Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Phong Bắc đang nói chuyện với thôn trưởng Triệu, vừa ngẩng đầu lên nhác thấy bóng dáng cậu nhóc chạy như bay tới, theo bản năng giang hai tay ra.
Cao Nhiên phanh không kịp, vùi đầu vào ngực người đàn ông.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Phong Bắc đỏ mặt, anh nhấc cậu nhóc lên, “Chạy lung tung gì thế?”
Cao Nhiên khó chịu đứng thẳng người lùi về sau, nắm tai làu bàu, “Em theo quán tính thôi.”
Phong Bắc nghe thấy, khóe miệng giật giật, thằng bé ngốc, em nắm lỗ tai một cái là lộ rồi.
Cao Nhiên ngẩn ra, mặt nóng như lửa, đậu má, hồi nãy chạy cùng tay cùng chân lao đến như thế chắc chắn trông đần hết sức.
Thôn trưởng Triệu kéo cậu nhóc, “Tiểu Nhiên, đây là đội trưởng Phong.”
Cao Nhiên gãi gáy, “Ảnh sống cạnh nhà cháu, bọn cháu là hàng xóm ạ.”
Thôn trưởng Triệu ngạc nhiên a lên một tiếng, ông bật cười, mặt hằn nếp nhăn, “Thế thì là người mình rồi, người mình thì tốt.”
Phong Bắc liếc mắt nhìn Cao Nhiên, Cao Nhiên cũng đang nhìn anh, đôi mắt đong đầy sự tin tưởng.
Anh nhíu mày, thằng bé này tám phần mười là bị dọa rồi.
Đoàn người ghé vào nhà thôn trưởng Triệu, nhóm dân cảnh đến đầu tiên nộp bản ghi chép qua.
Phong Bắc mở ra một trang trong đó, trên đó có lời khai của Cao Nhiên, anh xem xong hết rồi thì bóp trán, dõi mắt đánh giá thôn trưởng Triệu.
Thôn trưởng Triệu đưa một cốc trà qua, “Đội trưởng Phong, ở quê không có lá trà ngon, anh đừng chê.”
Phong Bắc gõ gõ ngón tay trên mặt bàn thô ráp.
Dương Chí lập tức báo cáo tình hình xem xét hiện trường hồi sáng với Phong Bắc.
Người đầu tiên phát hiện thi thể là ông Ba Tề, tuổi, sau khi con cái kết hôn thì sống ở bên ngoài, trong nhà chỉ có ông và người bạn già.
Người trong thôn ngủ sớm, dậy cũng sớm, đặc biệt là vào mùa hè, trời mát.
Trước khi mặt trời mọc thì tranh thủ làm việc nhiều hơn một chút, chờ đến khi mặt trời lên cao thì khó làm, còn mệt nhọc nữa.
Sáng sớm hôm nay chưa đến giờ, ông Ba Tề ra đồng xem nước, ruộng của ông dựa vào đê lớn, lúc đến sẽ để ý lượng nước trong đê một chút.
Hàng năm đến hè, các nhà ở gần hồ nước sẽ kiếm chỗ vung lưới đánh cá, nhà nào có điều kiện còn dùng điện để bắt cá.
Đợi khi nước trong hồ nào cạn, sẽ cầm vũ khí lao xuống bắt cá như ong vỡ tổ, ngay cả người già trẻ em cũng xông lên.
Không ăn hết thì ướp phơi khô, có thể ăn được vào mùa đông.
Mà diện tích bờ đê rất lớn, không phải năm nào cũng làm thế được, thường phải cách mấy năm, trong nước có rất nhiều cá tôm, lần này mọi người bơm nước vào ruộng, mất cả đêm.
Hút nước trong đê xong, mỗi nhà phải được ít nhất một cái sọt.
Ông Ba Tề nhìn từ xa thấy trong bờ đê có người đứng, cứ nghĩ là thằng đểu nào xuống nước bắt cá trước.
Ông bèn cởi giày xuống nước theo.
Nước dâng đến eo, không phải mực nước để bắt cá, phải thấp đến cẳng chân, khom lưng một cái là thấy cái đang bơi trong bùn, nhắm một cái là trúng, đó mới là chuẩn.
Ông Ba Tề không thấy rõ mặt người, bèn hô một tiếng, hỏi ai đấy.
Bốn phía lặng như tờ, không ai trả lời, bóng người đứng yên không nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó không hiểu sao lòng ông Ba Tề lại cứ thon thót, ông tiến về phía trước, ngửi thấy mùi thối, còn thối hơn cả chuột chết, xộc vào trong đầu.
Ông Ba Tề cách bóng người đó ngày càng gần, phát hiện không phải người sống, mà là một thi thể đã trương phình, bị người ta dùng dây thừng trói trên cọc gỗ, nên mới đứng mà không nghiêng ngả.
Ông sợ vãi cả đái, gào rú chạy về thôn báo cho thôn trưởng Triệu.
Việc này cũng làm kinh động những người trong thôn.
