Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong utsuge fantasy phong cách Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

chap 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa đêm trăng tròn. Một vầng trăng to tròn màu xanh nhạt nhẹ nhàng soi sáng ngọn núi tuyết vùng đất bắc được bao phủ bởi rừng rậm.

“……”

Vô số những bóng đen hiện lên giữa rừng sâu u ám, rậm rạp. Những hình người đeo mặt nạ mặc đồ đen đã được cẩn thận tẩy sạch mùi.

Một trong số đó là tôi.

“……”

Chúng tôi sử dụng ký hiệu tay để trao đổi thông tin. Và rồi…những bóng đen tràn ra xa nhau. Rất nhanh. Trong màn đêm tăm tối.

Đúng vậy, chúng tôi chính là những bóng đen đang băng ngang qua rừng. Không một lời nào. Im lặng, không tiếng bước chân, không thở gấp nhờ sử dụng một kỹ năng hô hấp đặc biệt, tựa như những vận động viên hàng đầu, chúng tôi lao mình vào những con đường mòn với tốc độ chảo chớp.

“….!!!”

Những đồng đội dẫn trước nhận ra điều gì đó và ra hiệu bằng tay. Cùng lúc đó, chúng tôi ngừng chạy và bắt đầu ẩn mình vào bóng tối. Chúng tôi hé nhìn qua những tán cây. Một cái bóng khổng lồ.

“……”

Tôi, ẩn nấp dưới bóng cây to lớn, từ từ nhìn vào bóng đen của cái “thứ đó”. Tôi nín thở.

Cái bóng khổng lồ màu đen tuyền được ánh trăng soi rọi, làm cho hình dáng của nó trở nên rõ ràng hơn. Chiều dài của nó…có thể lên tới 10 mét. Một con sói cỡ lớn phủ trên mình một lớp lông bạc, đang gầm thét.

Rõ ràng không hề tự nhiên chút nào. Nếu suy nghĩ theo lối thông thường, thì dù có thế nào, cũng sẽ không bao giờ tồn tại một con sói lớn tới mức như vậy trên mặt đất. Không, mấy thứ đó không quan trọng. Chỉ cần nhìn một lần duy nhất, tôi đã hiểu, chúng tôi hiểu nó không thuộc về thế giới này.

Chúng tôi có thể nhìn thấy. Thứ ánh sáng đen tuyền tràn ra từ cơ thể nó. Người nước ngoài gọi đây là『Yêu khí』nhỉ? Thứ ánh sáng đó kỳ quái, buồn nôn, làm rõ thân thể con quái vật trước mắt, không chỉ là một sinh vật bình thường, mà là tồn tại nằm ngoài sự kiểm soát của thế giới này…『Yêu quái』. Và…

(Chết tiệt!! Không phải khác hoàn toàn với thông tin trước đó sao…!! Đây đâu phải Trung Yêu!! Đây là Đại Yêu đấy!!)

Tôi kìm lại cảm giác muốn tặc lưỡi trước cách làm việc cẩu thả của đám Ẩn Hành. Bởi chỉ một khoảnh khắc tôi tặc lưỡi, nó chắc chắn sẽ nhận ra vị trí của chúng tôi và tấn công ngay. Dù khoảng cách với mục tiêu có khoảng 30 mét…nhưng âm thanh từ khoảng cách đó, 『Đại Yêu』hoàn toàn có thể nghe thấy được. Giác quan của chúng khác biệt hoàn toàn so với con người, hay thậm chí là cả động vật hoang dã.

“….”

Không suy nghĩ, tôi chạm vào Omamori đeo trên cổ. Đây là món quà của Công chúa Khỉ đột ép buộc tôi phải nhận, và vì đã nhận rồi, nên tôi không thể không đeo nó được. Tuy cũng đã kiểm tra và biết không có chú thuật gì được yểm vào, nhưng vẫn cảm thấy phiền phức… Có lẽ nếu nó thực sự là một tấm Omamori được yểm chú thuật thì có lẽ còn hiệu quả hơn. [note51210]

(Xui xẻo à…không, hoặc có lẽ mình bị mắc bẫy…?)

Có khả năng là như vậy. Cái gia tộc chết tiệt đó. Nhớ về những hành động của chúng từ trong nguyên tác, cũng không có gì là lạ. Tới cả nhân vật chính có gia cảnh tốt còn bị đối xử như thế. Còn với tôi, một tên địa vị thấp hơn nhiều, thì thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

(Cảm thấy tệ cho đồng đội quá.)

