Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 232
_________
Anh chỉ
muốn làm lung lay tình cảm của Chí Chu và tạo ra khoảng cách giữa anh và Bạch
Nghiễm.
Như thế này, ngay cả khi Bạch Nghiễm chết, Chí Chu sẽ không cảm
thấy buồn như vậy.
Những
phương tiện như vậy không thể được coi là vinh quang và thậm chí có thể hơi hèn
hạ, nhưng y đã chết rồi, và y không còn gì để mất.
Y muốn cái chết của Bạch Nghiễm và để Chí Chu tiếp cận
với y.
Đó là tất cả.
Nhưng
những lời của Bạch Nghiễm ám chỉ điều gì?
Chí Chu
hôn y chỉ để anh cầu xin sự thương xót cho
người đàn ông đó sao?
Ngay cả
khi y đã chết và không còn cảm giác gì nữa,
khoảnh khắc y có suy nghĩ này, Tô Linh cảm thấy trái
tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt và y cảm thấy khó thở.
Với
vẻ mặt đau khổ, y nhìn về phía Thừa Chí Chu.
"Em đã làm điều này để cứu anh ta?"
Thừa
Chí Chu sững sờ.
Anh không biết trả lời Tô Linh như thế nào.
Theo một
cách nào đó, những gì y nói là đúng.
Lúc nãy anh đã vội vàng chạy tới hôn
Tô Linh vì không muốn Bạch Nghiễm gặp nguy hiểm nhưng nó cũng khác với những gì
Tô Linh nghĩ…..
"Nứt."
Vào lúc
này, năng lực của Thừa Chí Chu đã phát huy tác dụng và một vết nứt nhẹ hình
thành trên bàn chân của Tô Linh.
Giống như một tấm kính trong suốt vỡ ra,
những vết nứt như mạng lan nhanh chóng lên chân y.
Cơ thể y dần dần vỡ ra thành những mảnh nhỏ phát ra ánh sáng
trắng.
Từng chút một, nửa thân dưới của y trở nên tắm trong ánh sáng, thu hút ánh nhìn của
người khác.
Nhưng Tô
Linh dường như không cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể mình.
Y vẫn tiếp tục kiên trì nhìn Thừa Chí Chu.
Đôi mắt
lạnh lùng ấy của anh ấy ẩn chứa một chút buồn.
"Bất
kể anh ta làm gì, em vẫn
thích anh ta nhiều như vậy?"
“Về
phía tôi …… Em không cảm thấy gì cả?”
"TÔI………"
Thừa
Chí Chu lộ vẻ buồn bã.
Mặc dù anh đã hôn Tô Linh vì mục đích xóa bỏ tình
tiết và anh không cảm thấy bất kỳ cảm xúc lãng mạn nào đối với anh, nhưng anh
thực sự thích và cảm thấy đau khổ cho cậu thiếu niên trong sáng và thuần khiết
này.
Ngay cả khi đang nói dối Tô Linh, anh cũng muốn an ủi và đảm bảo rằng
y sẽ không cảm thấy cô đơn khi bị nhốt trong cuốn sách ảnh.
"Thực
ra tôi--"
Anh đưa
tay về phía Tô Linh và muốn chạm vào người kia, nhưng Bạch Nghiễm đã nắm lấy
tay anh và ngăn anh lại.
Mặc dù rõ ràng là rất gần nhau, nhưng dường như
có một rào cản không thể vượt qua giữa họ.
Bạch
Nghiễm nắm tay Thừa Chí Chu và cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Cậu nhìn Tô Linh một cách sắc bén và trầm giọng nói:
"Em ấy sẽ không thuộc về cậu, và em ấy sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với cậu."
"Em ấy chỉ có thể yêu tôi."
"Swoosh
———"
Khi lời
nói cuối cùng của cậu nói, cơ thể Tô Linh hoàn toàn tan vỡ và biến thành vô số
đốm sáng.
Chúng lơ lửng trên bầu trời đêm như một ngôi sao băng màu bạc đã
rơi xuống từ bầu trời.
【Ảnh Boss đã được thu thập.
Chúc mừng bạn đã xóa cá thể: “Trường học ma quái”.】
【Phần thưởng giải phóng mặt bằng: Kinh nghiệm , Điểm sinh tồn:
x5000.】
【Xin chúc mừng, bạn đã đạt đến Cấp 31.】
【Bạn đã nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ phụ của mình, hãy nhớ kiểm tra nó.】
【Chúc mừng bạn đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chính.
Bạn có thể rời khỏi trường hợp này sau khi rời trường học.】
Những
người khác ngạc nhiên nhìn bầu trời tràn ngập ánh sáng trắng rải rác, nhưng Thừa
Chí Chu không cảm thấy một chút vui mừng nào sau khi giải quyết xong.
Nhớ lại
vẻ mặt của Tô Linh ngay trước khi biến mất, anh cảm thấy vô cùng đau
khổ.
Anh không hiểu tại sao Bạch Nghiễm lại làm như vậy.
Bạch Nghiễm
rõ ràng biết rằng đây là năng lực của anh và anh cũng biết rằng Tô Linh sẽ bị phong ấn trong
sách ảnh, nhưng Bạch Nghiễm vẫn nói những lời đó.
Tại sao cậu lại nói thế? Cậu không thích Tô Linh đến vậy sao?
Thừa
Chí Chu tâm trạng có phần trầm xuống.
Anh cảm thấy không tốt cho Tô Linh,
nhưng Bạch Nghiễm cũng đối xử với anh rất tốt nên anh không thể chọc tức Bạch
Nghiễm được.
Như thế này, anh chỉ có thể đè nén tâm trạng buồn bực của
mình vào trong.
Thậm
chí chỉ một lời nói dối cũng sẽ làm được.
Thật không may, anh đã không thể
nói bất cứ điều gì với Tô Linh kịp thời.
Anh cụp
mắt xuống đầy thất vọng.
Vẻ mặt anh cũng không vui, nhưng anh không nói
gì.
Điều này lại khiến tâm trạng vốn đã kém của Bạch Nghiễm lại càng trở
nên tồi tệ hơn.
Cậu nâng
cằm Thừa Chí Chu không chút suy nghĩ và bắt anh phải nhìn mình.
Cậu mở miệng và nói:
"Đừng nghĩ về anh ấy."
"Hãy nhìn tôi.”
__________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 63)
Tôi thực sự tức giận.
……
Xin hãy cho tôi thêm cơ hội nổi giận để tôi có thể “trừng phạt” Chí Chu nhiều hơn..