Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 183
_________
Cô gái sững sờ một lúc trước khi gật đầu và mỉm cười.
Có một dấu vết ngạc nhiên trong mắt cô.
Như thể không thể tin được rằng Bạch Nghiễm thực sự sẽ làm điều gì đó thân mật với Thừa Chí Chu trước mặt mọi người ở đây.
Tuy nhiên, so với cô, ba thanh niên kia có vẻ quen thuộc với Bạch Nghiễm hơn và không ngạc nhiên lắm trước hành động này của Bạch Nghiễm.
Họ vừa cười vừa nhăn mặt nói: “Ngay cả khi mất trí nhớ, anh Bạch vẫn thế và rất yêu Đàn em Thừa”.
Cô gái kia cũng che miệng cười khúc khích.
Đối mặt với ánh mắt chế giễu của họ, Bạch Nghiễm tiếp tục tỏ vẻ thờ ơ.
Cậu chỉ liếc qua cô gái quyến rũ và nói: "Trong tương lai, đừng đùa về việc cướp Chí Chu của tôi."
Cái nhìn của cậu lạnh lùng, và nó hoàn toàn khác với cách cậu nhìn Thừa Chí Chu.
Cô gái quyến rũ sững sờ và nhanh chóng xin lỗi.
Ba người đàn ông kia thấy vậy, ho khan một tiếng, vội vàng tìm cách cứu vãn tình hình: “Anh Bạch thế này sau khi mất trí nhớ nhưng không có ý đồ xấu.
Xin đừng mang nó vào lòng ”.
“……….
Tất nhiên là tôi sẽ không.” Cô gái chớp mắt và không hề tức giận.
Thay vào đó, cô ấy nói một cách ghen tị, "Anh Bạch thực sự rất thích Đàn em Thừa."
"Đúng, rất nhiều là khác."
Bạch Nghiễm trả lời không chút do dự.
Nó làm cho Thừa Chí Chu đang trong vòng tay của cậu xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
“Được rồi, đừng đùa nữa.
Thời gian không còn nhiều.
Chúng ta nên vào trong trường.
”
Ngô Gia Hiên đứng một bên mỉm cười và khoanh tay.
Vẻ mặt của y không có chút gì bất ổn và ánh mắt nhìn Bạch Nghiễm và Thừa Chí Chu cũng rất dịu dàng.
Những người khác trả lời không sao và bởi vì Ngô Quang Giang, một đứa trẻ mà họ chưa từng gặp trước đây, đã có mặt, và bởi vì Bạch Nghiễm đã mất trí nhớ, họ một lần nữa giới thiệu về bản thân.
Năm người này đều là bạn học của Ngô Gia Hiên và Bạch Nghiễm.
Cô gái có vẻ ngoài quyến rũ được gọi là Thẩm Tề và cô gái có vẻ ngoài trong sáng tên là Tế Lạc.
Trong số ba bạn nam cùng lớp, người cao và mập có tên là Triệu Tiểu Sơn và có biệt danh là Núi nhỏ (Tiểu Sơn), một từ đồng âm với tên của anh ta.
Hai người còn lại nói đùa rằng Triệu Tiểu Sơn bây giờ nên được gọi là Núi lớn (Đại Sơn) rồi và anh ta đuổi theo để đánh họ vài lần.
Người thanh niên tương đối cao và gầy có tên là Lương Văn Bân.
Anh ta đeo một cặp kính và trông rất là văn chương.
Người thanh niên có khuôn mặt tròn được gọi là Âu Vân.
Ngô Quang Giang nghĩ rằng anh ấy đã bỏ họ của mình và hỏi anh ấy tên đầy đủ của anh ấy là gì vì tò mò.
Âu Vân ho khan và trả lời: “Họ của tôi là Âu, tên là Vân.
Tên đầy đủ vẫn là Âu Vân.
”
Trong số năm người, cô gái quyến rũ Thẩm Tề thân với Ngô Gia Hiên hơn và không thân lắm với Bạch Nghiễm.
Ba người đàn ông và một phụ nữ còn lại có quan hệ tốt với Bạch Nghiễm và thường xuyên đi chơi cùng nhau ở trường trung học.
Tất cả đều trông khác nhau và tên của họ rất dễ nhớ.
Thừa Chí Chu nhanh chóng ghi tên họ vào tâm trí.
Nhưng ngay cả khi anh không thể nhớ nó, anh có thể mở bảng điều khiển hệ thống và tên của họ sẽ xuất hiện trên đầu của họ.
"Vì mọi người đều ở đây, chúng ta hãy đi vào thôi."
Âu Vân nói vậy và gọi mọi người vào trong, đồng thời bật đèn pin đã chuẩn bị trước.
Vì trường học sắp bị phá bỏ, điện đã bị cắt nên họ đã chuẩn bị trước cho mọi người mang theo đèn pin.
Như thế này, mọi thứ sẽ không lạ khi Thừa Chí Chu và những người khác mang đèn pin của họ ra.
Mọi người vào trường.
Ngô Gia Hiên và Ngô Quang Giang ở cuối nhóm.
Cậu bé gạt đi nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt.
Với vẻ mặt bình thản, cậu giơ chiếc máy ảnh treo trên cổ chụp ảnh cổng trường.
Màn trập máy ảnh phát ra tiếng ồn nhẹ.
Cậu chụp ảnh và nhìn vào hình ảnh trên màn hình hiển thị.
Thấy mọi thứ diễn ra khá bình thường, cậu đặt máy ảnh xuống và theo thói quen nhìn sang bác mình chỉ thấy bàn tay của Ngô Gia Hiên có chút gì đó kỳ lạ.
Đầu ngón tay của y bị nhuộm đỏ tươi.
Một giọt máu nhỏ chảy xuống và rơi xuống đất một cách vô nghĩa.
Nhưng Ngô Gia Hiên dường như không cảm thấy đau.
Y chỉ nhẹ nhàng rũ bỏ vết máu và tiếp tục trò chuyện vui vẻ với những người phía trước.
Chú ấy ………
Ngô Quang Giang cụp mắt xuống, không khỏi cảm thấy tủi thân.
Cậu đương nhiên biết Ngô Gia Hiên đã tự làm mình bị thương như thế nào.
Khi Ngô Gia Hiên khoanh tay và nhìn thấy Bạch Nghiễm và Thừa Chí Chu hôn nhau, Ngô Quang Giang đã biết rằng bàn tay đang bị che khuất tầm nhìn của Ngô Gia Hiên phải nắm chặt lại.
Móng tay y hằn sâu vào da thịt khi y cố gắng kìm nén cảm xúc thực sự của mình..