Tôi được trả 300,000 yên mỗi tháng chỉ để nói 'Chị đã về, hôm nay chị vất vả rồi' với chị hàng xóm làm việc chăm chỉ kiếm 500,000 yên mỗi tháng nhưng chẳng biết tiêu tiền cho việc gì, rất là vui

saotome-san muốn quan tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nơi này…”

Tòa nhà này chỉ cách một ô đất so với tòa nhà vừa nãy chúng tôi tới. Có lẽ đây là nơi khá nổi tiếng, vì tôi cảm thấy được “sức trẻ” ở đây.

Khu trung tâm trò chơi “Vampire.”

Nơi này có một vài loại máy thùng mới, nhưng đa sỗ vẫn là những loại cũ. Cảm giác như những cải cách mới ở đây khá là “lạc loài” so với những cửa hàng xung quanh. Tuy nhiên, là một khu vui chơi giải trí thì nơi đây vẫn có rất đông người tới.

“Ồ, đây là khu trung tâm trò chơi ngày trước đây mà. Tôi không ngờ nó lại ở gần đây tới thế.”

“Cậu biết nơi này ư?”

“Vâng, tôi đã tới đây nhiều lần rồi, cùng với đàn em của tôi ở chỗ làm trước.”

Tôi nhớ rằng, hồi đó, hậu bối của tôi rất thích nơi này, tới mức mà một đồng nghiệp của tôi phải kéo chúng tôi ra vì không thể ngừng chơi game trong đó.

Một trong những ký ức tươi đẹp về nơi làm cũ… hoặc không.

“Sao vậy Matsutomo-san? Sao mà cười toe toét vậy? Nhìn như quỷ ấy.”

“Tôi vừa nghĩ tới một vài thứ trong quá khứ. Chúng bất chợt xuất hiện trong tâm trí tôi.”

Ban đầu mọi chuyện cũng ổn, tôi chỉ hơi lưỡng lự một chút.Nói vậy chứ, đó từng là một công ty bắt chúng tôi làm việc từ sáng sớm đến chuyến tàu cuối cùng, khiến tôi nghĩ rằng đó không phải một vấn đề gì quá to tát, nên tôi đã bắt đầu làm việc cho họ.

Lấy được một con thú nhồi bông từ máy gắp thú cho hậu bối của tôi, đọ sức mạnh cú đấm với người đồng nghiệp, chơi một game FPS hai người chơi và đổ lỗi cho nhau rằng ai mới là quả tạ.

“Vậy là cậu và mọi người đã rất thân nhau. Chẳng phải điều đó là tốt sao?”

“Vâng, tôi cảm thấy như bản thân trẻ lại mấy tuổi vậy. Cho tới khi tôi nhìn thấy giám đốc của mình bước ra từ bốt chụp ảnh cùng một quý cô bí ẩn.”

“… Vậy đó là chuyện chẳng lành, phải không?

“Đó là một cái máy có thể khiến mi mắt của chị trông tuyệt đẹp.”

Và hầu như nó không phải là loại máy có thể khiến tóc bạn trông dày lên.

“Vậy thì… chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Không có gì cả. Cả hai bên đều nói “Chết tiệt” và nhìn chằm chằm nhau một lúc, rồi chúng tôi lại bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Cách trả lời của người lớn.”

“Tôi tự hỏi rằng cảm giác quay lại thời trẻ đó đã đi đâu rồi.”

Nhờ có vậy, bầu không khí giữa tôi và hậu bối trở nên thật tệ và hậu bối của tôi bắt đầu lưỡng lự, không biết nên hỏi tôi về việc đó hay không. Tôi phải mua cho cậu ấy một ít kem, để đánh lạc hướng sự chú ý của cậu ấy.

Để nghĩ về nó thì, thực sự là lạ khi hai người chuẩn bị sang năm hai và một người chuẩn bị vaod năm nhất lại đi tìm khách hàng như này.

“Nhân tiện thì, cho tôi hỏi cậu điều này được không?”

“Chuyện gì nào?”

“Con thú nhồi bông mà cậu đưa cho hậu bối là loại gì vậy?”

Fumu.

“Chị thấy hứng thú vì đó là thú nhồi bông à?”

“Ừ thì, là vậy đó. Nó không phải là loại mà tôi mua được ở những cửa hàng chuyên dụng nên tôi thấy có chút tò mò thôi.”

Trông cô ấy nghiêm trọng thật. Cô ấy cứ nhìn chằm chàm vào biển hiệu “Vampire” mặc dù đang nói chuyện với tôi, nhìn như muốn đâm thủng cái biển hiệu luôn ấy.

