Tiêu Lam sờ lông xù xù hồi lâu, tuy tạo hình có theo trường phái linh hồn một chút, nhưng xúc cảm vẫn tốt như trước.
Cậu và Đoạn Tuyết Âm chia nhau ngồi ở vị trí khác biệt trên hành lang, hai người đều không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi hừng đông.
Chân trời đã nổi lên màu trắng thật rõ ràng, hiển nhiên đêm tối sắp trôi qua.
Tuy nhìn qua lúc này đã không còn nguy hiểm nào khác, nhưng các người chơi vẫn vẫn duy trì cảnh giới, chỉ cần một giây đồng hồ chưa qua cửa, bọn họ liền tùy thời có khả năng lâm vào nguy hiểm.
Thế Giới Hàng Lâm chính là một nơi khiến người ta không thể buông cảnh giác chút nào.
Sau đó không lâu, hai tiếng mở cửa liên tiếp vang lên.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, phát hiện là Vu Đình và Lý Hạo Khoan từ hai phòng khác nhau ra tới.
Tình trạng của bọn họ đều không tính là quá tốt, nhìn qua như đã trải qua không ít chiến đấu, trên người hai người đều có vết thương trình độ khác nhau.
Cổ và cánh tay Lý Hạo Khoan đều quấn băng vải, có vết máu từ trong đó từng chút chảy ra, vết máu màu đen trên lưng cũng đọng lại một ít, thoạt nhìn không quá rõ ràng
Một bên cánh tay Vu Đình bị băng bó lên, trên cổ tay có một vòng bầm xanh.
Trên người còn có không ít trầy da và vết bầm vụn vặt, trên làn da trắng nõn của anh ta nhìn rất bắt mắt Lạc.
Váy đỏ trên người cũng tổn hại không ít trong lúc chiến đấu, làn váy vỡ ra một cái hố to, vẫn luôn chạy đến chỗ đùi, hai chân anh ta lúc đi đường như ẩn như hiện.
Trai thẳng Lý Hạo Khoan hoàn toàn không biết gì cả nhìn thấy Vu Đình cái dạng này cũng không muốn che giấu, ánh mắt nhịn không được trộm hướng nhìn vào cặp đùi trắng nõn thon dài của anh ta.
Thấy Vu Đình không chú ý tới, lại trộm ngắm một cái nữa.
Tiêu Lam bàng quan toàn bộ hành trình, cũng biếttướng mạo sẵn có của Vu Đình: “……”
Cậu có hơi không đành lòng để tên trai thẳng ngây ngốc này biết chân tướng, có lẽ sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với thế giới quan của hắn ta.
Người anh em, anh biết anh ta móc ra có khi còn lớn hơn anh không?
Vu Đình lại đây cùng Tiêu Lam chào hỏi, phát hiện không thấy được Lạc, còn hỏi một chút: “Phí Lạc đâu? Hai người không ở bên nhau tôi còn thấy rất không quen đó.”
Tiêu Lam nói: “Hai người bọn tôi trước đó tách ra, lúc đi qua phòng cũng không gặp được, đại khái là vận khí không tốt đi.”
Vu Đình nhướng mày, lộ ra một nụ cười xem kịch vui: “Ố ồ~ vậy anh ta có khả năng sẽ tức chết, rốt cuộc anh ta chính là bộ dáng đi theo cậu một bước cũng luyến tiếc rời đi à nha.”
Tiêu Lam không tin: “Nào có khoa trương như vậy?”
“Ngây thơ, nông cạn, ngu muội.” Vu Đình lắc đầu, dùng ánh mắt xem kẻ ngốc, “Tự nhiên hơi bị đồng tình với anh ta.”
Tiêu Lam: “……”
Một đại lão giả gái như anh dựa vào cái gì ma ghét bỏ tui?
Kế tiếp, có lẽ là nhóm quỷ quái đều bị Tiêu Lam đánh ra ám ảnh tâm lý, thời gian sau thế mà bình tĩnh ngoài ý muốn, Boss giấu mình trong chỗ tối cũng không có quay lại cho một cú hồi mã thương.
Trong khi các người chơi trầm mặc chờ đợi, trời cuối cùng cũng sáng.
Hết thảy xung quanh như hình ảnh bị phai màu đi, dần dần biến mất, thay thế chính là bóng tối vô biên.