Mấy tên đầy tớ như chúng tôi thì không có bất kỳ tình cảm đặc biệt gì. Nếu đã xem nguyên tác, bạn sẽ hiểu, những tên đầy tớ chúng tôi, đã được “Huấn luyện” để giết chết trái tim, trở nên lạnh lùng, và chiến đấu như những cỗ máy. Dù có không là vậy thì cũng rất nhanh hỏng nên chẳng mấy ai quen biết. Thực tế ra, chỉ còn có 3 người tôi quen biết vẫn còn sống.

…Dù vậy, sự thật là họ bị kéo vào tình cảnh này vì tôi không thay đổi.

“…”

Thủ lĩnh của nhóm đầy tớ tiên phong ra ký hiệu tay để đưa chỉ thị mới. Theo đó, chúng tôi mỗi người rút ra vũ khí của mình. Kiếm, cung, giáo mác…chúng được bôi than để không phản chiếu lại ánh trăng, và còn được bôi các loại thảo dược để không dậy mùi kim loại và máu. Hơn nữa, chúng còn được tẩm độc, một loại độc không vị không mùi.

Tất cả đều là biện pháp phòng ngừa trước con quái vật trước mắt. Nếu chỉ là Trung Yêu, chúng tôi có thể đánh lừa nó bằng cách này…Nhưng đối đầu với con Đại Yêu chưa từng chạm trán như này, không tài nào có thể biết được phương pháp ấy có thành công hay không. Dù thất bại, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Nhân tiện, vũ khí của tôi là giáo.

Có lẽ các đội khác đã vây bắt quái vật từ trước. Mỗi đội có khoảng 5 đầy tớ, với tổng cộng 4 đội, đối đầu với Trung Yêu, thế là đủ… Nhưng lại không thể tiêu diệt được nó trừ khi có ngoại lệ. Nhưng…

“Guoooooooo!!!”

“Eh…?”

Tiếng gầm bất ngờ vang lên, một cú sốc khủng khiếp giáng xuống trước khi chúng tôi kịp phản ứng. Tôi cảm nhận được cơn đau như bị bổ vào đầu bằng vật cứng, tầm nhìn xoay vòng và ý thức cũng trở nên mịt mờ.

“Gư….chết tiệt!! Không thể ngất ở chỗ này được…!!”

Tôi cố gắng vực dậy ý thức đang dần xa cách và buộc cơ thể đang ngã xuống gượng dậy. Tôi hiểu rõ nếu mất ý thức ở đây, chắc chắn cái chết sẽ đón chờ.

“Đau…khốn nạn, chỉ một đòn mà đã…!!?”

Tôi đứng dậy, cắn môi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc xung quanh. Tất cả các thành viên trong nhóm ngoại trừ tôi đều đã chết. Và cơ thể họ cũng không còn giữ được hình dáng con người. Có lẽ là do cú quật đuôi của con sói khổng lồ kia. Cú đánh khủng khiếp đó đã thổi bay cây cối đất đá chúng tôi ẩn náu.

Những người trực tiếp tiếp xúc với cái đuôi của nó bị thổi phăng đi phần trên cơ thể, còn những người không bị đánh trực diện cũng sẽ bị xé rách thành từng mảnh bởi những mảnh đá, vụn gỗ bay với tốc độ siêu thanh. Tôi còn sống sót là một phép màu. Hình như tôi chỉ bị gió mạnh cuốn đi thôi. Dù vậy, cơn gió đó cũng hất mạnh tôi xuống đất, làm trật đi khớp vai trái.

“Gư…đột kích thất bại rồi sao…!”

Tôi buông cây giáo xuống, bắt đầu cố gắng chạy đi trong lúc ba nhóm đầy tớ còn lại tuyệt vọng đối đầu với con quái lang. Để tôi nói trước, đây không phải là chạy trốn khỏi kẻ địch. Với cả nhóm chỉ còn lại một tên lính, vai lại còn trật, tôi tham gia vào đó cũng chỉ gây cản trở.

Tôi quan sát trận chiến dưới một bóng cây lớn cách đó không xa. Nhóm đầy tớ sống sót đã mất đi gần một nửa số quân. Những mũi tên cùng nhát kiếm đã bị lớp lông cứng như thép chặn lại, linh thuật – âm dương thuật cũng nhanh chóng bị vô hiệu hóa trước sức mạnh của con Yêu Quái. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát. Những đầy tớ, vốn dĩ đã rất vô nhân đạo, vẫn chẳng là gì trước cái bạo lực phi lý của con quái vật, họ chỉ như giọt nước giữa ao hồ. Làn lượt từng người, từng người một, đầy tớ dần bị quét sạch. Tuy vậy, họ không chạy trốn và tiếp tục chiến đấu. Không, họ phải chiến đấu. Họ không có đường thoát. Họ không có sự lựa chọn.

