Trước tiên chưa bàn đến việc liệu nước tiểu đồng tử có tác dụng với mấy thứ tồn tại không khoa học ở phương Tây hay không, chỉ riêng trong hoàn cảnh chiến đấu khốc liệt thế này thì lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị, trừ khi bạn sẵn sàng tiểu ra quần.
Dưới sự trì hoãn của Otia, vết thương trên cơ thể phu nhân Bella đã hoàn toàn khép miệng, nhưng sương mù màu máu bao phủ bên ngoài cơ thể vẫn chưa tiêu tan, cứ duy trì trạng thái như vậy mà tiếp tục tấn công người chơi.
Lúc này tốc độ của phu nhân Bella rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, lực tấn công của bà ta cũng tăng theo.
Vương Kha xông lên trước, trường đao huyết sắc chém mạnh về phía cánh tay bà ta, lại bị màn sương màu máu ngăn cản, chỉ để lại một vết xước nông trên tay bà ta, nhưng ngay sau đó liền biến mất.
Lúc sau cho dù có là trường đao huyết sắc, móng vuốt hay là dao găm của Tiêu Lam đều khó có thể khiến bà ta bị thương.
Thế này thì làm sao mà đánh được?
Có vẻ các đòn tấn công vật lý không còn hiệu quả lớn với trạng thái này, mà rõ ràng trong số bọn họ không có thành viên nào có thuộc tính ma pháp.
Lúc này Vương Thái Địch vẫn luôn núp trong góc ló đầu ra, nhanh tay ném mạnh một thứ gì đó về phía phu nhân Bella, sau đó lại nhanh chân trốn tiếp.
Tiêu Lam nhìn kỹ một lúc, thứ kia cư nhiên lại là một cái -- chai Coca thủy tinh.
Chẳng lẽ cái này là nước tiểu đồng tử thật à?
Nhưng mà màu sắc hình như không giống lắm?
Chai Coca thủy tinh nhắm vào đầu phu nhân Bella, bà ta giơ tay lên chụp lấy cái chai rồi bóp nát nó.
Nhưng lại không lường trước được việc chất lỏng trong chai trực tiếp bắn tung tóe, rơi trúng màn sương mù đang bao phủ lấy cơ thể phu nhân Bella, phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo dữ dội.
Chỉ sau một lúc, sương máu trên người phu nhân Bella đã bị ăn mòn.
Thậm chí còn có một chút rơi xuống cơ thể của bà ta khiến bả vai bị đốt cháy để lại vài vệt đen.
Thứ trong cái chai lại có uy lực lớn đến thế à!
Lạc nhân cơ hội nhảy lên, nhắm thẳng chỗ không có sương máu che phủ rồi cào xuống, xé rách một phần máu thịt lớn, mà tốc độ khôi miệng vết thương lúc này rõ ràng đã chậm lại.
Tiêu Lam lớn giọng nói với Vương Thái Địch: "Thêm một lọ nữa đi!"
Vương Thái Địch dè dặt lộ ra mấy lọn tóc xoăn nhỏ nhỏ: "Không được..
Anh nghĩ đây là Nông Phu Sơn Tuyền à! Đây là nước của Chén Thánh đó, em tổng cộng chỉ có mỗi chai này, là do anh trai em mang từ màn cao cấp về."
Nói xong lại thuần thục trốn tiếp, vô cùng am hiểu quy tắc nên tiến thì tiến.
Nhân lúc ngươi bệnh phải lấy mạng ngươi, những người chơi nhân cơ hội tấn công chỗ không được sương máu bảo vệ, không lâu sau để lại không ít vết thương trên người bà ta.
Tốc độ của phu nhân Bella nhất thời chậm lại.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, bất đầu chạy về phía tầng hầm ngầm.
Trong tay Lạc xuất hiện một bóng đen mà người khác không thể thấy rõ được, hắn búng nhẹ ngón tay, bóng đen dung nhập vào cái bóng của phu nhân Bella, khiến động tác của bà ta tạm thời đình trệ.
