Chương : Bà nội kể chuyện trước khi ngủ ()
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
“Ba ba” cảm thấy tình huống hiện tại hơi có một chút không ổn, đàn con may mắn này hình như không giống trước đó nha.
Giống như khác nhau giữa học sinh cấp ba bình thường và nam chính trong truyện tranh thiếu niên vậy….
Đáng tiếc, hiện tại muốn lui lại đã không còn kịp rồi.
Không đợi “ba ba” nghĩ ra biện pháp giải quyết, Tiêu Lam đã múa may chủy thủ xông tới ông ta.
Ánh dao sáng như tuyết lướt qua, lưỡi dao sắc nhọn vô cùng mang theo một cơn gió làm người run rẩy, “ba ba” vội vàng vươn móng vuốt đón đỡ.
“Keng ——”
Sau một tiếng bén nhọn vang dội, ông ta miễn cưỡng chặn lại một dao này, nhưng là trên móng vuốt bén nhọn của ông ta cũng để lại vết dao xước thật sâu.
Trong lòng “ba ba” cả kinh, đồng thời cũng có chút đau lòng móng vuốt của mình, móng vuốt ông ta chính là có thể đào xuyên đá cũng lông tóc vô thương, chủy thủ của người này cũng không biết là bằng chất liệu gì, sao lại cứng rắn đến thế.
Hơn nữa…… Đứa nhỏ này sức lực có phải quá lớn một chút rồi không, như mấy con trâu đực bị ngã phẫn nộ vậy, so với nhóm tiểu khả ái nhu nhược lại non mềm nhiều nước trước kia hoàn toàn không phải cùng một chiêu số.
Hai chúng ta rốt cuộc ai mới là phi nhân loại chân chính?
Không đợi ông ta tiếp tục tự hỏi, công kích của Tiêu Lam lại đến lần nữa, lưỡi dao liên tiếp không ngừng chớp động trước mặt ông ta, bức cho “ba ba” không ngừng lui về phía sau, đôi tay cũng xuất hiện, cực kỳ miễn cưỡng mà ứng đối công kích trước mặt.
“Rắc ——”
Một dao mới rơi xuống, móng vuốt đã trải qua mấy lần công kích rốt cuộc bất kham gánh nặng mà gãy mất.
Nháy mắt tiếp theo, chủy thủ trong tay Tiêu Lam hung hăng mà đâm vào cánh tay “ba ba”.
“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn cho Ba Ba, độc tính đi kèm: Natri clorua”
Tiêu Lam: “……”
Hóa ra tên của gia hỏa này thật sự là Ba Ba luôn, thật là cái tên tùy tiện, xem ra “bà nội” tên có lẽ thật sự tên là Bà Nội, đây là trình độ đặt tên làm người ta tuyệt vọng gì chứ.
“Grào——”
Natri clorua, cũng chính là muối theo chủy thủ tiến vào miệng vết thương của “ba ba”, làm ông ta thể nghiệm một phen niềm vui khi rắc muối miệng vết thương, tức khắc ông ta bèn không nhịn được mà kêu thảm thiết lên.
Thừa dịp khe hở ông ta vội vàng kêu thảm thiết, không kịp phòng thủ lại, Tiêu Lam lại chém ra một chủy thủ nữa.
Lúc này đây, chủy thủ xẹt qua cái cổ thô to mập ngắn của “ba ba”, đáng tiếc da quá dày, thịt quá nhiều, thế nhưng không cắt được đến xương cốt.
“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn cho Ba Ba, độc tính đi kèm: Thuốc khử trùng liều cao”
( là tên một hãng chuyên về thuốc khử trùng lau sàn lau vật dụng tẩy rửa….
của Trung Quốc)
“Grào grào grao——”
“Ba ba” kêu thảm thiết lớn tiếng hơn nữa, tại ban đêm yên tĩnh này rất có loại cảm giác cầm dao gϊếŧ heo trước bữa cơm tất niên.
Thuốc khử trùng tuy rằng có hai chữ tiêu độc, nhưng thường là dùng trên quần áo, mặt đất, đồ đạc linh tinh, cũng không thể dùng cho miệng vết thương cơ thể người, bởi vì thứ này có tính ăn mòn và tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất định, sẽ sinh ra cảm giác bỏng cháy.
Đơn giản mà nói chính là làm bạn thể nghiệm một chút niềm vui khi miệng vết thương bị đốt lửa.
Dưới niềm vui song trọng giáp công, “ba ba” cảm giác linh hồn mình đã được thăng hoa.
