“Một mình anh có thể đỡ được bao lâu? Cho dù anh có thích cô ta đến đâu, anh cũng không cần phải bắt em chờ chết với cô ta, em không …”
“Anh hoàn toàn không liên quan gì đến cô ấy cả! Lúc bùng phát zombie, điều đầu tiên anh nghĩ là liệu em có ổn không?”
Trần Lạc Hà nhanh chóng ngắt lời tôi, cảm xúc nhấp nhô trào dâng trong đôi đồng tử nhợt nhạt của anh ấy.
Nhưng tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa từ tên cẩu nam nhân này nữa.
“Em vẫn còn có thể tin anh được không? Ngay từ đầu đã không nên cứu anh …”
“Rẹt rẹt—”
Một âm thanh lạ của dòng điện vang lên trong phòng.
Quạt đang được cấp điện đột ngột ngừng quay.
Toàn bộ nơi này lại trở nên cực kỳ im lặng, ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tôi lo lắng nhấn công tắc đèn pha trong phòng khách.
Sau hai lần nhấn,
Nguồn điện chính thức bị cắt.
Sao lịa có thể nhanh như vậy …
Nếu không phải hôm qua tôi lỡ gây tê Trần Lạc Hà, có lẽ chúng tôi vẫn còn có thời gian bố trí phòng ngự.
Tâm trí tôi ngay lập tức tràn ngập những kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra, tay tôi bất giác nắm chặt lại.
Trần Lạc Hà kéo tôi vào lòng.
Sự tự trách lẫn bất lực của tôi bỗng nổi lên chua xót, tôi nuốt hết những lời muốn buộc tội anh, chỉ biết thở dài không dứt trong vòng tay anh.
Anh ôm chặt lấy tôi:
“Đừng sợ, anh ở đây.”
“Anh nhớ hết rồi. Đây không phải là một tai nạn, đây là một thảm họa do con người tạo ra.”
Trần Lạc Hà giải thích mọi chuyện cho tôi trong khi thu dọn đồ nghề.
Cách đây tháng, trong làng xuất hiện chuột lạ, chưa kể kích thước lớn, chúng còn có thể giết hại được gia súc.
Cấp trên cử anh ta với Sở Tai Tai cùng đồng đội bí mật đến điều tra, vậy nên ngày hôm đó gặp tôi anh cũng khó mở lời.
Nhưng rồi tiền bối cùng nhóm đã mắc sai lầm lớn khi pha chế thuốc, dẫn đến việc nguyên liệu pha chế huyết thanh bị nhiễm bẩn, gây khó khăn cho việc điều chế trong thời gian ngắn.
Để che đậy sai lầm, anh ta đã gây mê tất cả rồi tiêm virus đột biến vào cơ thể họ nhằm cố gắng bịt miệng.
Chỉ có anh với Sở Tai Tai là nghi ngờ rằng loại virus từ động vật này có thể lây qua cơ thể người, nên trước khi hai người tới đã bí mật tiêm trước một loại vaccine kháng loại virus tương tự, cũng nhờ vậy mà hai người mới tạm thời duy trì ý thức của con người.
Về phần Sở Tai Tai, mặc dù trông không đáng tin cậy nhưng cô ấy là trưởng nhóm nghiên cứu của họ, lần thử nghiệm thành công duy nhất loại huyết thanh mới là đến từ cô ấy.
Trần Lạc Hà là bộ nhớ duy nhất còn lại của phòng thí nghiệm, anh đã lấy lại huyết thanh duy nhất còn sót lại từ các thành viên trong nhóm zombie, hy vọng sau khi Sở Tai Tai tỉnh dậy, cô ta có thể triển khai lại huyết thanh để khôi phục zombie về trạng thái ban đầu.
Nghe xong, tôi nghiêm nghị gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được kéo cổ tay áo anh:
“Em không thể đi cùng anh sao? Em sợ em với Sở Tai Tai không trụ được, không đợi nổi tới lúc anh quay về ……”
Trần Lạc Hà chăm chú nhìn tôi, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy vẻ miễn cưỡng muốn từ bỏ trong mắt anh ấy.
Nhưng anh vẫn bất lực nắm lấy tay tôi, đặt lên trái tim mình:
“Cơ thể anh đã bắt đầu đột biến, anh không biết khi nào mình sẽ trở thành giống như những zombie kia. Anh … có thể làm em bị thương.”
“Giờ anh phải tìm một con chip khác đã bị mất, có như vậy mọi chuyện mới kết thúc. Em mới thực sự được an toàn. Hơn nữa, tình hình vẫn chưa rõ ràng, em phải trụ vững kho lương thực mới sống sót được.”
Nói xong, anh lại dúi chiếc vòng hoa phiên bản nâng cấp vào tay tôi:
“Vòng hoa khô này là một dạng biến thể của hoa keo, chỉ có môi trường làng em mới trồng được thứ này. Mùi của hoa sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của các trung khu thần kinh của zombie, gây ra hiện tượng nôn mửa, mất đi hiệu quả chiến đấu trong mấy giây.”
Tôi đội nó lên đầu Trần Lạc Hà, những cánh hoa trắng muốt xếp hàng như lông mày đẹp như tranh vẽ của anh, khiến anh càng thêm khôi ngô tuấn tú.
“Anh mang đi, bên ngoài nguy hiểm hơn nhiều.”
Trần Lạc Hà không do dự cởi ra.
Tôi biết mình không thể đánh lại anh nên chỉ hỏi thêm một câu:
“Vậy cái đó chia ra chia cho người khác, liệu có cứu được họ nữa không?”
Anh không trả lời, chỉ cầm trên tay thanh sắt được gia cố với máy hàn điện nhỏ, ra tư thế đã sẵn sàng.
Nhưng trước khi đi, anh đột nhiên quay lại nhìn tôi, trong mắt Trần Lạc Hà hiện lên cảm xúc phức tạp hơn: “Lâm Ngọc xin lỗi em, anh không tử tế như em nghĩ đâu, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ cứu được nhiều người cả.”
“Khi mọi thứ đều không chắc chắn, anh thà dùng tất cả cơ hội sống sót trao cho em.”
Trái tim tôi đột ngột co rút, đau kinh khủng, nhưng góc quần áo của Trần Lạc Dịch đã biến mất trước mặt tôi.
Anh không chần chừ mà trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống.
Mặt trời như thiêu đốt, trong biển lặng sóng động không thể lường được, dù có dò cổ ra trông ngóng bao lâu, cũng chỉ thấy gió thổi tóc anh.
Tôi chưa bao giờ sùng đạo hơn như lúc này.
Chúa ơi, xin Người hãy phù hộ cho anh ấy.
Sau khi Trần Lạc Hà đi, Sở Tai Tai cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tôi nói với cô ấy tất cả những gì tôi biết, bầu không khí khó xử giữa chúng tôi bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng may mắn thay, sau khi nhìn thấy những dụng cụ và chai lọ mà Trần Lạc Hà mang về, cô ấy bắt đầu loay hoay nhanh như cá gặp nước.
Tôi nghĩ cô ấy hẳn là vị cứu tinh với thuốc giải trong tiểu thuyết zombie.
Thấy cô ấy ổn, tôi tiếp tục chuyển tiếp tế vào hầm, chuẩn bị dụng cụ phản công.