Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Hai tiết học đầu tiên, số lần Bùi Oanh Oanh bị gọi đứng lên trả lời đã hơn mười lần, về sau chỉ cần Chung Kỳ Uẩn vừa đặt câu hỏi, cả lớp liền quay lại nhìn cô.
Bùi Oanh Oanh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhắm mắt đứng dậy trả lời từng câu, từng câu hỏi. Mãi đến khi chuông hết giờ vang lên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chung Kỳ Uẩn nhìn cô như cười như không, xách cặp ra khỏi lớp.
Anh ta vừa đi chân trước, chân sau các bạn học liền lập tức thu dọn sách vở theo ngay ra ngoài, trừ Bùi Oanh Oanh.
Động tác của bọn họ gọn gàng lưu loát làm Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn. Cô kéo một bạn học lại, "Không phải được nghỉ giữa giờ hai mươi phút à? Sao các cậu đi vội thế?"
Bạn học kia kinh ngạc nhìn cô, "Cậu không biết ư? Tiết sau cũng là của thầy Chung. Học tiết của thầy ấy thì phải đến thật sớm, tuyệt đối không được phép đi cửa sau, đi cửa sau là chết chắc đó."
Lại là tiết của Chung Kỳ Uẩn?
Vừa mới về trường anh ta đã lên lớp nhiều như vậy sao?
Bùi Oanh Oanh cũng vội vàng thu dọn sách vở, xách túi đi theo mọi người.
Cô thấy hơi mừng vì hai tiết sau là tiết công khai, tức là sinh viên toàn trường đều có thể tới nghe giảng. Không biết có phải do Chung Kỳ Uẩn hay không mà khi cô đến nơi, lớp học với sức chứa hơn hai trăm người đã gần như chật cứng, chỉ còn lại dãy bàn cuối cùng.
Chung Kỳ Uẩn còn chưa tới, Bùi Oanh Oanh liền tìm một góc ngồi xuống, người đông thế này, chắc anh ta sẽ không chú ý tới cô nữa đâu.
Nhưng sự thật đã chứng minh Bùi Oanh Oanh nghĩ sai rồi, Chung Kỳ Uẩn vẫn có thể gọi tên cô giữa biển người, bảo cô trả lời câu hỏi, thậm chí còn gọi hẳn cô lên bảng.
Học xong hai tiết công khai, gần như tất cả sinh viên trong phòng đều nhớ tên Bùi Oanh Oanh.
Trả lời xong về chỗ, cô còn nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, "Cô ấy là sinh viên thầy Chung nhận năm nay hả? Thảo nào chỉ gọi mình cô ấy."
"Hâm mộ ghê cơ."
Bùi Oanh Oanh: "..."
Tan học buổi sáng, vì buổi chiều được nghỉ nên Bùi Oanh Oanh có thời gian rảnh, cô vừa xách túi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Quý Đường. Gọi mãi đối phương mới nhấc máy.
"A lô?" Giọng nói khàn khàn của Quý Đường vang lên.
Bùi Oanh Oanh hơi ngạc nhiên, sao cô cứ có cảm giác như Quý Đường bị ép khô rồi vậy? Cô đã dậy đi học từ sớm rồi, anh ngủ đến tận bây giờ mà vẫn buồn ngủ sao?
Nhìn cách ăn mặc của mọi người xung quanh, mọi người đều mặc rất mát mẻ, rõ ràng đang là mùa hè, cũng không phải kỳ ngủ đông.
"Anh dậy chưa?" Bùi Oanh Oanh vừa đi về ký túc vừa nói chuyện với Quý Đường qua điện thoại, "Em đang trên đường về, lát nữa hai đứa mình ra ngoài ăn cơm đi, chiều nay em trống tiết."
"Ừ, được." Quý Đường lười biếng đáp.
Bùi Oanh Oanh nói, "Đừng chỉ nói miệng, dậy đi!"
Quý Đường bất mãn khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn thuận theo: "Được, dậy, dậy."
Bùi Oanh Oanh lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia rồi mới hài lòng cúp máy. Chỉ là vừa cúp máy xong cô chợt sửng sốt, bởi cô phát hiện thái độ của cô với Quý Đường đã dần dần thay đổi, còn biết hung dữ với anh, nhưng trước sự hung dữ của cô, anh không những không tức giận mà còn hùa theo, còn cố tình hạ thấp mình trước cô.
Bùi Oanh Oanh siết chặt điện thoại trong tay, sự thay đổi này đã âm thầm xảy ra, có lẽ từ trong tiềm thức cô vẫn luôn bất mãn với Quý Đường của trước đây, trước đây anh tuỳ tiện khống chế cô, nhưng khi anh bày tỏ với cô, cô liền muốn đoạt lấy quyền khống chế, muốn nhìn Quý Đường vốn cao cao tại thượng phải yếu thế trước mặt mình, thậm chí còn vì thế mà vui vẻ.
Sự thay đổi này xuất phát từ khát vọng sâu thẳm tận trong đáy lòng cô, là loại khát vọng không tài nào giải thích được với người khác.
