Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

chương 83: 83: chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Ông hiểu lầm rồi

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Bất luận nội tâm Dương Hỉ giờ phút này muốn nhảy dựng lên đem Tiêu Lam vùi lấp ngay tại chỗ đến cỡ nào, ở trước mặt ông chủ nhà mình và Trương tổng địa vị cao cả, là một xã súc gã chỉ có thể chọn cách nhẫn nại.

Ông chủ Lưu lại nói vài câu, nhưng ông cụ Trương vẫn là một bộ không dao động, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà dẫn dắt Dương Hỉ từ biệt đối phương, hai người trầm mặc mà rời đi.

Lúc đi ông ta lại nhìn Tiêu Lam đang trò chuyện vui vẻ với ông cụ Trương, lại nhìn sang cấp dưới của mình trong mắt tràn đầy đều là ghét bỏ, phỏng chừng trong lòng cực kỳ hối hận tại sao mình lại đi trọng dụng một gia hỏa cái gì cũng không làm được như vậy.

Đối mặt ánh mắt ghét bỏ của ông chủ Lưu, Dương Hỉ mặt mang cười lấy lòng, âm thầm cũng đã tức đến sắp trọc tới nơi.

Gã minh bạch, lúc này đây trở về đánh giá về mình trong lòng ông chủ chắc chắn sẽ hạ thấp, thậm chí sẽ bị ông chủ đem oán khí bái phỏng Trương tổng không thành công đều rải đến trên đầu gã.

Thăng chức cũng đừng suy nghĩ, giữ được vị trí chỉ sợ cũng phải làm gã gấp gáp, bởi vì ông chủ thích kiểu nịnh bợ này, nên người am hiểu luồn cúi trong công ty không ít, nhóm người kia ước gì gã ngã xuống mà thượng vị kia kìa.

Lúc đi ngang qua bên người Tiêu Lam, Dương Hỉ nhịn không được oán hận mà trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.

Tiêu Lam không sao cả mà ném trở về cho gã một nụ cười “Đi thong thả không tiễn”.

Thấy được mặt Dương Hỉ nháy mắt biến thành màu đỏ tía, trong lòng Tiêu Lam tràn ngập đồng tình với xã súc.

Thấy khách không mời mà đến rốt cuộc rời đi, ông cụ Trương tiếp đón Tiêu Lam một tiếng, liền vui rạo rực mà chạy tới thu thập đất trồng rau trong hoa viên nhà mình.

Mấy ngày không gặp, đất trồng rau mắt thường có thể thấy được mà lại điêu tàn hơn không ít, mấy dấu răng mới mẻ đó vừa thấy liền biết là kiệt tác của đứa nào.

Dù sao thời gian còn sớm, Tiêu Lam cũng không vội mà trở về, cậu nhìn vào sân không phát hiện con Husky tinh lực dư thừa kia, vì thế hỏi đến: “Trương gia gia, sao cháu không nhìn thấy Thiết Cộc Lốc ạ?”

Ông cụ Trương một bên nhặt lá cải nát một bên nói: “Thiết Cộc Lốc hai ngày nay coi trọng con Samoyed nhà phía sau, mỗi ngày canh giữ ở hậu viện chờ người ta, còn hát tình ca cho người ta nghe.”

Tựa hồ là vì xác minh lời ông cụ Trương nói, một đầu khác của sân vang lên tiếng Thiết Cộc Lốc tru lên:

“À hú~ à hú hù hu~ hù hú hu~ hù hu~”

“Cháu nghe đi, chính là tiếng ca này, cháu nói xem nó hát khó nghe như vậy, người ta làm sao coi trọng nó được……” Ông cụ Trương có điểm sầu, “Gần đây con Samoyed kia nhìn thấy Thiết Cộc Lốc liền bỏ chạy, phỏng chừng nó sắp thất tình nhanh thôi.”

