TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN : Lưu Manh Tiến Hóa
Chương : Lưu manh phát điên rồi
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Trần Thơ Lôi rất hoang mang, rất tức giận, nó không biết tại làm sao mình lại quen biết cái gã Hà Phi khốn kiếp này, nó vốn chỉ nghĩ muốn yên ổn mà học hành, sau đó thi vào Cao trung, rồi thi lên đại học, rồi kiếm một bạch mã hoàng tử thuộc về mình, nhưng chả hiểu sao từ khi quen biết Hà Phi, giấc mộng tinh khiết đó của nó đã bị đập vỡ rồi.
Chuyện Trần Thơ Lôi cùng Hà Phi quen biết tựa như một ánh hoàng hôn của trời chiều khiến cho lòng người say mê. Chuyện gặp gỡ của hai người có chút lãng mạn theo kiểu cổ tích, Hà Phi đẹp trai cùng Thơ Lôi trong trắng càng khiến cho câu chuyện tương ngộ của bọn họ giống như câu chuyện kể về chàng bạch mã hoàng tử và nàng bạch tuyết công chúa.
Hồi đầu, Trần Thơ Lôi với tâm tư đơn thuần đối với Hà Phi cũng có chút cảm giác tốt đẹp, nhưng rồi dần dần lâu ngày, Trần Thơ Lôi liền phát hiện ra chút tính tình thấp kém, thích oánh lộn, phì phèo thuốc, giỡn nữ sinh, rất thô bạo, rất nhỏ mọn, những tật xấu của Hạ Phi làm ột tia hảo cảm trong lòng nó tan thành mây khói. Mặc dù nó cũng cố ý hoặc vô ý tránh né Hà Phi, nhưng chung quy vẫn chạy không thoát sự phiền toái của gã, rồi sau đó, Hà Phi lợi dụng vào những thủ đoạn bất lương cưỡng bách Trần Thơ Lôi làm bạn gái gã. Một Trần Thơ Lôi yếu mềm, chất phác ngây thơ cho rằng làm bạn gái sẽ khiến gã tốt hơn, nhưng cuối cùng đổi được lại là gã càng ngày càng thêm táo tợn, chẳng những ra tay đánh nó, mà vẫn ba lần bốn lượt, ngửa tay ra xin nó tiền.
Trần Thơ Lôi chỉ muốn thoát ra khỏi sự quấy rầy của Hà Phi, nó không thể chịu đựng nổi loại hành hạ này, hai trăm đồng đối với nó mà nói không coi là nhiều, nó không muốn bởi vì mình mà khiến cho Sử Hạo dính líu vào, Sử Hạo trong lòng nó, là một kẻ không buồn không lo, khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười xấu xa, nhưng nó lại cảm giác rằng, hắn tựa như một loài chim di cư luôn luôn không ngừng siêng năng, khéo léo, vô luận bất cứ kẻ nào cũng vẫn duy trì được một cự ly như có như không.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thơ Lôi mang theo đồng tới trường học thật sớm. Mới vừa đi tới cửa lầu khu giảng đường liền cùng Hà Phi không hẹn mà gặp.
Trần Thơ Lôi biết rằng gã đã cố ý chờ nó ở chỗ này, cũng không muốn cùng gã dây dưa, nó trực tiếp đem đồng đưa cho gã, nói:
- Tiền ta đã đưa rồi, đừng tới tìm ta nữa!
Hà Phi mặt mày tươi rói cầm lấy tiền, tiền vừa vào tay, sắc mặt đột ngột biến đổi, lạnh lùng nói:
- Cô là bạn gái của ta, ta tại sao lại không được tìm cô, cô tốt nhất đừng có đi đứng quá gần bọn nam sinh khác, kẻo không ta sẽ cho bọn cô chẳng thể an toàn mà ở lại trường học đâu.
- Ngươi... Ngươi...
Trần Thơ Lôi trong lòng tức giận, nhưng rồi lại chẳng biết cách nào mà phản bác lại.
