Chương
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Những thân người ngoài cửa và chúc ngược trên trần nhà kia sức chiến đấu cũng không mạnh.
Bất luận là Tiêu Lam hay Hoa Nhan ứng đối lên đều rất nhẹ nhàng, cho dù là Long Thời Nhậm, có khả năng bởi vì gã đã chết chăng, dù bị dẫm tới dẫm lui cũng vẫn còn tung tăng nhảy nhót.
Nhưng số lượng không chịu nổi là nhiều thật sự.
Bọn người kia giống như là đi siêu thị cướp quà tặng số lượng có hạn miễn phí vậy, người trước ngã xuống là người sau tiến lên, nhào vào trong nhà gỗ.
Chẳng sợ trước đó ngã xuống, sau đó cũng sẽ không chút lưu tình nào mà đạp lên thân thể nhau tiếp tục công kích, cũng không biết trên nền tuyết ẩn giấu bao nhiêu nữa.
Theo chiến đấu, không gian nhà gỗ trở nên càng ngày càng nhỏ hẹp, các người chơi hành động cũng trở nên khó khăn hơn.
Càng không xong chính là, cái nhà gỗ nhỏ đơn sơ này chất lượng kiến trúc chất lượng cũng không được lắm, đấu đá lung tung một trận như vậy đã có chút cảm giác lung lay sắp đổ.
Tiêu Lam một bên giải quyết đám quỷ quái hình người nhào lên, một bên nhân cơ hội lưu ý bên trong nhà gỗ.
Hết thảy biến cố đều bắt đầu từ khi bọn họ tiến vào căn nhà gỗ này.
Nơi này hẳn chính là nơi mấu chốt trong phòng này.
Nhưng mấu chốt phá cục rốt cuộc ở nơi nào kia chứ?
Long Thời Nhậm nói phương pháp rời đi là thông qua đường hầm bí mật bên dưới.
Quỷ quái xung quanh cũng là vì sau khi gã nói ra như vậy mới gia tốc tiến công, tựa hồ là có ý đồ ngăn cản bọn họ thông qua đường hầm rời đi.
Tuy rằng bộ dáng Long Thời Nhậm thoạt nhìn đối với Hoa Nhan rất nhất vãng tình thâm, còn vì cô giữa quỷ quái và người chơi lựa chọn lập trường người chơi, dẫn tới lọt vào công kích của đám quỷ quái.
Nhưng lời của loại tồn tại như ma cọp vồ này thật sự có thể tin sao?
Long Thời Nhậm là thật sự mở cho bọn họ một con đường sống, hay là ở phối hợp với đám quỷ quái biểu diễn đây?
Đối với loại gia hỏa đã thay đổi lập trường này, Tiêu Lam cũng sẽ không có nhiều chờ mong gì với gã.
Huống chi có một lần kinh nghiệm vào phòng màu đỏ, Tiêu Lam biết trong phòng này hẳn là cũng có thể tìm được đạo cụ tăng lên tiến độ qua cửa.
Mục đích của cậu không chỉ là thoát thân khỏi căn phòng này mà thôi.
Mà điểm này, Long Thời Nhậm và Hoa Nhan có khả năng còn tạm thời không biết.
Tiêu Lam quét một gậy bay cái móng heo chộp về phía cậu, thuận tiện đạp một chân làm đối phương cút sang một bên mát mẻ.
Phòng này cậu và Hoa Nhan đều đã kiểm tra qua, thậm chí bọn họ còn ăn ý mà kiểm tra xong khu vực mình lựa chọn thì trao đổi vị trí, cũng không hề phát hiện có cái gì không ổn.
Long Thời Nhậm bị quỷ quái vây ẩu gian nan mà nói với Hoa Nhan: “Đi…… Đi đường hầm…… Hoa Nhan tỷ…… Chạy mau!”
Tầm mắt Tiêu Lam đảo qua cửa vào đường hầm bị quỷ quái che đậy.
Tựa hồ chỉ có nơi này chưa kiểm tra qua.
Chẳng lẽ thật sự ở đó ư?
Không, từ từ.
Hình như còn có một chỗ cậu cũng chưa kiểm tra qua.
Thậm chí bởi vì nguyên nhân nào đó, trực tiếp xem nhẹ nơi đó——
Lò sưởi trong tường.
Khi tiến vào nhà gỗ, trước tiên Long Thời Nhậm đã chạy tới châm lửa lò sưởi trong tường.
Hơn nữa thời gian sau đó, gã vẫn luôn canh giữ cạnh lò sưởi trong tường, ngoại trừ thêm củi lửa cũng không có động tác nào khác.
Một loạt động tác làm cái lò sưởi trong tường này thoạt nhìn chính là đang phát huy công dụng sưởi ấm mà thôi.