“Chết tiệt…chết tiệt chết tiệt chết tiệt!! Chết tiệt thật!!”

Tôi đập vai trái vào thân cây. Vai tôi phát ra thứ âm thanh rụng rợn, làm tôi khuỵu xuống vì đau, nhưng tôi nhanh chóng cầm cự đứng dậy. Dù thế nào tôi cũng không thể chạy trốn, tôi không thể cứ đau đớn chờ thời gian trôi được. Nếu tôi lãng phí thời gian, số lượng đồng đội sẽ giảm và khả năng sống sót của tôi cũng giảm đi.

“Hàa….phải làm thôi…Aah, làm thôi. Tên khốn kia….”

Nói vậy rồi đứng lên, tôi không còn mở miệng được nữa. Bởi nỗi tuyệt vọng đang ở ngay trước mắt tôi.

“Guooooooooooo…!!!”

Con sói lớn gầm gừ nhìn xuống tôi bằng cặp mắt đỏ rực. Trong miệng nó găm chặt người đồng đội của tôi, cả người đều đẫm máu, tay phải bị bẻ theo hướng không hề tự nhiên. Chiếc mặt nạ bị vỡ làm đôi, cậu ta thở hồng hộc, máu phun ra từ miệng. Nếu không nhầm thì đó là Yahiro của nhóm Kawachi nhỉ?

“Aah…gaa….Tomobe? L-làm ơn. Cứu…cứ…”

Yahiro chuyển ánh mắt sang tôi, cầu xin tôi. Nhưng vô ích. Không phải vì tôi không cố ý giúp. Mà là bởi vì tôi không có thời gian để cứu lấy cậu ta.

“Guoo!!”

“Ah…”

Ngay lập tức, con yêu quái nuốt chửng người đồng đội mà nó vừa cắn vào miệng. Không có thời gian để gào thét, cậu ta bị nuốt chửng.

Và định mệnh đó đã sớm đến với tôi.

Con sói khổng lồ lại tiếp tục gầm lên và đưa mặt lại gần tôi. Tôi ứa nước mắt vì sợ hãi trước cảm giác áp đảo đó, chân tôi run lên. Mặc dù vậy, dù hiểu rằng nó gần như vô dụng, tôi vẫn rút con dao găm từ trong túi ra và thủ thế. Con dao găm được Công chúa Khỉ đột sử dụng vũ lực ban cho, nó có yểm lời nguyền nên độ sắc bén cũng không tệ… Nhưng đối với con quái vật tới cả đại đao lẫn giáo còn chả thể làm sây sát, tôi cùng một con dao nhỏ như này sẽ chẳng giải quyết được gì. Tuy nhiên…tuy nhiên, tôi không muốn chết. Tôi thực sự không muốn kết thúc ở một nơi như thế này.

….Cố gắng vô ích, tôi hiểu chứ.

“Chết tiệt…!!”

Với những lời nói cuối cùng đó, con quái vật mở bộ hàm to lớn chuẩn bị cắn tôi. Và sau đó… Một thanh đại kiếm xé toạc bầu trời xuyên thủng đầu nó, nó ngã sầm xuống đất.

“Ah…”

Sự kiện đột ngột khiến tôi không nói nên lời. Cơ thể con quái vật sụp đổ làm bụi bay trong không trung. Và ngay khi bụi ngừng rơi, cô ấy lọt vào tầm mắt tôi. Thành viên trong gia tộc chết tiệt đó tôi biết rất rõ…không, chỉ có mình tôi thôi.

Hình bóng đứng trên đầu con quái vật đã chết là một cô gái. Trạc tuổi tôi, một cô gái tóc đen, trông trẻ con, xinh đẹp không gì sánh bằng…diện bộ kimono nam giới trông có vẻ dễ di chuyển. Cô ấy cầm theo một thanh kiếm lớn ngang kích cỡ của mình, và vầng trăng tròn trên trời phía sau, tạo nên cảnh tượng cực kỳ mê hoặc.

Đồng thời tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Cô gái này... Ngự tỷ-sama này, so với mấy quả địa lôi khác vẫn là tốt hơn. Ít nhất cô ấy tử tế hơn nhiều so với bà già khùng hay con hồ ly nào đó.