Tuy rằng Tiêu Lam cũng cảm thấy Thiết Cộc Lốc phỏng chừng không có tế bào nghệ thuật gì, đường tình đại khái sẽ tràn ngập nhấp nhô, cậu vẫn an ủi ông cụ Trương: “Yêu đương khiến người ta trưởng thành, dù Thiết Cộc Lốc thất tình, nó nhất định cũng sẽ trở nên trưởng thành ông ạ.”

Ông cụ Trương gật gật đầu: “Thất bại không đáng sợ, có thể từ giữa tổng kết kinh nghiệm thất bại chính là một phần của thành công.”

Lời này nói ra còn rất có vài phần phong phạm đại lão năm đó tung hoành thương giới, dẫu bây giờ ông cụ đang ngồi xổm trên đất trồng rau, trên tay còn cầm một lá cải bị gặm gồ ghề lồi lõm, cũng có loại cảm giác tăng quét rác.

(Còn gọi là Vô Danh Thần Tăng hoặc Tảo Địa Lão Tăng: là vị sư Thiếu Lâm duy nhất luyện thành tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm.

Tảo Địa Lão Tăng là nhà sư võ công cao cường nhất trong tất cả các bộ truyện Kim Dung.

Chỉ xuất hiện trong vài phân đoạn ngắn, vị lão tăng này làm được những điều tưởng chừng như cả thiên hạ không ai làm nổi.

Gọi là tăng quét rác vì lúc xuất hiện trong Thiên Long Bát Bộ ông đang cầm chổi quét rác trước cửa Thiếu Lâm Tự rất bình thường)

——

Cáo biệt ông cụ Trương, Tiêu Lam cùng Lạc về đến nhà.

Trong nhà vô cùng an tĩnh, nương ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ có thể nhìn đến bố trí trong phòng.

Tiêu Lam lại không có bắt tay duỗi về chốt mở đèn.

Trong nháy mắt vào cửa, Tiêu Lam liền có một loại cảm giác không thích hợp, đây là trực giác nhiều lần chiến đấu rèn luyện ra tới, trực giác này nói với cậu, trong phòng có người nào đó đang nhìn chằm chằm cậu.

Tiêu Lam nhìn sang Lạc, Lạc gật gật đầu với cậu, hiển nhiên cũng đã chú ý tới tình huống không đúng.

Hai người cẩn trọng mà đi về hướng trong phòng, trong thế giới hiện thực, năng lực của Lạc đã chịu chế ước, không cách nào trực tiếp tra xét tình huống trong phòng, bọn họ chỉ có thể dựa vào ngũ cảm để cảnh giác.

Trong phòng nhìn qua hết thảy bình thường, cũng không có dấu vết bị lục lọi động chạm, người giấu mình có vẻ như cũng không phải lấy mục đích vào nhà ăn cắp hoặc cướp bóc.

“Vèo ——”

Tiếng xé gió từ chỗ tối đánh úp lại.

Tuy rằng không thể sử dụng kỹ năng và đạo cụ, nhưng thân là người chơi, tố chất thân thể vẫn rất cường hãn, Tiêu Lam lăn tại chỗ một cái, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng trốn đến sau sô pha, viên đạn nguyên bản nhắm chuẩn Tiêu Lam liền rơi xuống tường.

Tiêu Lam cả kinh, người này có địa vị gì, thế mà còn có súng! Họng súng còn đặc biệt gắn ống giảm thanh.

Tiếp theo lại là vài tiếng vèo vèo, viên đạn bắn trúng sô pha bọn họ ẩn thân.

Lúc này Tiêu Lam phát hiện, súng này uy lực hình như cũng không lớn như cậu tưởng, trong sô pha là kết cấu bằng gỗ, nhưng viên đạn lại không thể xuyên thấu qua sô pha.

Lạc nhặt lên một viên đạn rơi xuống, đem nó đưa tới trước mặt Tiêu Lam.

