Dung Huyên nhận được tin nhắn của Cố Dã, nghiêng nghiêng đầu, trong lòng có chút nghi hoặc.
Cô mím môi, còn chưa kịp trả lời Cố Dã đã nhắn tiếp "Có muốn không?"
Tuy rằng cô rất thích chó nhưng từ trước đến nay chưa từng nuôi chó, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy thì vuốt ve một chút cho đỡ thèm mà thôi. Đời trước, trong nhà có quá đông anh chị em, cô bị ba mẹ ruột đưa cho người khác nuôi. Ba mẹ nuôi của cô không thích nuôi thú cưng hơn nữa điều kiện gia đình có hạn, cho dù cô thích thì cũng chẳng thể đủ điều kiện để nuôi một con.
Hiện tại cũng giống như vậy, cô yêu cầu không nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng ở trên mạng ngắm chút ảnh chụp cùng video thú cưng là được rồi. Cho nên nếu hiện tại Cố Dã cho cô xem video quay con samoye nhà anh thì Dung Huyên chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng cô trăm triệu lần không ngờ được, Cố Dã lại trực tiếp nhắn lại "Anh mang nó đến tận nơi cho em nhìn"
Trực tiếp mang chó đến đây? Tiêu phí gần một tiếng đi đường chỉ vì muốn cho cô ngắm chó?
Dung Huyên vẻ mặt không thể hiểu nổi trả lời "Không, không cần phiền toái như vậy"
Lần này, Cố Dã không có trả lời ngay lập tức. Ba phút sau anh mới nhắn lại "Không sao, anh đã mang nó đi ra khỏi cửa rồi"
Dung Huyên sau khi nhìn thấy tin nhắn này cũng không biết nên nói gì cho phải. Thật ra anh không cần phải làm như vậy.
Có điều hiện tại nếu Cố Dã đã mang chó ra khỏi cửa vậy thì thôi vậy, cô cũng không có gì cần phải chuẩn bị, cứ chờ anh đến nơi rồi trực tiếp xuống dưới lầu là được.
Nửa tiếng sau, Cố Dã mang theo chó nhà mình xuất hiện dưới cổng biệt thự nhà Dung Huyên. Vết thương trên mặt Dung Huyên đã gần khỏi hẳn nhưng chỗ vết thương mọc lại da non có màu không giống như màu da ở những chỗ khác, nhìn qua rất kỳ quái cho nên cô theo thói quen đeo khẩu trang lên, đi xuống dưới lầu.
Samoye nhà Cố Dã thực sự rất béo, đi đường uốn a uốn éo, chạy một lúc liền phải dừng lại thở hồng hộc.
Cố Dã mang theo chó đến nhà chơi, Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng tuy rằng cảm thấy kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bày ra bộ dáng nhiệt tính tiếp đãi. Đặc biệt là Kỷ Ngưng, đối với Cố Dã đủ loại hỏi han ân cần, người không biết nhìn vào còn tưởng Cố Dã là vị hôn phu của con gái ruột của bà ta chứ không phải là vị hôn phu của con gái trước của chồng.
So về công phu mặt ngoài, Kỷ Ngưng chỉ hơn chứ không có kém Dung Diệu. Thái độ của bà ta đối với Dung Huyên cực kỳ ôn hòa,người ngoài nhìn vào ai cũng đều sẽ cảm thấy bà ta là một người mẹ kế tốt. Nhưng Cố Dã từ nhỏ đã lớn lên ở hào môn, tuy rằng gia đình anh hòa thuận không có quá nhiều lục đục nhưng từ bé đã từng được chứng kiến không ít mưu sâu kế bẩn ở hậu viện nhà khác. Kỷ Ngưng như vậy, chỉ có thể lừa được người bình thường chứ không thể nào lừa được anh.
Cố Dã tiến lùi có lễ, trước mặt Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng biểu hiện ra giáo dưỡng tốt của bản thân. Tuy rằng có chút lãnh đạm nhưng vẫn khiến Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng khen không dứt miệng.
Dung Di vẫn luôn trầm mặc nghe ba người bọn họ nói chuyện. Cô ta gắt gao cắn chặt môi, môi cũng sắp bị cắn đến chảy máu.