“…Ngạc nhiên đấy, vẫn còn người sống à?”

Cô gái bỗng nhận ra sự hiện diện của tôi, giống như nhận ra một con côn trùng ở dưới chân mình. Lời nói không hề phù hợp với nhan sắc cùng khuôn mặt trẻ con đó tí nào.

“Hina-sama, có ngài đích thân tới thăm nơi này để giúp đỡ tôi, thật là một vinh dự lớn. Tôi rất biết ơn và chân thành tạ lỗi.”

Tôi quỳ xuống, cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Vốn dĩ tôi không hề muốn làm vậy với một cô bé thuộc gia tộc chó chết đó, dù cô có phần tốt bụng hơn, nhưng…tôi hiểu về sự khác biệt giữa sức mạnh tuyệt đối và địa vị. Phản kháng ở đây chẳng có ý nghĩa gì. Hiện tại, tôi chỉ có thể nhún nhường, hành động kín đáo và chờ thời cơ… Đó là cách duy nhất tôi có thể lựa chọn.

“Không có gì, ta tới vì cảm thấy chỗ này có Yêu Lực mạnh mẽ trong lúc về thôi… Nhưng tệ thật đấy. Chẳng lẽ người của Ẩn Hành lại truyền sai thông tin? Số lượng đầy tớ như này không thể nào lại dám đối đầu với nó được.”

Cô liếc nhìn thờ ơ xác người rải rác khắp nơi, rồi bày tỏ suy nghĩ. Tôi nói rằng thông tin nhận được có sai sót, cô tái mặt. Vẻ mặt của cô như đoán ra được điều gì đó.

“Vậy à… Phiền phức nhỉ. Chỉ là mấy tên đầy tớ thấp kém thôi, nhưng không dễ gì mà thu thập các ngươi, thiệt hại nhiều như thế này sẽ trở thành vấn đề đấy.”

Cô lải nhải như đang lo lắng về các khoản chi trong sổ cái. Rồi như sực nhớ ra, cô ra lệnh cho tôi.

“Ngươi, đi cùng ta. Ta cần một nhân chứng sống để nói thất bại lần này là do đám Ẩn Hành gây ra. Hãy tự báo cáo với các trưởng lão bằng chính miệng mình đi.”

Đó là mệnh lệnh của cấp trên. Thường thì từ chối là bất khả thi, và tôi cũng không muốn làm xấu hình ảnh của mình, nên cũng kính cẩn…

“Xin thứ lỗi, thưa Công chúa. Nhưng tôi không thể đồng hành cùng người lúc này được.”

…không nhận lời.

“…Tại sao? Một đầy tớ hèn kém như ngươi lại chống lệnh ta?”

“Tôi phải xử lý xác của Yêu Quái với đồng đội của mình ạ.”

Có nhiều nguyên nhân khiến Yêu Quái ra đời, phổ biến nhất là thú ăn thịt người có dị năng hoặc ăn thịt của Yêu Quái khác. Vậy nên, xác chết quái vật và đồng đội của tôi cần phải thu thập và xử lý càng sớm càng tốt.

Đặc biệt, tôi muốn xử lý xác của đồng đội mình cẩn thận nhất có thể. Dù chúng tôi không tương tác nhiều lắm… Nhưng vẫn là cùng một loại người bị gia tộc tệ hại trong cái thế giới tệ hại này coi như là vật tiêu hao. Tôi đồng cảm với họ.

“Ra vậy. Thế thì ta không phiền đâu… Ta hiểu rồi. Nhưng xử lý cả đống này sẽ mất thời gian đấy nhỉ? Sử dụng cái này đi.”

Nói xong, Ngự tỷ-sama lấy ra Thức Thần từ trong ngực áo. Khoảng mười con búp bê nhỏ và một con hình chim. Trong khoảnh khắc tiếp theo, chúng tuột khỏi tay cô, những con búp bê hóa thành những con bù nhìn có kích thước như người, và con chim lại biến thành một con quạ khổng lồ che kín mặt bằng tấm bùa.

“Sử dụng đám búp bê để xử lý xác. Sau khi làm xong thì cưỡi con quạ đó theo ta.”

Dứt khoát và lạnh lùng, cô ấy nói vậy, và ngay lập tức, một con rồng khồng lồ xuất hiện bên cạnh cô. Trước sức mạnh thần thánh tuyệt đại và oai phong của loài thần thú đột ngột xuất hiện mà không báo trước, tôi nín thở. Ngự tỷ-sama cưỡi lên con rồng đó như chuyện tất nhiên.

