Chương
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
“Nếu trước kia chúng ta thật sự từng gặp qua, có phải thuyết minh rằng vào lúc tôi mười lăm tuổi cũng đã tiến vào Thế Giới Hàng Lâm?” Tiêu Lam nói.
Thiếu niên mặc đồng phục cúi đầu trầm tư, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đem hình dáng cậu mạ lên một tầng vầng sáng nhu hòa, tựa như một bức tranh sơn dầu trải qua họa sĩ cố ý cấu tứ, sử dụng bút pháp tinh tế phác họa ra.
Cậu lại quay đầu nhìn Lạc: “Chính là sau đó tôi nhưng vẫn sống ở thế giới hiện thực, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại trở về, anh lại vì sao bị phong ấn trong phong thư?”
Lạc nhìn thiếu niên trước mắt, thiếu niên có đôi mắt sạch sẽ trong suốt, như trong trí nhớ vậy.
Khác biệt với trí nhớ chính là, ngây thơ và sợ hãi trong ánh mắt thiếu niên lúc trước nhiều thêm một phần kiên định và đạm nhiên bị năm tháng mài giũa ra, làm cậu có vẻ không giống người thường.
Nhưng, đây mới là ánh mắt mà Lạc quen thuộc nhất.
Mỉm cười nơi khóe miệng Lạc không thay đổi: “Tôi cũng rất muốn biết, có lẽ phải chờ tới khi ký ức tôi khôi phục càng nhiều thi mới biết được.”
Trong đoạn hồi ức thuộc về Lạc kia, đại đa số thời điểm hắn đều chỉ là nhàn nhã ngồi ở chỗ kia đọc sách, có quan hệ với Tiêu Lam chỉ có một lần gặp mặt ngắn ngủi cuối cùng kia mà thôi.
Lạc có loại trực giác, lần này gặp mặt có lẽ là một cú đánh sâu vào đối với hắn nguyên bản mà nói, thay đổi một vài thứ rất mấu chốt.
Hắn thật sự rất tò mò, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì hai người sau đó đều còn chương trình học, bọn họ cũng không nói chuyện bao lâu, bèn từng người rời đi.
——
Chương trình học ban ngày cũng không có chuyện gì đặc thù phát sinh, phảng phất như nơi này thật sự là một học viện hoà bình và an bình vậy.
Đến giờ cơm chiều.
Thức ăn bày biện trên mâm chính là:
Cà chua hầm với bánh mì ngày hôm qua (trong đó, bánh mì nhìn qua giống y chang mấy ổ cứng đến có thể gõ vang ra tiếng hồi hôm qua).
Canh bánh quy ớt cay.
Cơm hấp thịt huân dưa hấu.
Xem ra, chủ đề hôm nay là màu đỏ à nha.
Thời điểm xác bạn học nhìn thấy cơm gần như không hẹn mà cùng thở dài, sau đó tâm như tro tàn mà ăn bữa tối làm từ nghệ thuật nấu ăn quỷ dị hung khí.
Ngay cả các người chơi nhìn quen sóng to gió lớn đều nhịn không được sắc mặt phát khổ, tại sao phó bản Thế Giới Hàng Lâm cung cấp đồ ăn không có mấy cái là bình thường hết vậy?
Chẳng lẽ là vì đốc xúc người chơi sớm một chút qua cửa, không cần lưu luyến sao?
Giảng đạo lý, ai sẽ lưu luyến mấy chỗ không biết khi nào sẽ ngỏm củ tỏi ngay này chứ!
Chỉ có Tiêu Lam, ăn đến cảm thấy mỹ mãn không hề có chướng ngại tâm lý.
Các bạn học xung quanh nhìn đến ánh mắt càng thêm khâm phục.
Nếu cậu thật sự là học sinh ở đây mà nói, phỏng chừng chưa đầy một học kỳ là có thể trở thành truyền kỳ của một thế hệ mới trong học viện ——
Chàng trai kia là người đối mặt với đại chiêu của nhà ăn mà mặt không đổi sắc.
Tiêu Lam mới vừa ăn xong bữa tối.