"Cám ơn." Thấy động tác của Lạc, Vương Kha gật gật đầu với hắn.
Anh nhân cơ hội chạy đến chỗ Vương Thái Địch đang núp, dùng tư thế vác bao tải mà khiêng em trai ngốc nhà mình lên, một đường chạy thẳng.
Vương Thái Địch lập tức buồn nôn: "Nôn..
ca, bữa ăn khuya của em sắp trào ngược ra rồi."
Vương Kha cao giọng, nhưng dưới chân lại không chậm lại chút nào: "Em dám!"
Trong tư thế không thoải mái này, Vương Thái Địch liền ném một tấm bài khác ra.
[Tên: Vua trang trại gà.]
[Năng lực: Triệu hồi ra một đám gà tấn công đối phương]
[Mô tả: Tuy là vua, nhưng chỉ giới hạn trong việc nuôi gà, ngươi còn muốn cái giề]
Lá bài bay đến không trung rồi lập tức biến thành một đám gà sống động, điên cuồng nhảy nhót tung tăng, lông gà bay tứ tung, hơn nữa còn gáy ầm ĩ làm quấy nhiễu tầm mắt của phu nhân Bella.
Trong truyền thuyết của phương đông, tiếng gà gáy, nhất là tiếng gà trống gáy có tác dụng khắc chế ma quỷ.
Có lẽ nó thật sự phát huy tác dụng, tốc độ phu nhân Bella lại chậm hơn một chút.
Nhóm người chơi nắm chắc thời gian, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt phu nhân Bella.
- -
Sau khi chạy đi, bọn họ còn nghe thấy giọng nói đầy tức giận của phu nhân Bella từ xa truyền tới.
"Chết tiệt! Đám nhân loại thấp kém!"
"Ngoan ngoãn trở thành tế phẩm không tốt hơn sao!"
Các người chơi thầm trợn trừng mắt trong lòng: Ai mà thèm trở thành tế phẩm của ngươi.
Cuối cùng cũng tìm được vị trí tầng hầm, cửa ra vào đã bị gạch xây bịt kín, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhận ra đây là một căn phòng, bọn họ thô bạo phá hủy lối vào đang bị phong tỏa.
Truyền tống trận phủ quanh năm đầy bụi cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Các người chơi đặt dây chuyền của Edmond lên cái rãnh phía trên, xoay nhẹ một cái.
Sau tiếng cùm cụp cực nhỏ thì truyền tống trận xuất hiện ánh sáng yếu ớt, nó giống như một cái máy tính cũ chậm chạp khởi động, từng chút từng chút sáng lên.
"Cái này.." Vương Thái Địch gãi gãi đầu.
Tiêu Lam lúc này mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: "Hình như Edmond không nói truyền tống trận phải mất bao lâu mới khởi động được?"
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến nhóm người chơi có hơi mờ mịt: "..."
Chẳng lẽ cái truyền tống trận này chỉ có thể ngắm mà không thể đi được à?
Tại sao lại không chịu làm theo kịch bản hả!
Chẳng lẽ đây là lý do khiến Edmond không thể trốn thoát? Tiêu Lam nhịn không được suy nghĩ.
Dưới mắt nhìn chăm chú nóng bỏng của người chơi, truyền tống trận cũ vẫn khởi động với tốc độ không nhanh không chậm, tựa hồ không có chút hy vọng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Thỉnh thoảng còn bị kẹt một chút, khiến người ta không khỏi lo lắng không biết liệu có khi nào lão nhân gia lại đột nhiên bỏ con giữa chợ hay không.
Đây là cái trò chơi quần què gì đây!
"Cạch!" một tiếng răng rắc nhỏ lọt vào tai Tiêu Lam.
