Tôi quyết định về nhà cùng Gindou Kohaku. Dù có đôi chút căng thẳng, nhưng mà đi cùng cô là lựa chọn tốt nhất.
“Gindou-san.”
Cô đang trên đường về bị tôi gọi nên quay người lại.
“Có gì sao?”
“À không, chỉ là…cậu có muốn về nhà cùng tôi không?”
Tôi xấu hổ muốn chết rồi đây. Tôi chưa nói mấy cái lời như thế bao giờ cả.
Nói đúng hơn, chẳng phải trông tôi đang nhắm tới Gindou Kohaku thông qua việc ra về cùng nhau lắm sao?
“…Tớ có việc cần làm nên để dịp khác nhé.”
Nói xong, cô rời đi. Cô ấy nói thế thì cũng đành vậy…
Nhưng không thể được. Tôi biết cô ấy có việc cần làm, nhưng tôi không thể để cô đi như thế được.
“Nửa đoạn đường cũng được!”
Tôi quyết liệt hơn một chút, làm cô chùn bước. Và rồi cô suy nghĩ trong chốc lát…
“Tớ phải đi ngay sau khi về nhà, nên sẽ phải chạy nhanh đấy, nhưng nếu cậu vẫn muốn đi cùng thì…”
“Được, rất sẵn lòng!”
Tôi đã được cô ấy cho phép đi cùng rồi. Chắc là cô ấy hiểu lầm tình cảm của tôi. Cô ấy cực kỳ đáng yêu, dáng người cũng hoàn hảo, nhưng tôi không thể với tay tới cô.
Rõ là vậy rồi, ừ.
Cô ấy bước đi nhanh hơn mọi ngày. Tôi cũng vừa theo kịp tốc độ của cô vừa cảnh giác xung quanh. Nhìn phải trái rồi lại phía sau. Chắc chắn sẽ không có ai tới quấy rối cô đâu, nhưng phòng hờ vẫn hơn.
“Ano, Izayoi-kun.”
“Sao thế?”
“Từ hôm qua tới giờ tớ thấy mọi người nhìn vào chúng mình rất là lạ đó. Cậu không thấy ngại sao?”
“Nói không xấu hổ thì hẳn là tôi đang nói phét, cơ mà lúc này tôi có việc quan trọng hơn cần làm.”
“Vậy à.”
Điều tôi đang làm rất kỳ lạ, đối với cô ấy việc hai đứa ở cạnh nhau cũng là vô cùng ngượng ngùng. Nhưng tôi phải chịu đựng thôi. Rồi cô đột nhiên quay người.
Ở trong 『If Story』, để tránh gặp bọn lưu manh kia, cô đã thay đổi tuyến đường về nhà của mình, nhưng vẫn phải chịu số phận khủng khiếp đó, vì thế lần này cô cần phải trở về tuyến đường bình thường như mọi khi. Sau khi đi bộ được một lúc, chúng tôi tới ngã tư. Hôm qua cô rẽ hướng bên trái, nhưng hôm nay tôi muốn đi bên phải.
“Gindou-san. Hãy đi hướng này đi.”
“Vì sao?”
“À thì, tại ở chỗ kia dạo này có nhiều du côn lởn vởn lắm.”
“Thế sao, vậy theo ý cậu.”
Vẫn còn lo lắng về sự cố hôm qua, nên Gindou dễ dàng đồng ý lời đề nghị của tôi.
Tôi nghĩ rằng bây giờ sẽ an toàn hơn. Nhưng…
“Ái chà, cô em dễ thương kìa.”
“Lần này tao sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho mày luôn.”
Một ‘Biến số’ không ngờ tới.
Đáng lẽ không nên có du côn trên con đường này chứ, sao chúng lại ở đây. Có phải là lỗi của tôi không? Tôi đã làm sai điều gì ư? Nhưng để điều đó sau đi, trước hết tôi phải tìm cách vượt qua tình cảnh này đã. Mấy tên du côn kia đang xoay cổ bẻ ngón tay rồi.
――Siêu đáng sợ.
