Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 152
_________
Anh đã làm điều này vì anh nghĩ rằng anh sẽ không tạo ra quá nhiều âm thanh nếu anh đi chân trần.
Vì không thể để Chu Lẫm Nhiên biết mình đi ra từ đâu, Thừa Chí Chu đã di chuyển một chiếc ghế và dùng một cuốn album ảnh tìm thấy trên bàn cạnh giường để đặt lại trang bìa.
Sau đó anh đã trả lại chiếc ghế và cuốn album về vị trí cũ của nó.
Căn phòng mà anh đã trốn vào chỉ tình cờ là phòng ngủ của Chu Lẫm Nhiên.
Cách bài trí ở đây không thay đổi chút nào so với những gì anh đã thấy trước đó.
Chỉ có bức tường trông trắng hơn, vì vậy căn phòng trông mới hơn.
Bức chân dung đó đã được treo ở vị trí ban đầu.
Cậu bé trong tranh đang cười thuần khiết, và đôi mắt sáng và trong veo.
Đứng trong một biển hoa hồng, quả thực rất đẹp.
Nhưng khi nghĩ đến những mảnh xương được chôn dưới những bông hoa đó, Thừa Chí Chu không khỏi rùng mình, anh dời tầm mắt đi nơi khác.
Chiếc ghế mà anh chuyển đến trước đó được đặt ngay trước bức chân dung và có vẻ như nó đã được đặt ở đó từ rất lâu.
Sàn dưới chân ghế có những vết lõm nông, nên có vẻ như Chu Lẫm Nhiên thường ngồi đây và nhìn bức tranh một cách ám ảnh.
Thừa Chí Chu biết rằng anh không nên ở lại đây nữa, nhưng vừa muốn ra ngoài, anh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
Cùng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói dịu dàng của Chu Lẫm Nhiên.
“Chí Chu, em đang ở đâu? Đừng trốn tôi nữa.
Mau đi ra đây nào.
”
Làm thế nào mà tên thái này lại đến đây nhanh như vậy?!
Vẻ mặt của Thừa Chí Chu hơi thay đổi.
Anh nghe thấy Chu Lẫm Nhiên đi tới, vặn nắm cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Chí Chu?"
Chu Lẫm Nhiên ánh mắt quét khắp phòng.
Mọi thứ trông bình thường.
Dường như không có dấu vết của bất kỳ ai bước vào, và lỗ thông hơi cũng vẫn còn nguyên vẹn.
Thừa Chí Chu cúi xuống giường và hồi hộp quan sát đôi chân ở cửa qua khoảng không hẹp giữa ga trải giường và sàn nhà.
Một lớp mồ hôi mỏng đọng lại trong lòng bàn tay.
Anh lặng lẽ cầu nguyện cho Chu Lẫm Nhiên không nhận thấy bất cứ điều gì và chỉ rời đi.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của anh, Chu Lẫm Nhiên chỉ dừng lại một lúc rồi bước thẳng vào phòng ngủ và đóng cửa lại sau lưng.
Thừa Chí Chu hô hấp ngưng trệ, và tim anh gần như ngừng đập.
Tay chân lạnh toát, trán lấm tấm mồ hôi, anh nhìn bóng lưng Chu Lẫm Nhiên di chuyển quanh phòng ngủ.
Y bước đến một góc, mở tủ, lật xem quần áo bên trong.
Lúc này, Chu Lẫm Nhiên đã quay lưng về phía giường.
Nếu có thể, Thừa Chí Chu muốn trèo ra ngoài và trốn qua cửa.
Anh biết Chu Lẫm Nhiên đã sớm kiểm tra gầm giường, nếu có thì nhất định sẽ tìm được anh.
Nhưng khi Chu Lẫm Nhiên vào phòng, y đã đóng cửa lại.
Nếu anh muốn ra khỏi cửa, âm thanh tay cầm bị xoay chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Chu Lẫm Nhiên và anh nhất định sẽ bị phát hiện.
Chu Lẫm Nhiên lục tung tủ quần áo của mình.
Khi anh ấy xác nhận rằng không có ai bên trong, y liền gạt tấm màn cũng không để lộ bất cứ điều gì sang một bên.
Nơi duy nhất còn lại có thể giấu một người trong căn phòng này là gầm giường.
Chu Lẫm Nhiên cười cười, sau đó cúi người vén khăn trải giường lên.
Tuy nhiên, nó trống rỗng, và cậu bé không có ở đâu trong tầm mắt.
Em ấy không có ở đây?
Người đàn ông đẹp trai nhướng mày, nhưng cũng không khó chịu.
Thay vào đó, sự phấn khích trong mắt y trở nên mạnh mẽ hơn.
Y đứng trước bức chân dung của cậu bé và lặng lẽ chiêm ngưỡng nó một lúc trước khi quay người rời khỏi phòng ngủ và tìm kiếm các phòng khác.
"Lạch cạch."
Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, quần áo trong tủ chuyển động và Thừa Chí Chu vừa trèo ra khỏi đó vừa thở hổn hển.
Chu Lẫm Nhiên quay lưng vào bên trong phòng khi đẩy rèm cửa sang một bên, anh biết rằng nếu không sớm chuyển đi nơi khác, anh nhất định sẽ bị phát hiện.
Nhân cơ hội này, anh chui ra khỏi gầm giường và nhanh chóng trốn vào bên trong núi quần áo trong tủ mà anh đã lục tung lúc nãy.
May mắn thay, Chu Lẫm Nhiên đã không đóng cửa tủ quần áo.
Âm thanh y đẩy rèm cửa sang một bên cũng giúp che đi những âm thanh xộc xệch mà quần áo tạo ra để không khiến anh chú ý.
Như thế này, anh may mắn trốn thoát và không bị Chu Lẫm Nhiên nhìn thấy.
Nếu chuyện này tái diễn thêm vài lần nữa, có lẽ anh sẽ sợ chết khiếp trước khi bị tên thái này phát hiện ra.
Thừa Chí Chu lấy tay đè xuống ngực, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Lúc nãy, anh rất lo lắng, và anh cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, nhưng để tránh phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh không dám phá vỡ và chỉ tuyệt vọng che miệng của mình..