Tiêu Lam nhìn sang tay Lạc, trong viên đạn là một ít thứ dạng bột phấn, hình dạng viên đạn cũng khác nhau đôi chút, hiển nhiên là đặc chế.

Lạc nhẹ giọng nói: “Bị đánh trúng hẳn là sẽ không trí mạng, nhưng bột phấn này rốt cuộc là để làm gì thì không được biết rồi.”

Tiêu Lam nhăn mày lại, này đó rốt cuộc là người nào? Lại có mục đích gì?

Cậu ném ra một cái gối dựa hấp dẫn đối phương chú ý, sau đó hai người thừa dịp khe hở đồng thời từ sau sô pha ẩn thân lắc mình mà ra, phóng đến vị trí kẻ xâm nhập.

Người công kích bọn họ tổng cộng có hai người, bọn chúng đều mặc đồ tác chiến thống nhất, còn mang lên kính bảo vệ mắt, cũng che khuất mặt.

Đối mặt mục tiêu đột nhiên tới gần, hai người này rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bọn chúng nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, chiến đấu lên với hai người Tiêu Lam.

Khi đánh cận chiến thì ưu thế về súng không tồn tại, bọn chúng đổi thành chiến thuật, chủy thủ.

Nhưng mà Tiêu Lam vừa giao thủ liền phát hiện, sức chiến đấu của đối thủ vô cùng mạnh, hẳn là thân thủ do thực chiến mài giũa ra, chiêu chiêu tinh chuẩn thẳng nhắm yếu hại, nếu là trước đây cậu có khả năng căn bản không cách nào thủ thắng dưới tay đối phương.

Sau vài lần giao thủ, Tiêu Lam nhìn chủy thủ công kích về phía cổ mình, nhấc chân đá vào sườn eo đối phương.

Đối phương phản ứng cũng cực nhanh, nhanh chóng thay đổi tư thế ý đồ tránh khỏi một kích này, nhưng mà tốc độ gã vẫn không địch lại Tiêu Lam, bị một chân đột nhiên đạp ra ngoài, hung hăng đánh vào tường.

Bên kia, kẻ có ý đồ một đao tấn công ngực của Lạc cũng bị trở tay đoạt lấy vũ khí, lại bị đánh bại nằm ra đất.

Thấy tình thế không ổn, một kẻ xâm nhập trong đó từ trong túi móc ra một thứ lớn cỡ bàn tay, ném mạnh lại đây.

Nhìn qua như là lựu đạn.

Tiêu Lam thấy thế, đánh nó bay thẳng sang một bên.

Lạc lại là xông tới gắt gao ôm lấy Tiêu Lam, dùng thân thể của mình ngăn cách giữa Tiêu Lam và tập kích không rõ.

Tiếp theo, sương khói mịt mù dâng lên, sương mù màu trắng nháy mắt liền tràn ngập toàn bộ phòng khách, che đậy tất cả tầm mắt, thế mà là lựu đạn khói.

Chờ đến khi bụi mù tan đi, Tiêu Lam từ đầu vai Lạc dò đầu ra, kẻ xâm nhập đã không còn bóng dáng.

Trận tập kích đột nhiên mà đến lại biến mất đến không thể hiểu được này làm Tiêu Lam có hơi cạn lời.

Mấy người rốt cuộc là mưu đồ gì? Sao mới đánh vài cái rồi chuồn, sao hoàn toàn không giống mấy sát thủ hoặc là đặc công không chết không ngừng trong mấy phim điện ảnh gì hết vậy?

Làm Tiêu Lam có một loại cảm giác “Bắt đầu rồi sao?” - “The End”.

Giờ phút này hai người dựa vào cực gần, cái loại làn da tinh tế đến không hề tỳ vết của Lạc ở ngay trước mắt Tiêu Lam, tựa như một khối sứ trắng chất tối ưu.

Mà tay Lạc đang gắt gao mà ôm eo cậu, phối hợp với dung nhan hoàn mỹ và biểu cảm lo lắng của Lạc, hình ảnh kia vốn dĩ có chút kiều diễm.