Mấy tên du côn đó đáng sợ quá. Phải chạy thôi. Nhưng phía sau cũng có người.
“Ô! Chẳng phải là cô em ngọt nước được đồn đại dạo gần đây sao?”
Lại còn bị bọc hậu nữa chứ. Bọn chúng theo dõi từ trước rồi sao?
Thế này khác hoàn toàn nguyên tác. Phân cảnh này đáng lẽ chỉ có hai, sao giờ lên tới ba người vậy.
“Chuẩn. Ngon phết đấy chứ?”
“Bo đì cũng ổn áp đấy, tuyệt vời.”
Bọn chúng có tính cách giống với Sasamoto, nhưng hạ đẳng hơn rất nhiều. Gindou Kohaku cũng có đôi chút sợ hãi rồi.
Bị bao vây bởi ba tên côn đồ, thực sự là một cảnh tượng kinh hoàng.
“Phải đuổi thằng kỳ đà cản mũi kia đi đã.”
“Đồng ý!”
Ba tên đó đang tiến lại gần đây. Nếu cứ tiếp tục như này, tôi và cô ấy sẽ phải chịu hậu họa vô cùng nghiêm trọng.
Không còn cách nào khác rồi.
――Chỉ còn cách đó thôi.
Tôi thò tay vào túi áo ngực đồng phục của mình.
“””…!”””
Mấy tên côn đồ đang đề phòng tôi rút ra cái gì đó nguy hiểm. Tôi từ từ tiến tới tên côn đồ đứng một mình ở bên cạnh.
“Cái đéo?”
“Izayoi-kun?”
“Không sao đâu. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này rồi.”
Tôi nắm lấy tay cô, từ từ tiến lại gần chúng, vừa cần thận chú ý phía sau. Tôi tiếp cận một tên và rút ra một thứ gì đó từ trong túi ngực. Một khẩu súng lục bắn nước.
“””Hả?”””
Tất cả bọn họ đều phát ra một tiếng lạ khó hiểu. Tôi không quan tâm, bắt đầu bắn nước. Nước dính trúng vào mặt của một tên du côn.
“Ngu vờ lờ!”
“Sao lại là súng nước, bộ mày là trẻ ranh à?”
Hai đứa còn lại thì cười như điên,
“Aaaaaaahh!”
Tên du côn bị bắn nước cúi rạp người xuống. Hai tên kia cũng giật mình theo.
“Eh, sao thế?”
Gindou Kohaku cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là bắn súng nước thôi mà, lại có vấn đề gì chứ? Tôi ngay lập tức nắm lấy tay cô tẩu thoát.
Tôi chạy khỏi đó cùng Gindou Kohaku vẫn chưa theo kịp tình hình.
“Aah~ Đáng sợ. Đáng sợ quá.”
Sau khi chạy đi, tôi không kìm được mà thốt lên. Chắc tôi là thằng duy nhất trên thế giới này chĩa súng nước vào một tên du côn để chống đối hắn đấy.
“Izayoi-kun.”
“Sao thế?”
“Ano, sao lại là súng nước?”
Câu hỏi của cô hoàn toàn có cơ sở. Tất cả những gì tôi có chỉ là một khẩu súng nước.
Nhưng vấn để không phải là khẩu súng, mà là nước bên trong cơ.
“Bên trong khẩu súng nước này có chứa hỗn hợp nước từ ớt và các loại chất khá nguy hiểm nếu ăn phải đấy.”
“Eh!? Sao cậu lại mang theo một thứ như thế bên người vậy!?”
“Tôi mang theo nó để phòng trường hợp gặp mấy tên du côn như vừa nãy thôi.”
Một biện pháp để đối phó với 『If Story』.
Một khẩu súng nước chứa đầy nước cay.
Đây là kết hợp của thứ vừa dễ dàng mang theo, có hiệu quả tức thì và mang tính hủy diệt. Nhân tiện tôi còn có thêm một khẩu súng điện nữa.