“Leng keng ——”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam thông qua trò chơi ‘chung cư số ’”
Không biết là phó bản này quá nghèo hay là Boss bị Tiêu Lam đánh đến tự kỷ, thế mà không hề cấp ra bất luận khen thưởng gì.
——
Tiêu Lam mang theo Lạc, không dừng lại quá nhiều trong bóng tối sau khi qua cửa, cậu trực tiếp về lại phòng mình.
Lúc này sắc trời đã đen, nghê hồng ngoài cửa sổ điểm xuyến trong nhà ra một mảnh màu sắc rực rỡ.
Thừa dịp Lạc còn chưa tỉnh, Tiêu Lam ném mèo đen vào bồn tắm, dùng tư thế rửa rau nhúng nhúng mấy lần, rửa ra vài lu nước bẩn cuối cùng mới rửa được mèo đen về màu sắc vốn có.
Tiêu Lam cẩn thận lau khô lông mèo, đặt Lạc lên sô pha ở phòng sinh hoạt.
Mèo đen nhắm mắt lại, vẫn không có hô hấp và tim đập, thoạt nhìn một bộ dáng lên đường rất bình an.
Cậu duỗi tay sờ sờ đầu Lạc, ừm, méo méo.
Đột nhiên hơi bị ngứa tay, Tiêu Lam cầm lấy quả táo dùng để trang trí trên kệ sách bên cạnh, đặt trên đầu Lạc, không hổ là sọ não bị móp ngang, đặt lên ổn thật á.
Thấy Lạc một chốc một lát cũng không có ý muốn tỉnh lại, Tiêu Lam đứng lên, tắm rửa một cái rồi đi ngủ.
Ngủ mấy ngày trên giường sắt kêu răng rắc, lúc này nằm trên giường trong phòng mình sản xuất từ Thế Giới Hàng Lâm quả thực thoải mái cực kỳ, cậu rất nhanh liền lâm vào mộng đẹp.
Không biết ngủ bao lâu, Tiêu Lam bị trong bụng truyền đến cảm giác đói khát đánh thức.
Lúc này cậu mới nhớ tới, một bữa cơm chiều cuối cùng ở chung cư chưa có ăn.
Không chỉ không ăn, còn nhảy nhót lung tung mà đánh vài trận, trở về rồi tắm rửa một cái, cậu vậy mà quên mất cả chuyện ăn cơm.
Tiêu Lam giãy giụa năm phút, ý đồ sử dụng đại pháp trong mơ cái gì cũng có, đáng tiếc buồn ngủ thật sự không thể chiến thắng đói khát.
Nghe trong bụng truyền đến tiếng vang thầm thì, không có biện pháp, vẫn là dậy nấu gói mì đi.
Tiêu Lam đẩy cửa ra, lại phát hiện một bóng hình đưa lưng về phía cậu hướng tới cửa sổ ngồi, nhìn giọt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, bên người chỉ sáng lên một ngọn đèn bàn, phảng phất như ngăn cách khỏi thế giới, có vẻ rất cô tịch.
Tiêu Lam vui mừng: “Lạc!”
Lạc quay đầu lại, đôi mắt là màu vàng nhạt không hề ngụy trang thành màu đen, trong bóng đêm giống như sao trời, hắn lộ ra nụ cười mỉm ôn hòa quen thuộc nhất với Tiêu Lam: “Tiên sinh, chào buổi tối.”
Tiêu Lam thuận tay mở đèn, nháy mắt ánh mắt ấm áp xua tan đi cảm giác cô tịch trong nhà: “Sao anh không bật đèn?”
Lạc nhìn đèn bàn bên cạnh, con ngươi nhiễm một chút sắc màu ấm áp: “Có nó cũng đã đủ rồi.”
Tầm mắt Tiêu Lam lướt qua Lạc, nhìn về cửa sổ phía sau hắn: “Không nghĩ tới Thế Giới Hàng Lâm cũng có trời mưa, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Thế Giới Hàng Lâm là không có biến hóa thời tiết bình thường.” Lạc nhìn mưa ngoài cửa sổ, thần sắc đen tối khó hiểu, “Dựa theo ký ức của tôi, trời mưa chỉ thuyết minh một sự kiện —— có trạng thái dị thường bị diệt trừ.”
