Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

chương 27: chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

Tác giả: Lạt Tiêu Giang

QUYỂN : Lưu Manh Tiến Hóa

Chương : Lão hiệu trưởng đầu trọc

Dịch & Biên: [VIP]

Nguồn: tangthuvie

Con người một khi xúi quẩy, uống nước cũng thấy đau răng. Trong giờ học thì gây chuyện với giáo viên, rồi sau đó thì mất đi cô bé cùng mình quen biết trong hơn mười năm trời, cũng là cô bé mà hắn thầm mến đã lăm, sáu năm. Mối tình đầu của hắn còn chưa bắt đầu đã vội kết thúc, mà lại không thể nào thốt ra được hai chữ "thất tình". Đến tiết hai hắn nhận được "thiệp mời" của hiệu trưởng.

Hắn hướng phía văn phòng hiệu trưởng đi tới, vừa đi vừa giận mà âm thầm chửi rủa:

"Dương Lâm, mày là cái con nửa người nửa thú chưa tiến hóa hết, mày là cái giống đột biến gien ngoại lai, là thằng con trai của bọn vượn tuyết trên đỉnh Everest, là cục cứt nằm tắc cống vệ sinh, lại còn dám ton hót với hiệu trưởng, nếu ông mà bị làm sao, ông nhất định xé nát cái nửa thân dưới nhà mày, kêu gọi hàng trăm huynh đệ tới chơi con vợ nhà mày, phập con gái nhà mày, dân tộc, bông hoa, thằng đàn ông f con nhà mày, (TQ có dân tộc anh em-dịch giả) tao với mày còn chưa xong đâu, bởi vì đập mày mà bố mày phải đoạn tuyệt với tình cảm mười năm, ài, khi ấy có lẽ ta không nên quá bốc đồng như vậy, cũng có thể nàng muốn tốt cho ta, mẹ kiếp, bất kể nàng tốt vì ai, từ nay về sau, Sử Hạo ta cũng phải tay trắng gây dựng cơ đồ, để cho chúng nhân nhìn vào mà thấy được chí khí ông mày so với thân thể tuyệt đối là cao hơn."

Sử Hạo là một đứa có tầm nhìn "tương đối xa", sự việc đã phát sinh đến mức độ này mà nghĩ ngợi lung tung mãi, cũng chưa đâu vào với đâu, chẳng bằng gã suy nghĩ kĩ lưỡng nên ứng phó với tay hiệu trưởng ra làm sao, cái tội táng giáo viên, vớ vẩn là đuổi học như bỡn, quan trọng nhất chính là bà nội, nếu để cho bà cụ biết mình ở trường gây ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ rất thương tâm, rất thất vọng.

Văn phòng hiệu trưởng ở lầu bốn khu giảng đường, đi qua một cái hành lang dài, lại qua mấy thêm văn phòng, phòng học khác, rốt cuộc cũng tìm được một cánh cửa đề chữ "hiệu trưởng".

Con người ta luôn luôn có rất rất nhiều cái lần đầu tiên, lần đầu tiên luôn luôn được khắc sâu trong trí nhớ, cho nên, lần đầu tiên vào văn phòng của hiệu trưởng, lòng Sử Hạo cũng đôi chút có vẻ thấp thỏm, hơn nữa, bây giờ là một thân mang tội, hắn gõ cửa mà lòng thì nơm nớp lo sợ, bên trong cửa chợt truyền đến một đạo âm thanh:

- Vào đi.

Tuần nào cũng vậy, đều là phải nghe chất giọng thô kệch ê a ề à như tiếng vịt đực này diễn giảng trong nửa giờ, Sử Hạo đương nhiên là có thể nhận ra đây là tiếng lão hiệu trưởng. Tâm tình bình tĩnh một chút, trong lòng thầm mắng:

"Mẹ kiếp, cùng lắm thì nghỉ cha nó học, phong ba bão táp đến cũng đã đến, một chút rắm chó há lại có thể hù dọa được Hạo ca uy danh đã hiển hách".

Nghĩ được như vậy, Sử Hạo thoải mái hơn nhiều, không câu nệ đẩy ngay cửa bước vào.

Vào trong văn phòng, đập ngay vào mắt là một bàn làm việc rất phổ thông, bao gồm một máy tính cùng một chút văn kiện, tài liệu. Trước bàn làm việc được bày ba chiếc ghế sắp xếp rất ngay ngắn, lão hiệu trưởng "thông minh tuyệt đỉnh" nọ đang ngồi trước máy vi tính gõ gõ cái gì đó, vì tầm mắt còn ở khá xa nên hắn cũng không nhìn rõ gì cả , Sử Hạo mon men tiến gần, rồi mới phát hiện ra quả đầu trọc của lão hiệu trưởng hấp dẫn đến cỡ nào, bóng nhoáng, sáng coong, quả thực có thể soi gương được.

- Trò chính là Sử Hạo?

Lão hiệu trưởng chậm rãi ngẩng đầu nói, nhìn Sử Hạo với vẻ mặt hòa nhã.