“Thực sự là khác rất nhiều. Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp tớ…Nhưng nếu cậu cứ vậy thì cậu cũng sẽ bị bọn chúng nhắm tới đó, có biết không?”
Cô thốt ra những lời chứa đầy sự quan tâm. Chắc chắn tôi cũng sẽ bị bọn chúng để ý. Nhưng hiện tại…không sao cả.
“Chắc là, sẽ ổn thôi nhỉ?”
“Tớ mới là người đang hỏi đó.”
“Sẽ ổn thôi. Giờ chúng ta về nhà đi.”
Tôi đi về nhà cùng cô bằng một tuyến đường khác với khi nãy. Một lần nữa, tôi phải cảnh giác phải trái trước sau.
“Ano, quả thực, tớ vẫn thấy rất xấu hổ.”
“Xin cậu hãy chịu đựng chút đi.”
Để đề phòng bọn du côn xuất hiện lần nữa, tôi cần cảnh giác. Nếu tôi mà có sức mạnh đặc biệt hay gì đó tôi đã làm khác rồi….
Tôi đã xoay xở hộ tống cô ấy về nhà an toàn. Cô sống trên tầng mười của một tòa chung cư.
Cũng phải thôi. Tòa chung cư này rất cao. Chắc khoảng 30 tầng. Tôi thấy ở chỗ này đủ yên tâm nên quyết định để cô lại ở đó.
“Vậy thì, Gindou-san. Mai gặp lại.”
“…Cậu chờ chút.”
“Eh?”
“Tớ muốn cảm ơn cậu, cậu có muốn lên nhà tớ không?”
“Tôi tưởng cậu có việc…”
“Vừa nãy người ta vừa gọi điện cho tớ kêu hủy rồi.”
Chắc là chả có cái việc bận nào ngay từ đầu cả, cơ mà quan trọng là thế quái nào cô ấy có thể nói dối 'Natural' như vậy được nhỉ. Bình thường sẽ chẳng ai nhận ra nổi đâu.
Nhưng tôi nên làm gì đây? Có nên lên không?
Một tên mob như tôi, lại đi vào phòng của tuyệt sắc giai nhân như cô ấy có phải là cực hình quá rồi không?
Từ kiếp trước tới giờ tôi đã có nổi một mống bạn gái nào đâu.
Dừng lại thôi. Thế này vô cùng đáng nghi, cả khó xử nữa.
“À, hôm nay, chả là…”
Tôi chuẩn bị nhẹ nhàng từ chối, cô nhìn tôi với ánh mắt hơi hướng lên. Khuôn mặt của cô vốn đã siêu dễ thương, giờ lại còn hếch lên như thế này không phải làm quá đáng lắm rồi sao.
“Cậu không muốn sao?”
“Cơ hội tốt như này sao mà tôi lại từ chối được chứ!”
Tôi buộc phải vào thôi.
“Thư giãn đi. Để tớ pha chút trà cho cậu.”
“V-vâng…”
Căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, có mùi thơm và khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi vốn là một thằng nhát cáy, cái chuyện này làm khó tôi quá. Tôi đành ngồi im như phỗng trên ghế sofa.
Cô ấy pha một chút trà, đem tới cho tôi.
“Xin mời, trà Nga đấy.”
“Cảm ơn…”
Trà Nga thì cũng không liên quan gì tới tôi. Tôi thường uống ca cao hoặc thứ gì đó trẻ con hơn.
Tôi uống một ngụm. Ồ, ngon khiếp.
“Ngon quá.”
“Thế thì tớ vui rồi.”
Cô mỉm cười đáp lại. Đúng là nhân vật chính có khác, thực sự dễ thương. Cô ấy tỏa ra một thứ khí chất gì đó vô cùng tuyệt vời. Cô ngồi xuống cạnh tôi.
“Izayoi-kun. Một lần nữa tớ phải cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo. Tôi làm cũng có chủ đích của mình mà.”
Cô cười nói cảm ơn, nhưng thực sự cô ấy đang nghĩ gì? Có thể là nghi ngờ, hoặc đại loại vậy.