Hiệu trưởng phu nhân Weld lại đột nhiên đứng lên, bà tuyên bố với bọn học sinh: “Các trò, có một vị bạn học đã bất hạnh qua đời. Buổi tối hôm nay chúng ta phải tổ chức một buổi lễ tang cho cậu ấy, mời các trò đi theo cấp trưởng từng người đến lễ đường, đưa lên cuối cùng chúc phúc cho cậu ấy.”
(đứng đầu một cấp, tương tự như lớp trưởng = đứng đầu một lớp)
Tiêu Lam có chút kỳ quái, học sinh xảy ra chuyện chẳng lẽ không nên liên hệ phụ huynh sao? Tại sao bên học viện lại trực tiếp vì này cử hành lễ tang?
Hơn nữa xem phản ứng của bạn học xung quanh, không có người nào đối với việc này tỏ vẻ nghi hoặc, tựa hồ việc này đối với bọn nó mà nói là một chuyện không thể tầm thường hơn.
——
Tiêu Lam đi theo bọn học sinh đến lễ đường.
Trước khi tiến vào lễ đường, mỗi người đều nhận được một ngọn nến, đây là thứ cần sử dụng ở lễ tang, cầu nguyện cho bạn học đã chết.
Lễ đường vẫn là phong cách Gothic thống nhất cùng học viện, trần nhà rất cao, bốn phía đều là kính màu có hoa văn, lễ đường điểm xuyết ngọn nến, ánh nến không tính sáng ngời nhưng ánh nến màu vàng ấm làm kiến trúc lạnh băng này mang lên một chút ấm áp.
Tiêu Lam đánh giá lễ đường này.
Lễ đường thoạt nhìn có phần giống như giáo đường, chính là tượng thần ở giữa lại không phải bất luận một loại nào trước kia cậu từng gặp qua, đó là một người phụ nữ có hai chiếc đuôi rắn, nàng đang rũ mắt nhìn bọn học sinh bên dưới, biểu cảm thương xót, lại bởi vì đuôi rắn làm nàng thoạt nhìn có vài phần quỷ dị.
Giữa lễ đường đặt một chiếc quan tài, bên trong nằm một người, xung quanh đều bày hoa tươi, bởi vì khoảng cách khá xa nên Tiêu Lam tạm thời thấy không rõ dung mạo người trong quan tài.
Hiệu trưởng phu nhân Weld nâng một ngọn nến đi lên bậc thang, bà dùng ngữ khí đau đớn kịch liệt thương tiếc học sinh chết đi này, trong quá trình nói chuyện mắt bà rưng rưng, hơn nữa mấy độ nghẹn ngào, thật sự nhìn không ra dấu vết giả vờ.
Lúc này Tiêu Lam thấy được trong đám người tổ ba người bà tám Xili trước đó từng phổ cập khoa học vườn trường cho cậu.
Tổ ba người vừa lúc cách cậu không xa, Tiêu Lam lặng lẽ tiến lên vài bước đến bên người bọn họ.
“Chào các cậu.” Tiêu Lam nhẹ giọng chào hỏi bọn họ.
Ba người cũng lặng lẽ đáp lễ cậu.
Tiêu Lam thấy hiệu trưởng trên bục cũng không chú ý tới bên này, nhỏ giọng hỏi: “Sao lễ tang của bạn học là từ học viện tới tổ chức vậy? Người nhà của cậu ấy đâu?”
Biểu cảm của Xili có chút phức tạp, cô bé hạ giọng nói: “Tớ không rõ ràng lắm người nhà cậu là dùng cớ gì đưa cậu đến đây, nhưng người đi vào nơi này, ngoại trừ số ít là có tàn tật, mặt khác đại đa số đều là con riêng tư sinh không được gia tộc chờ mong, con cái vợ trước để lại, cô nhi sau khi cha mẹ qua đời bị thân thích ghét bỏ.”
“Một khi bị ném vào đây, bọn họ liền cơ bản sẽ không quản chúng ta, cho dù chết đi, những người đó cũng căn bản không để ý. Trước đó từng có chuyện học sinh ngoài ý muốn qua đời, chính là phụ huynh lại không muốn tới nhận lãnh thi thể.”