Không cần sưởi ấm nên Tiêu Lam và Hoa Nhan cũng không đặc biệt chú ý đến nó.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nơi này là màn cao cấp.
Dưới tình huống bình thường, tiến vào đương nhiên đều là người chơi cao cấp.
Mà người chơi cao cấp là sẽ không có vụ chưa gì hết đã bị lạnh đến cần phải đốt lò sưởi trong tường sưởi ấm.
Vậy bọn họ sẽ làm cái gì?
Kiểm tra nhà gỗ là chắc chắn, hơn nữa sẽ cả lò sưởi trong tường cũng kiểm tra luôn.
Mà tình huống hiện tại là, bởi vì nhiều thêm một Long Thời Nhậm cổ quái kiềm chế lực chú ý của hai người chơi cao cấp, làm đa phần điểm chú ý của bọn họ đều đặt trên người Long Thời Nhậm, thế cho nên xem nhẹ lò sưởi trong tường.
Có lẽ đây là ma cọp vồ đã phát huy tác dụng —— hấp dẫn lực chú ý.
Tiêu Lam suy đoán, dù không có Long Thời Nhậm cũng có thể sẽ có ma cọp vồ khác nhảy ra làm rối.
Nhưng bởi vì Long Thời Nhậm vừa lúc là người chơi cùng màn này với bọn họ, hơn nữa đều có giao thoa với cả hai, chẳng sợ gã chỉ là một người chơi sơ cấp cọng bún sức chiến đấu bằng , trên phương diện nghe nhìn lẫn lộn ngược lại càng mạnh hơn một người xa lạ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lam lập tức đi về hướng vị trí lò sưởi trong tường.
Bởi vì cửa lớn bị mở ra, gió lạnh gào thét trực tiếp xâm nhập vào trong nhà.
Củi lửa trong lò sưởi dưới luồng gió như vậy đã rất mỏng manh.
Xem tình huống, nếu không tăng thêm củi gỗ, không mất bao lâu thì lửa trong lò sưởi sẽ hoàn toàn tắt.
Tiêu Lam dùng gậy hơi khảy khảy đống lửa một chút.
Giờ phút này, 【 Xương của Dalit 】 không hề có một chút tôn nghiêm của đạo cụ hi hữu, đã trở thành một cây que cời lửa.
Củi lửa bị khơi động, ánh lửa mỏng manh lại sáng ngời lên lần thứ hai.
Nhưng không có củi gỗ bổ sung tiếp, ánh lửa nhỏ bé này chú định sẽ không căng được lâu lắm.
Ngay tại ngọn lửa gần như muốn tắt này, Tiêu Lam lại phát hiện một đồ án trong quen thuộc mang theo một chút xa lạ.
Đó là đồ án giống với trên cửa hoặc ngoài bìa sách, cấu thành từ ngọn lửa, nhưng khác biệt chính là đồ án này ở nghịch hướng.
Giờ phút này đang chậm rãi xoay trường dưới đáy lò sưởi.
Vị trí đồ án ở đáy của lò sưởi, dựa sát vào trong, lớn không bằng một bàn tay, lại bị củi gỗ thiêu đốt phía trên che khuất, nếu không phải dưới tình huống dựa vào rất gần thì căn bản là nhìn không thấy.
Tiêu Lam nhớ đến động tác của Long Thời Nhậm trước đó.
Long Thời Nhậm vẫn luôn co rút bên cạnh lò sưởi, bộ dáng phảng phất như rất lạnh, vẫn luôn liều mạng mà thêm củi vào lò.
Tiêu Lam vốn cho rằng đây là bởi vì năng lực chịu rét của người chơi sơ cấp không bằng người chơi cao cấp.
Nhưng gia hỏa này rõ ràng cũng đã chết rồi, quỷ chẳng lẽ còn sẽ sợ lạnh hay gì? Rõ ràng ngọn lửa mới là thứ làm gã càng khó chịu mới đúng.
Như vậy, vì sao gã tình nguyện nhẫn nại thống khổ do ngọn lửa mang đến cũng muốn thủ cái lò sưởi?
Tiêu Lam liếc mắt một cái chỗ vốn chất đống củi gỗ bên cạnh.
Nơi đó hiện tại đã trống không.
Long Thời Nhậm là vì phòng ngừa Tiêu Lam và Hoa Nhan phát hiện đồ án trong lò sưởi nên mới canh giữ ở nơi này.
Theo độ ấm giảm xuống, người chơi sẽ nghĩ đến đốt lò sưởi là chuyện rất bình thường.
Mà đưa ra ý vứt củi gỗ đi sẽ rất kỳ quái, cho nên gã vẫn luôn làm bộ sợ lạnh, không ngừng gia tốc tiêu hao củi gỗ.
Khi củi gỗ dùng hết, ngọn lửa tất nhiên là không châm lên được.
Cứ như vậy, bọn Tiêu Lam sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội phát hiện đồ án.
