Tên tôi là Natsuko Noguchi. Một nữ sinh cao trung bình thường. Tôi đang đánh thức Gindou-san vừa mới bất tỉnh nhân sự.
“Gindou-san! Cậu không sao chứ!”
“……”
L-linh hồn rời xác rồi! Miệng cô mở to, ánh mắt thì đờ đẫn. Cô đã như này từ khi thấy Kuroda-kun và Hibara-senpai rời đi cùng nhau lúc nãy.
“Gindou-san!!”
“W-wa!”
Tôi la lên, cuối cùng cô cũng chịu tỉnh. Ngay khi tỉnh lại, cô lập tức gói ghém đồ đạc.
“Gindou-san, cậu đi đâu thế?”
“…Tớ có việc cần làm.”
“Cậu định bám theo hai người đó hả?”
“….Ừ, đúng thế.”
Ngạc nhiên đấy. Không thừa nhận cảm tình mình dành cho người ta, nhưng lại thản nhiên thật thà về chuyện này như thế. Hoặc có lẽ là cô không có thì giờ quan tâm tới mấy chuyện đó lúc này. Cô vội vàng đứng dậy và rời khỏi lớp học.
Giờ thì…tôi cũng nên đi theo cô ấy chứ nhỉ. Tôi cũng nhặt nhạnh đồ đạc rồi theo sau cô.
Cô ấy đang trốn trong một góc cách Kuroda-kun và Hibara-senpai khoảng mười mét, và vẫn liên tục bám đuôi họ. Cô ló đầu ra ghim chặt ánh mắt vào hai người. Và tôi cũng đang theo sau cô như cái đuôi thứ hai.
Tôi cũng thấy Kuroda-kun đang vui vẻ cười nói với phía đối diện. Tôi có thể cảm nhận rõ cơn tức giận của cô nàng.
Hibara-senpai đối với tôi không phải là kiểu người như vậy. Tôi tưởng chị ấy điềm tĩnh ít nói hơn chứ, nhưng chắc là chị ấy với Kuroda-kun hợp nhau quá nên mới có thể thoải mái được như thế. Tôi thực sự không rõ họ đang nói về cái gì.
Nếu cứ tiếp diễn như vậy, cái chị Hibara-senpai tự nhiên từ đâu chui ra này sẽ chiếm hết tiện nghi mất. Gindou-san không thể cứ thua mãi thế được.
“Um, cháu lấy cái hộp bìa này được không ạ?”
“Hở. Không sao, nhưng…”
Cô ấy sử dụng cách khác. Chắc là cô muốn tới gần hơn để nghe lén họ nói chuyện. Cô lấy một cái hộp bìa các-tông lớn từ cửa hàng tạp hóa gần đó, và tiếp cận đối phương ngay lập tức.
Khoảng cách 10 mét đột nhiên giảm còn một nửa xuống thành 5 mét. Tất cả những người đi ngang qua thấy cô núp trong hộp bìa các-tông đều phải ngoái đầu lại. Theo nhiều cách, dù có là lúc cô trông bình thường hay là đang ngụy trang cũng đều khiến người khác muốn quay lại nhìn quả thực đáng kinh ngạc vô cùng.
Bình thường nếu bị ai đó núp trong hộp bìa các-tông theo dõi thì đều sẽ dễ dàng mà phát hiện, nhưng hai người đó lại mải mê nói chuyện nên chẳng mấy để ý. Gindou-san đã ở đủ gần để nghe thấy họ nói chuyện, cô đã lảng vảng bên cạnh họ suốt nãy giờ rồi, nhưng một tình huống bất ngờ bỗng xảy ra.
“Cái gì đây!!”
“Ghê thế!!”
“Hộp các-tông đang di chuyển kìa!!”
Trẻ con đã để ý tới cô. Học sinh tiểu học à? Bây giờ đã là cuối ngày nên chắc đám trẻ đang chơi với nhau.
“Ora ora ora!!”
“Super kick!!”
“Úi, đau quá!! Đ-đừng đánh nữa~~~!!”
C-cô ấy đang bị bắt nạt kìa!! Bị đấm đá dữ dội luôn!!
Cần phải cứu cô ấy thôi!!
“Này này, mấy em đừng làm thế!!”