Thì, cô ấy cũng không phải người hay đến khu trung tâm giải trí, nên nếu không có những dịp như thế này, thì có khi cô ấy cũng sẽ không ghé qua đây.

“Sao chúng ta không thử tham gia trò kia đi?”

“Để xem nào. Một chút thôi nhé.”

Tôi và Mio-san cùng bước vào khu vui chơi, và tôi có thể thấy rằng nơi đây vẫn không hề thay đổi một chút nào. Nó vẫn nhiều ánh sáng tới mức có thể làm lóa mắt người vào. Mio-san nhìn xung quanh một lúc, nghiên cứu kỹ tấm bảng chỉ dẫn và chỉ tay vào một chỗ.

“Trò gắp thú phải không? Chơi thử đi. Chắc nó ở quanh đây thôi.”

“Vâng. Mặc dù có phần thưởng trong đó, nhưng tôi không chắc là giải thưởng có còn giống thế không vì lâu lắm rồi tôi không chơi… Wow, có nhiều món quá. Trông như một bầy hổ nanh kiếm đang băng qua mùa đông vậy.”

Về cơ bản thì, nó vẫn ở đó.

Màu lông của nó đã bị đã bị phai, và lông của nó cũng bị bết lại đôi chút.

“Đó là con mèo, phải không? Con màu tím ấy. Nó có phải mèo Cheshire không?”

“Tôi nghĩ là nó chỉ trông giống con mèo đó thôi. Vì nhà sản xuất cũng không muốn bị đánh bản quyền đâu.”

Đứng trước con thú nhồi bông mới tìm thấy, Mio-san cứ nhìn chằm chằm vào chiếc tủ kính và run rẩy một chút vì phấn khích.

“Sao nhìn nó tàn tạ vậy…? Nó bị ngó lơ ư?”

“Mio-san, xin hãy tỉnh ngộ đi. Thú nhồi bông đâu có lớn lên. Đây là thứ người ta gọi là, chiến binh bị bỏ lại trên chiến trường gắp thú này, theo như chiến lược của trung tâm giải trí.”

“Chiến lược?”

“Để có thể rút được nhiều tiền hơn, họ đã kẹp nó chặt lại để nó khó có thể lấy được, nhưng vì quá khó, nên khách hàng bắt đầu ngừng tới chơi trò này.”

“Ý tôi là, luật pháp sẽ nói sao về việc này…?”

Chuyện nó là vậy thôi. Mọi người vẫn ngầm hiểu được. Những tay già dơ thì sẽ giữ im lặng, còn những tên ma mới sẽ là những kẻ phải chịu trận. Đây là điều mà ai cũng sẽ biết nếu người đó hay đi tới khu trung tâm giải trí.

“Vậy thì, tôi đoán là cũng không đáng để cố lấy con đó đâu. Đi sang bốt khác thôi.”

Tôi có chút không thích việc lấy được thứ gì đó mà không biết được mình sẽ phải trả giá bao nhiêu vì nó.

Ý tôi là, chúng là những món đò rẻ tiền, nhưng Mio-san vẫn thích chúng, vì cô ấy đặc biệt mê những con thú nhồi bông.

“Ew.”

Nghĩ vậy, nên tôi cố rời khỏi máy gắp thú đó.

Nhưng cánh tay tôi không chịu di chuyển.

“Tôi muốn đứa trẻ đó, nó là một đứa ngoan.”

Bà chị sếp của tôi đang nắm lấy tay áo tôi, đôi mắt cô ấy nhìn giống như một đứa trẻ vừa tìm được một con mèo hoang vậy.

“… Chị nghiêm túc đó à?”

“Tôi sẽ nuôi dạy đứa trẻ đó.”

“Chúng không lớn lên đâu.”

Tôi cố gắng giải thích, nhưng có vẻ Mio-san không hề nghe, vì giờ đây cô ấy chỉ chú ý tới con mèo màu tím đó. Tới nước này thì, không điều gì có thể cản nổi cô ấy nữa.

“Tôi hiểu rồi. Cô biết chơi trò này chứ?”

“Vâng, tôi sẽ cho cậu thấy cuộc gặp gỡ này là định mệnh.”

“Ý cô là “Tôi sẽ lấy được nó trong lần chơi đầu tiên luôn” chứ gì? Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Với ý chí quyết tâm cao độ trong tim, Mio-san bước tới trước máy gắp thú đó, còn tôi chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.

Và rồi, mười phút sau.

“Định mệnh thật tàn khốc.”

“Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi… Tôi biết cô đau lòng mà.”

Wow, cô gái này thật là kỳ diệu.

Mỗi lần chiếc tay gắp, chạm vào một con thú nhồi bông, cô ấy lại xin lỗi nó, quả là kỳ diệu mà.

Truyện Chữ Hay