Nhưng mà, tay Lạc thật sự là ôm rất chặt, làm Tiêu Lam có loại ảo giác bị mưu sát.

“Khụ…… Mau buông tay, tôi sắp tắt thở rồi……” Cậu giãy giụa vỗ vỗ tay Lạc.

Gia hỏa này gần đây thật là càng ngày càng phi nhân loại, tay kia sức lớn đến nỗi phỏng chừng một quyền có thể đánh chết một con trâu.

Còn may là Tiêu Lam đồng dạng thể chất cường hãn, muốn đổi người khác bị hắn ôm một chút như vậy, phỏng chừng nhân trong ruột cũng phải bài trừ ra luôn.

Đến lúc đó không có chết vì bị tập kích, lại chết vì bị đồng đội bảo vệ, quả thực là thảm về đến tận nhà.

“Xin lỗi, tiên sinh.” Lạc nhanh chóng thu hồi tay lại, dưới tình thế cấp bách hắn đích xác cũng không khống chế tốt lực đạo.

Tiêu Lam xoa eo đứng lên, cảm giác so với hồi nãy cùng kẻ tập kích đánh một trận còn muốn mệt hơn, Làm một nhân loại, cậu chính là nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực như vậy đấy.

“Cốc cốc cốc”

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa.

Lạc tiến lên mở cửa.

Bên ngoài là ông cụ Trương hàng xóm nhiệt tâm mang vẻ mặt khẩn trương, trong tay còn cầm một đồ ăn: “Các cháu không sao chứ? Ta ở trong sân nghe được chỗ các cháu có âm thanh liền tới đây nhìn xem.”

Ông có chút sầu lo mà nhìn vào nhà, liền thấy Tiêu Lam đứng bên sô pha xoa eo, quần áo còn có chút hỗn độn.

Đảo mắt nhìn xem sô pha, phát hiện sô pha cũng rất loạn.

Ông lại cẩn thận đánh giá một chút Lạc quần áo không chỉnh tề bằng trước đó, trong lúc hoảng hốt đã minh bạch là chuyện gì.

Ông cụ Trương đã từng tung hoành tứ hải, nhìn quen thanh sắc khuyển mã của nhân gian, ông không có kinh ngạc, ông chỉ buông lời nói thấm thía: “Người trẻ tuổi phải chú ý tiết chế nhé, thân thể so với cái gì cũng quan trọng hơn cả.”

(Thanh sắc khuyển mã: Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui.

"Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.)

Lạc trầm ổn gật gật đầu: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, chúng cháu sẽ chú ý ạ.”

Tiêu Lam: “……”

Sao ngài lại hiểu như vậy!!! Nhưng mà so với chân tướng bị nhân vật không rõ tập kích, vẫn là hiểu lầm không quá mỹ diệu trước mắt này làm người ta dễ tiếp thu hơn.

“Các cháu tiếp tục đi, ta đây không quấy rầy nữa.” ông cụ Trương phất phất tay còn cầm rau xanh mới mẻ mọng nước, cáo biệt hai người rời đi.

Sau khi Lạc đóng cửa lại, bỗng đối diện với gương mặt buồn bực của Tiêu Lam.

Tiêu Lam vẻ mặt ba sọc đen thui: “Anh trả lại trong sạch cho tôi!”

Trong mắt Lạc mang theo vài phần ý cười: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm, tiên sinh.”

Tiêu Lam: “……”

Đối thoại này buồn nôn quái đản, còn tràn ngập một loại phong vị thời xưa.

Tiêu Lam cảm thấy vẫn là không cần tiếp tục nhây xuống tương đối tốt hơn.

Còn không phải là bị coi như đang bum ba la bùm sao? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Tiêu Lam tự khuyên mình.

Sau đó, hai người bắt đầu kiểm tra trong phòng có bị lắp thiết bị nghe trộm hay giám thị gì hay không, thuận tiện cẩn thận kiểm tra một chút có thiếu thứ gì hay không.