“Eeh. Đang vui mà.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Mấy đứa nhóc đáp trả tôi bằng thái độ muốn đối chiến. Học sinh tiểu học giờ sao mà xấc xược dữ vậy.
“Uu~~. Đau quá đi…”
Dù không thể nhìn thấy cô qua tấm bìa các-tông, nhưng tôi có thể dễ dàng hình dung bộ dạng đau đớn cùng đôi mắt ngấn lệ của cô. Fufufu, cứ để tớ lo!!
“Đây, chị cho mấy đứa kẹo này. Tha cho cậu ấy đi nhé.”
Tôi đứa cho đám trẻ mấy thanh kẹo tôi hay đem theo bên người.
“Chậc, không còn cách nào khác rồi.”
“Bọn tôi bỏ qua lần này.”
“Biết ơn đi. Đồ Ma nhân bìa các-tông.”
Tôi giơ kẹo ra và đám trẻ rời đi.
“Không sao chứ? Gindou-san?”
“Natsuko-san!? Sao cậu lại ở đây? Sao mà cậu biết tớ ở đây?”
“Chỉ là có hơi nhiều trùng hợp xíu thôi…”
“Ra vậy. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
“Không sao. Hai người đó đi rồi, thế có vấn đề gì không?”
Kuroda-kun và người kia đã rời đi trong lúc tôi nói chuyện xua đám trẻ. Họ vẫn nằm trong tầm mắt, nhưng đã ở khoảng cách xa hơn nhiều so với vừa nãy.
“Ah!! Thế thì cho tớ xin lỗi!!”
Cô lại bắt đầu di chuyển. Một lúc sau, Kuroda-kun và người kia cùng bước vào nhà sách, Gindou-san tháo bỏ tấm bìa các-tông rồi cũng đi vào trong đó.
“Bộ này hay nè.”
“Nghe nói bộ này rất thú vị.”
“…”
Ra thế, tôi phần nào đoán được rồi, hai người đó thích 2D à. Và họ còn trông khá chuyên sâu về chúng nữa chứ. Tôi không nghĩ là Gindou-san nhúng tay vào chuyện này được…
Tôi đã thấy Gindou-san đọc tiểu thuyết, nhưng nó vốn là một cuốn sách nghiêm túc chứ không phải là light novel.
Chắc là dù có muốn cổ cũng không ra bắt chuyện với cậu ấy được rồi. Trông có chút cô đơn kìa…
Người lúc nào cũng cạnh bên mình như hình với bóng như thế lại bỗng dưng biến mất, buồn làm sao. Có thể đã có rất nhiều xung đột xảy ra, nhưng đối với Gindou-san, cậu ấy là người quan trọng nhất, và cô muốn ở cạnh bên cậu. Nỗi cô đơn đang tràn ngập trong cô. Vì muốn gần gũi hơn với cô ấy một chút, tôi quyết định lên tiếng.
“Gindou-san.”
“Natsuko-san! Cậu đang bám theo tớ sao!?”
“À thì…”
“Cậu cần gì à?”
“Để xem. Tớ nghĩ tớ sẽ giúp được Gindou-san đó.”
“Là sao?”
Dù vẫn đang nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt của cô vẫn hướng về hai người đằng kia. Cô biểu lộ rõ vẻ buồn bã và ghen tị. Lúc này cô trông xúc động tới nỗi tôi không còn tưởng tượng nổi bình thường mọi khi cô trông thế nào nữa. Hồi trước cô là một con người lạnh lùng, cư xử rất bình thường với mọi người.
Còn giờ, tuy có chút vụng về nhưng cô lại rất dũng cảm và nỗ lực.
Nhưng đó lại chính là bản chất của cô.
“Là yêu đó.”
“Hể!?”
Làn da trắng nõn của cô nhuộm qua chút đỏ tuyệt đẹp. Nhờ làn da mịn màng đó mà rất dễ đoán được sự thay đổi trong cô.
“Tớ sẽ giúp Gindou-san. Cho tới khi tình yêu của cậu trở thành sự thật.”
“Không phải, tớ không có…”
Tôi nắm lấy tay cô. Cô nhạy cảm phản ứng lại.
“!...”
Cô trông hơi ngạc nhiên, có đôi phần sợ hãi. Chẳng lẽ tôi lại một hơi tiếp cận cô ấy luôn chứ. Nhưng tôi muốn làm bạn với một con người trong sáng thật thà như cô, theo đúng nghĩa của nó.
