Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

chương 8: nguy cơ lớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương : Nguy cơ lớn

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Trương Đông và cô gái hướng dẫn mua hàng lại một lần nữa biến mất.

Trước quầy thu ngân, bốn người Tiêu Lam, Triệu Tiểu Hà, Lâm Nghiêm, lưu manh xăm mình đứng đối diện nhau, không ai nói chuyện. Không khí khẩn trương mà vi diệu tràn ngập giữa người chơi, so với lần đầu tiên gặp nhau hữu hảo hài hòa là một trời một vực.

Cuối cùng, Lâm Nghiêm cười cười, ánh mắt đảo qua trên ba người còn lại: “Ha hả, một vòng này thì tự bằng bản lĩnh mỗi người đi, gặp sau.”

Dứt lời, gã thản nhiên mà rời đi, ai nhìn thấy cũng muốn lấy đế giày điên cuồng thăm hỏi cái ót gã.

Tiếp theo lưu manh xăm mình cũng rời đi, trước khi đi còn không có ý tốt mà liếc sang đánh giá hai người còn lại một cái.

Triệu Tiểu Hà lúc này mới như từ trong miệng mãnh thú chạy ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô lo lắng mà nói với Tiêu Lam: “Tiêu ca, làm sao bây giờ, hao người chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của một người trong số họ."

Tiêu Lam: “Hiện tại trước hết nghĩ biện pháp tránh bọn họ đi, tận lực áp thời gian tìm đồ vật dời về sau, có lẽ bọn họ sẽ tìm được trước em thì sao?"

Nói rồi lại nhìn chiều cao của Triệu Tiểu Hà: “Em lớn lên lùn, cũng không tính là gầy, nếu là thật động thủ thì em tìm cơ hội chơi một cú tàn nhẫn về phía dưới của chúng, sau đó trốn đi."

Triệu Tiểu Hà thần sắc rối rắm: “Tiêu ca, anh chắc chắn là không có bạn gái đúng không……”

Có bạn gái sao có thể nói chuyện đâm vào tim như thế.

Tiêu Lam sửng sốt: “Đúng vậy.”

Từ cao trung cậu đã bắt đầu kiếp sống làm công dày đặc, tới đại học càng thường xuyên cúp tiết, nhưng cũng không bị rớt môn, thậm chí hàng năm đều là người đạt được học bổng, ở trong trường học còn có danh hiệu học thần nữa.

Thậm chí trên diễn đàn trường có người nói cậu sớm đã khinh thường ở chung với bọn người phàm học dốt, nên rất ít xuất hiện trong vườn trường. Thật ra cậu chỉ là đang làm công, bận đến cả ngủ cũng phải cần thiết giành giật từng giây, bị bần cùng bức cho suýt chút nữa liền down to the sea, từ đâu ra thời gian yêu đương chớ.

Yêu đương không chỉ có phí thời gian, còn phải bỏ tiền á!

Tựa hồ là nhớ tới chuyện trước đó, Triệu Tiểu Hà an ủi nói: “Không sao đâu Tiêu ca, không có bạn gái cũng không quan trọng mà, anh.… Muốn đi WC trước không?”

Còn tri kỷ mà nhét cho cậu tờ giấy.

Nhìn thấy ánh mắt đồng tình của cô, Tiêu Lam: “……”

Mấy cô bé các người đều hiểu như vậy hả?! Có phải em hiểu làm gì không gái ơi!

Truyện được chỉ được đăng tại nơi là và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Sau khi tách ra khỏi Triệu Tiểu Hà.

Tiêu Lam suy tư về mẩu thuốc lá nhìn thấy trong kho hàng, thuốc lá hãng Sơn Địa đến tột cùng có phải thứ Trương Đông thấy cần thiết hay không? Hắn ta hút thuốc lá này là bởi vì thích hay vừa vặn trên tay có sẵn một gói?

Yêu cầu càng nhiều manh mối hơn nữa mới có thể phán đoán.

Tiêu Lam nghĩ tới hai người phụ nữ từng được Trương Đông nhắc tới, một người là giám đốc, một người là thu ngân. Trong đó rõ ràng là giám đốc và Trương Đông giao thoa càng nhiều hơn một chút, thậm chí hai người còn có mâu thuẫn, đương nhiên mâu thuẫn này có thể là Trương Đông đơn phương.