“Sau đó, chậm rãi, chỉ cần có học sinh tử vong, học viện liền sẽ trực tiếp thay bọn họ cử hành lễ tang.”
Hóa ra cái gọi là “Trẻ em đặc thù” ở đây là đặc thù ở chỗ như vậy sao?
Bọn họ đều là một đám trẻ con không được người nào nhớ thương, không có ai yêu.
Giọng Xili có chút hạ xuống: “Nếu không phải nhờ hiệu trưởng, có khả năng trên thế giới thật sự sẽ không còn người nào quan tâm đến chúng ta nữa.”
Dave cũng nói: “Còn may có phu nhân Weld……”
Saburo vẫn luôn trầm mặc cũng gật gật đầu.
Tiêu Lam nghe đến đó, tâm tình lại càng thêm phức tạp.
Đối với bọn nhỏ này mà nói, phu nhân Weld ôn nhu mỹ lệ, đối đãi học sinh tràn ngập kiên nhẫn, tựa như là cứu tinh của bọn nó.
Chỉ là từ khi phát hiện dầu trơn làm từ con người ở lớp thủ công, lại nói lên rằng sự việc cũng không tốt đẹp như bọn họ tưởng.
Một đám trẻ con trên cơ bản bị người nhà từ bỏ, cho dù chết đi cũng không ai để ý, còn có hoàn toàn tín nhiệm cùng khát khao với hiệu trưởng, nếu muốn làm cái gì với bọn nó thật sự quá dễ dàng.
“Đúng vậy, ít nhiều nhờ phu nhân Weld.” Tiêu Lam phụ họa một câu, lại dời đi đề tài: “Học viện là từ khi nào bắt đầu tổ chức lễ tang?”
Xili hồi ức một chút: “Nghe nói ban đầu, lễ tang là tổ chức cho con gái của phu nhân Weld, sau đó bà không đành lòng làm bọn học sinh sau khi chết không có lễ tang, bèn cũng tổ chức lễ tang cho học sinh luôn.”
“Nhưng là từ khi nào bắt đầu, tớ cũng không biết.” Xili quay đầu hỏi tiểu đồng bọn của mình, “Mấy ông biết không?”
Dave cùng Saburo đều lắc đầu tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
Tiêu Lam chú ý tới từ “con gái” này, cậu hỏi: “Các cậu biết con gái phu nhân Weld tên là gì không?”
Các thiếu niên cũng không rõ ràng lắm.
Vừa lúc, lúc này hiệu trưởng đã nói xong điếu văn, tiếp theo là phân đoạn mỗi người tiến lên cáo biệt bạn học chết đi, cũng đem ngọn nến lưu lại trước quan tài đối phương, tỏ vẻ tưởng niệm.
Sau đó thi thể sẽ dừng ở lễ đường một đêm, thẳng đến ngày mai hạ táng.
Tiêu Lam cũng đi theo đám người chậm rãi đi tới, dần dần đến gần vị trí quan tài.
Cậu thừa dịp tới gần cầu nguyện, nhìn vào trong quan tài.
Ánh nến vẫn quá tối tăm, Tiêu Lam chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ bộ dạng trong quan tài người, người nọ mặc đồng phục, an tĩnh mà nhắm mắt nằm, đôi tay đặt trên ngực, nhìn qua cũng không có gì không thích hợp.
Nhưng là giữa quang ảnh lập loè, cậu hình như thấy được làn da của thi thể đang phản quang.
Kia giống như không phải ánh sáng trên làn da con người.
Còn không kịp nhìn kỹ, bạn học phía sau đã tiến lên, cậu cần phải nhường chỗ cho người ta. Tiêu Lam nhìn thoáng qua thi thể trong quan tài, dù sao còn thời gian một buổi tối, cậu quyết định buổi tối lại tìm cơ hội đến đây nhìn xem.
Sau khi kết thúc lễ tang, trời đã hoàn toàn sập tối.