“Sao cậu lại giúp tớ vậy Izayoi-kun? Như tớ đã nói hồi nãy, tớ nghĩ mấy tên du côn đó đã nhớ rõ mặt cậu rồi. Nếu chuyện đó mà xảy ra thì cậu cũng phải trải qua những thứ không tốt đẹp gì đâu đấy?”
“Mà chắc là tôi sẽ tìm được cách giải quyết thôi.”
“Cái lý tưởng công lý kỳ lạ đó của cậu, sẽ chỉ làm bản thân bị tổn thương thôi.”
Cô ấy nhớ về những vết thương trong quá khứ của mình. Có lẽ tôi lúc này trông trùng khớp với cô ấy thời điểm đó.
Thái độ với một thứ gì đó. Không giống như cô ấy, tôi chẳng là một ai đó đặc biệt. Không phải là tôi muốn Gindou Kohaku phải trải qua những thứ tàn khốc, chỉ là tôi đang ưu tiên tương lai của thế giới này mà thôi.
“Đừng bận tâm.”
“…Được rồi.”
Chúng tôi lại uống trà Nga. Một chút thời gian trôi đi, cả hai đứa tôi vẫn im lặng. Tôi thấy không thoải mái.
Tôi nhanh chóng uống cạn tách trà Nga.
“Thế thì, tôi về nhà đây.”
Tôi mới ở đây được có 5 phút thôi, nhưng mà khó xử quá nên muốn chuồn lẹ.
“Mới có 5 phút thôi mà. Cậu cứ thư thái đi.”
“À, vâng.”
Chút nữa về cũng được.
“Izayoi-kun có định tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Không, hiện tại chưa tính tới.”
“Để tớ làm tách trà khác nhé.”
“Itadakimasu.”
Chúng tôi bàn về mấy chuyện lặt vặt, đã 10 phút trôi qua lúc nào không hay… Cũng chưa nhiều lắm.
Nói chuyện với cô ấy không nhàm chán nhưng mà vì ngại nên tôi cứ nóng lòng muốn về nhà thật sớm.
“Giờ tới lúc tôi phải về rồi.”
Tôi đứng dậy thể hiện bản thân muốn đi về. Mới trôi qua có thêm năm phút nhưng tôi thực sự rất muốn về.
Một đối một với mĩ nhân như này chẳng khác nào cực hình.
“…Nói chuyện với tớ chán quá à?”
“Không phải đâu, tôi có việc bận cần làm thôi.”
“…Việc bận ư?”
“Ừ.”
Tôi sử dụng cùng một lý do có việc bận với cô ấy để về nhà. Từ lúc gặp nhau tới giờ tôi chưa bao giờ tỏ ra là một người để tâm tới thời gian, cả hai đã đi cùng nhau về nhà như thế rồi mà lại đẻ ra cái việc bận thì rõ ràng là tẩy trắng, cơ mà cô ấy cũng dùng trò đó nên cứ coi như hòa đi.
“Thôi thì cũng không còn cách nào khác. Nếu cậu nói thật.”
“Thật mà…nên là…”
Bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt ngờ vực làm tôi có cảm giác hơi phức tạp, những vẫn cố nhanh chóng chuồn về. Cô ấy cũng biết đó là lời nói dối, nhưng cô ấy không làm gì được vì chính cô cũng dùng trò đó. Cô đứng dậy khỏi ghế để tiễn tôi. Ánh mắt của cô khủng khiếp quá.
Cô lo lắng cho tôi mà trượt chân luôn.
“Ah.”
Cô ấy trực chờ ngã, tôi vội vã đỡ lấy cô. Vốn dĩ tôi đã có thể kéo được cô ấy, nhưng vì hoảng quá nên thành ra đỡ không kịp, cuối cùng thì bị cô ấy đè lên. Tôi cảm thấy có vật gì đó mềm mềm trong tay, gì thế nhỉ? Tôi không hiểu gì sất.
Cô nhìn tôi bằng khuôn mặt đỏ lựng. Khác quái gì tiểu thuyết Romcom đâu cơ chứ.
“A-ah-ahhhhh!!!”