Còn có thông báo xử phạt, Trương Đông bị khai trừ và siêu thị biến thành như bây giờ tựa hồ là trong cùng một ngày, ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, dẫn tới Trương Đông tử vong, hơn nữa biến thành lệ quỷ bồi hồi không đi.

Xem ra hẳn là phải đến phòng giám đốc một chuyến.

Phòng giám đốc nằm trên lầu hai, mặt tường trên hành lang đã bong ra từng mảng, tảng lớn nấm mốc sinh trưởng, trong không khí tràn ngập một mùi ẩm ướt khó ngửi hủ bại.

Cửa phòng giám đốc đóng chặt, nhưng việc này đối với Tiêu Lam mà nói không thành vấn đề.

Ba giây sau, cậu đã đứng trong phòng giám đốc.

Trong phòng giám đốc rất chỉnh tề không có trường hợp như cảnh heo rừng càn qua như Tiêu Lam tưởng tượng, việc này rất không hợp lý. Cả văn phòng chủ nhiệm kho hàng đã biến thành dáng vẻ kia, làm người Trương Đông oán giận nhiều nhất, địa bàn giám đốc lại một chút việc cũng chẳng có.

Tiêu Lam và Lạc tìm kiếm trong văn phòng một lúc, nhìn ra được giám đốc là một người làm việc rất có trật tự, mỗi ngày nhật trình đều viết rành mạch, mặt bàn cũng sửa soạn lại đến không chút cẩu thả.

Thậm chí cả ngày XX tháng XX, chính là ngày thông báo xử phạt Trương Đông, nhật trình của cô ta cũng vẫn luôn xếp đến tối.

Chỉ là không có tin tức gì có liên quan đến Trương Đông, chẳng lẽ Trương Đông vẫn luôn đơn phương cho rằng giám đốc tìm hắn phiền toái, trên thực tế người ta căn bản là không coi hắn ra gì?

Vậy cũng quá thảm đi —— túc địch của ta căn bản không biết ta tồn tại.

【 Tiên sinh, trên cửa sổ có một dấu tay, xem kích cỡ cũng không phải của nữ 】

Theo Lạc chỉ thị nhìn qua, cửa sổ nửa mở, ánh mắt đầu tiên Tiêu Lam căn bản không hề phát hiện ra dấu tay. Thẳng đến khi đến gần mới nhìn thấy trên tấm kính thủy tinh có một dấu vết nhợt nhạt, như là ai đó để lại sau kho nhẹ nhàng chạm vào.

Tiêu Lam cẩn thận quan sát, phát hiện dấu tay là từ ngoài sườn cửa sổ lưu lại, nơi này là lầu hai, sẽ không có người nào không có việc gì mà chạy tới sờ cửa sổ.

Giương mắt nhìn hướng ra phía ngoài, ngoài cửa sổ là một thành thị giả dối mà trống trải.

Có lầu cao có đèn đường có bảng hiệu, chỉ là bọn chúng toàn bộ yên lặng bất động, mặt đường cũng không có dòng xe cộ và người đi đường, toàn bộ khung cảnh tựa như một bức tranh dán tường đơn điệu.

Tiêu Lam dám khẳng định, nếu giờ phút này mình nhảy khỏi cửa sổ chạy ra phía ngoài, vĩnh viễn cũng sẽ không chạy ra khỏi thế giới này được.

Cậu nhìn lại bên dưới cửa sổ, lại thấy trên mặt đất rơi rụng một ít đầu lọc thuốc lá.

Cậu vừa mới lật qua ngăn kéo hộc tủ giám đốc, tựa hồ đây là một người không hút thuốc lá, như vậy những đầu lọc thuốc lá kia là do ai hút? Người đầu tiên Tiêu Lam nghĩ đến là Trương Đông.

Quay đầu đánh giá khởi kết cấu ngoài cửa sổ, Tiêu Lam phát hiện cách cửa sổ không xa có một ống dẫn, phẩm chất này hoàn toàn có thể gánh nặng trọng lượng của một người, nếu có người bò lên ống dẫn, duỗi tay về phía phòng giám đốc, vậy vị trí vừa vặn khớp với dấu tay trên cửa sổ kia.

Tiêu Lam: “Lạc, chúng ta đi xuống nhìn xem.”