Cậu quay đầu lại quan sát tầng hầm, nhưng không phát hiện chỗ nào không thích hợp, có hơi hoài nghi là do mình đa tâm.
Lúc này Lạc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhỏ giọng nói: "Trần nhà di chuyển."
Lời nói của lạc vừa dứt, âm thanh cạch cạch càng ngày càng vang lên rõ ràng, bụi từ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống.
Sau đó, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, gạch trên trần nhà bị thứ gì đó bất khả kháng kéo lên trên.
Tất nhiên là toàn bộ đều bị kéo lên!
Nhìn xuyên qua trần nhà bọn họ mới nhận ra, giờ phút này cả trang viên đã gần như bị phá bỏ, bọn họ ngẩng đầu liền có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Vì để tìm ra bọn họ mà bất chấp phá hủy toàn bộ trang viên!
Cái này thật sự quá phá của!
Lập tức cơ thể cao lớn của phu nhân Bella đi tới bên trên tầng hầm, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Có lẽ cảnh tượng hiện tại khiến ký ức ẩn sâu trong cơ thể này nhớ lại, màu đỏ trong mắt bà ta không ngờ lại chậm rãi biến mất, phu nhân Bella dùng giọng điệu của một bé gái nói với các người chơi: "Các ngươi cũng muốn rời khỏi tỷ tỷ như Edmond ca ca sao?"
"Annie?" Tiêu Lam nói ra suy đoán trong lòng.
"Là Annie." Phu nhân Bella gật gật đầu.
Vương Thái Địch định lừa bạn nhỏ: "Annie, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không, em đi trốn rồi một lúc nữa bọn tôi sẽ tới tìm em."
Annie lắc lắc đầu: "Không muốn, có thể ở cùng một chỗ với tỷ tỷ là Annie đã rất hạnh phúc rồi, không cần các ngươi."
Đúng là một tỷ khống đầy kiên định mà.
Lần thứ hai Phu nhân Bella mở miệng, khi này mới là giọng điệu lúc mới gặp: "Thật có lỗi với mọi người, hiến tế có thể bắt đầu ngay lập tức rồi."
Vương Thái Địch vẫn tiếp tục đấu tranh: "Bella, cô cũng không muốn trở thành như vậy đúng không, bọn tôi đều biết cô vốn dĩ không muốn làm chuyện này, là do Otia mê hoặc cô."
Phu nhân Bella cười rộ lên: "Ha ha, không, đây là lựa chọn của ta.
Trước mặt ta chỉ có hai con đường, làm một con quái vật rồi chết đi, hoặc là làm một con quái vật còn sống, ít nhất khi làm quái vật ta vẫn còn có Annie."
Nói xong cũng không đợi người chơi đáp lại, ý thức Bella biến mất, ánh mắt màu đỏ tươi lại xuất hiện.
Otia chiếm lấy thân thể lần nữa: "Không cần nhiều lời, hiện tại hưởng thụ kết cục của các ngươi đi."
Vết thương do các người chơi để lại trên cơ thể bà ta hiện tại đã được cải thiện hơn một nửa, phu nhân Bella nhảy xuống tầng hầm, tiếp tục tấn công người chơi.
Sương máu ngưng tụ thành thanh kiếm sắc bén bay lượn trên không trung, không ngừng đâm vào những chỗ trí mạng của người chơi.
Tiêu Lam vừa né tránh công kích của phu nhân Bella, vừa quan sát, truyền tống trận đã chạy đến đoạn cuối cùng, nếu có thể kéo dài thêm năm phút nữa thì chắc cũng không kém bao nhiêu.
Nhớ lại nước Chén Thánh lần trước, nếu là Chén Thánh thì chắc là thuộc về thần linh đúng không? Mặc kệ tên đó là hung thần hay là tà thần, dù sao cũng sẽ đi kèm với thuộc tính đối nghịch thần thánh ha.
