Chương
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Dưới trăng đỏ, rừng rậm vẫn đen thăm thẳm, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang mơ hồ, lại không thể mang đến bao nhiêu sức sống.
Tiêu Lam đứng bên hồ, đối mặt với hồ nước đã khôi phục lại bình lặng, hỏi Lạc: “Anh thấy thế nào về lời Adelin nói?”
Lạc đáp; “Lời nói của Adelin và chúng ta điều tra được trước đó cơ bản nhất trí, đối với thân phận của phu nhân Hồng Nguyệt, chúng ta trước đó cũng có suy đoán có thể là phu nhân Weld, đại khái vẫn có thể tin.”
Đái Bất Mao lau bong bóng nước mũi vừa nãy mới khóc ra: “Sao thế? Còn… còn có khả năng không thể tin sao?”
Tiêu Lam nói: “Cũng có khả năng là Adelin đang gạt chúng ta, dẫu sao năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có hai người cô bé và phu nhân Hồng Nguyệt biết mà thôi.”
Đái Bất Mao: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tiêu Lam cười cười: “NPC có khả năng gạt người, nhưng nhiệm vụ cốt truyện sẽ không, giải phong ấn cho Adelin khẳng định là phân đoạn quan trọng để qua ải, trước tiên cứ dựa theo nhiệm vụ yêu cầu mà làm đi. Còn thân phận phu nhân Hồng Nguyệt, tìm cơ hội xốc tấm lụa đen của bà ấy lên nhìn một cái chẳng phải là sẽ biết sao?”
Đề nghị này cũng thật đủ lớn mật.
Dựa theo trình độ hung tàn của phu nhân Hồng Nguyệt, muốn xốc lên lụa đen trên đầu bà ta, chắc chắn phải trực diện công kích không chút lưu tình nào của bà, nguy hiểm trong đó cũng không nhỏ.
Đái Bất Mao ngẩn ngơ, nhịn không được lời hát vọt khỏi miệng: “Nhấc lên khăn voan của em… á a….”
Tiêu Lam: “……”
Sao tự nhiên hát lên vậy ba?
Tiêu Lam nói: “Anh tỉnh táo lại chút đi, nếu thật là phu nhân Weld mà nói, người ta không chỉ đã kết hôn có con, hơn nữa có thể một cây quạt quất chết một người sống luôn.”
Đái Bất Mao: “……”
Huhu……
Nói xong chuyện liên quan đến phu nhân Hồng Nguyệt, Tiêu Lam nhắc tới một sự kiện khác: “Vào bữa sáng ngày mai, chúng ta tìm người chơi khác hợp tác đi, đánh vỡ phong ấn trong tháp thì ba người không đủ.”
Đái Bất Mao gật đầu đồng ý, sau đó ba người về tới học viện.
——
Hôm nay Lạc cũng vẫn đưa Tiêu Lam về đến tận phòng ngủ.
Hơn nữa, sau khi Tiêu Lam tỏ vẻ một mình cậu ngủ hoàn toàn không thành vấn đề, mới rời đi.
Tắm rửa xong nằm trên giường dành cho học sinh, trong lòng Tiêu Lam nhịn không được hiện lên một tia chờ mong. Hai ngày trước, sau khi ngủ trong mơ đều xuất hiện quá khứ của mình và Lạc, liệu hôm nay có thể cũng xuất hiện cảnh trong mơ như vậy không?
Trong mơ sẽ xuất hiện điều gì?
Liệu có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng cậu không?
……
Giấc ngủ của cậu vẫn luôn rất tốt, rất nhanh, cơn buồn ngủ đã đánh úp lại.
Trong thế giới đen kịt đột nhiên lại xuất hiện âm thanh và quang ảnh.
Hoàn cảnh xung quanh Tiêu Lam đã rất quen thuộc, là văn phòng mà cậu thiếu niên và Lạc lần đầu tiên gặp mặt kia.