【 Xin cẩn thận 】

Bởi vì cổng lớn siêu thị phong tỏa, Tiêu Lam quyết định trực tiếp từ cửa sổ bò xuống, độ cao hai tầng còn chưa làm khó được cậu.

Chỉ thấy cậu thân thủ mạnh mẽ, giẫm lên khung cửa sổ một phát, sau đó lưu loát mà bò lên trên ống dẫn, hai ba cái liền rơi xuống mặt đất, toàn bộ quá trình cũng chưa dùng đến một phút.

Thuần thục đến mức giống như bọn trộm chuyên nghiệp.

Tâm tình của Lạc tựa hồ có chút phức tạp:

【 Tiên sinh, bần cùng thật sự không khiến ngài ban đêm phải làm thêm việc gì đó không để ai biết sao? 】

Tiêu Lam cảm khái nói: “Vì tránh né chủ nợ, tiềm lực của con người là vô tận. Đừng nói hai tầng lầu, năm tầng cũng không ngăn được ta.”

Trong hoàng hôn bị chủ nợ rượt chạy xuôi ngược, đại khái chính là thanh xuân mà cậu đã mất đi.

【…… Ngài đến tột cùng sống qua những ngày như thế nào 】

Tiêu Lam: “Về sau có thời gian chậm rãi nói với mi.”

【 Xin chăm chú lắng nghe 】

Tiêu Lam kiểm tra dấu vết trên mặt đất, đầu lọc thuốc lá đầy đất đều bị hút đến một ngụm cuối cùng, vẫn là tác phong quen thuộc của Trương Đông như cũ. Nhãn hiệu vẫn là hãng miền núi trước fdó xuất hiện, tuy đều là rơi xuống tro bụi nhưng vẫn có thể nhìn ra là mới hơn trong kho hàng bên kia, đại khái có thể kết luận Trương Đông trong một đoạn thời gian đều hút loại thuốc lá này.

Cơ bản có thể kết luận đây là thứ Trương Đông quen, thậm chí thích.

Bên cạnh mặt cỏ xanh hoá có một khối nhô lên hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Lam. Đó là nửa khối gạch, không biết ở đâu vị đập vỡ nát, trên mặt vỡ lộ ra độ cong bén nhọn, dưới ánh sáng tối tăm tựa hồ có dấu vết màu thẫm.

Tiêu Lam: “Lạc, có thể phân biệt ra đây là cái gì không?”

Bóng dáng màu đen chậm rãi bao trùm lấy một góc khối gạch, một lát sau:

【 Là vết máu đã khô cùng với một chút tổ chức não, giới tính nam, trung niên, tỷ lệ mỡ cao, chức năng gan thận đều không tốt lắm, có xu thế rụng tóc 】

Cái hình dung này còn không phải là anh hai Trương Đông đó sao?

Tiêu Lam: “Lại kiểm tra một chút thổ nhưỡng dưới mặt cỏ xem có phải có vết máu hay không.”

Bóng đen lại bao trùm lên mặt cỏ.

【 Đúng vậy, tiên sinh, đã đạt tới số lượng khiến con người chết đi 】

Hiện tại toàn bộ sự kiện không sai biệt lắm đã rõ ràng.

Trương Đông bởi vì làm việc cúp cua bị siêu thị khai trừ, dưới sự giận dữ, hắn ta thừa dịp bóng đêm đập văn phòng chủ quản kho hàng. Sau đó trong lòng tức giận bất bình, hoài nghi là giám đốc nhằm vào hắn ra, vì thế đi đến dưới văn phòng giám đốc, không biết là định tập kích giám đốc hay là muốn đập phá văn phòng người ta.

Lại không nghĩ tới giám đốc đang tăng ca, hắn ta đành phải chờ đợi.

Nhìn số lượng đầu lọc thuốc lá, đại khái chờ đợi mất vài tiếng đồng hồ, Trương Đông đã tìm được cơ hội. Hắn ta có ý đồ thông qua bò lên ống dẫn tiến vào văn phòng giám đốc, lại trong lúc mở cửa sổ ra trực tiếp rơi xuống, đầu đập lên gạch đi đời nhà ma.

Chuyện này…… Quả thực chính là tự mình tìm đường chết mà! Hắn ta từ đâu ra có mặt mũi biến thành lệ quỷ!!