Sử Hạo cảm thấy lão hiệu trưởng này tựa hồ cũng không quá lên mặt dạy đời như trong "truyền thuyết" ngược lại có một cảm giác rất bình dị, rất gần gũi. Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Đúng ạ, thưa hiệu trưởng, con là Sử Hạo.

Hiệu trưởng ngó Sử Hạo đánh giá đầy hứng thú, lại phát hiện thấy học sinh trước mặt này kín đáo hàm súc thật giống như một nông dân mới lên thành phố, một thằng bé rất biết điều, tướng mạo rất tri thức, thân thể thì nhỏ con, nhìn thế nào cũng không giống với một kẻ có thể quật ngã tay giáo viên thân ét tám kia. Hiệu trưởng nghi ngờ hỏi:

- Có người tố cáo, nói trò đánh thầy giáo Dương, có chuyện này không?

Sử Hạo biết, nhất định là do cái thằng khốn kiếp Dương Lâm kia ghi hận trong lòng, hết tiết xong là chạy vội đi mà ton hót với lão hiệu trưởng, lúc đó "hiện trường gây án" cũng bị bao người chứng kiến, nếu mà bốc phét nhất định là hỏng , vì vậy Sử Hạo cúi đầu, tựa như một thằng bé vừa phạm lỗi lầm, lí nhí nói:

- Đúng ạ, bởi vì thầy ấy đánh con, đã làm cho tâm hồn con bị tổn thương không thể vãn hồi, con trong lúc nóng vội đã ra tay đánh thầy ấy một cái, nhưng con không rõ tại sao thầy ấy lại bay xa đến thế.

Thằng cha này quả thực rất xứng đáng được trao giải Oscar, vô luận là nét mặt hay ngữ khí cùng động tác biểu đạt đều vô cùng chân thật. Trình độ loại này không phải ai cũng có thể làm được.

- Nghe nói trò còn uống rượu, là một người học sinh, uống rượu say, đánh thầy giáo, trò có biết hành vi này tồi tệ cỡ nào không?

Rốt cuộc hiệu trưởng vẫn là hiệu trưởng, hơn nữa còn là lão hiệu trưởng với cái đầu không đến mười cọng lông, thông minh như thế thì bảo làm sao mà lòe bịp được lão.

Mẹ nó, học sinh đánh thầy giáo thì coi là đạo đức bại hoại, hành vi tồi tệ, còn thầy giáo táng học sinh lại là lẽ đương nhiên, cái đ gì mà "nghiêm sư xuất cao đồ ()" bố mày khinh. Đấy rốt cuộc cũng chỉ là mớ lô gic hỗn tạp của mấy thằng cha khốn khiếp lý luận ra, ông mà biết mày là thằng nào, ông chém chết. Bất quá những lời này đương nhiên chỉ có thể nói ra trong lòng, Sử Hạo cũng không ngu đến nỗi cùng lão hiệu trưởng đi đôi co những cái thứ như thế, khúm núm nói:

- Thưa hiệu trưởng, con biết con sai, hôm nay là sinh nhật của con, con hơi cao hứng nên đã nhấp một chút rượu, con có tội, xin thầy trừng phạt con.

- Trừng phạt là lẽ đương nhiên, ngày mai gọi cha mẹ trò tới đây một chuyến.

Lão hiệu trưởng khoát tay áo, thằng nhỏ này biết điều như thế thì làm sao có thể ra tay đánh thầy giáo được, cứ rượu vào thật đúng là hỏng hết cả việc a.

Dương Lâm là một giáo viên có phẩm vị tại Nhị Trung, mặc dù có chút khuynh hướng bạo lực, nhưng khả năng sư phạm đúng là không hề nói ngoa, được coi là giáo viên hóa học hàng đầu tại Nhị Trung, cũng khó trách lão hiệu trưởng lại bảo vệ gã như vậy. Gã hết lần hết lượt vi phạm quy chế trường học "không chửi học sinh", "không đánh học sinh", nhưng rồi nhà trường cũng giả câm giả điếc phẩy tay cho qua.

Sử Hạo nghe xong lời này suýt nữa cắm đầu xuống đất, hắn vốn cho rằng lão già hiệu trưởng giơ cao đánh khẽ, nhẹ dạ mềm lòng, ngoài miệng cảnh cáo, một lần rồi xong, thật đ nghĩ tới cái lão gia hỏa này nó ác như vậy, sơ xuất quá, sơ xuất quá, Sử Hạo thản nhiên nói:

- Không có

Lão hiệu trưởng kinh ngạc nhìn Sử Hạo.

- Thực sự là không có, con cũng muốn tìm bọn họ lắm ấy chứ........

Sử Hạo đang muốn nói nốt, nhưng rồi lại thôi.

Lão hiệu trưởng im lặng trong phút chốc, thanh âm hòa hoãn đi rất nhiều.

- Vậy kêu người giám hộ của trò tới đây một chuyến, chuyện này nhất định phải báo có người nhà của trò, đến làm cho rõ ràng mới được.