Dưới vầng sáng ánh nến vàng ấm áp, thiếu niên cùng chàng trai áo đen vẫn ngồi đối diện nói chuyện phiếm, trên người bọn họ đều bao phủ một tầng quang ảnh nhu hòa.
Thiếu niên nâng một chén trà, đang kể ra những trải qua sau khi mình tiến vào trò chơi:
“Tôi mới vừa đi ra tới thì nhìn thấy một đám đại gia hỏa mặc đồng phục giống tôi vậy nè. Nhưng mà rõ ràng lời bọn họ nói mỗi chữ tôi đều biết, nhưng gộp lại thì không hiểu gì hết, cái gì 'người mới', gì mà 'màn chơi', còn có đoán xem tôi chết như thế nào……”
“Sau đó lại có một gia hỏa kỳ quái công kích tôi, sức lực gã cũng lớn lắm, nhìn qua còn điên điên khùng khùng……”
“Vì chạy trốn, tôi trốn đến một phòng trống, còn tìm được một tấm card trong ngăn tủ, còn nói là kỹ năng gì đó.”
“Kỹ năng dạng gì?” chàng trai đồ đen nhìn qua thực cảm thấy hứng thú bộ dáng.
Thiếu niên miêu tả cho hắn một chút về 【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】, hỏi đến: “Giá trị bần cùng này là cái gì? Là ý chỉ bảo tôi cần phải rất nghèo sao?”
Chàng trai đồ đen rót thêm trà trong chén hai người, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Đơn giản mà nói là thế, hơn nữa hai bàn tay trắng còn chưa đủ, cần phải càng bần cùng hơn so với người bình thường mới có thể, chẳng hạn như nợ tài sản.”
Thiếu niên: “…… Đây là kỹ năng hố cha ai thiết kế vậy trời.”
Nếu muốn kích hoạt kỹ năng này, chẳng phải là phải làm kẻ nghèo hèn cả đời ư?
Chàng trai đồ đen một tay chống cằm, đáy mắt có vài phần ánh sáng bỡn cợt: “Không nhớ rõ, nếu không phải gia hỏa kia, vậy có thể là tôi chăng?”
Thiếu niên ném lại đây một ánh mắt khiển trách ——
Đây là chuyện mà con người làm được hả?
Có điều, vị này hình như không giống là người nha.
Dù sao thiếu niên cũng chưa từng gặp qua người nào có thể vung tay lên liền làm người ta biến mất tăm.
Hơn nữa, hắn nhắc tới “gia hỏa kia” tựa hồ cũng không phải……
Chàng trai đồ đen nhìn thiếu niên mỉm cười lên: “Sau này cậu có tính toán gì không?”
Thiếu niên có chút không hiểu: “Sau này? Ở chỗ này sao?”
Nói thật, cậu bất quá mới mười lăm tuổi mà thôi, thật không có bao nhiêu từng trải xã hội, đối mặt thế giới trò chơi nguy hiểm lại có chút điên cuồng này nhất thời có chút không có cách nào.
Tuy rằng vị trí hiện tại là an toàn, nhưng cậu biết rất rõ ràng, chỉ cách một cánh cửa bên ngoài là một thế giới tràn ngập bạo lực cùng gϊếŧ chóc.
Sau này?
Cậu cũng không biết ở chỗ này sau này nên quy hoạch như thế nào.
Thiếu niên chần chờ nói: “Đại khái chính là…… Đi một bước xem một bước đi, trước tiên xem người khác làm như thế nào, lại suy xét một chút bản thân mình rồi sắp xếp.”
“Nếu cậu có thể trở về thì sao?” chàng trai đồ đen lại hỏi.
Thiếu niên có chút kinh hỉ: “Tôi còn có thể trở về sao?”
Chàng trai đồ đen chớp mắt với cậu: “Dưới tình huống bình thường là không thể, nhưng nếu hơi gian lận một chút mà nói, cũng không phải không có khả năng.”