Tựa hồ như “bà nội tổ” ở thiên quốc xa xôi đang vẫy tay với ông ta, bạn xem bà cười từ ái biết bao, trong ngực bà nhất định tràn ngập ấm áp, hơn nữa không còn thống khổ.
Trên cổ ông ta đang đổ máu, tuy rằng không có thương tổn đến nơi yếu hại, nhưng cũng không biết thằng bé hư này bôi cái gì trên chủy thủ, lên một dao thật sự quá đau.
“Ba ba” thở hổn hển nhìn về phía Tiêu Lam: “Hộc…… Mi…… Thật là…… Thằng bé hư ngoan độc!”
Tiêu Lam vẻ mặt vô tội mà nhìn ông ta: “Này thật đúng là không trách tôi được.”
Chỉ có thể trách ông vận khí không tốt, lần đầu tiên thấy có người thảm như vậy, liên tục thể nghiệm miệng vết thương rải muối và miệng vết thương phóng hỏa.
Tiêu Lam biết rõ nguyên tắc sấn mi bệnh dứt luôn mệnh, trong quá trình nói chuyện cũng đã hướng tới “ba ba”, lại lần nữa phát động công kích.
“Ba ba” đã gãy mất vài cái móng tay ứng phó đến cực kỳ mỏi mệt, sau mấy hiệp, lại là một dao đâm vào người ông ta thật sâu.
“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn cho Ba Ba, độc tính đi kèm: Nấm tán gϊếŧ ruồi”
(Amanita muscaria hay nấm tán gϊếŧ ruồi là một loài nấm đảm thuộc chi Amanita.
Amanita muscaria ngày nay nổi tiếng với tính chất gây ảo giác của nó, với thành phần hướng thần chính của nó là các hợp chất của axit ibotenic và muscimol.
Nó được các dân tộc Xibia sử dụng làm chất gây say và thuốc truyền cảm hứng.
Nó là cây nấm đỏ có chấm trắng huyền thoại mà mọi người nghĩ đến nấm độc đó)
Nháy mắt, ánh mắt “ba ba” vốn dĩ còn có vài phần hung ác trở nên mê ly lên.
Ông ta nhìn Tiêu Lam, lại đánh giá không khí xung quanh Tiêu Lam: “Thật nhiều người…… Thật nhiều người đang đánh ta, mi… mi thế mà còn biết thuật phân thân!”
Truyện chỉ được đăng tại nơi là và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Ánh dao Tiêu Lam vung lên giờ phút này trong mắt ông ta đã là tuyết trắng che trời lấp đất, một Tiêu Lam thôi đã rất đáng sợ, Tiêu Lam che trời lấp đất quả thật là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong ác mộng, làm ông ta sợ hãi từ đáy lòng.
“Mau tới cứu ta!!!” “Ba ba” phát ra tiếng kêu bén nhọn, chấn đến lỗ tai Tiêu Lam sinh đau, động tác trong tay cũng chậm lại một cái chớp mắt.
“Ba ba” bắt lấy khe hở từ dưới dao Tiêu Lam vụt ra, quần áo bị cắt rớt cũng không chút nào để ý, ông ta đĩnh cái bụng thịt mỡ khàn cả giọng mà kêu to: “Tới đây! Mau tới cứu cứu ba ba đi!!!”
Tiếp theo, nhóm đại chuột tinh trước đó từng truy đuổi ba người Tiêu Lam cũng chạy tới, từ phương hướng khác nhau khởi xướng tiến công với ba người, tư thế như tiệc buffet cuối cùng cũng mở rồi.
Giờ phút này, Vương Thái Địch vẫn luôn chuẩn bị ống phóng hỏa tiễn phát huy uy lực.
Không hề bề ngoài thoạt nhìn khí phách, thứ này thật ra lại là ống bắn bong bóng xà phòng.
Từ miệng pháo phun ra lượng lớn bong bóng, bay về phía nhóm đại chuột tinh.
Nhóm chuột bị bong bóng bao lấy như bị nhốt vào bên trong, rõ ràng là bong bóng xà phòng yếu ớt mà thôi, nhưng chúng lại không cách nào cào vỡ được, thậm chí theo bọn chúng dùng sức, bong bóng còn sẽ ục ục lăn lộn trên mặt đất.
Bong bóng đầy đấy bao vây lấy đám đại chuột tinh lăn thành một đoàn dưới đất, thường còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết do chúng bị choáng váng đầu óc.
Nhìn qua cực kỳ buồn cười.