Bùi Oanh Oanh rũ mắt, đột nhiên không biết làm sao.
Cô sợ mình càng đến gần Quý Đường thì sự thay đổi này sẽ càng rõ rệt. Ở trước mặt mọi người, cô luôn là một người ôn hoà nhã nhặn, nhưng hiện tại khi ở trước mặt Quý Đường, dường như cô đã cởi mặt nạ của mình ra.Khi về đến ký túc xá, Quý Đường đã ngồi trên ghế, anh còn thay một bộ đồ mới không phải đồ của cô.
"Dì Tuệ tới sao?" Cô suy nghĩ rồi hỏi.
Quý Đường gật đầu, anh có vẻ rất chi là không thích phòng ký túc của cô, cau mày nói, "Nhất định phải ở ký túc à? Oanh Oanh, về với tôi đi."
"Không muốn." Bùi Oanh Oanh đặt túi xách lên bàn, "Em cảm thấy ở ký túc rất tốt, đi học rất tiện."
"Em chê căn phòng trước đây ở xa trường? Vậy tôi mua một căn gần trường là được." Quý Đường ôm eo cô, ngẩng đầu lên cười lấy lòng.
Bùi Oanh Oanh cúi nhìn gương mặt tuyệt đẹp kia, lạnh lùng từ chối, "Anh có mua em cũng không ở."
Cô không biết lúc nào Quý Đường lại tiếp tục biến mất, không ở chung là tốt nhất.
Quý Đường còn định nói gì đó nhưng Bùi Oanh Oanh đã đè ngón trỏ lên môi anh, "Đừng nói nữa, em không chuyển đi đâu, anh xong chưa? Em đói rồi."
Thấy thế, Quý Đường đành tạm thời im lặng.
Bùi Oanh Oanh đánh giá cách ăn mặc của anh, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc mũ bucket đội lên đầu anh, rồi lại lấy kính đen của mình đeo cho anh, "Ngoài trời nắng độc lắm, anh bôi kem chống nắng chưa?"
() Mũ bucket:
Quý Đường chớp chớp mắt, "Chưa."
Anh vừa dứt lời thì một lọ kem chống nắng được ném tới.
"Tự bôi đi."
Quý Đường hừ mũi bày tỏ nỗi bất mãn của mình, Bùi Oanh Oanh nhìn anh, "Em cho anh năm phút, năm phút mà chưa xong thì em đi trước."
"Vậy không dùng nữa." Quý Đường lập tức từ bỏ việc bôi kem chống nắng.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh reo lên.
Cô liếc nhìn Quý Đường rồi mới bỏ điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên người gọi đến, cô liền đi thẳng ra lan can nghe điện thoại.
"A lô, thầy Chung ạ."
"Bùi Oanh Oanh hả? Tôi bỏ quên cây bút máy ở lớp, em có thể đi lấy hộ tôi không? Mang đến văn phòng tôi là được." Chung Kỳ Uẩn ở đầu dây bên kia nói.
Bút máy?
Bùi Oanh Oanh đang định trả lời thì một đôi tay vòng lấy thắt lưng cô. Ngay sau đó là một cái đầu gác lên vai, giọng Quý Đường đồng thời vang lên, "Ai gọi đấy?"
Bùi Oanh Oanh đẩy đầu anh ra, nói với đầu dây bên kia: "Được, lát nữa em sẽ mang đến."
Cúp điện thoại xong, cô liền phát hiện Quý Đường đang xụ mặt nhìn mình, tựa như cô vừa làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ nhìn anh rồi đi vào phòng, "Em đi đưa đồ cho Chung Kỳ Uẩn, anh ở đây chờ em đi."
"Tôi muốn đi cùng em." Quý Đường theo sau.
Bùi Oanh Oanh dừng bước, "Sau đó thì sao? Bây giờ anh và anh ta đang là người yêu của nhau, lát nữa anh muốn đi ăn cơm với anh ta à?"
"Tôi..."
Quý Đường chưa kịp nói hết câu đã bị Bùi Oanh Oanh ngắt lời, cô nghiêm túc nhìn anh, "Việc em muốn làm nhất lúc này chính là nhanh chóng giúp anh giải trừ lời nguyền, nếu anh không thích thì cứ coi như không biết đi. Dù sao ban đầu em cũng đâu có biết."
Đồng tử mắt Quý Đường co lại, cuối cùng chầm chậm cúi đầu xuống.
Nhìn anh thế này, Bùi Oanh Oanh cũng không hề cảm thấy vui vẻ, nụ hôn tối qua của cô chỉ là mê đắm nhất thời mà thôi, giống như một giấc mộng, trời vừa sáng, mộng liền tỉnh.