Thiếu niên đè thấp giọng, cứ như là đang sợ bị người nào nghe lén: “Anh muốn giúp tôi gian lận sao?”
Chàng trai đồ đen hơi hơi gật đầu một cái.
Thiếu niên cười rộ lên: “Lạc, anh thật tốt, có cơ hội thật sự muốn đưa anh đến ăn bánh quy mẹ tôi làm ghê.”
Chàng trai đồ đen lại nói: “Có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội, tôi vô pháp đi đến thế giới hiện thực.”
Thiếu niên nghĩ nghĩ: “Tôi đi học làm, nếu sau này có cơ hội thì có thể làm cho anh ăn!”
Chàng trai đồ đen cười khẽ: “Được, tôi đây bảo trì chờ mong trước vậy.”
Tiêu Lam đứng ngoài nhìn xem: “……”
Thật là một đứa dám làm một người dám ăn mà.
Thiếu niên, nhiều năm sau cậu sẽ trải qua đòn hiểm xã hội, sau đó phát hiện sự thật mình cũng không có thiên phú trù nghệ, hơn nữa rất mau sẽ vứt bỏ vị giác của mình, đi lên đỉnh cao của bần cùng.
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, thiếu niên hỏi: “Chúng ta sau này còn cơ hội gặp lại không?”
Chàng trai đồ đen suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nói thật tương đối tốt hơn: “Nếu chúng ta lại lần nữa gặp mặt, có khả năng đã phát sinh chuyện rất không xong rồi.”
Thiếu niên: “Cái chuyện dạng gì?”
Chàng trai đồ đen: “Cậu sẽ lâm nguy cơ như trước đây, mà tôi… Trọng thương gần chết, suy yếu đến cực hạn.”
Thiếu niên buông chén trà xuống: “Nói vậy, thì từ tôi đến chiếu cố anh đi.”
Lời này nghe lên có chút thiên chân, có chút không biết tự lượng sức mình.
Dẫu có lại tiến vào trò chơi, cậu cũng bất quá chính là một người mới hai bàn tay trắng mà thôi, lấy cái gì tới bảo đảm người khác an toàn?
Nhưng thiếu niên nói nghiêm túc, hiển nhiên đây cũng không phải một câu thuận miệng có lệ.
Chàng trai đồ đen nhìn thiếu niên: “Khi đó, tình huống hẳn là rất không xong, tôi có khả năng không phải bộ dáng bây giờ, cậu cũng sẽ không nhớ rõ tôi đâu.”
Thiếu niên khó hiểu: “Vì sao? Người như anh tôi hẳn là sẽ không quên mới phải?”
Mà chàng trai đồ đen chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
Hắn cũng không tính toán nói cho thiếu niên, rằng mình sẽ tiêu trừ đi ký ức có quan hệ với mình trong đầu thiếu niên.
Hết thảy có quan hệ với Thế Giới Hàng Lâm, nếu muốn chặt đứt thì vẫn là một chút dấu vết cũng không lưu lại tương đối tốt hơn, miễn cho gợi lên thiếu niên tò mò, cuối cùng ngược lại sẽ hại chết cậu.
Thiếu niên trịnh trọng mà nói với chàng trai đồ đen: “Đến lúc đó nếu anh cần trợ giúp thì cứ giả đáng thương là được, cái loại nhìn qua nếu không được trợ giúp thì sẽ rất nguy hiểm ấy, dù tôi không nhớ gì cả cũng nhất định sẽ giúp anh.”
Chàng trai đồ đen cũng không cười nhạo đề nghị nghe lên có chút không thực tế của thiếu niên.
Hắn cũng trịnh trọng mà ngồi ngay ngắn nói: “Được, tôi nhớ kỹ.”
Tiếp theo, chàng trai đồ đen đứng lên.
Hắn nâng tay lênlăng không khoa tay múa chân trên vách tường, động tác hắn nhìn qua thành thạo, phảng phất như là một họa sĩ đã định liệu trước, đang phác họa bản thảo cho tác phẩm mới mà mình đã lên kế hoạch từ lâu.