Ngay lúc Vương Thái Địch chờ đợi ống phóng hỏa tiễn làm lạnh, một con gia hỏa đại chuột tinh so với trước đó càng thêm đen gầy từ trong một góc nhảy ra, tốc độ nó cực nhanh, chuẩn xác tránh đi bong bóng bay múa trong không khí, vọt khỏi tuyến phong tỏa của Vương Thái Địch.
Lợi trảo của nó hung hăng chộp tới sau lưng Tiêu Lam đang toàn lực công kích, chiêu thức Tiêu Lam đã ra, muốn nháy mắt thay đổi tư thế phòng thủ lại căn bản là không kịp.
Trên mặt đại chuột tinh đen gầy lòe ra một nụ cười mỉm đắc ý, phảng phất như có thể dự kiến được mùi vị điềm mỹ khi máu tươi phun trào.
Lưỡi dao sắc bén màu đen vô thanh vô tức xẹt qua.
Nháy mắt tiếp theo, mỉm cười trên mặt đen gầy biến thành kinh ngạc, sao nó lại nhìn thấy trần nhà? Trần nhà rõ ràng…… cao như vậy……
Thi thể mất đầu vẫn duy trì tư thế vọt lên trước, chạy hai bước mới ầm ầm ngã xuống.
“Anh…… Gϊếŧ NPC……” giọng Vương Thái Địch mang kinh hoảng.
Các người chơi đều biết, sau khi gϊếŧ chết NPC, thi thể NPC sẽ tự động tìm kiếm người chơi tới thay thế chính mình, mà người đầu tiên bị tìm tới chính là người đã gϊếŧ chết nó.
Quả nhiên, thi thể đại chuột tinh đen gầy chậm rãi biến thành một bãi thạch chất lỏng sền sệt như trái cây, nhanh chóng mà hướng tới chỗ Lạc.
Mà Lạc chỉ không chút hoang mang vươn tay, một bóng đen người chơi tầm thường nhìn không thấy tràn ngập ra, bao vây lấy chất lỏng sền sệt, tiếp theo giống như là bọt biển hấp thu hơi nước, hấp thu chất lỏng thoạt nhìn vô cùng đáng nghi đến hầu như không còn.
Một lát sau, trên mặt đất dấu vết gì cũng không hề lưu lại.
Bên môi Lạc treo lên nụ cười ưu nhã: “Loại trình độ này, còn không xứng đến tìm tôi phiền toái.”
Vương Thái Địch chỉ có thể nhìn thấy thi thể biến thành chất lỏng ý đồ cắn nuốt Phí Lạc, sau đó liền trống rỗng biến mất, trong mắt tràn ngập: Đậu móa, này cmn chính là đả kích tư duy cấp bậc đại lão à nha.
Hình tượng của Lạc trong lòng cậu nhóc càng thêm sâu không lường được lên, người này…… Rốt cuộc là có kỹ năng gì, vậy mà ngầu như trái bầu luôn.
Ngẫm lại bản thân mình chỉ có thể dựa vào đạo cụ, Vương Thái Địch bi từ giữa bi ra.
Bên kia, “ba ba” bị Tiêu Lam đánh tơi bời đến sắp không ra hình người đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Nấm tán gϊếŧ ruồi độc tính hoàn toàn bùng nổ, làm ông ta lâm vào ảo giác vô tận, mặt mũi bầm dập mà giống một con chuột chân chính co rúc trên mặt đất, nhưng thịt mỡ trên bụng vẫn là co lại không nổi.
Trong miệng ông ta nỉ non: “Thật nhiều người…… Đánh ta…… Ăn quả quả… Không nói lời nào…… Bánh bột bắp…… Hê hê…… bà nội tổ livestream rồi……”
Thoạt nhìn thế giới ảo giác phong phú mười phần.
Tiêu Lam nhìn quanh bốn phía, thấy trước mắt nguy hiểm đã tiêu trừ hết, vì thế thu hồi 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】.
Vương Thái Địch cũng thu hồi ống phóng hỏa tiễn bong bóng của cậu nhóc, nhìn thảm trạng của “ba ba” thì có phần thương hại: “Em cũng hơi đồng tình gia hỏa này rồi.”
Tiêu Lam đánh giá một chút: “Nếu cho nó một que diêm, có phải rất giống cô bé bán diêm không?”
Lạc: “…… thơ ấu của cậu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Nhờ phúc của giáo trình hội họa nhi đồng, hắn đối với đồng thoại của loài người vẫn có hiểu biết, trong đó tuyệt đối không bao hàm hình ảnh cay mắt trước mắt này.
