Chương : Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Tối hôm đó, Bùi Oanh Oanh vẫn ngủ chung với rắn trắng nhỏ. Ngày hôm sau mở mắt ra, cô phát hiện rắn trắng nhỏ vốn nên nằm ở đầu giường lại không thấy đâu nữa.
Bùi Oanh Oanh lật quanh giường một lượt mà vẫn không tìm được, cô xông ra ngoài định gọi dì Tuệ. Nhưng vừa xuống đến nhà chính liền nhìn thấy một người quen.
Quý Đường mặc áo ngủ tơ tằm đang bưng cà phê đọc tạp chí, không biết có phải do nghỉ ngơi mấy ngày không mà nhìn qua sắc mặt anh tốt hơn nhiều, da trắng như ngọc, môi đỏ như son, xinh đẹp hệt như lúc trước. Vẻ mệt mỏi trên gương mặt đều đã được quét sạch, anh lại biến thành một Quý Đường không ai bì nổi.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt nhìn Quý Đường, Quý Đường ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng gọi, "Chào buổi sáng, Oanh Oanh, rửa mặt chưa?"
"Vẫn chưa." Bùi Oanh Oanh mất tự nhiên mà lùi về sau, "Tôi đi ngay đây."
Bùi Oanh Oanh lơ đễnh rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìn thiếu nữ trong gương, hình như cô không vui lắm khi thấy Quý Đường biến trở về, nhưng cô lại không biết lý do khiến mình không vui cụ thể là gì.
Bùi Oanh Oanh quay lại nhà chính thì Quý Đường đã không còn ở đó, dì Tuệ nói Quý Đường phải sang nước ngoài mấy hôm, một cuộc triển lãm nổi tiếng ở nước ngoài mời Quý Đường sang tham dự.
"Còn chuyện của Mason thì sao?" Bùi Oanh Oanh không quên việc này.
Dì Tuệ mỉm cười, "Nhị tiểu thư yên tâm, đêm qua thiếu gia đã đến bệnh viện một chuyến, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi là cậu minh tinh kia có thể xuất viện."
"Thật ư? Quá tốt." Rốt cuộc thì tảng đá đè nặng trong lòng Bùi Oanh Oanh bao lâu nay cũng rơi xuống.
Không biết nhờ Quý Đường đồng ý hay gì mà Bùi Oanh Oanh đã được phép lên mạng, dì Tuệ đưa cho Bùi Oanh Oanh một chiếc điện thoại mới, nhưng lại đổi luôn sang số điện thoại khác. Hiện tại trong danh bạ của Bùi Oanh Oanh chỉ có số của Quý Đường và tài xế Đỗ.
Vì đổi số điện thoại nên các ứng dụng liên lạc trước đây không dùng được nữa, cô phải đăng ký lại toàn bộ bằng số mới.
Ngày nào Bùi Oanh Oanh cũng lên mạng đọc tin tức mới nhất của Mason, hôm qua truyền thông đưa tin Mason đã bình phục xuất viện, anh ta đeo khẩu trang chào hỏi người hâm mộ.
Mason ở trong hình để đầu trọc, đeo một cái khẩu trang màu xanh da trời, tinh thần nhìn qua không tệ lắm, số ít người hâm mộ thấy Mason thì bật khóc.
Sau khi biết Mason đã khoẻ mạnh xuất viện, Bùi Oanh Oanh liền không để ý đến tin tức về anh ta nữa, cô không định liên lạc với Mason, bởi cắt đứt quan hệ mới là điều tốt nhất cho Mason.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến tháng .
Bùi Oanh Oanh phải thi đại học.
Địa điểm thi của Bùi Oanh Oanh vừa được công bố thì Quý Đường đã đặt xong khách sạn gần điểm thi —— một gian phòng Tổng thống.
Quý Đường nói muốn đưa cô đi thi.
"Chuyện quan trọng như thi đại học này, dĩ nhiên phụ huynh phải đi cùng rồi. Oanh Oanh thấy có đúng hay không?"