Mỗi giây mỗi phút ngồi ở đây đều khiến cô ta cảm thấy thật dày vò, trái tim giống như bị ném vào trong chảo nóng vậy.
Cô ta không nghĩ đến Cố Dã sẽ trực tiếp đến đây.
Anh có ý gì?
Anh là muốn cảnh cáo, để cô ta nhớ rõ người chống lưng cho Dung Huyên là anh? Cảnh cáo cô ta không nên hành động thiếu suy nghĩ?
Hay là anh chỉ đơn thuần tới thăm Dung Huyên ?
Nhưng mặc kệ anh có ý gì thì đó đều không phải là điều mà cô ta muốn.
Tươi cười trên mặt Dung Di không duy trì nổi nữa, ngay cả Kỷ Ngưng vài lần ngầm nhắc nhở cũng bị cô ta trực tiếp làm ngơ.
Lúc này Cố Dã khách khí nói "Bác Dung, cháu hôm nay tới đây chủ yếu là muốn đem Khốc Tử đến cho Dung Huyên xem"
Khốc Tử chính là tên của con samoye nhà anh nuôi.
Vẻ mặt Dung Diệu bừng tỉnh đại ngộ, ông ta biết mà, Cố Dã hôm nay sao tự dưng lại một mình tới đây, lại còn mang theo chó nữa, thì ra là vì Dung Huyên.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Dung Di lại càng thêm tái nhợt, ngay cả Kỷ Ngưng cũng có chút kinh ngạc.
Kỷ Ngưng trong đầu nhất thời xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Cố Dã đem thú cưng trong nhà đến cho Dung Huyên xem , nhưng rõ ràng bọn họ mới đính hôn chưa được bao lâu, từ khi nào lại tiến triển nhanh như vậy? Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, hôn ước này sẽ rất khó bị hủy bỏ.
Ý thức được điều này, tươi cười trên miệng Kỷ Ngưng nhạt hơn một chút.
Dung Diệu lập tức nói "Được, được, mấy cô gái nhỏ đều thích mấy con vật nhỏ lông xù. Tiểu Cố, cháu thật là có tâm, còn cố ý đưa Khốc Tự đến đây. Ha ha ha, vậy cháu nhanh mang lên cho con bé xem đi"
Cố Dã biết nghe lời phải "Vâng, cháu biết rồi thưa bác Dung"
Chờ tới khi vào phòng Dung Huyên, Khốc Tử liền lập tức bắt đầu giương oai, chạy quanh phòng Dung Huyên.
Cố Dã sầm mặt gọi một tiếng "Khốc Tử" . Khốc Tử ủy khuất 'Gâu' một tiếng, kẹp chặt đuôi đứng im không dám lộn xộn, ngoan ngoãn không thể tưởng.
Dung Huyên nhìn mặt đầy hiếm lạ, không nghĩ tới con samoya này lại nghe lời Cố Dã đến vậy.
Cố Dã lệnh cho Khốc Tử ngồi xuống, quay đầu nói với Dung Huyên "Em có thể sờ sờ nó"
Dung Huyên khom lưng, thử sờ sờ đầu Khốc Tử. Lông của samoya rất mềm, tính tình cũng rất tốt, ngoan ngoãn ngồi im mặc cô sờ.
Lúc Dung Huyên sờ sờ đầu Khốc Tử, Cố Dã nhân tiện ngẩng đầu nhìn một vòng phòng cô. Phòng Dung Huyên không nhỏ, bên trong bày đầy những đồ vật nhỏ mà mấy cô gái nhỏ yêu thích.
Có thể nói mấy con thú bông được ưa chuộng như Bội Kỳ, đại tinh linh, trong phòng cô đều có.
Sau khi nhận thấy được ánh mắt Cố Dã, Dung Huyên cũng không có cảm thấy ngượng ngùng. Nguyên thân rất thích mấy thứ này, cô cũng rất thích, đoán chừng chẳng có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của thú nhồi bông cả.
Có điều thời gian Cố Dã đánh giá phòng cô có chút lâu. Dung Huyên chậm rãi ngồi dậy, có chút nghi hoặc nhìn anh , viết xuống lòng bàn tay mình "Sao, vậy?"