Vương Thái Địch mặt không biểu cảm mà nói: “Anh đây là đang vũ nhục thơ ấu, cô bé nào hói đầu còn bụng mỡ chứ!”
Thấy không có người ủng hộ mình, Tiêu Lam gãi gãi đầu, thay đổi đề tài: “Vậy…… Chúng ta rời đi trước rồi nói sau.”
——
Ba người tiếp tục hướng tới cửa lớn, có lẽ là một đợt giải quyết lượng lớn truy binh, nên quá trình có vẻ an tĩnh hơn không ít.
——
Đến gần cửa chính.
Một mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập ra, Tiêu Lam nhìn về phía mùi máu truyền đến.
Là Hồ Nguyệt.
Càng chuẩn xác mà nói là thi thể của y.
Phần dưới eo Hồ Nguyệt đều bị kéo vào khe hở ngăn tủ, khe hở kia vừa nhỏ vừa hẹp, rõ ràng trạng thái con người bình thường là vào không được, cho nên xung quanh đều là lượng lớn vết máu, còn mang theo dấu vết giãy giụa mãnh liệt.
Hiển nhiên, trước khi chết y cũng từng nỗ lực cầu sinh.
Đôi mắt Hồ Nguyệt mở to trừng trừng, trên mặt còn vài phần non nớt tràn đầy biểu cảm không thể tin tưởng, giống như là nhìn thấy chuyện gì làm y hoàn toàn không thể tưởng được.
Một bàn tay y ra sức mà duỗi ra ngoài, trên tay còn nắm chặt một mảnh vải dệt nhỏ, tựa hồ là đã từng lôi kéo người nào đó, kêu cứu đối phương.
“Đó là quần áo Cốc Giang Khắc.” trí nhớ siêu cường của Lạc làm hắn trong nháy mắt liền nhận ra nơi xuất phát của mảnh vải dệt nhỏ.
Xem ra, đùi vàng mà Hồ Nguyệt liều mạng muốn ôm lên, lại vào thời kỳ cuối cùng vứt bỏ y.
Biểu cảm không thể tin tưởng trên mặt y đại khái cũng là vì thế.
Tiêu Lam không nói gì, Vương Thái Địch từ trên sô pha bên cạnh xả qua tấm thảm đưa cho cậu.
Tiêu Lam ném thảm từ xa về phía thi thể Hồ Nguyệt.
Thảm bao trùm lên thi thể, cũng vùi lấp đi biểu cảm của Hồ Nguyệt, mặc kệ trước đây từng có xung đột gì, tại một khắc này bọn họ đều chỉ là kẻ đáng thương bị Thế Giới Hàng Lâm bắt lấy, bị buộc giãy giụa giữa sinh và tử mà thôi.
Vì đối phương che lấp thi thể, xem như tẫn hết một chút tình nghĩa đồng bệnh tương liên cuối cùng.
Có khả năng Hồ Nguyệt cũng không thể tưởng được, đẩy y vào vực sâu tử vong chính là chỗ dựa mà y hao hết tâm tư tìm kiếm, cuối cùng giúp y thu thập thi thể lại là người sinh thời y kiểu gì cũng không ưa được.
Nhân sinh vô thường, đại khái chính là như vậy.
“Tiếp tục đi thôi.” Tiêu Lam không lại xem thi thể Hồ Nguyệt bị thảm bao trùm, “Cửa ở ngay phía trước.”
Đứng trước cửa, cửa lớn bằng gỗ an an tĩnh tĩnh đứng sừng sững, nhìn qua không có chút nguy hiểm nào.
Tiêu Lam ý bảo Lạc mang theo Vương Thái Địch lui về phía sau, chính mình thì cảnh giác tiến lên, đem chìa khóa để vào ổ khóa.
Trong nháy mắt chìa khóa tiếp xúc đến cửa, một bàn tay to từ trên xuống hung hăng chụp về phía Tiêu Lam, Tiêu Lam lăn một vòng tại chỗ, né tránh công kích.
Mặt đất nháy mắt rách nát, nếu vừa rồi đứng ở nơi đó chính là một người, hiện tại hơn phân nửa đã thành bùn.
Cậu quay đầu nhìn lại hướng tới công kích, liền thấy cạnh cửa sổ có một cánh tay thật lớn với vào, đánh ra ban nãy chính là do bàn tay này tạo thành.
Cánh tay từ cửa sổ rút về, nương theo cửa sổ tàn khuyết, Tiêu Lam thấy được mặt của “bà nội”.