Bùi Oanh Oanh yên lặng cúi đầu, cô không muốn để Quý Đường đi cùng, nhưng Quý Đường đã đưa ra quyết định thì cô vốn không thể thay đổi, thôi vậy.
Đại khái do Bùi Oanh Oanh sắp thi nên mấy ngày nay Quý Đường vô cùng an tĩnh, thậm chí còn quan tâm hết mức.
Anh không chỉ đưa Bùi Oanh Oanh đi xem phòng thi mà buổi thi nào cũng đứng chờ cô ở ngoài cổng trường.
Tháng , thành phố A đã rất nóng, không ít phụ huynh đứng ở cổng trường chảy mồ hôi ướt lưng, thế mà Quý Đường đứng đó nhưng ô cũng không dùng, gương mặt xinh đẹp vẫn tươi tắn thanh thoát, tựa như chỉ có mình anh là đang sống giữa trời thu. Hơn nữa các vị phụ huynh khác sợ nắng nên đứng hết dưới tán cây, anh thì cứ như sợ mình còn chưa đủ nổi bật, sợ Bùi Oanh Oanh không nhìn thấy mình mà cố tình đứng ở chỗ mặt trời chiếu chói chang nhất.
Bùi Oanh Oanh tưởng Quý Đường là xà yêu nên không sợ nóng, ai ngờ Bùi Oanh Oanh vừa thi xong ngày đầu tiên thì Quý Đường bị cảm nắng.
"Đã nói không cần đưa đi thi, anh xem anh đi, tự hành mình đến cảm nắng rồi." Bùi Oanh Oanh đứng bên giường Quý Đường, lúc chiều tối mặt Quý Đường còn đỏ thắm, thế mà giờ đã tái nhợt không khác gì màu vách tường.
Anh đã nôn mấy lần, giờ đang thoi thóp nằm trên giường, trông như nàng Tây Thi bệnh trạng.
Trước lời trách móc của Bùi Oanh Oanh, Quý Đường hơi rúc vào trong chăn, tủi thân nói, "Tôi cũng đâu biết sẽ bị cảm nắng, haizz, đằng nào cũng uống thuốc rồi, tôi còn là yêu quái nữa, mai là ổn thôi."
Bùi Oanh Oanh vẫn không yên lòng, "Anh thật sự không đi bệnh viện?"
"Không." Quý Đường cười lấy lòng, "Em đi ôn tập đi, tôi ngủ một giấc là tốt ngay."
Bùi Oanh Oanh trừng mắt nhìn Quý Đường, vừa xoay người đi đến cửa thì lại dừng bước, "Nếu lát nữa mà anh vẫn chưa đỡ thì nhớ gọi tôi."
"Ừ, tôi biết rồi." Hai mắt Quý Đường cong cong, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường.
Lúc sắp đi ngủ, Bùi Oanh Oanh rót cho Quý Đường một cốc nước đặt ở đầu giường. Bệnh nhân Quý Đường đã ngủ say, Bùi Oanh Oanh đi vào phòng mà anh cũng không hay biết.
Bùi Oanh Oanh đặt nước xong thì chuẩn bị rời khỏi phòng, đi đến cuối giường, cô vấp phải thứ gì đó làm suýt chút nữa té ngã. Cô kinh ngạc nhìn thử, trông thấy một đoạn đuôi màu trắng.
Bùi Oanh Oanh: "..."
Người này...
Cô bất đắc dĩ thở dài, dù muốn nhét cái đuôi của Quý Đường vào lại trong chăn, nhưng tóm lại thì hiện giờ cô vẫn chưa có cái gan đó, cuối cùng cô lấy một cái chăn khác ở trong tủ ra đắp lên chóp đuôi kia.
Làm xong hết những việc này Bùi Oanh Oanh mới về phòng, cô nằm ở trên giường rồi mà vẫn nghĩ, Quý Đường không đáng tin chút nào, rõ ràng nói muốn tới để đưa cô đi thi, để chăm sóc cô mà giờ lại biến thành mình chăm sóc anh. Hừ, thôi, coi như vì anh đã chữa khỏi cho Mason nên không cần phải tức giận với anh.