Trong lúc tránh né, Tiêu Lam mở kỹ năng ra:
[Tên: Nghèo đói không thể hạn chế tưởng tượng của tôi]
[Năng lực: Thần thánh công kích]
[Thời gian còn lại: : : ]
Ngay lập tức xung quanh cơ thể Tiêu Lam xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng kim nhạt.
Cậu thử chuyển sức mạnh thần thánh lên [Đây là một con dao găm tẩm độc], màu vàng kim nhạt từ từ bao phủ lấy phía bên ngoài dao găm, không ngờ lại thành công!
Tiêu Lam thử chém một dao về phía sương máu đang tập kích mình.
Như dao nóng đụng trúng bơ, lưỡi kiếm sương máu sắc bén cứ như vậy mà bị chặt đứt dễ dàng, phần bị cắt đứt rơi từ không trung xuống, sương máu trong nháy mắt biến lại thành sương mù rồi tan biến.
Thời điểm phản công tới rồi!
Tiêu Lam không hề né tránh mà lao thẳng về phía phu nhân Bella.
Phu nhân Bella cũng chú ý tới cái tên khác thường này.
Số lưỡi kiếm sắc bén do sương mù màu máu ngưng tụ thành tấn công trực diện vào cậu, Tiêu Lam không hề hoảng hốt, dao găm ở trên không trung ánh lên màu vàng kim nhạt, lưỡi kiếm sắc bén màu máu bị vỡ tan dưới con dao, không còn uy thế như trước.
Giờ phút này, Tiêu Lam đã đến trước mặt phu nhân Bella, trở tay đâm thẳng một dao về cánh tay chưa kịp rút lại của bà ta, để lại một vết thương cháy đen, sâu đến nỗi có thể thấy được xương bên trong, vết cháy đen bắt đầu lan ra vùng gần miệng vết thương, tiếp tục cạnh tranh với năng lực chữa trị ban đầu.
Biến cố này khiến trong lòng mọi người đều vui vẻ.
Bọn họ bắt đầu tiến lên kiềm chế động tác của phu nhân Bella lại, tạo ra càng nhiều cơ hội tấn công cho Tiêu Lam.
Có lẽ vì được sức mạnh kỹ năng bao phủ, nên lưỡi dao không được tính là tự mình tiếp xúc đối phương, cũng vì thế mà độc tố của con dao không được kích hoạt, nhưng thời điểm này công kích của thần thánh rõ ràng còn tốt hơn mọi loại độc tố.
Tiêu Lam dứt khoát thu dao găm lại, trực tiếp đấm một cú vào mặt phu nhân Bella.
Một đấm này trực tiếp đánh tan sương mù màu máu bên ngoài, một dấu cháy đen xuất hiện trên mặt bà ta, phu nhân Bella lập tức phun ra một ngụm máu đen.
Tiêu Lam không giảm tấn công, thừa dịp thời gian kỹ năng vẫn còn, một cú rồi lại một cú đấm thẳng vào phu nhân Bella, khiến bóng ma Otia bên ngoài cơ thể bà ta bị đánh đến nỗi lung lay sắp ngã xuống, lộ ra một cái lỗ cực lớn.
Vết tích màu đen đã rải rác đến tận nửa cơ thể hắn, tựa như một con rối gỗ bị đốt cháy.
Cuối cùng sau một cú, cơ thể cao lớn của phu nhân Bella ngã ầm ầm xuống đất.
Tiêu Lam nhấc chân giẫm lên đầu bà ta.
"Nhân loại hèn mọn! Chỉ là con kiến ngu xuẩn yếu đuối mà cũng dám khiêu khích Otia!" đôi mắt đỏ tươi trên gương mặt cháy đen một nửa trợn lên, lộ rõ sự tức giận của Otia hiện giờ.
Tiêu Lam tăng thêm lực chân, dưới chân lại vang lên âm thanh bị ăn mòn: "Hiện tại đem ngươi giẫm dưới chân, chính là nhân loại hèn mọn."