Một vầng trăng màu hồng nhạt đang treo trên bầu trời đêm đen nhánh, tưới xuống nguyệt hoa cũng là màu đỏ nhàn nhạt, khiến buổi đêm này thoạt nhìn có một loại ý vị nguy hiểm.
Bọn học sinh dưới cấp trưởng sắp xếp lần lượt về phòng ngủ.
Tiêu Lam cũng đi về phía phòng ngủ.
Bên cạnh lại có một cái nam sinh mặc đồng phục đi về phía cậu, trên ngực nam sinh kia nhiều thêm một huy chương so với học sinh bình thường, dựa theo học viện quy định, đây là tiêu chí của cấp trưởng.
Cấp trường đi tới trước mặt Tiêu Lam: “Xin hỏi, cậu là bạn học Tiêu Lam sao?”
Tiêu Lam: “Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì?”
“Là thế này, học viện Coriff có một truyền thống là chế độ trực đêm. Mỗi buổi tối, mỗi niên cấp đều sẽ sắp xếp một học sinh tuần tra ban đêm.” Cấp trưởng tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, “Tuy rằng cậu là học sinh mới nhập học, nhưng dựa theo sắp xếp, tối hôm nay đến phiên cậu trực đêm.
Đợi lát nữa cậu trực tiếp đi tìm người gác đêm đi, cậu ấy sẽ nói cho cậu trực đêm cần chú ý những gì.”
Quả nhiên, trò chơi là sẽ không làm người chơi đơn thuần thể nghiệm cuộc sống vườn trường nhẹ nhàng vui sướng mà.
Đêm trăng đỏ hơn nữa chế độ trực đêm, chỉ sợ cũng là nguy hiểm được sắp xếp sẵn cho bọn họ.
Vừa lúc Tiêu Lam cũng cần thừa dịp ban đêm rời phòng ngủ, hiện tại có cớ danh chính ngôn thuận cũng tốt, cậu trực tiếp gật đầu đáp ứng.
——
Dựa theo cấp trưởng chỉ dẫn đi vào chỗ ở của người gác đêm.
Người gác đêm liếc liếc mắt nhìn Tiêu Lam một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, hắn ta đem một cái đèn dầu hoả nhét vào trong tay Tiêu Lam: “Tùy tiện cậu muốn đi nơi nào tuần tra ban đêm cũng có thể, nhưng xin khuyên cậu tốt nhất là đừng đi đến rừng rậm ngoài học viện.”
Hắn ta dừng một chút, trên mặt trồi lên một ý cười chờ mong: “Trừ phi…… cậu không muốn trở lại nữa.”
Đối với bọn nhỏ tuổi dậy thì tràn đầy lòng hiếu kỳ mà nói, nơi càng không cho đi thì sẽ càng có lực hấp dẫn, xem vẻ mặt của hắn ta cũng rõ ràng đang chờ mong Tiêu Lam đi đến rừng rậm.
Tiêu Lam không phản ứng hắn ta, bất luận đối phương có hảo ý hay là ác ý, nếu manh mối thật sự chỉ về phía rừng rậm, mặc kệ nguy hiểm hay không nguy hiểm, vì qua cửa cậu đều vẫn muốn đi một chuyến.
Cửa chỗ người gác đêm khép lại phía sau cậu, Tiêu Lam nhấc đèn dầu lên, đi vào ban đêm dưới trăng đỏ.
Đêm trăng đỏ phá lệ yên tĩnh.
Ánh trăng cũng không sáng ngời, học viện Coriff lại không có đèn điện, ánh sáng đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng lên một mảnh khu vực quanh thân Tiêu Lam, hết thảy đều như đang bao phủ trong làn sương đen nặng nề, làm người xem không rõ.
Đèn này cùng với nói là cho học sinh chiếu sáng, không bằng nói là cho cái thứ nào đó ban đêm lui tới thấy rõ phương hướng thì đúng hơn.
Vì bảo hiểm, Tiêu Lam tạm thời dập tắt đèn dầu hoả, nếu cần chiếu sáng thì trong tay cậu còn có 【 Đèn pin năng lượng hạt nhân 】, kiểu gì cũng tiện hơn cái giống ôn này.