Hai ngày thi trôi qua thật nhanh, Bùi Oanh Oanh vừa ra khỏi cổng trường thì nhận được tin nhắn trong nhóm chat của lớp, là cô Nhan chủ nhiệm đã thêm cô vào trước kỳ thi.
"Thi xong rồi, tối nay cùng đi ăn nha." Là tin nhắn của một nam sinh.
Rất nhanh đã có người đồng ý.
Nửa tiếng sau, nhà hàng đã được đặt, thời gian là giờ tối.
"Muốn đi không?" Bùi Oanh Oanh còn đang ngẩn người nhìn điện thoại thì bỗng nghe Quý Đường hỏi.
Cô ngạc nhiên nhìn đối phương, mới nhận ra đối phương vẫn luôn nhìn mình.
"Tôi..."
Quý Đường mỉm cười, "Tuy khoảng thời gian cuối không được học chung với các bạn, nhưng vẫn nên gặp nhau, đúng không? Vậy thì đi đi, giờ tôi đưa em qua chắc vẫn kịp."
Bàn tay đặt trên đầu gối Bùi Oanh Oanh khẽ túm lấy ống quần, vì đi thi nên hai ngày nay cô đều mặc áo phông trắng và quần vải cho thoải mái, "Được, cảm ơn."
Quý Đường lập tức quay đầu xe, bởi nhà hàng ngược đường về Quý trạch.
Đến nhà hàng đã hẹn là giờ phút, Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh ngồi ở ghế phụ lái, "Em vào đi, tôi không quấy rầy các em vui chơi. Tôi về trước rồi lát nữa lão Đỗ sẽ đến đón em."
"Ừm." Bùi Oanh Oanh cởi dây an toàn, vừa định mở cửa xe thì nghe Quý Đường nói: "Chơi vui nhé."
Bùi Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn đối phương, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Quý Đường vẫn xinh đẹp như cũ, đôi mắt lấp lánh như đá quý, bờ môi kiều diễm như hoa hồng. Anh mỉm cười nhìn cô, tựa như bọn họ thật sự là một cặp chị em gái bình thường trên đời.
Cô nắm chặt tay, nhanh chóng mở cửa đi xuống.
Bùi Oanh Oanh đợi xe Quý Đường chậm rãi rời khỏi tầm mắt mình rồi mới đi vào nhà hàng.
Điều khiến cô hơi bất ngờ chính là, cô thấy cả Tống Đan và Phùng Tĩnh, nhưng các bạn học khác còn bất ngờ hơn khi thấy Bùi Oanh Oanh đến.
Lúc cô bước vào phòng bao, không khí trong phòng như đông lại, một lát sau lớp trưởng đứng lên nói: "Bùi Oanh Oanh đã tới, mau ngồi đi!"
Lâu rồi Bùi Oanh Oanh không gặp Tống Đan, hiện giờ gặp lại mới phát hiện Tống Đan mập lên không ít, gương mặt tròn xoe.
Tống Đan thấy Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh liền quay đầu sang nói chuyện với người khác.
Tần Điềm Điềm đến còn muộn hơn cả Bùi Oanh Oanh, cô ấy bước vào thì chạy ngay đến chỗ Bùi Oanh Oanh bên này, "Oanh Oanh, gặp được cậu rồi!" Cô ấy nhiệt tình ôm Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh mím môi cười, thật may vì có Tần Điềm Điềm, nếu không hôm nay cô sẽ lúng túng lắm.
Bữa cơm này ăn rất high, có lẽ vì đã được giải phóng nên mọi người còn uống ượu, bá vai nhau cùng ca hát, hát bài hát của trường rồi cùng cười hi hi ha ha.
Bùi Oanh Oanh đứng trong góc nhìn mọi người ầm ĩ, mặc dù cô không có cách nào hoà nhập được, nhưng ở bên cạnh nhìn cũng khá thú vị.