Tiêu Lam lại lấy dao găm ra, dùng mũi dao sắc bén đâm xuyên qua tim phu nhân Bella.
Tuy rằng không biết cách để giết mấy thứ không phải là con người, nhưng cứ phá hủy trái tim để cản thời gian khôi phục của bà ta trước đã ha? Không được thì tính sau.
Cơ thể phu nhân Bella bất động, đôi mắt màu đỏ tươi cũng từ từ mờ đi, tựa như đã chết thật.
Nhưng Tiêu Lam không dám xem thường Boss hệ bất tử, nói không chừng khi nào đó bà ta sẽ khôi phục, Tiêu Lam nhân lúc bà ta tạm thời bất động nhanh chóng rời đi.
"Truyền tống trận đã sẵn sàng!" Giọng của Vương Thái Địch truyền đến.
Tiêu Lam, Lạc, Vương Kha nhanh chóng chạy về phía truyền tống trận.
Người cách truyền tống trận xa nhất là Tiêu Lam.
Đột nhiên cả trang viên xảy ra chấn động cực lớn, phu nhân Bella vốn không nhúc nhích cũng bắt đầu biến hóa kỳ lạ, sương mù màu máu còn dày đặc hơn trước bao phủ lấy bà ta, thậm chí còn lan trên mặt đất tiến về hướng Tiêu Lam.
Nơi đi qua, mặt đất đều phát ra âm thanh bị ăn mòn xèo xèo, uy lực còn mạnh gấp . lần sương máu lúc trước.
Mà hiện tại thời gian dùng kỹ năng của Tiêu Lam đã về .
Giờ phút này sương máu dày đặc đuổi theo sau Tiêu lam với tốc độ nhanh như chớp, nhưng khoảng cách giữa Tiêu Lam với truyền tống trận chỉ còn có khoảng chừng ba bước.
Trong lúc sinh tử, một bước, đã muốn là rãnh trời.
Thời khắc mấu chốt, Lạc cầm lấy dây chuyền dùng để kích hoạt truyền tống trận của Edmond lúc trước, dùng hết sức lực ném thẳng về phía sương máu.
Tính theo sức mạnh của sương máu, sợi dây chuyền mỏng manh này chỉ sợ sẽ tan biến trong nháy mắt.
"Edmond!" trong sương máu phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Là giọng của Bella.
Sương máu vốn đang hung tợn lao về phía Tiêu Lam bất ngờ chuyển hướng, vách tường tầng hầm bị ăn mòn tạo thành một cái cửa hang lớn.
"..."
Trong tiếng gào thét đầy tức giận của Otia, Lạc giang tay tiếp được Tiêu Lam đang chạy như bay tới, sau đó vững vàng bước vào truyền tống trận.
Cùng với ánh sáng của truyền tống trận là tiếng hệ thống thông báo qua cửa vang lên:
"Leng keng!"
"Chúc mừng người chơi Tiêu Lam đã qua cửa trò chơi" Trang viên của phu nhân Bella "."
"Qua cửa thưởng đạo cụ [Bạn nghèo đến mức khiến tôi bật cười]"
[Tên: Bạn nghèo đến mức khiến tôi bật cười (đạo cụ hiếm, đã trói buộc) ]
[Năng lực: Vì bạn nghèo, Boss quyết định tạm thời bỏ qua cho bạn một lần, số lần sử dụng (/) ]
[Mô tả: Chỉ cần bạn đủ nghèo, sẽ có được hy vọng]
Tiêu Lam trong bóng tối: "..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phó bản hoa lệ nhất của tổ kịch đã kết thúc, tặng kèm một tiểu kịch trường:
Thái Địch: Ca ta dám ra ngoài một mình.
Annie: Tỷ tỷ ta dám ăn!
Thái Địch: Ca ta cũng dám a!
Bella và Vương Kha: Ta không dám!.