Tiêu Lam nhớ tới trước đó Vương Thái Địch có nói qua, trò chơi tựa hồ xảy ra rất nhiều lỗ hổng, số lượng lớn người chơi khế ước đi ra ngoài giải quyết chuyện này.
Cũng không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Tu bổ lỗ hổng, người chơi qua cửa hẳn là càng an toàn, nhưng đây cũng thuyết minh lực khống chế của Thế Giới Hàng Lâm với trò chơi tăng lên, chuyện này đối với người chơi mà nói đến tột cùng là tốt hay xấu?
Thấy Tiêu Lam chuẩn bị đi qua quầy cất giữ, Lạc hỏi: “Tiên sinh, muốn ăn đồ gì sao?”
Tiêu Lam một bên tìm kiếm mì gói một bên trả lời: “Ừ, tôi nấu tô mì gói.”
Lạc đứng dậy đi lên: “Xin giao cho tôi đi, tiên sinh.
Chuyện trước đó cho ngài thêm phiền toái rồi.”
Một lát sau.
Tiêu Lam nâng chén ăn đến cảm thấy mỹ mãn: “Bánh canh này ăn rất ngon á, Lạc, anh thật sự có thiên phú nấu ăn đó!”
Lạc kỳ thật chỉ bỏ vô nấu chín: “……”
Hắn lại nghĩ tới Tiêu Lam ăn cháo của chủ nàh đều có thể ăn đến ngon lành như vậy, quyết định xem nhẹ hết những khích lệ liên quan đến thiên phú trù nghệ của cậu.
Trước mắt…… Vẫn là ăn thức ăn ở nhà ăn người chơi đi.
Sau khi ăn khuya xong, Tiêu Lam và Lạc trò chuyện về phát sinh trong trò chơi trước đó, đương nhiên giấu đi chuyện lúc cậu chưa tìm được nhược điểm chủ nhà, bị treo lên đánh; cũng dò hỏi Lạc hấp thu bộ phận mới rồi có biến hóa gì hay không.
“Xem như có phần tăng lên đi.” Lạc vươn tay, hướng tới vách tường phát ra một đường mũi nhọn màu đen, mũi nhọn kia vô thanh vô tức lại thật sâu vẽ một miệng dài trêb vách tường, tiếp theo vách tường mới chậm rãi bắt đầu tự chữa trị.
Tiêu Lam hưng phấn lên: “Chúng ta rốt cuộc không phải tổ đội hai cận chiến rồi!”
Lạc chỉ là mỉm cười nhìn cậu.
Chờ đến khi Tiêu Lam hưng phấn gần như qua đi hẳn, Lạc mới tiếp tục nói: “Tôi nhìn thấy trong hồi ức, người xé tôi thành mảnh nhỏ là bản thân mình.”
Nụ cười của Tiêu Lam rút đi: “Chính anh?”
Lạc tự hỏi một chút: “Nói đúng ra hẳn là người có gương mặt giống tôi.
Đoạn hồi ức kia ngoại trừ quá trình bị xé rách ra, chỉ có nháy mắt hiện lên mặt kẻ động thủ, những thứ khác đều không thấy rõ, nhưng tôi có thể xác định, kia xác thật là mặt tôi.”
Tiêu Lam nhăn mày lại, này xem như là mình tự đánh mình phiên bản hiện thực sao? Còn là cái loại đánh gần chết mới thôi.
Này là có thù bao lớn chứ.
Xé nát hoàn toàn một người phải là một loại thống khổ như thế nào, Tiêu Lam không dám tưởng, làm một nhân loại bình thường, cậu cũng tưởng tượng không ra.
Nhưng nhìn phản ứng ngay lúc đó của Lạc, vậy nhất định là làm người đau đớn đến phát cuồng đi, mới có thể đủ khiến người kiêu ngạo hạng nhất như hắn thất thố đến tình trạng này.
Nhìn thấy biểu cảm Tiêu Lam lo lắng, Lạc ngược lại an ủi cậu: “Không cần lo lắng, tiên sinh.
Đây đều là chuyện quá khứ, hiện tại tôi dưới sự trợ giúp của ngài đã khôi phục thật sự rất nhanh.”
Tiêu Lam cười cười với hắn: “Ừ, anh sẽ càng ngày càng tốt.”