"Oanh Oanh, mấy tháng nay cậu đều học tại nhà sao?" Tần Điềm Điềm hỏi.
"Ừ." Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Tần Điềm Điềm ồ một tiếng, một lát sau, cô ấy nói tiếp: "Mình đã đọc mấy tin tức trên mạng, họ nói Mason và cậu cùng bị tai nạn, tin ấy vừa mới ra liền bùng nổ, học sinh trường mình như phát điên hết vậy. Có bao nhiêu nữ sinh đến lớp tìm cậu, lúc ấy mình cứ tự nhủ cậu tuyệt đối đừng đến lớp, không ngờ cậu không đến thật."
Đột nhiên nghe nhắc tới vụ tai nạn kia, Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại, nhưng cô vội che giấu, "Thế sao? Mình bị tai nạn nên thân thể không khoẻ lắm, đành phải học ở nhà."
"Cô Nhan cũng bảo vậy." Tần Điềm Điềm nói, "Nhưng mình hiếu kỳ lắm luôn, cậu với Mason yêu nhau hả?"
"Không." Bùi Oanh Oanh thẳng thắn phản bác.
"Ồ, thôi được, dù mình thấy hơi đáng tiếc. Mình đã xem video đó, Mason quá ngầu, nếu hai người thật sự là một đôi thì chẳng khác nào kim đồng ngọc nữ." Tần Điềm Điềm cười hì hì, "Oanh Oanh, cậu đừng bận tâm đến những lời trên mạng nhé, họ mắng cậu vì họ ghen tỵ đấy, bởi ngay cả cơ hội ngồi chung xe với thần tượng mà bọn họ cũng đâu có."
Bùi Oanh Oanh cười bất đắc dĩ.
Sau khi cơm nước xong, lớp trưởng lại kéo cả lớp đến KTV, mọi người đều cực kỳ hưng phấn, đến Bùi Oanh Oanh cũng đứng lên hát mấy bài.
Mọi người cùng cười, cùng điên, dường như muốn đốt cháy thời khắc cuối của tuổi trẻ, muốn bắt lấy cái đuôi phát sáng của đom đóm, ghim vào trong tim mình, nhắc nhở mình hãy mãi mãi giữ lấy nhiệt huyết, giữ lấy thanh xuân, mãi mãi nhớ đến khoảnh khắc này.
Sắp tan cuộc, Tống Đan ngồi xuống bên cạnh Bùi Oanh Oanh.
"Đã lâu không gặp." Cô ta cười nói.
Bùi Oanh Oanh nhìn cô ta, cũng mỉm cười, "Ừ."
Có những bí mật sẽ vĩnh viễn giấu ở trong lòng, không ai có thể nói ra trước.
Cũng có những việc sẽ dần quên đi theo thời gian, vì đây đã là lần gặp nhau cuối cùng.
Lần đầu tiên trong đời Bùi Oanh Oanh chơi suốt cả đêm, cô về nhà tắm rồi đổ gục xuống giường, ngủ một giấc đến tận giờ chiều ngày hôm sau.
Khi tỉnh lại liền thấy một gương mặt xinh đẹp quá mức.
"Tỉnh rồi?" Quý Đường cười, ôn tồn hỏi, "Có đau đầu không?"
Bùi Oanh Oanh bóp trán, rụt người vào trong chăn, nhất định bộ dạng lúc này của cô xấu chết đi được. Mà sao Quý Đường lại ở phòng cô?
"Anh ra ngoài trước đi." Bùi Oanh Oanh nói xong thì sờ cổ họng, có vẻ như hôm qua cô hát quá nhiều nên hôm nay khàn cả giọng.
Quý Đường xuống giường nhưng vẫn chưa đi.
Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm, cô nhớ Quý Đường nói chờ cô thi đại học xong sẽ bắt đầu mối quan hệ tiếp theo.
"Không phải anh định nói về chuyện bạn trai mới chứ?" Cô hỏi dò.