“Tớ hứa. Sẽ hợp tác với Gindou-san cho tới khi tình yêu của cậu hóa thành hiện thực. Nên là cứ tin tớ đi.”
“…”
Tay Gindou-san hơi run. Cô đảo mắt một chốc. Nhưng rồi quay sang tôi. Không hoàn toàn tin tưởng. Ánh mắt cô xen lẫn vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn đọng lại chút hy vọng.
“Ừm, tớ không thể đột nhiên tin vào mọi thứ Natsuko-san nói được, nhưng, cậu vẫn sẽ giúp tớ chứ?’
Nụ cười có phần gượng gạo. Niềm tin không phải là 100%, có thể không phải là 30%, thậm chí là không tới 10%.
“Un, tất nhiên rồi.”
――Nhưng kể từ giờ, hai ta đã trở thành bạn bè rồi.
“Được rồi, vậy thì hành sự ngay nào. Quan sát thôi.”
“Quan sát gì cơ?”
Nhìn hai người kia vẫn còn hào hứng trước những cuốn light novel, tôi khuyên cô ấy.
“Un. Quan sát Kuroda-kun và tìm xem những thứ gì cộng hưởng với cậu ấy.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Từ đó cân nhắc các phương kế tình yêu sao cho hiệu quả dành cho cậu ấy.”
“Hể~~. Ra là vậy.
Cô ngưỡng mộ nhìn tôi. Kiến thức về tình yêu của cô là số không tròn trĩnh, vì thế nên tôi sẽ dẫn dắt cô ấy.
“Cậu cũng thấy đấy, Kuroda-kun có vẻ thích light novel, sao cậu không đọc thử chúng luôn nhỉ, Gindou-san? Trước hết, tớ thấy tạo được chủ đề để nói chuyện với Kuroda-kun sẽ rất tốt.”
“Light novel?...”
“Đừng bảo là Gindou-san không biết tí gì về light novel đấy nhé?”
“Tớ có biết chút ít. ‘Ranobe’ là viết tắt của Light novel, là thể loại được giới trẻ thích đọc vì dễ tiếp thu hơn tiểu thuyết thông thường có đúng không?”
“Ừ thì, cũng đúng.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp một người giải thích về light novel theo cách cẩn thận như thế đấy. Tôi đoán chắc cô ấy còn chưa đọc light novel bao giờ, trông cô ấy nghiêm chỉnh quá nên chắc cũng chưa xem anime hay chơi game bao giờ luôn.
“Cậu đọc bao giờ chưa, Gindou-san?”
“Chưa, chưa từng…”
Biết ngay mà. Cô lúc nào cũng đọc những thứ vô cùng nghiêm túc, chỉn chu hết.
Cái gì ấy nhỉ? Cuốn sách Gindou-san hay đọc. Ah! Nhớ rồi.
『Cội nguồn của Cải cách Hiến pháp』nhỉ. Ừ, không thấy liên quan tới light novel chỗ nào luôn.
“Giờ tớ muốn giới thiệu cho cậu cuốn『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』này.”
“Đây là cuốn Izayoi-kun hay đọc hả?”
“Chuẩn. Đúng như tớ nghĩ, cậu hay nhìn lén cậu ấy ghê ha.”
“À-à không, à thì…đúng vậy…”
Cô ấy biết cô ấy không còn cần phải che đậy chuyện đó nữa, vì cả hai đang hợp tác với nhau, nhưng cô ấy chịu nói bí mật của mình như vậy làm tôi rất vui, hai má tôi giãn ra một chút. Sau đó, tôi lại tiếp tục giải thích cho cô đang trông có vẻ ngượng chín mặt.
“『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』cực kỳ nổi tiếng. Tớ chưa xem cơ mà cũng được nghe rất nhiều thứ thú vị về bộ này lắm.”
“Vậy sao?”
“Về tổng thể kế hoạch thì, hãy mua và đọc『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』. Tiếp đến hãy tạo chủ đề chung để nói chuyện với Kuroda-kun.”
“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ mua một cuốn『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』.”
Ngay khoảnh khắc quyết định đó, ánh mắt Gindou-san thay đổi. Nguyên do chính là Kuroda-kun.