Kết luận này làm Tiêu Lam thần sắc phức tạp, Trương Đông chết không hề sang chảnh gì, cho dù là sản phẩm phim kinh dị trong nước cũng không có Boss nào low như vậy à.

Tiêu Lam: “Thế Giới Hàng Lâm tuyển nhân viên khẩu vị thật là thanh cao lạ lùng.”

【 Tôi chung quy cảm thấy bản thân mình cũng từng ghét bỏ như vậy 】

Tiêu Lam: “Sau đó mi đã bị biến thành như bây giờ?”

【……】

Tiên sinh, hôm nay còn có thể tám chuyện tiếp không vậy?

Tiêu Lam lặng lẽ đem đầu lọc thuốc lá và gạch giấu trong mặt cỏ, sau đó theo đường cũ quay về, rời khỏi phòng giám đốc.

Tiêu Lam đi về phía siêu thị, cậu cũng không vội vã đi lấy thuốc lá, cũng không biết Lâm Nghiêm và lưu manh xăm mình có tìm được sản phẩm qua cửa hay chưa, Tiêu Lam chỉ có sức chiến đấu năm phút thật sự không muốn chính trực đối mặt với hai kẻ này.

Trên đường.

Chữ viết của Lạc xuất hiện:

【 Tiên sinh, nơi này có vài chữ viết có khả năng trợ giúp ngài 】

Tiêu Lam theo mũi tên Lạc vẽ ra nhìn lại, dưới đáy mặt tường loang lổ bên cạnh có một hàng chữ viết màu nâu, như là viết tay, đại bộ phận bị một khối tường phía trên rơi xuống chặn lại, cậu duỗi tay xốc lên, chữ phía dưới hoàn chỉnh lộ ra:

【 Trong chúng ta có kẻ phản bội 】

【 Nhiệm vụ của hắn không giống với chúng ta 】

【 Hắn muốn gϊếŧ chết toàn bộ chúng ta, tôi không biết hắn là ai 】

【 Tiểu Khiết, mau rời khỏi bọn họ 】

Trên sàn nhà gần đó còn có dấu vết màu nâu thẫm như có gì đó bị kéo đi, giống như là một người trọng thương, liều chết để lại tin tức cuối cùng, sau đó bị sức mạnh không biết tên kéo đi mất.

Chẳng lẽ là người chơi vòng trước đó?

“Kẻ phản bội……” Tiêu Lam nhíu mày, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Lâm Nghiêm, người này tự xưng là người chơi lâu năm, một mở màn đã vô cùng chủ động mà bảo có thể dẫn dắt người chơi qua cửa, sau khi lấy được mọi người tín nhiệm lại không ngừng đẩy người chơi ra chịu chết.

Vốn dĩ Tiêu Lam suy đoán gã là dùng người khác tới thí nghiệm điều kiện tử vong, như vậy cũng có thể giải thích hành vi của gã.

Chỉ là một đoạn nhắn lại này lại cho cậu tin tức mới, chẳng lẽ trong trò chơi còn có nhiệm vụ không giống nhau? Hoặc là Lâm Nghiêm cũng như mình, đạt được nhiệm vụ ẩn, chỉ là điều kiện nhiệm vụ của gã là —— làm người chơi khác không thể qua cửa!

Nếu nhiệm vụ của Lâm Nghiêm là cái dạng này, như vậy bọn họ sẽ nguy hiểm lớn.

Lâm Nghiêm cũng sẽ không vì bản thân tìm được sản phẩm thích hợp mà dừng tay, gã có khả năng sẽ lựa chọn chủ động cản trở những người khác đạt được vật phẩm, hoặc là hủy diệt vật phẩm thích hợp.

Cần phải đẩy nhanh tốc độ! Qua cửa thất bại chính là sẽ chết người!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Tui thật sự không có bị thận yếu!

Lạc: Không bằng tôi giúp ngài kiểm tra một chút.

Tiêu Lam: Anh đi đi……

Hết chương .

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Lời của editor: Lạc y như là máy phân tích của pháp chứng này nọ, quét một cái dò ra vật chất gì, máu gì, người ta có rụng tóc thận yếu gì không luôn ┐( ˘_˘)┌

Truyện Chữ Hay