- Ơ, hai chúng ta ở đây cũng có thể bắt đầu làm cho rõ ràng mà.

Sử Hạo đi thẳng vào vấn đề rành mạch nói:

- Thầy hiệu trưởng, rốt cục là muốn thế nào, thầy nói thẳng luôn đi.

Hiệu trưởng thở dài nói:

- Nhà trường nhất định sẽ ghi trò một lỗi nặng, sau đó trò còn phải bồi thường chút tiền thuốc men cho thầy giáo Dương.....

Không đợi hiệu trưởng nói xong, Sử Hạo thần thái khác thường, hùng hùng hổ hổ vênh mặt lên nói:

- Ghi tội thì có thể, tiền thuốc tiền thang không có đâu, con còn đang muốn hắn bồi thường tổn thất tinh thần cho con đây. Hắn đối với con nhục mạ nhân phẩm, đánh đập tàn nhẫn, thóa mạ chửi rủa rất là độc ác, các bạn học cả lớp còn có thể làm chứng, nếu hắn thật muốn kiếm chuyện, con sẽ không ngại cùng hắn làm trận náo nhiệt đâu.

Sử Hạo cũng bực cả mình, cùng lắm ông mày hô bọn Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào ra quân huyên náo một chuyến, dọa cho lão này mất cả chì lẫn chài, ông mày không tin một tay huyện trưởng cộng một tay cục trưởng lại không trị nổi cái chức hiệu trưởng quèn nhà lão.

Đứa bé ngoan à, ta thế quái nào vẫn cảm thấy là lạ, thì ra là mày một mực giả bộ đáng thương, lão hiệu trưởng cũng không có tức giận, vẫn như cũ thản nhiên nói:

- Sử Hạo, thái độ của trò như thế là không được, ông ấy dù sao cũng là thầy giáo, học sinh đánh thầy giáo chính là đại nghịch bất đạo.

Đkm cái thứ chó má này, học sinh táng giáo viên thì cho là đại nghịch bất đạo, giáo viên táng học sinh thì coi là cái rắm gì hả, bình thường chỉ nghe nói giáo viên dùng phương thức nào, ra làm sao để tra tấn thể xác của học sinh, rồi thì gãy xương, nội thương chỗ nào cũng có, đếch bao giờ thấy giáo viên bị trừng phạt ra sao. Mặc dù nói học sinh đánh giáo viên là sai, nhưng không thể phủ nhận là thằng giáo viên kia thực sự rất quá quắt. Căn bản là không chịu ngó nghiêng tình hình thực tế, chỉ ngồi một chỗ nghe lời một bên rồi lôi bố mày ra mà hành hạ, lại còn muốn tiền thuốc tiền thang, có mà bố cho chúng mày tiền phí hỏa thiêu, đm, thực đúng là rắn chuột một ổ, bao che cho nhau, thói đời là thế đ nào ấy nhỉ.

Sử Hạo cố nhịn một phát đập bàn, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Thầy hiệu trưởng, chuyện này là con sai, nhưng con cũng hy vọng thầy có thể xử lý công bằng, không nên đem hết trách nhiệm đổ tất xuống đầu con, ngài hẳn là hiểu rất rõ tình hình thực tế của sự việc để có thể đưa ra quyết định. Dĩ nhiên, con biết con không có tư cách gì để chỉ trích ai hay ám chỉ cái gì đó, con chỉ là muốn nhận được sự đối xử công bằng.

Lão hiệu trưởng chợt nhìn Sử Hạo mấy lần, đối với học sinh trước mắt này tựa hồ bắt đầu có chút ngạc nhiên, dám thẳng thắn đối mặt với lão, thằng nhỏ này không hề mang theo cái vẻ nông nổi ở độ tuổi của nó, ngược lại đạo lý nói ra rất rành mạch, cây ngay không sợ chết đứng. Lão hiệu trưởng dừng lại một chút, rồi chợt nói:

- Trước tiên trò quay vào học đi.

- OK.

Sử Hạo nghiêm trang dùng phương ngôn Mỹ quốc rồi vọt luôn ra khỏi phòng. Nhưng thật trùng hợp lúc ở hành lang gặp ngay Dương Lâm, Dương Lâm hình như là đang đi vào văn phòng lão hiệu trưởng, trên lỗ mũi hãy còn dán một miếng băng gạc, xem ra mới vừa trở lại từ phòng y tế, Sử Hạo huýt sáo, rung đùi đắc ý, ngông nga ngông nghênh hướng phía gã này khoa chân múa tay, chọc ngay ngón giữa, rồi đi xuống lầu.

Dương Lâm cực kỳ tức giận, máu đã dồn cả lên não, thiếu chút nữa là xông ra quyết chiến cùng hắn, bất quá lại nghĩ tới cảnh tượng trong giờ học Sử Hạo một đấm đánh bay luôn gã, cuối cùng gã đành tự an ủi mình: "Bốc đồng sẽ bị trừng phạt"

() Nghiêm sư xuất cao đồ: thầy nghiêm mới có trò giỏi

Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=post

Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=

Truyện Chữ Hay