Cố Dã tùy ý cầm một con gấu bông Monchki lên xem. Monchki tươi cười đến thiên chân vô tà.
Đột nhiên, anh đối với khuôn mặt của Dung Huyên sinh ra tò mò.
Một loại tò mò trước nay chưa từng có. Trước đó, anh chỉ cảm thấy thân là vị hôn phu nhưng lại không biết mặt vị hôn thê của mình, trên thế giới này chắc chỉ có mình anh nhưng Cố Dã cũng không phải là không chấp nhận được chuyện này. Trên thực tế, anh vẫn luôn không quá để tâm.
Nhưng giờ khắc này, anh đột nhiên muốn biết, lúc Dung Huyên cười rộ lên sẽ là bộ dáng gì.
Nụ cười của cô có phải cũng như con Monchki này, ngây ngô đáng yêu?
Chắc là không.
Sau khi tiếp xúc với mẹ kế Kỷ Ngưng của cô cùng với quá khứ của cô từ trong miệng ông Lục, Cố Dã cũng hiểu rõ phần nào tình cảnh của Dung Huyên. Thật sự rất khó tưởng tượng, cô làm thế nào mới có thể thừa nhận và sống sót trong cái hoàn cảnh như vậy.
Cố Dã cúi đầu nhìn con Monchki trong tay, đột nhiên nói "Em có thể lớn lên chậm một chút"
Dung Huyên khó hiểu chớp chớp mắt.
Lớn lên chậm một chút? Anh có ý gì?
Cố Dã bực bội đem Monchki thả xuống, anh có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Dung Huyên.
Anh rũ mắt, đơn giản giải thích "Ý trên mặt chữ"
Ý trên mặt chữ?
Dung Huyên đột nhiên nghĩ đến thật lâu trước kia đã từng nhìn thấy một câu nói trên weibo
"Toàn thế giới đều đang thúc giục bạn lớn lên nhưng chỉ có Disney mới muốn lưu lại tuổi thơ ấu hồn nhiên của bạn, làm bạn trưởng thành chậm một chút"
Cho nên, Cố Dã hy vọng cô có thể sống vui vẻ một chút?
Thật ra cô cũng không phải là không vui, cuộc sống hiện tại của cô cũng khá là phong phú.
Học tập, kết bạn, mỗi ngày đều cố gắng hoàn thiện bản thân. Người không vui vẻ chính là nguyên thân nhưng hiện tại hẳn cô ấy đã đi đầu thai rồi. Hy vọng kiếp sau cô ấy có thể có được một cuộc sống vui vẻ hơn.
Cố Dã còn muốn nói gì đó , đột nhiên cửa phòng Dung Huyên bị người ta gõ vang.
Dung Di không chờ bọn họ đáp lời đã trực tiếp mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Dung Huyên vẫn còn đeo khẩu trang kín mít đứng cách Cố Dã một khoảng khá xa, cô ta cuối cùng cũng yên tâm thở phào một hơi.
Cô ta thật sự sợ hai người này sẽ ở trong phòng làm chuyện xấu.
Dù sao trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cô ta thực sự sợ hai người sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhận thấy Cố Dã đang nhìn mình, Dung Di cố cười nói "Cái kia ..... bảo mẫu trong nhà vừa mới làm xong điểm tâm, hai người mau xuống nếm thử đi"
Tay nghề nấu ăn của bảo mẫu tự nhiên rất tốt. Bánh ngọt làm ra vừa mềm vừa ngon, trình độ này có thể ra ngoài mở quán bánh ngọt.
Cố Dã nếm thử vài miếng sau đó liền đứng dậy cáo từ. Mục đích hôm nay đến đây đã đạt được cho nên hiện tại cần phải ra về rồi.
Dung Diệu biểu hiện đầy khách khí "Tiểu Cố à, nơi này cũng xem như là nhà của cháu, về sau nhớ thường đến đây chơi nhé"
"Vâng, cháu đã biết , bác Dung"
"Dung Huyên, con mau đi tiễn Tiểu Cố đi"
Lúc Dung Huyên tiễn Cố Dã ra cửa, Khốc Tử đã bắt đầu quen với cô, nhiệt tình lấy cái đầu nhỏ xù xù cọ cọ cẳng chân Dung Huyên.