Hà Phi đưa tay ôm lấy bả vai nó, cười quyến rũ nói:
- Ta, ta làm sao, ngươi đã làm tổn thương đến tấm lòng mềm yếu của ta, nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi ta sao?
Trần Thơ Lôi cố gắng giãy dụa, mang theo sự xấu hổ và tức giận khóc lóc nói:
- Buông ra, đừng đụng vào ta.
- Ngươi làm gì đấy, buông Thơ Lôi ra.
Sử Thanh vẻ mặt tức giận đi tới, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hà Phi, mới vừa rồi những lời của bọn họ Sử Thanh đều đã nghe rõ từng câu từng chữ, kẻ này ắt hẳn đã lừa gạt Thơ Lôi.
Hà Phi nhìn Sử Thanh, ánh mắt lúc này sáng ngời, cái loại tia sáng này giống như của một thằng tội phạm rũ tù mười mấy năm mới được trông thấy đàn bà. Tầm mắt của gã nhanh chóng đặt lên chỗ hơi hơi lộ ra trên ngực Sử Thanh. Chợt gã đưa tay táp mạnh lên mái tóc trên trán nó, cười nói:
- Ta ôm bạn gái ta, ngươi ý kiến gì....A.....
Mới nói được nửa câu, Hà Phi đột nhiên kêu lên như quỷ, thì ra Sử Thanh đang há mồm hung hăng cắn ngón tay gã.
- Mẹ kiếp, ngươi dám cắn ta
Hà Phi nhịn đau rút ngón tay từ trong miệng con bé ra, mấy dấu răng rất rõ ràng khắc sâu lên ngón tay, gã đau đớn như sắp trào ra cả nước mắt, tức giận tọng cho Sử Thanh một cái bạt tai.
"Bốp"
Một tiếng vang trong trẻo, Sử Thanh bụm mặt ngã khụy xuống đất, bên tai truyền đến âm thanh ong ong ù ù, một dòng lệ hoa trong suốt khẽ rơi trên đôi mắt nó, không dám phản kháng nữa.
- Mới sáng sớm đã bị chó cắn, thật sự là con mẹ nó xui.
Hà Phi nhổ đánh toẹt một bãi nước bọt trên đất, che ngón tay, căm giận tức tối bỏ đi.
Trần Thơ Lôi tranh thủ đỡ Sử Thanh lên, nhìn lên mặt nó thấy rõ vệt hằn năm đầu ngón tay, mang vẻ mặt hối lỗi, ân cần hỏi han:
- Sử Thanh, ngươi sao không?
- Ta đi tìm ca ca.
Sử Thanh nhếch miệng ủy khuất, trên mặt hãy còn đau rát.
Trần Thơ Lôi vội vàng can ngăn, thấp giọng nói:
- Đừng đi, Hạo ca.... Hạo ca đấu không lại gã.
Thanh âm càng nói càng nhỏ, nói xong lời cuối, cơ hồ lí nhí như tiếng muỗi kêu.
- Vậy phải làm sao?
Sử Thanh vội la lên.
- Ta, ta cũng không biết, Trần Thơ Lôi khe khẽ nỉ non nói, tựa giống như nói cho Sử Thanh nghe, hoặc tựa như đang lầm bà lẩm bẩm "Gã đã nói cầm tiền rồi sẽ không làm phiền ta nữa.”