“Vậy thì, ta chờ ngươi.”

Khoảnh khắc cô để lại những lời đó, con rồng lao thẳng lên bầu trời. Tỏa sáng như một ngôi sao băng, trong chớp mắt tiếp theo, tôi không còn có thể phân biệt nó với những ngôi sao thắp sáng bầu trời nữa.

“Đó là『Hoàng Diệu』à. Hahaha, nhìn thẳng mới thấy khủng thật.”

Trong nguyên tác, nó là Thức Thần cao cấp nhất chỉ có thể sử dụng ở cuối truyện… Nó là một trong ba nhân vật mạnh nhất nguyên tác. Dù là con người, nhưng cũng chẳng khác gì quái vật.

“…Vấn đề là thế giới này đầy rẫy những sinh vật kỳ quái, dù cũng không tới nỗi tệ.”

Tôi nhìn vào xác con quái vật bị nghiền sọ trước mặt. Trong nguyên tác, nó là một con Đại Yêu bị các nhân vật chính hạ như rác ở giai đoạn giữa truyện…Bởi họ là nhân vật chính, nhưng đối với một tên mob không tài không cán như tôi, đó là điều bất khả thi. Và vấn đề thực sự nghiêm trọng hơn là sự hiện diện của các con quái vật còn nguy hiểm gấp bội đang rình rập, và…

“Không thể chỉ nhìn vào kẻ thù trước mặt được….”

Không, theo một nghĩa nào đó, những kẻ đứng sau còn tồi tệ hơn. Thù địch nhắm thẳng vào bản thân thì còn tốt. Chứ để hảo cảm nhắm tới thì toi. Cái quái gì vậy chứ….

“Trò chơi toàn nữ chính Yandere, cái thế giới này…”

Tôi khẽ thở dài. Với cả, tôi không cười nổi bởi tôi bị một yandere-chan ghim rồi. Oi, tôi còn chẳng có tên nữa mà. Xin người đấy, cô có thể di chuyển cái hảo cảm đó sang cho nhân vật chính của nguyên tác có được không?

“Cũng chẳng phàn nàn mãi được. Làm việc trước vậy… Haha, nghiêm túc đấy à.”

Rồi dần dần tôi nhận ra. Chiếc Omamori quanh cổ tôi đã biến mất.

“Giờ mà thật lòng thú nhận…có sao không ta. Nếu vậy thì…”

Tôi nhìn vào khu rừng với vẻ mặt vô cùng chán ghét.

“…Có bị phát hiện không đây?”

Nghĩ về tình huống xấu nhất có thể xảy ra, tôi nhìn lên bầu trời thở dài…

---

“….”

Trên bầu trời đầy sao, một con rồng lao vút cùng cô gái bám trên lưng… Con gái của hậu duệ trực hệ『Gia tộc Onizuki』, gia tộc trừ yêu danh tiếng, liếc nhìn chiếc Omamori trong tay.

Cô biết nó là gì. Cô em gái trong sáng, ngây thơ vô tội, ích kỷ và thất thường ấy đã giao nó cho đầy tớ đó. Cái con đàn bà trịch thượng cứ nghĩ bản thân có thể có bất cứ thứ gì mình muốn như một lẽ dĩ nhiên, coi thường người khác…

“Sao mình để anh ấy cầm thứ đáng sợ thô tục này được chứ…”

Khoảnh khắc tiếp theo, tấm bùa hộ mệnh thao túng tâm trí được ngụy trang khéo léo cùng với chú thuật Thiên Lý Nhãn đã bị thiêu rụi trước ngọn lửa trắng xanh bùng ra trong tay cô.

“……”

Con gái trưởng của gia tộc Onizuki ném đống tro tàn còn sót lại như một thứ gì đó bẩn thỉu, vút bay giữa bầu trời đêm. Cô suy nghĩ. Ai là kẻ đã bày mưu hại anh ấy, và làm thế nào để phế bỏ một kẻ ngu xuẩn như vậy.

“Em sẽ tặng anh nhiều thứ khác như chúng ta đã từng. Em sẽ cho anh đất đai, tiền bạc, nhà cửa, mọi thứ. Vậy nên…”

Sau một lúc im lặng, cô lẩm bẩm bằng tông giọng vang vọng.

“Anh ấy là của mình…!!”

Thanh âm của cô trầm tĩnh như màn đêm, nhưng trong đó lại tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt và đen tối…

Truyện Chữ Hay