Bộ dáng có vẻ rất lợi hại.
Thiếu niên theo động tác hắn nhìn qua.
Thiếu niên: “……”
Chàng trai đồ đen động tác là rất quen thuộc không sai, nhưng hắn chỉ là đang vẽ lên vách tường một cánh cửa mà thôi.
Cánh cửa kia còn xiêu xiêu vẹo vẹo, hai bên cao không bằng nhau, hai khung cửa cũng méo sang hai hướng không giống nhau, tràn ngập tinh thần phản kháng.
Nếu không phải vẽ lên trên tường, có lẽ muốn đoán được đây là một cánh cửa cũng hoàn toàn không dễ dàng.
Thiếu niên cơ trí cảm thấy, đại khái trong lúc vô ý mình đã phát hiện sự thật thẩm mỹ nghệ thuật của đối phương có phương hướng không giống người thường.
Hoặc đơn thuần chính là một họa sĩ linh hồn?
Cùng với động tác của chàng trai đồ đen, cánh cửa này chậm rãi thành hình.
Hắn phất tay cách không đẩy cánh cửa tràn ngập hơi thở nghệ thuật này ra, phía sau cửa xuất hiện một ít vầng sáng thấy không rõ chi tiết, chẳng biết rốt cuộc thông đến nơi nào.
Thiếu niên cũng đứng dậy, đánh giá một chút cánh cửa mặc kệ là từ tạo hình hay là phương thức xuất hiện mà nói đều gần như không thể tưởng tượng được này.
Thiếu niên: “Thông qua nơi này là tôi có thể trở về?”
Chàng trai đồ đen gật gật đầu: “Nơi này trở về sẽ là chỗ lúc ban đầu cậu rời đi.”
“Đó chính là trong phòng ngủ của tôi, tôi nhớ rõ trước đó tôi đang ngủ trên giường ấy.” Thiếu niên lại nghĩ tới gì đó, “Quần áo tôi thì làm sao bây giờ? Tôi phải mặc nguyên bộ này sao?”
Chàng trai đồ đen: “Không cần đổi, chờ cậu trở về quần áo sẽ tự động khôi phục, có điều ——”
Nói rồi, hắn đến gần thiếu niên, ngón tay thon dài xẹt qua cổ thiếu niên mang theo dấu siết, dưới động tác của hắn, dấu vết trước đó thiếu niên bị kẻ tập kích thít chặt ra đã hoàn toàn biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Tiếp theo, đầu ngón tay của chàng trai đồ đen lại điểm qua mấy chỗ bị thương đã kiểm tra qua, ở nơi thiếu niên nhìn không tới, những miệng vết thương kia cũng nhanh chóng khép lại.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên cổ tay thiếu niên: “Cái này là vết thương cậu tự gây ra trước đó đi, nhìn qua có mấy ngày rồi.”
Thiếu niên nói: “Ừm.”
Chàng trai đồ đen duỗi tay phất qua cổ tay thiếu niên, dưới động tác của hắn, băng gạc vốn đang được tỉ mỉ băng bó biến trở về mảnh vải thiếu niên băng bó lung tung trước kia.
“Như vậy thì không khác là bao rồi.” chàng trai đồ đen nói.
Thiếu niên sờ sờ cổ tay của mình, từ bề ngoài nhìn thì vẫn là như trước, nhưng trên cổ tay cũng không đau chút nào, rõ ràng vẫn là cảm giác sau khi được đối phương băng bó cho.
Phát hiện thiếu niên nghi hoặc, chàng trai đồ đen nói: “Một chút thủ thuật che mắt nho nhỏ mà thôi, bảo trì đến khi miệng vết thương cậu khỏi hẳn không có vấn đề gì.”
Thiếu niên cảm thấy thủ pháp như vậy thật là thần kỳ.