Dung Huyên nhịn không được cúi đầu xoa xoa đầu nó, cười đến mắt híp thành vành trăng non.
Cố Dã lúc này phát hiện thì ra đôi mắt của Dung Huyên thật đẹp, trong sáng, trầm tĩnh, bên trong như ẩn chứa hàng nghìn vì tinh tú.
Lúc này, Dung Huyên đứng dậy, hướng anh vẫy vẫy tay.
Cố Dã thu hồi tầm mắt, cong môi cười "Tiểu tức phụ, tối chủ nhật gặp lại"
....
Thời gian trôi nhanh, thật mau liền đến chủ nhật.
Hai mẹ con Kỷ Ngưng còn không biết chuyện Dung Huyên cũng sẽ tham gia buổi dạ tiệc từ thiện kia, từ sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu chuẩn bị, còn cố ý dùng lời nói kích thích cô.
Dung Di nũng nịu nói "Mẹ, hôm nay con đeo bộ trang sức kia nhé?"
Kỷ Ngưng cười đến dịu dàng nhưng lời nói thì một chút cũng không dịu dàng "Mang bộ trang sức quý nhất ấy. Dạ tiệc hôm nay sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng đến sự, con nên ăn mặc trang trọng một chút"
Dung Di lại hỏi tiếp "Mẹ, có nhiều bộ lễ phục mới quá, con không biết nên chọn bộ nào'
Kỷ Ngưng mỉm cười "Cái bộ đắt nhất ấy, bộ váy ngắn màu trắng, con mặc vào trông rất có tiên khí"
"Mẹ, sao thợ trang điểm vẫn còn chưa đến?"
"Mẹ đã gọi cho bọn họ rồi, bọn họ nói chuẩn bị đến nơi rồi"
Trong tiếng lải nhải của mẹ con Kỷ Ngưng, Dung Huyên an tĩnh đi ra khỏi nhà.
Cô vừa rời đi, Dung Di liền nhịn không được nhếch môi "Mẹ, con bé đó không phải là ghen ghét quá mức, đi tìm chỗ nào đó khóc thầm đó chứ?"
Nếu mẹ Dung Huyên không có qua đời, vị trí bà Dung sẽ không đến lượt Kỷ Ngưng ngồi vào. Hơn nữa, nếu mẹ Dung Huyên còn sống, Dung Huyên sao có thể không được tham gia buổi dạ tiệc này cơ chứ?
Ông Lục tuổi đã lớn, thân thể không tốt cho nên đã rất lâu rồi không có tham gia những trường hợp như vậy. Lần trước tiệc đính hôn của Dung Huyên là ông lão cố gắng gồng mình đến tham dự.
Ông Lục cả đời chỉ có một trai một gái, con gái là Lục Nguyệt, mẹ của Dung Huyên , đã qua đời. Còn con trai ông Lục lại có hai đứa con gái, trong Lục gia thật sự không có ai thích hợp để mang theo Dung Huyên đi dự các loại yến hội.
Nếu Kỷ Ngưng không mang theo Dung Huyên thì cô thực sự là không có cách nào.
Kỷ Ngưng dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt, tuy rằng bà ta đã cố ý chăm sóc, bảo dưỡng nhưng dù sao tuổi cũng không còn trẻ, khóe mắt hơi hằn chút nếp nhăn. Bà ta cười nói "Con quản nhiều như vậy làm gì? Con là con gái của mẹ, mẹ sẽ luôn giúp đỡ con. Con không cần lo lắng sẽ bị con bé Dung Huyên kia đoạt mất sự nổi bật, nó sẽ không bao giờ có được cơ hội đó"
Dung Di lập tức nở nụ cười vui sướng "Cảm ơn mẹ! Mẹ tốt nhất!"
Sau khi ra khỏi biệt thự Dung gia, Dung Huyên liền đi đến một tiệm trang điểm được cho điểm rất cao ở trên mạng.
Cô chuẩn bị gội đầu, tạo kiểu tóc cùng với trang điểm nhẹ một chút.
Sau đó cô liền có thể như kỳ vọng của ông Lục, mặc trang phục lộng lẫy đi dự dạ tiệc tối nay.