Nhưng ngày thường bọn họ cũng không ở đây, ngoại trừ một ít sản phẩm điện tử và đồ dùng sinh hoạt ra, kỳ thật có thể lưu lại dấu vết cũng không nhiều.

Kết quả, kiểm tra toàn bộ phòng ở, cuối cùng mất đi chỉ có một quyển sách Tiêu Lam đã đặt ở đầu giường ——《 Chị Đô Đô dạy bé vẽ》bản bìa cứng số lượng có hạn.

Đây vẫn là Tiêu Lam chuẩn bị cho Lạc, cậu cảm giác Lạc hẳn là sẽ tương đối thích sách thật hơn so với giáo trình video.

Cho nên…… độc thủ phía sau màn mục đích chính là quyển sách này?

Tiêu Lam vẻ mặt ngây ra, fans của chị Đô Đô điên cuồng như vậy sao? Mua không được bản giới hạn liền trực tiếp mướn người tới cướp?

Lại hoặc là…… Người trước kia đã cho người thử cậu.

Tập kích hôm nay kích thoạt nhìn thực hoang đường, nhưng đã không vận dụng sức mạnh người chơi, cũng không có tạo thành ảnh hưởng với hiện thực, thậm chí kết quả cuối cùng cũng không đủ nặng nhẹ, vừa lúc dẫm lên kế phạm vi nhẫn nại của Thế Giới Hàng Lâm.

Xem ra đối phương là một người rất hiểu biết quy tắc trò chơi.

Mà thường thường, người càng hiểu biết quy tắc thì càng ham thích chui lỗ hổng quy tắc.

——

Trong một hội sở tư nhân chỉ có hội viên mới có thể tiến vào.

Chàng trai trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ, trong tay nắm một ly rượu màu hổ phách trong suốt sóng sánh, y một bên nhàn nhã mà phẩm rượu, một bên tùy ý mà thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Nơi này là vị trí tuyệt hảo thưởng thức cảnh đêm của thành phố, ngọn đèn lộng lẫy như đầy sao mê người, làm vô số người thích nhiếp ảnh say mê, nhưng y nhìn qua lại có vài phần không chút để ý.

Một cô gái mặc lễ phục tinh xảo đẩy cửa đi vào, cung cung kính kính mà hành lễ với chàng trai, nâng cái hộp tinh xảo đang đựng《 Chị Đô Đô dạy bé vẽ 》: “Thành thiếu, thứ ngài muốn đã lấy được.”

Tuy rằng cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng với đồ vật trong hộp mất công lấy được, nhưng cô bất luận trên biểu cảm hay động tác vẫn không hiển lộ chút gì, vẫn là bộ dáng cung kính mà trầm ổn.

Chàng trai bị gọi là Thành thiếu lại một ánh mắt cũng không có chia cho cuốn sách màu sắc rực rỡ trên tay cô, cũng đồng dạng không chia cho cô gái tinh xảo mỹ lệ này.

Thành thiếu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cười khẽ hỏi: “Bọn họ nói như thế nào?”

Cô gái đáp: “Sức chiến đấu không tầm thường, bọn họ không phải là đối thủ.”

“Vậy thật ra đáng gặp đấy.” Thành thiếu buông chén rượu, duỗi tay gãi gãi con mèo lông dài tuyết trắng nhảy lên đầu gối y, sau đó cũng không ngẩng đầu lên mà phất tay ý bảo cô gái có thể lui xuống.

Trong nhà lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ngáy thoải mái của chú mèo.

“Con trai Tiêu Thành Nham…… Ha ha.” Chàng trai gợi lên khóe môi, ý cười có vài phần ngạo khí, y lười nhác mà đùa với mèo trên đùi, nói với nó: “Mày cũng muốn gặp cậu ta sao? Sherry.”

“Miao~”

Hết chương .

Truyện Chữ Hay