Vào mùa thu, tiết trời nóng nực gay gắt dần dần biến mất khiến cho sự nóng nảy của con người ta theo đó mà trở nên nhẹ nhàng ấm áp, ánh sáng tươi đẹp khoan thai trong gió sớm, thổi bay đi vẻ cáu kỉnh của ngày hè, làm cho lòng người mát mẻ, không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Sử Hạo ở sân thể dục hoàn thành bài huấn luyện buổi sáng xong, cảm thấy trong ngực thư thái sung sướng, hướng phía trường học đi tới, càng hơn thế lại là bóng dáng nữ sinh váy ngắn chập chờn đầy đường càng khiến cho tâm tình hắn thêm phấn khởi. Hai con mắt lau láu nhìn trộm đánh giá qua các nữ sinh, từ bắp chân đến bộ ngực rồi khuôn mặt, không hề bỏ sót thứ gì, giống như đã xuyên qua bên ngoài nhìn thấu bên trong vậy. Hắn thậm chí kể cả từ những tư thế bước đi rồi nét ửng đỏ trên mặt mà phán đoán xem các nàng còn là trinh nữ hay không. Bất quá đây là một vấn đề đòi hỏi học vấn cao thâm, Sử Hạo tự cho rằng mình cũng chỉ là kẻ mới nhập môn, hẵng chỉ mới hiểu lông hiểu da mà thôi.
Khiếu thẩm mỹ tường tận rốt cục cũng khiến cho thị giác mệt mỏi, Sử Hạo đành phải lưu luyến mà rảo bước tiến vào cổng trường học. Đập vào mắt hắn là một bầy lớn học sinh đang bước đi chậm rãi nói chuyện phiếm, cùng bốn dãy nhà năm tầng của khu giảng đường, và còn có hai thân ảnh đang hướng phía mình đi tới ------ Vương Hoa, Nhiêu Hải Yến.
Sử Hạo liếc mắt nhìn bọn họ, chẳng kịp quay đầu cấp tốc đi tới khu giảng đường, mặc dù làm bộ làm tịch như vô sự, song mỗi khi thấy được hình bóng thấp thoáng của thân ảnh kia, trái tim hắn cơ hồ vẫn đau đớn, cô bé mà mình giữ gìn bao nhiêu năm, nhưng lại dễ dàng lọt vào trong lòng kẻ khác. Sử Hạo đôi lúc cảm thấy, làm người như gã thực sự thất bại.
- Sử Hạo, chờ chút.
Một bóng áo sơ mi trắng quần âu, hai tay dắt ở bên trong dây lưng, Vương Hoa lộ ra một vẻ tiêu sái lỗi lạc. Nhà giàu, giọng hay, cùng nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng đã giúp gã trở nên thu hút được ánh mắt của đông đảo nữ sinh si mê.
- Có gì sao?
Sử Hạo không quay đầu lại, khẩu khí lạnh nhạt.
Vương Hoa nói:
- Muội muội của ngươi bị người ta đánh.
- Ngươi nói cái gì??
Sử Hạo đột nhiên quay đầu lại, chẳng thể giữ nổi cái vẻ lạnh nhạt hồi nãy, hắn một bước, tiến lên, đứng trước người Vương Hoa, tức giận mà gào:
- Đứa nào?
Nhiêu Hải Yến hiểu được tình cảm giữa Sử Hạo và Sử Thanh vô cùng thân thiết, Sử Hạo đối với vị muội muội này thương yêu vạn phần, phản ứng giờ đây của Sử Hạo cũng đã nằm trong dự liệu của nàng, lúc này nàng mới đem những gì mình thấy kể ra, chỉ là lúc nói, không biết vô tình hay hữu ý cố sức né tránh ánh mắt của Sử Hạo, nàng không biết, tại sao mình lại sợ hãi khi trông thấy ánh mắt buồn bã của Sử Hạo, là hổ thẹn.... hay là cái gì, nàng không biết....
- Gã đó tên là Hà Phi, đang học Sơ Nhị ban .
Vương Hoa bổ sung thêm.
Nghe xong sự kể lể của Nhiêu Hải Yến, Sử Hạo toàn thân lửa giận bừng bừng, trong đôi con mắt hiện đầy tơ máu tựa như có thể phun ra lửa, tiện tay quẳng luôn cả cái túi sách đang vác trên vai, chỉ trong nháy mắt, tăng hết tốc lực hướng phía khu giảng đường, cơ hồ phát điên.
- Hà Phi, Đm cả nhà mày.
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=post
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=