Đây mới là mục đích chân chính của gã!
Bất luận là cổ quái của bản thân gã, mảnh gương nhỏ trong phòng, đám quỷ quái trong phòng ngoài phòng, lại hoặc là đường hầm bí mật làm người hoài nghi không dám dễ dàng tiến vào, những thứ đó kỳ thật đều chỉ là thủ đoạn kéo dài thời gian mà thôi.
Long Thời Nhậm muốn chính là thiêu sạch củi gỗ, làm cho bọn họ vô pháp phát hiện đồ án, sau đó bị chiếm đóng trong phòng, không bao giờ có thể rời khỏi nữa!
Tiêu Lam cảm giác sống lưng phát lạnh.
Trước đó bọn họ đều đã xem thường người này rồi!
Bởi vì trong tiếp xúc ngắn ngủi trước đó, Tiêu Lam cho rằng Long Thời Nhậm là một gia hỏa miệng lưỡi trơn tru, am hiểu đầu cơ luồn cúi, năng lực miệng lưỡi cao hơn trình độ thực tế, bản thân không có bản lĩnh gì.
Cho nên dù Tiêu Lam và Hoa Nhan đều phát hiện Long Thời Nhậm cổ quái, cũng đều cũng không cho rằng gã có thể tạo thành tổn hại bao lớn đối với chính mình.
Nhưng bọn gã xem nhẹ, hoặc là Long Thời Nhậm cố tình khiến bọn họ xem nhẹ. Nếu Long Thời Nhậm là ma cọp vồ của phòng này, như vậy…… Hiện tại thao túng gã chính là ——
Ô Nha.
Gã đã không chỉ là một người chơi sơ cấp chỉ biết đầu cơ trục lợi nữa.
Long Thời Nhậm bây giờ là một quân cờ của Ô Nha.
Một công cụ bị Ô Nha thao túng, cùng đánh cờ với hai người khác trong phòng.
Lò sưởi chỉ còn lại một chút củi gỗ cuối cùng, ánh lửa đang càng ngày càng mỏng manh.
Đồ án ngọn lửa cũng ảm đạm đến cực điểm, sắp biến mất đến nơi.
Chỉ kém một chút.
Chỉ kém một chút thôi là Ô Nha đã thành công.
Nhìn thấy Tiêu Lam tựa hồ phát hiện bí mật của lò sưởi, hơn nữa có ý động thủ, Long Thời Nhậm cuống quít hô to: “Không! Không thể động lò sưởi, ngọn lửa tắt thì đường hầm sẽ biến mất! Hoa Nhan tỷ! Mau ngăn cản cậu ta!”
Thân ảnh Hoa Nhan như một luồng sương khói màu đen, nháy mắt xuất hiện trước người Tiêu Lam.
Cô nâng thuốc lá trong tay lên, sương khói lượn lờ quanh thân thể của cô, tựa như tùy thời đợi lệnh.
Tiêu Lam nhăn mày lại, nhìn về phía cô.
Chẳng lẽ phải động thủ với Hoa Nhan sao?
Mất đi Hoa Nhan và Tiêu Lam ngăn cản, đám quỷ quái bắt đầu mãnh liệt đánh sâu vào trong phòng.
Trong đó có không ít bàn tay lạnh băng tiều tụy hướng về sau lưng Tiêu Lam.
Mặt khác một ít nhằm vào Hoa Nhan lại bị Long Thời Nhậm liều mạng ngăn cản.
Gã ngăn cản rất vụng về, chỉ là dùng tay đi lôi kéo, dùng chân đá, dùng thân thể ngăn chặn, dùng hết tất cả phương pháp ngăn cản bọn chúng đến gần Hoa Nhan.
Trên mặt Long Thời Nhậm bị kéo xuống một mảnh da, cánh tay cũng đã bị vặn sang hướng kỳ quái, cả người thoạt nhìn giống một con rối rách nát. Một bàn tay hung ác mà xuyên qua ngực gã, làm thân thể gã lung lay sắp đổ.
Long Thời Nhậm nhìn Hoa Nhan, trong mắt mang theo tơ máu: “Tin tưởng tôi đi, Hoa Nhan tỷ!”
Nhìn qua tư thế như mười phần mà vì yêu cam nguyện hiến thân, nếu không phải đoán được mục đích sau lưng gã, chỉ sợ Tiêu Lam cũng sẽ bị biểu diễn củ gã hù mất.
Có điều, thời gian bây giờ đã không đủ để làm Tiêu Lam giảng giải chân tướng bản thân đoán được để thuyết phục Hoa Nhan.
Ánh mắt Hoa Nhan bồi hồi giữa Tiêu Lam và Long Thời Nhậm, sương khói quanh thân thể như sóng nước chảy xuôi.
Thời gian tựa hồ như đình trệ.