Tiêu Lam đi về hướng lễ đường.
Hiện tại lễ tang đã kết thúc được một thời gian ngắn, người thu dọn đồ đạc hẳn là cũng thu dọn gần xong rồi, vừa lúc qua đi nhìn xem thi thể trước đó gặp qua rốt cuộc có gì cổ quái.
Trong bóng tối, Tiêu Lam tận lực mượn dùng vật kiến trúc che đậy thân hình mình, vẫn duy trì trạng thái an tĩnh đi tới.
Bỗng nhiên, bước chân cậu dừng lại.
Bởi vì phía trước cách lễ đường không xa truyền đến mùi máu tươi.
Cùng với mùi máu tươi mà đến còn có âm thanh giày cao gót bước trên mặt đất, cùng với âm thanh lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt nào đó.
Tiêu Lam phóng nhẹ hô hấp ẩn thân vào một góc, đồng thời lén lút tìm kiếm góc độ quan sát phương hướng truyền âm thanh đến.
Xuất hiện trong tầm nhìn chính là một chiếc đầm dài đỏ như máu, váy lễ hoa lệ phác họa ra dáng người nữ tính rực rỡ, trên đầu nàng trùm một tấm lụa mỏng, từ búi tóc vẫn luôn che đậy đến phía sau lưng, hoàn toàn che khuất khuôn mặt nàng.
Là phu nhân Hồng Nguyệt trong lời đồn.
Trên mặt đất còn nằm một bóng người mặc đồ đen, xung quanh là một bãi máu đỏ thẫm, người kia vẫn không nhúc nhích, nhìn qua đại khái là đã chết.
Phu nhân Hồng Nguyệt giờ phút này đang đưa lưng về phía Tiêu Lam, tay nàng nắm một cây quạt, thoạt nhìn như là cái loại quý phụ nhân thường dùng nhất, nhưng sau khi quạt xếp mở ra, lại phản xạ ánh sáng lạnh băng dưới ánh trăng, có vẻ sắc bén vô cùng.
Cùng với động tác nàng múa may cây quạt, thi thể dưới mặt đất bị cắt ra, âm thanh cắt vừa rồi Tiêu Lam nghe được chính là đến từ đây.
Không bao lâu, phu nhân Hồng Nguyệt cũng đã lột da của thi thể xuống, giống như trong lời đồn.
Nháy mắt tiếp theo, đầu phu nhân Hồng Nguyệt lệch sang bên, tựa hồ là đang kiểm tra xung quanh có người hay không.
Thấy thế, Tiêu Lam hoàn toàn ngừng thở, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như bản thân mình chỉ là một bộ phận của bóng tối.
Sau khi kiểm tra xung quanh xong, phu nhân Hồng Nguyệt thu hồi tầm mắt, nàng cầm lấy da đặt ở bên cạnh, gần như nháy mắt cũng đã đi xa, chỉ để lại một đường tàn ảnh đỏ máu, tiếng giày cao gót lộc cộc trong đêm tối thanh thúy mà quanh quẩn.
Tốc độ quá nhanh.
Tiêu Lam nhịn không được nhăn mày lại, tốc độ như vậy dù có là thân thể nguyên bản của cậu cũng không so được với đối phương, hơn nữa hiện tại bị cưỡng chế thu nhỏ lại về mười lăm tuổi, bất luận là sức chịu đựng hay sức bật đều có điều giảm xuống.
Một khi bị phu nhân Hồng Nguyệt truy đuổi, chỉ sợ rất khó thoát khỏi.
Đột nhiên hơi bị hoài niệm 【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】 là sao?
Không không không, vẫn là thôi đi.
Tiêu Lam kịp thời ngăn cản ý tưởng đáng sợ của mình, nếu là dùng 【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】mà nói, có thể chạy hơn phu nhân Hồng Nguyệt hay không thì chưa chắc, nhưng cậu nhất định sẽ một đêm thành danh, hơn nữa trở thành lời đồn mới trong học viện——
Hiệp Sĩ Đít Lóe Hồng Nguyệt.
Hết chương .