu thôi."
"...Heeh."
Đáp lại câu lỡ lời thành thật của tôi, Minamino nở một nụ cười chỉ có thể tả là tinh nghịch.
Nụ cười đó biến vẻ đẹp của cô ấy thành sự dễ thương khiến tim tôi lỡ nhịp.
"..."
Trong khi tôi đang cố kiếm cớ, cánh cửa tàu đóng lại với âm thanh khởi hành và bắt đầu di chuyển.
Minamino sau đó tiến đến sát bên, nhìn vào mặt tôi và nói với giọng trêu chọc.
"Ồ, mình hiểu rồi. Mình khá vui vì Satou bị mê hoặc bởi bản thân. Mình cũng nghĩ bản thân có ngoại hình khá ổn, nhưng ngay cả khi ở nhà thì cậu cũng không chú ý đến mình tí nào. Nhằm lúc mình thậm còn chí bắt đầu nghi ngờ liệu cậu có thích con gái không đó."
"..."
"...Thay vì mất tự tin vào ngoại hình của bản thân, cậu lại nghi ngờ về giới tính của tớ. Đúng là Minamino."
"Mình nghĩ khó mà không nhận thức được về ngoại hình của bản thân khi người khác đã nhắc đến nó từ nhỏ. Satou cũng vậy mà... cậu có nét hấp dẫn riêng, nếu phải so sánh thì cậu như muối vậy– thêm vị ngon."
"Tớ không khen hay chê cậu, và cũng không yêu cầu an ủi nên cậu làm ơn dừng lại được không?"
"Hì hì hì. Dù vậy thì mình không nghĩ sự hấp dẫn của cậu có thể thu hút mọi người, nhưng đó là điều khiến mình cảm thấy thoải mái và thích chính con người của cậu."
"..."
"Ah, cậu xấu hổ sao?"
"...Không chỉ xấu hổ, tớ còn nghĩ là cậu đang cố quá sức thì phải."
"...Fufu, Satou biết nhiều thật đó. Dù sao thì lời nói của mình lúc nãy là chân thành. Mà… cậu đang cố tìm người nhận nuôi Shiro-chan đúng không? Nhưng cậu có vẻ muốn giữ Shiro-chan hơn mình nghĩ, bởi trông cậu có hơi buồn. Và vì đây là giới thiệu từ Misaki-san nên mình nghĩ chắc chắn người đó không phải là người kỳ lạ, nhưng mình sẽ vẫn đánh giá xem họ có thể chăm sóc Shiro-chan hay không."Đáp lại lời nói của tôi, giọng Minamino vang lên như thừa nhận điều gì đó.
Khoảng thời gian không quá một tháng. Nhưng trong khoảng thời gian cảm giác vừa dài vừa ngắn đó, cô ấy, tôi và một chú mèo trắng đã cùng nhau dành thời gian trong phòng khách nhà tôi.
"Tớ hiểu rồi."
Nghe tất cả những điều ấy, đó là phản ứng duy nhất tôi có thể thốt ra.
"Vậy à... cậu hiểu rồi nhỉ?"
Minamino trả lời, khép chiếc miệng hay nói của mình lại rồi nhìn vào chiếc lồng.
Nét mặt cô ấy ánh lên một nụ cười rất dịu dàng. Một lần nữa, tôi không thể không bị cuốn hút bởi Minamino.
Khi cảnh vật ngoài cửa sổ tàu lướt qua, tôi nghĩ rằng có được nụ cười này chỉ cho riêng mình quả là một cách tuyệt vời để tận hưởng ngày nghỉ.