Rõ ràng chỉ là giây lát, lại có vẻ vô cùng dài lâu.
Cuối cùng, Hoa Nhan nâng tay lên, duỗi về —— hướng Tiêu Lam.
Bộ mặt Long Thời Nhậm hoàn toàn thay đổi, trên mặt lộ ra một nụ cười nhỏ đến khó phát hiện.
Thành công!
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, ý cười gã còn không kịp trưng ra bỗng đọng lại.
Bởi vì Hoa Nhan khởi xướng công kích về hướng Tiêu Lam không sai, chỉ là công kích của cô xẹt qua đầu vai Tiêu Lam, mục tiêu là đám quỷ quái phía sau Tiêu Lam.
Gần như đồng bộ với Hoa Nhanh, Tiêu Lam dùng toàn lực vung lên【 Xương của Dalit 】lên, mục tiêu là —— đồ án trong lò sưởi.
“Răng rắc ——”
Phảng phất như tiếng giòn vang do thủy tinh bị đập vỡ xuất hiện, đồ án rách nát.
“Không ——”
Cùng với tiếng kêu to bén nhọn không giống nhân loại của Long Thời Nhậm, đám quỷ quái không ngừng dũng mãnh vào nhà gỗ biến mất, gió tuyết ngừng lại, nhà gỗ cũng biến mất như bị trống rỗng hủy diệt.
Ngay sau đó, xuất hiện trước mặt hai người chính là một căn phòng màu trắng.
Thảm lông tơ màu trắng, vách tường và trần nhà màu trắng, bức màn màu trắng, đồ nội thất màu trắng.
Chợt vừa thấy tựa như bọn họ vẫn đặt mình trong thời gian băng tuyết vậy.
Nhưng mà căn phòng này lại ấm áp khô ráo, thậm chí còn có ánh mặt trời từ cửa sổ rải vào.
Một bên phòng có một cái bể cá thật lớn, lớn đến bỏ vào vài người cũng không có vấn đề gì.
Hiện tại, bên trong xác thật có một người ——
Long Thời Nhậm.
Nhưng lúc này sắc mặt gã đã xám trắng, tứ chi vô lực mà dang rộng, đang nằm dưới đáy bể cá.
Cái này làm cho Tiêu Lam nhớ tới nội dung từng xuất hiện trong sách:
【 Sơn dương lạc đường trở về 】
【 Rời xa thế tục huyên náo 】
【 Hắn đạt được yên tĩnh vĩnh hằng nơi đáy nước 】
Xem ra Long Thời Nhậm khi đó cũng đã chết rồi.
Người chơi sơ cấp vào nhầm màn cao cấp, rất phù hợp với mấy chữ “sơn dương lạc đường” này.
Đáng tiếc, chung quy gã vẫn là mệnh tang ở màn cao cấp.
Tiêu Lam đem 【 Bộ quần áo mới của hoàng đế bản .】 chuyển về áo thun trước đó, bắt đầu quan sát phòng này.
Tuy rằng trang hoàng hoàn toàn khác nhau, nhưng nơi này và kết cấu nhà gỗ vừa rồi rất tương tự.
Vị trí bể cá ở trong phòng vừa lúc là vị trí Long Thời Nhậm mở ra đường hầm bí mật.
Nếu bọn họ thật sự lựa chọn nghe theo Long Thời Nhậm, đi xuống theo đường hầm, chỉ sợ sẽ có cùng một kết cục với đối phương.
Hoa Nhan đi đến bên cạnh bể cá đang ngâm thi thể Long Thời Nhậm.
Cô nhẹ nhàng hút một hơi thuốc lá, người phụ nữ này ngay cả lúc hút thuốc cũng lộ ra một luồng lười biếng và dụ hoặc phát ra từ trong xương cốt, cô cứ như vậy đơn giản đứng nơi đó, lại phảng phất như có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hoa Nhan nhìn khuôn mặt xám trắng của Long Thời Nhậm, môi đỏ hơi hơi câu ra một nụ cười: “Sao ta có thể tin tưởng được chót lưỡi đầu môi của đám đàn ông?”
Đây là khí phách của hải vương, tuyệt đối không nghỉ chân vì bất luận một con cá nhỏ nào trong hải vực của mình.
Còn không đợi Tiêu Lam cảm khái, con ngươi vũ mị của Hoa Nhan chuyển sang cậu, giọng khàn mang theo chút ý cười: “Cậu là cong đi? Trai thẳng nhìn nhìn tôi chưa bao giờ là loại ánh mắt như nhìn cột đèn giao thông này.”
Tiêu Lam bị bắt come out: “……”
Tỷ tỷ, ánh mắt của chị cũng xịn quá.
Bí phương Hoa thị, tuệ nhãn như đuốc, tung hoành bốn biển, một lời trúng đích.
Hết chương .