Con ngươi vàng nhạt của Lạc đối diện với cậu: “Chúng ta đều sẽ.”
Lúc này bóng đêm đã sâu, Tiêu Lam và Lạc nói xong liền chuẩn bị trở về ngủ.
Đang lúc cậu xoay người mở cửa, Lạc đột nhiên vốn đang ngồi trên sô pha xuất hiện ở phía sau Tiêu Lam, đem cậu vây giữa thân thể của mình và cánh cửa.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tiêu Lam: “Tiên sinh, vào thời điểm tôi mất đi ý thức, ngài có làm chuyện gì khiến tôi lo lắng không?”
Tiêu Lam cảm thấy lạnh cả sống lưng, trong lòng hư đến không được, hoàn toàn không dám quay đầu lại đối mặt hắn.
Chẳng lẽ…… Là chuyện nắm cổ hắn, bó hắn thành bé heo sữa và ném hắn ở một bên ăn bụi đến biến thành gà ăn mày đã bại lộ rồi ư!
Tiêu Lam mạnh mẽ làm chính mình trấn định xuống, cậu thanh thanh yết hầu mới mở miệng: “Khụ…… Chuyện gì? Hoàn toàn không có.”
Lạc tựa hồ dán đến càng gần: “Thật vậy ư?”
Tiêu Lam nói với bản thân mình không thể hoảng: “Ừm, đúng, chính là như vậy.”
“Được rồi.” Lạc thấp thấp mà nở nụ cười, hơi thở nhẹ phất qua, làm bên tai người có chút tê dại, “Ngủ ngon, tiên sinh.”
“Muộn rồi, ngủ ngon.” Tiêu Lam còn hoảng hơn sau lưng có quỷ, nhanh chóng đóng cửa lại, chạy trốn lên giường.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, trong ánh mắt Lạc là cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung.
Trong chờ đợi mòn mỏi mà không được dẫn đến ngủ say cùng với thống khổ khi linh hồn bị xé rách, ý thức của hắn như chìm như nổi nơi biển sâu.
Chẳng biết tự bao giờ, một mùi máu tươi quen thuộc ngắn ngủi đến đánh thức ý thức hắn, hắn có thể khẳng định, đó là máu của Tiêu Lam.
Cậu hẳn là đã bị thương vào lúc hắn đang mất đi ý thức.
Cũng không biết đã trải qua chiến đấu gian nan như thế nào mà lại khiến vết thương chồng chất đến như vậy, chắc là khá gian nan, có lẽ nói là một đường sinh tử cũng không quá.
Khi đó hắn đang ở trong quá trình vào hấp thu tiêu hóa bộ phận còn lại của mình, bản năng cắn nuốt làm Lạc vô ý thức hấp thu một chút máu của Tiêu Lam, hơn nữa hoàn toàn dung nhập vào bản thân, sau đó vận mệnh chú định tựa hồ có thứ gì đó làm liên hệ giữa hai người càng thêm chặt chẽ.
Nhưng khi Tiêu Lam kể lại chuyện trước đó lại chỉ mang bộ dáng gió nhẹ mây trôi, hoàn toàn không có ý kể khổ với hắn.
Chủ nhân không thẳng thắn che giấu chuyện bị thương khiến hắn ngoại trừ cảm thấy đau lòng ra, còn có chút đau khi mình thật vô lực, ý tưởng thu hồi sức mạnh vốn thuộc về mình càng thêm mãnh liệt lên.
Màu vàng kim nhẹ hiện nơi đáy mắt Lạc, tiếp theo, hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh nữa.
Nhưng trước mặt, trạng thái liên hệ giữa hai người càng thêm chặt chẽ vẫn làm Lạc cảm thấy vô cùng vui sướng.
Sau này, dẫu Tiêu Lam có muốn thoát khỏi hắn, cũng sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Trong nhà khôi phục bóng tối, vì chúc mừng tin tốt mà chỉ có chính hắn mới biết được này, Lạc quyết định —— sau khi trở về thế giới hiện thực lại đi mua một chiếc xe.
“Thân là chủ nhân của tôi, lúc ra cửa sao có thể chỉ có một chiếc tọa giá được.”
“Để nghĩ xem…… Bugatti Chiron, chiếc này đi.”.