Cậu vừa cầm cuốn sách vừa ngẫm gì đó. Cậu đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ.
“Izayoi-kun. Em nghĩ gì.”
“Hừm. Xung đột chăng? Thế chị cảm thấy sao?”
Một lúc sau, Hibara-senpai cất tiếng đưa tôi trở về với thực tại. Hai người họ đi tới quầy thanh toán.
“Chúng ta ra trước thôi.”
“Un, nhưng không sao đâu. Chắc thế…”
Chúng tôi chui vào hộp bìa các-tông. Tôi cũng mường tượng ra trước rồi. Nhưng vẫn xấu hổ quá.
Vẫn đang nghĩ về những điều như vậy, cả hai người kia bước ra. Chúng tôi nghe lén hai người họ nói chuyện.
Hai người họ vẫn không ngừng nói chuyện dù đã ra khỏi nhà sách.
Và,
“Ừ, ah! Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc cái đã!”
“V-vâng. Đây ạ.”
“T-Thông tin liên lạc?”
“Bình tĩnh đi. Gindou-san làm sau cũng được mà.”
Cô ấy bắt đầu khó chịu, chắc tại ghen tị với thứ mình không có được. Dù tôi đã cố gắng khuyên ngăn cũng không làm cho cô ấy lấy lại được bình tĩnh.
“Gặp lại sau nhé, Izayoi-kun!”
“V-vâng.”
Ara, Kuroda-kun đang xấu hổ kìa. Hibara-senpai quả thực là dễ thương vô cùng. Nhưng mà, thế này thì…
Có lẽ tôi đã tìm ra rồi. Cách để đánh bại trái tim của Kuroda-kun.
Và rồi, Kuroda-kun tiến lại gần và va vào hộp bìa các-tông chúng tôi đang trốn, cậu nghi hoặc trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng rời đi. Ngay sau khi cậu ấy rời đi, chúng tôi bước ra khỏi cái hộp.
“Thông tin liên lạc…?”
“Không sao đâu. Mai cậu hỏi cậu ấy cũng được.”
“Mình bên cạnh cậu ấy hẳn một tháng kia mà, còn con ả đó mới chỉ mới một ngày mà đã…”
“Nào, vui lên đi. Tớ nghĩ tớ có thể tìm ra cách để hạ gục Kuroda-kun đấy.”
“T-thật ư♪”
Chuyển mạch nhanh dữ! Cô ấy giỏi trò này thật!!
“Giờ ta đi mua『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』cái đã. Tớ sẽ bàn với cậu trên đường đi nha.”
“Ừ!!”
Chúng tôi quay lại nhà sách, đi tới góc light novel chỗ Kuroda-kun và người kia vừa mới nán lại. Ở trong góc light novel đó, đủ loại tác phẩm từ đủ nhà xuất bản được xếp thành hàng ngay ngắn.
『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』ở đâu nhỉ? T-thấy rồi.
“Này, chỗ này!”
“Cảm ơn. Tớ đọc tóm tắt chút.”
Ngay sau khi tôi đưa nó cho cô, cô bắt đầu đọc phần tóm tắt. Mong muốn tìm ra điểm chung càng sớm càng tốt của cô ấy cực kỳ rõ ràng.
Cô cau mày đọc.
“Sao thế?”
“Cuốn sách này viết câu chuyện về một thế giới tồn tại ma thuật…”
“Tiêu đề cũng ghi rõ chữ Ma thuật mà.”
“Mà nghĩ lại thì câu chuyện này lấy bối cảnh ở dị giới có đúng không?”
“Cậu không cần suy ngẫm sâu xa thế đâu.”
Thể loại truyện isekai này không hợp với thiếu nữ nghiêm chỉnh như cô à? Nếu vậy thì dù có là light novel motif hiện đại…mà thôi, mình cũng không biết mấy về nó.
Tôi chỉ nghĩ isekai không phù hợp với cô thôi, nhưng những lời tiếp theo của cô cho thấy rõ lối suy nghĩ vô cùng phiến diện của mình.
“Có ma thuật ở dị giới. Có nghĩa đó là câu chuyện về một thế giới phát triển cùng nền văn hóa khác biệt hoàn toàn với thế giới hiện tại. Hơn nữa còn có ma thuật tạo nên các hiện tượng bí ẩn chưa được khoa học làm sáng tỏ…Khả năng đọc hiểu của tớ gần như không thể bàn luận về bộ truyện này được….”