Bỗng nhiên thiếu niên cảm giác trước mắt mình tối sầm lại.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện chàng trai đồ đen không biết khi nào đã đứng trước mặt cậu.
Chàng trai đồ đen vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm một chút lên trán thiếu niên, một ấn ký màu đen xuất hiện trên trán thiếu niên, trong giây lát lại biến mất không thấy nữa.
Thiếu niên chỉ cảm thấy cái trán chợt lạnh, lúc cậu duỗi tay đi sờ lại phát hiện cái gì cũng không cảm giác được: “Đây là cái gì?”
Chàng trai đồ đen nói: “Sau khi cậu bị Thế Giới Hàng Lâm lựa chọn, trên người sẽ có chứa ấn ký của Thế Giới Hàng Lâm, dù tiễn cậu đi, cậu cũng rất nhanh sẽ bị tìm thấy lần nữa.”
“Tôi để lại sức mạnh đánh dấu trên người cậu, có thể tạm thời áp chế liên hệ giữa Thế Giới Hàng Lâm và cậu. Nhưng nếu có một ngày tôi trọng thương hoặc là tử vong, đánh dấu này sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó liên hệ giữa cậu và Thế Giới Hàng Lâm sẽ lại lần nữa khôi phục.”
Tiêu Lam đứng ngoài nhìn đột nhiên minh bạch.
Hóa ra cậu tạm thời được hưởng cuộc sống an bình là bởi vì Lạc đã thay cậu ngăn cản liên hệ của Thế Giới Hàng Lâm.
Sau đó sở dĩ cậu lại lần nữa tiến vào trò chơi, chỉ sợ có quan hệ thoát không khỏi với việc Lạc bị phong ấn trong phong thư.
Nhưng cậu là gần đây mới tiến vào trò chơi, mà Lạc lại có vẻ đã ngây người thật lâu trong phong thư, đây lại là nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ thời gian trong phong thư không giống thời gian bên ngoài ư?
Hay có là nguyên nhân nào khác mà Tiêu Lam đoán không được?
Lại nghĩ đến Tiêu Thành Nham biết kỹ năng của mình, hơn nữa chuẩn bị tình huống mắc nợ cho cậu.
Tiêu Lam không khỏi nghĩ, Lạc, Tiêu Thành Nham, Kẻ Bội Nghịch, giữa bọn họ sẽ có quan hệ gì?
Lạc sẽ là Kẻ Bội Nghịch trong lời đồn ư?
“Cậu cần phải trở về.” Giọng chàng trai đồ đen đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Lam.
Tiêu Lam một lần nữa đem lực chú ý thả lại trên người hai người trong mơ.
Thiếu niên đứng cạnh cửa, lộ ra một nụ cười sạch sẽ với chàng trai đồ đen: “Vậy…… Hẹn gặp lại.”
Chàng trai đồ đen nhìn cậu: “Cậu hẳn nên chờ mong chúng ta sẽ không gặp lại mới đúng.”
Thiếu niên nói: “Dựa theo lễ nghi tạm biệt, chính là nên nói hẹn gặp lại.”
Chàng trai đồ đen cũng mỉm cười lên: “Được rồi.”
Thiếu niên cuối cùng phất phất tay với hắn: “Hẹn gặp lại.”
Chàng trai đồ đen cũng học theo thiếu niên phất tay: “Hẹn gặp lại.”
Sau khi cáo biệt, thiếu niên liền xoay người bước vào thế giới phía sau cửa, thân ảnh cậu bị một mảnh quang ảnh nuốt trọn, đến tận đây biến mất không thấy nữa.
Chàng trai đồ đen cánh cửa nhìn rỗng tuếch, buông tay xuống.
Lại giơ tay, cửa nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Hắn làm một lời ước định hẹn gặp lại chỉ có chính mình nhớ rõ.
Chẳng sợ gặp lại, cũng không ý nghĩa có chuyện tốt gì phát sinh.
Nhưng, tâm tình của hắn lại tốt đẹp ngoài ý muốn.
Hết chương .