Mặt bà ta đã trở nên lớn không thể tưởng tượng được, giống như một người khổng lồ ôm toàn bộ nhà gỗ vào trong ngực, có thể nghĩ, nếu có người muốn thông qua phương thức leo cửa sổ rời nhà, liền sẽ trực tiếp lọt vào công kích của bà ta ngay.
“Bà nội” tùy ý mà chà xát tay, vật liệu gỗ cứng rắn tựa như làm bằng giấy bị bà ta xoa thành mảnh nhỏ, bà nhìn vào phòng, lộ ra một nụ cười mỉm âm trầm.
Thể tích này, sức chiến đấu này, rõ ràng không phải muốn người chơi và bà ta chính trực đối mặt.
Tiêu Lam nghĩ đến nhắc nhở cố ý nhắc tới “Chìa khóa”.
Chỉ sợ, trong toàn bộ căn nhà, có thể thông hướng ra bên ngoài chỉ có cánh cửa bị chìa khóa mở ra mà thôi, tự cho là thông minh mà từ chỗ khác rời khỏi đây, đại khái sẽ chỉ bồi hồi trong thế giới này.
Có “bà nội” ở một bên như hổ rình mồi, còn thường thường dùng tay sờ tới sờ lui bên cửa sổ, Tiêu Lam rất khó tiến lên mở cửa.
Cậu lui về phía sau vài bước, ý bảo Vương Thái Địch lấy ra tấm bảng nhỏ của cậu nhóc.
Tiêu Lam viết: Cậu có đạo cụ ẩn thân không?
Vương Thái Địch gật gật đầu.
Tiêu Lam đem bảng chuyển hướng sang Lạc: Có thể tạm thời dẫn dắt lực chú ý của bà ta đi không? Năm giây là được.
Lạc hơi hơi gật đầu, sau đó thối lui về hướng bóng tối phía sau.
Tiêu Lam và Vương Thái Địch cũng làm bộ lui về phía sau, ở góc chết tầm mắt “bà nội”, Tiêu Lam sử dụng đạo cụ ẩn thân 【 Ngươi nhìn không thấy ta 】, sau đó an tĩnh mà đứng yên tại chỗ, chờ đợi động tác của Lạc.
“Bà nội” vốn đã thị lực không tốt chẳng hề phát hiện khác thường, bà ta vẫn hứng thú bừng bừng chờ đợi người tiếp theo xuất hiện.
Một lát sau, hành lang bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh cửa sổ bị đánh vỡ.
“Bà nội” nhăn mày lại, mấy đứa nhỏ ngu xuẩn này, sao cứ có ý đồ chạy bằng cửa sổ vậy? Bà ta vươn tay, chụp về phía cửa sổ phát ra âm thanh.
Chính là lúc này, Tiêu Lam nhanh chóng xông lên trước, dùng chìa khóa mở cửa ra.
Phía sau cửa chẳng có con đường bọn họ từng đi qua, chỉ có một mảnh bóng tối vô tận, lại đúng thật thuyết minh đây mới là con đường qua cửa chân chính.
Sau khi mở cửa, cậu đứng cạnh cửa chờ ám hiệu của Vương Thái Địch.
Giây tiếp theo, trên mặt đất xuất hiện một quả cầu nhỏ màu đỏ, đây là ám hiệu bọn họ đã ước định trước Vương Thái Địch ra cửa.
“Lạc.” Tiêu Lam thấp giọng kêu gọi, tiếp theo, bóng người màu đen liền xuất hiện phía sau cậu, cậu bắt lấy tay Lạc nhanh chóng bước vào bên trong cánh cửa.
“Mấy thằng nhóc hư trộm bỏ trốn!!!”
Phía sau còn mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của “bà nội”.
Hệ thống nhắc nhở đại biểu qua cửa vang lên:
“Leng keng ——”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam thông qua trò chơi ‘Bà nội kể chuyện trước khi ngủ’”
“Đạt được 【 Hộp quà hên xui của bà nội 】, có muốn mở ra hay không (có/ không)”
Trong bóng tối, Tiêu Lam nhìn cái hộp trước đó bày ở đầu giường mở kiểu gò cũng không ra kia, hóa ra thứ này thật là quà nha, xem ra “bà nội” làm Boss vẫn là rất khẳng khái nhỉ.
Cậu lựa chọn mở ra.
【 Tên: Đây là một khối gạch 】
【 Năng lực: Không 】
【 Thuyết minh: Hê! Cháu nội, đây là gạch con làm rớt sao? 】
Tiêu Lam: “……”
Cậu quyết định thu hồi câu nói hồi nãy lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Bà nội: Hào phóng là không có khả năng hào phóng, đời này cũng không thể.
Hết chương .