Đừng có nghĩ sâu xa như thế!!!
Light novel rất dễ đọc. Tớ đã nói trước là nó rất dễ tiếp thu rồi còn gì.
Đúng là có thể không hiểu lắm về mấy cái nguyên lý gì đó ở trong truyện, nhưng không sao cả.
“Tớ không nghĩ cậu cần phải nghiên cứu quá kĩ về bộ truyện này như thế đâu. Sao cậu không thử thư giãn đầu óc mà đọc đi?”
“Đúng vậy nhỉ. Tớ sẽ cố gắng đọc nó mà không nghĩ quá nhiều vậy.”
Cô đã mua một tập『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』với khuôn mặt nhăn nhó. Rồi chúng tôi rời khỏi nhà sách trở về nhà. Cầm theo cái hộp các-tông.
“Thế thì, về cái phương kế hạ gục Kuroda-kun trước đó tớ đề cập.”
“Ừ!”
“Kuroda-kun không hề có khả năng miễn dịch với phụ nữ.”
“??”
Cô nghiêng đầu như thể chờ đợi những lời tiếp theo của tôi.
“Bình tĩnh thôi, nếu Gindou-san hành động xảo quyệt, cậu có thể thao túng Kuroda-kun như một con rối ngay tức khắc”
“Hành động xảo quyệt?”
“Chính là việc cưỡng ép làm cho trái tim của một người đàn ông phải đập thình thịch đó.”
“Tớ cần làm thế ư?”
“Ừm, ví dụ nhé, nhìn chằm chằm vào nhau ở khoảng cách gần chẳng hạn. 'Cậu đã hẹn hò với ai chưa?' Hỏi thế với vẻ ngại ngùng này. Hãy làm cho cậu ấy bấn loạn bằng thái độ khiêu gợi của mình.”
Cậu ấy không hề có khả năng miễn dịch trước phụ nữ. Cậu ấy đã che giấu điểm đó đi rất tốt, nhưng lại hoàn toàn lộ rõ bởi những hành vi ngày hôm nay. Hibara-senpai rất dễ thương, nên có lẽ vì lý đó mà cậu ấy mới lúng túng tới thế, nhưng đó chưa phải là tất cả. Đó là linh cảm của tôi.
Đối với Gindou-san, cậu ấy có miễn dịch hay không cũng không quan trọng. Cô ấy mà nghiêm túc thì trên thế giới này chẳng có tên đàn ông nào lại không yêu cho được. Chỉ là cô ấy không biết phải làm chuyện đó như thế nào thôi.
“Tớ hiểu rồi. Có hơi xấu hổ một chút nhưng tớ sẽ thử…”
“Có chuyện gì không ổn tớ sẽ báo ngay, tớ sẽ đứng ra bảo vệ cho cậu.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
“Để tớ hỏi cậu một câu có được không?”
“Là gì thế?”
“Nếu cậu có thể biến Kuroda-kun thành con rối bên mình thật, cậu sẽ làm gì tiếp theo?”
Cô ấy sẽ làm gì nếu chuyện đó xảy ra?
Có thể trở thành một mối quan hệ bình thường được không? Hay cả hai sẽ trở thành một uyên ương yêu nhau say đắm? Nếu là như thế, tôi sẽ chúc họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
“Ừ nhỉ…Fuhihi.”
Eh? Cô ấy sao thế??
“Nếu có thể biến Izayoi-kun thành con rối cho bản thân, có lẽ tớ sẽ quyến rũ trêu chọc cậu ấy một lúc, cái tội không chịu để ý đến tớ suốt từ đó tới giờ.”
Ơ?...Sao nghe có phần rờn rợn thế nhỉ. Hở? Mình đào tạo cô ấy sai chỗ nào à?
Với vẻ ngoài ưa nhìn của mình, cô ấy có thể làm được, nhưng nếu chuyện đó mà thành sự thực, Kuroda-kun có lẽ sẽ bất lực mà bám đuôi cô ấy như một con chó. Tôi cảm thấy có chút thương cậu ấy.
Mà, tôi không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ tới vậy với cái tính cách đó của cổ đâu.