Kỳ thật Bùi Oanh Oanh cũng đã nghĩ Quý Đường sẽ tìm bạn trai mới khi cô thi đại học xong, nhưng cô không ngờ Quý Đường lại tìm bạn học của cô, người bạn vừa hôm qua còn ăn cơm ca hát cùng cô.
Bùi Oanh Oanh không có quá nhiều ấn tượng với nam sinh này, trước đó hầu như không giao tiếp mấy ở trường, nếu nói có thì cũng chỉ có một lần duy nhất, là lúc Bùi Oanh Oanh đi rót nước, nam sinh kia chủ động đến nói chuyện với cô, nội dung câu chuyện là gì ấy nhỉ?
À, hình như có liên quan đến Quý Đường.
Tức là nam sinh này đã thích Quý Đường từ lâu rồi?
Người bạn kia tên là gì?
À, hình như tên là Hướng Vu Đồng.
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn nam sinh đang cầm nước đá, lại nhìn sang Quý Đường đeo kính râm, đội mũ rộng vành, "Nóng thế này, sao cứ bắt buộc phải đến khu vui chơi?"
Quý Đường nhếch môi. Bùi Oanh Oanh thề là đã đọc được hai chữ "kinh diễm" trong mắt Hướng Vu Đồng.
"Thi đại học xong tất nhiên là phải đến khu vui chơi rồi, Oanh Oanh, trông em với Hướng Vu Đồng vui chưa kìa." Quý Đường cười cười.
Bùi Oanh Oanh tức giận trợn mắt với Quý Đường, trực tiếp đi lên đằng trước. Cô thấy bực Quý Đường muốn chết, vô số đàn ông anh không chọn mà sao cứ khăng khăng chọn bạn học của cô, cô phải quyến rũ bạn học mình kiểu gì đây?
Càng nghĩ càng thấy lúng túng, phiền muốn chết. Bao nhiêu lần nghĩ cách trả thù Quý Đường, sao cô không nhân cơ hội lúc anh biến thành nguyên hình mà đem anh hầm thành canh rắn chứ?
Bùi Oanh Oanh tức đến giậm chân.
Gương mặt đó của Quý Đường xuất hiện ở khu vui chơi đông đúc, Bùi Oanh Oanh đứng cạnh anh mà cũng sắp bị ánh mắt người ta đâm thủng. Đau khổ hơn cả là Hướng Vu Đồng, cậu ta chưa từng gặp cảnh này nên không ngừng đẩy gọng kính đen trên sống mũi, gương mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi.
"Chúng ta đi đâu trước nhỉ?" Quý Đường tỏ vẻ ưu sầu.
Bùi Oanh Oanh nhìn quanh, khắp nơi toàn người là người, chỗ nào cũng phải xếp hàng hết.
"Hay là đến nhà ma trước? Nghe nói nhà ma ở đây rất nổi tiếng." Quý Đường quyết định.
Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn, "Nhà ma? Em không muốn đi."
Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh, "Bỏ phiếu nào, ai không muốn đi thì giơ tay."
Bùi Oanh Oanh giận dữ nghiến răng, Hướng Vu Đồng nào dám giơ tay phản đối Quý Đường? Rõ ràng là anh cố ý.
Tóm lại, ba người gia nhập đội ngũ đang xếp hàng vào nhà ma.
Nhân viên trong khu nhà ma ít hơn những khu trò chơi khác một chút, nhưng vẫn khá là đông. Để có hiệu quả công việc cao mà mỗi lần nhân viên trong khu nhà ma chỉ cho vài người chơi đi vào, nhiều nhất cũng chỉ có người.
Đến lượt Bùi Oanh Oanh, chính là người bọn họ.
Hướng Vu Đồng nói mình là nam giới, xung phong đi đầu tiên.
"Vậy tôi đứng sau cùng, Oanh Oanh đứng giữa đi." Quý Đường nói.
Bùi Oanh Oanh chưa từng đến nhà ma, tuy đang đứng ở giữa nhưng cô vẫn rất căng thẳng.