Sau đó, cô dùng hết sức nã thẳng một quyền mặt tôi.
“Ano, tôi xin lỗi mấy chuyện này.”
Tôi dập đầu xin lỗi bằng tư thế Seiza trước Gindou Kohaku đang ngồi trên sofa. Mặt cô vẫn còn có chút đỏ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Có thể ngã là do lỗi của tớ, nhưng như thế không có nghĩa là cậu lại nhân thời cơ sơ hở đó, à thì, chạm vào chỗ quan trọng của tớ, quá đáng lắm luôn.”
“Ano, cậu hiểu lầm rồi.”
“Nói dối. Không có chuyện trùng hợp như thế được.”
Tôi cố gắng bào chữa suốt nãy giờ, nhưng cô ấy chả chịu tin tẹo nào.
“Izayoi-kun. Chẳng lẽ đây là mục đích của cậu ngay từ đầu sao!?”
“Không phải mà.”
“Giờ nghĩ lại mới thấy lạ. Hôm qua tớ dính vào mấy tên du côn, cậu lại xuất hiện như thể đã có sẵn kế hoạch, và hôm nay tớ đi cùng cậu, cái đám du côn đó lại xuất hiện. Cậu là cũng là đồng bọn của lũ đó có đúng không!?”
“S-sai rồi.”
Tôi đã mất hết uy tín đối với cô ấy. Tôi không biết đây có phải từ đầu đã vậy rồi hay không.
Nhưng tôi biết chuyện này không phải là chuyện tốt.
“Chắc rồi. Cậu thuê mấy tên đó và ra lệnh cho bọn chúng gây rối tớ.”
Như một thám tử, cô suy đoán hành động của tôi.
“Sau đó cậu sẽ cố gắng lấy lòng tôi để làm mấy trò đê tiện, mọi chuyện giờ có lý rồi. Cái súng nước kia cũng chỉ là súng nước bình thường thôi đúng không?”
“Không không, cậu sai rồi! Tôi nói thật mà!”
Cô vừa ôm lấy cơ thể mình, vừa nhìn tôi mười phần nghi hoặc. Mất uy tín bây giờ là tệ lắm đấy.
“Thế thì chúng ta giải quyết hiểu lầm của nhau cái đã! Trước hết cứ nếm vị của khẩu súng này cái đã!”
Tôi lấy ra khẩu súng nước trong túi áo.
“Được. Tớ sẽ nếm. Nhưng nếu nó mà không cay, tớ sẽ ngay lập tức gọi cảnh sát.”
“Hiểu rồi. Mở miệng cậu ra đi.”
Cô mở miệng như tôi bảo. Cơ mà thứ nước này khá cay đấy, có ổn không đây?
“Tôi nói cậu biết trước, nước này thực sự rất cay đấy. Tôi cũng đã từng nếm nó trong lúc làm rồi, tệ lắm luôn đấy?”
“Diễn thế đủ rồi. Nhanh rót nó vào miệng tớ đi.”
Cô ấy thực sự nghĩ tôi là đồng bọn với đám du côn. Tôi không còn lựa chọn nào khác, buộc phải đổ nó vào miệng cô để chứng minh mình trong sạch.
Tôi cảm thấy như bản thân đang làm điều sai trái, nhưng không phải.
Tất cả những gì tôi làm là bắn súng nước vào miệng cô.
Sao mà diễn đạt tệ thế nhỉ…
“Vậy tôi làm đây.”
“Xin mời.”
Tôi bắn một ít nước vào miệng cô. Cô nếm nó bằng lưỡi.
――Aaaaaahhhhh! Cay quá!
“Phù phù. Eh? Cay quá! Phù. Cổ họng, nóng quá!”
Cô giữ miệng lại, ho liên tục. Mặt cô lại đỏ lên. Cay lắm nhỉ. Tôi biết rõ mà.
“Nước, nước!”
Cô lao về phía vòi nước.
Tốt! Dù hiểu lầm đã được giải tỏa đôi chút, nhưng tôi không thấy vui chút nào.