Tự bản thân cả hai người đều biết rõ bọn họ không có tương lai, Quý Đường là yêu quái, giải trừ lời nguyền xong là có thể rời khỏi trần gian, còn cô là người, tuổi thọ chỉ có vài chục năm, có lẽ sau khi giúp anh giải trừ lời nguyền, cô sẽ tìm và yêu một người bình thường, rồi kết hôn, sinh con.Bùi Oanh Oanh đến lớp lấy bút máy của Chung Kỳ Uẩn rồi mang đến văn phòng cho anh ta. Lúc cô đến nơi, anh ta đang gọi điện thoại, cửa phòng mở toang.
Nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, anh ta ra hiệu cho cô đặt bút lên bàn.
"Quyển sách kia vẫn còn một số vấn đề nên chưa thể xuất bản... Không, không liên quan đến chuyện giấy tờ, ý tôi là nội dung, anh chờ chút." Chung Kỳ Uẩn che điện thoại, thấp giọng nói với Bùi Oanh Oanh, "Cảm ơn em đã lấy đồ giúp tôi, chị em đang ở Đế Đô sao?"
Bùi Oanh Oanh chần chừ giây lát rồi vẫn gật đầu.
Nghe vậy, Chung Kỳ Uẩn nói: "Em chờ tôi ba phút."
Hình như anh ta đang nói chuyện với một Tổng biên tập.
Bùi Oanh Oanh đành phải ngồi xuống, nhàm chán đến ngẩn người.
Đợi Chung Kỳ Uẩn nói chuyện điện thoại xong thì đã là mười lăm phút sau.
"Xin lỗi, tôi gọi điện thoại lâu quá. Chắc giờ căng tin cũng hết cơm rồi, để bù đắp cho lỗi lầm này, tôi mời em ăn cơm nhé." Chung Kỳ Uẩn vừa nói vừa cầm chìa khoá xe lên.
"Không cần đâu, thầy Chung, em hẹn..." Cô rối rắm không biết nên nói thật hay nói dối.
Chung Kỳ Uẩn hơi khựng lại, "Em hẹn chị em à?"
"Vâng." Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Chung Kỳ Uẩn ồ một tiếng, cong môi, "Thế thì ăn chung đi, lâu lắm rồi tôi không gặp Tiểu Đường. Lần nào gọi điện cho cô ấy cô ấy cũng đều bận cả. Vừa hay bây giờ cô ấy đang ở Đế Đô, thời gian tới gần như tôi cũng luôn ở đây."
Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Chung Kỳ Uẩn, Bùi Oanh Oanh đành gọi điện cho Quý Đường.
"A lô, chị à, chị vẫn ở ký túc đúng không?" Cô hơi nghiêng người sang một bên.
Vừa nghe thấy cách xưng hô này, Quý Đường liền hiểu ra vấn đề, anh nói thẳng: "Chung Kỳ Uẩn tìm tôi?"
"Ừm, thầy Chung mời chúng ta ăn cơm, chị có rảnh không?"
"Không." Quý Đường trả lời dứt khoát.
"..."
Bùi Oanh Oanh quay sang nhìn Chung Kỳ Uẩn, anh ta không nghe được lời Quý Đường nói, vẫn mỉm cười lịch thiệp như cũ.
"Chị, nếu chị rảnh thì lát nữa gặp nhau ở cổng trường nhé." Nói xong cô cúp luôn điện thoại, không để Quý Đường có cơ hội từ chối.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, thay vì không cho Chung Kỳ Uẩn gặp Quý Đường, chi bằng cứ để họ gặp nhau. Có lẽ thái độ lạnh lùng của Quý Đường sẽ doạ anh ta rời đi, giống mấy người bạn trai trước đây vậy.
Bùi Oanh Oanh và Chung Kỳ Uẩn đợi ở cổng trường khoảng mười phút mới thấy Quý Đường lững thững đến muộn, anh đội mũ và kính đen của Bùi Oanh Oanh, làn da lộ ra dưới ánh mặt trời như phát sáng, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Anh làm như hồn nhiên không biết, vừa đi đến trước mặt Bùi Oanh Oanh liền nâng tay nhéo má cô.
Quý Đường dùng lực không nặng không nhẹ, Bùi Oanh Oanh bị nhéo má, không những không thể đánh trả mà còn phải mỉm cười, "Chị tới rồi."
"Tiểu Đường, lâu rồi không gặp em." Chung Kỳ Uẩn đứng cạnh nói, nói xong liền chủ động chìa tay ra với Quý Đường.
Đôi mắt dưới kính đen của Quý Đường lướt qua bàn tay đối phương, kiêu ngạo chìa tay ra chạm nhẹ vào tay anh ta rồi nhanh chóng thu tay về.
Chung Kỳ Uẩn đang muốn nắm tay hơi sửng sốt, sau đó cười bất đắc dĩ, "Được rồi, chúng ta đi ăn thôi, xe anh ở gần đây, các em muốn ăn gì không?"
Quý Đường không trả lời câu hỏi của Chung Kỳ Uẩn mà chỉ chìa tay ra với Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh nhìn anh, lập tức nhét túi xách của mình vào bàn tay kia, "Chị, chị thật tốt."
Quý Đường vốn cũng muốn nắm tay mím chặt môi, đành phải yên lặng xách túi cho cô.
Hết chương .