Vừa đẩy cửa bước vào nhà ma thì tầm nhìn đã giảm mạnh, căn bản không thấy rõ thứ gì khiến Bùi Oanh Oanh càng thêm căng thẳng, đúng lúc này có một bàn tay lạnh như băng chìa tới nắm lấy tay Bùi Oanh Oanh, "Đừng sợ."
Là Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh hít sâu một hơi, rút tay mình ra.
Ma ở đây đều là ma giả, nhưng sau lưng cô lại là một con yêu quái hàng thật giá thật.
Có sợ thì cũng phải sợ anh mới đúng.
Bùi Oanh Oanh vừa rút tay ra liền nghe thấy Quý Đường như cười khẽ một tiếng, nhưng tiếng cười kia quá nhỏ, nhỏ đến mức Bùi Oanh Oanh nghi ngờ mình đã nghe lầm. Cô mất tự nhiên mím môi.
Hướng Vu Đồng đi đằng trước cũng có vẻ khẩn trương, bước chân rất chậm.
Đi được mấy phút, bên cạnh xuất hiện một căn phòng, Hướng Vu Đồng đi vào nhìn thử, không nghĩ tới lại có một nữ quỷ tóc dài lao ra, cậu ta sợ hãi hét lên.
Bùi Oanh Oanh cũng thấy nữ quỷ đó, cô bị doạ sợ bắn cả người, vừa hét vừa trốn ra sau. Ngay lập tức đụng phải một người, cô cứ tưởng là Quý Đường, nhưng bả vai chợt bị vỗ, cô quay đầu nhìn thì thấy một bàn tay sơn móng đỏ rực.
Quý Đường đâu có sơn móng tay.
Bùi Oanh Oanh hoảng sợ mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất.
"Là tôi." Quý Đường thấy Bùi Oanh Oanh sợ liền ném bàn tay giả đi. Anh mới nhặt được bàn tay này, đang định trêu Bùi Oanh Oanh, ai ngờ cô lại sợ đến vậy.
Bùi Oanh Oanh nghe thấy giọng Quý Đường mới hoàn hồn, cô thở phì phì đứng dậy, còn chưa kịp nổi giận với Quý Đường thì đã thấy một cương thi mặc bộ quần áo triều Thanh nhảy từ phía sau tới, như đang ngại bọn cô đi chậm quá.
Bùi Oanh Oanh giật nảy mình, bỏ chạy về phía trước, nửa đường còn va phải nữ quỷ tóc dài.
Suốt chặng đường trong nhà ma, Bùi Oanh Oanh luôn lo lắng đề phòng, động tý là hét chói tai, cuối cùng cô không thể không rúc ra sau lưng Quý Đường, túm chặt lấy áo anh, toàn bộ hành trình đều bám dính lấy đối phương không rời.
Hướng Vu Đồng muốn bảo vệ Quý Đường, nhưng mà lá gan của cậu ta cũng không đủ lớn.
Ra khỏi nhà ma, Bùi Oanh Oanh mới thấy như mình vừa sống lại.
"Kính của cậu đâu?" Bùi Oanh Oanh nghe Quý Đường hỏi Hướng Vu Đồng.
"Chắc đánh rơi trong nhà ma rồi, giờ mà về tìm thì không hay cho lắm." Hướng Vu Đồng ngượng ngùng nói.
Bùi Oanh Oanh quay sang nhìn Hướng Vu Đồng, vừa nhìn liền ngây ngẩn.
Bởi Hướng Vu Đồng bỏ kính ra trông như biến thành một người khác.
Tóc mái Hướng Vu Đồng vốn che mất một nửa mắt, ngày thường đeo cặp kính gọng thô màu đen, thoạt nhìn chỉ thấy mỗi nước da trắng trẻo, còn đâu không thấy chỗ nào xuất sắc nữa. Nhưng bây giờ, vì vừa trải qua cơn kinh sợ nên tóc mái của cậu ta vén hết lên, cộng với việc không đeo kính làm đôi mắt hạnh lộ rõ, đuôi mắt còn có nốt ruồi lệ thật thanh tú.
Hết chương .