Họ đánh bạo lên bờ đê xem, căn cứ vào bộ quần áo kia mà nhận ra con trai của Lưu Văn Anh.
Thôn trưởng Triệu tìm mấy người gan lớn xuống nước mang thi thể lên.
Dương Chí nói xong, Phong Bắc vẫn im lặng.
Lời khai của ông Ba Tề vẫn chưa xác định được thật giả.
Cao Nhiên đứng im trong góc nhỏ, dựa lưng vào vách tường, có mùi thuốc lá thoang thoảng, cậu nhìn về phía người đàn ông, cảm thấy giữa chân mày người ấy có vẻ mệt mỏi, rất mệt.
Phong Bắc mệt thật, án băm thây ở khu Lão Thành đang trong tay Tào Thế Nguyên, cục trưởng Trịnh lại bắt anh nhận.
Lý do là anh có thể phá được một án treo, thì sẽ có thể phá được cái nữa.
Vớ vẩn!
Phong Bắc xem hồ sơ cả tối qua, vụ án mười mấy năm trước, đã cảnh còn người mất từ lâu rồi, chẳng biết điều tra từ đâu nữa.
Sáng nay anh ghé thăm nhà nạn nhân, chưa uống ngụm nước nào đã đến đây rồi.
Thằng ranh Tào Thế Nguyên kia không nhận vụ này, đang trông chừng vụ án lớn dính dáng đến tập đoàn buôn ma túy, làm một tổ chuyên án, cứ luôn bận rộn thế đấy.
“Cảnh sát Dương nói khi phát hiện thi thể thì không được động vào, sẽ phá hỏng hiện trường, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Thôn trưởng Triệu phi phi hai lần, lúng túng nói, “Trong thôn vẫn luôn yên bình, chưa từng có ai mang tội giết người, lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, tri thức dự trữ không đủ, xử lý không ổn thỏa, xin bỏ quá cho.”
Ông nghiêm mặt nói, “Đội trưởng Phong yên tâm, toàn thôn chúng tôi từ trên xuống dưới nhất định sẽ tích cực phối hợp công tác điều tra, tranh thủ sớm bắt được hung thủ.”
Phong Bắc vẫn chưa lên tiếng, không biết đang nghĩ cái gì.
Thôn trưởng Triệu nhìn Dương Chí và các cảnh sát hình sự khác, rồi lại nhìn hai dân cảnh kia, trên gương mặt già nua phủ đầy sương mờ.
Phong Bắc nhả ra một vòng khói, “Xem xét hiện trường chưa?”
Dương Chí gật đầu, “Trên thi thể nạn nhân có dấu vết bị trói, lúc còn sống từng chống trả kịch liệt trong thời gian ngắn, sau gáy có vết thương do vật cứng để lại, không phải vết thương chí mạng, hẳn chỉ hôn mê thôi, bước đầu giám định thời gian tử vong là khoảng từ giờ đến giờ tối ngày , nguyên nhân cái chết là chết đuối, báo cáo thăm dò và nghiệm thi sẽ xong sớm nhất vào chiều nay, muộn nhất cũng không quá đêm nay.”
Cao Nhiên sửng sốt.
Ngày ? Đó không phải là một ngày trước khi cậu đến sao?
Bác cả nói anh họ đi làm, không về, vậy tức là lúc anh ấy về, nửa đường gặp hung thủ, bị sát hại.
Tiếng của thôn trưởng Triệu phá tan bầu không khí yên tĩnh, “Vậy chắc cũng phải , ngày rồi, nếu mà phát hiện sớm hơn một chút, thì đã chết có thể diện hơn rồi.”
“…” Người cũng đã chết rồi, có với chả không có thể diện thì khác gì nhau?
Phong Bắc gẩy tàn thuốc, “Ra hiện trường xem nào.”
Anh đứng dậy đi tới cửa, lại lùi về, đá đá cậu nhóc đang đứng ngẩn người bên tường, “Đi.”
Một chai nước bị ném vào ngực Cao Nhiên, cậu bắt lấy.
Thôn trưởng Triệu nhỏ giọng ho khan, “Cảnh sát Dương, đội trưởng Phong của các anh có quan hệ tốt với Tiểu Nhiên quá nhỉ.”
Dương Chí đáp, “Hàng xóm mà.”
Bạn nhỏ Cao Nhiên đáng yêu như thế, lúc cười rộ lên khỏi nói rạng rỡ thế nào, giống như một mặt trời nhỏ vậy, ai mà chẳng thích.
Trên bờ đê hơi ẩm ướt, lúc sáng sớm phát hiện thi thể trong đê, mọi người vội vội vàng vàng chạy tới, luống cuống thu lại ống nước của mình, khiến cho nước lênh láng, đất biến thành bùn nhão hết cả, giờ vẫn chưa khô.
Cao Nhiên nghĩ đến cái ngày xuống nước ấy, anh họ đang đứng ngay dưới nước, làm cậu sởn hết cả tóc gáy.
Giờ ngẫm lại câu nói của Lý Điên kia, thấy quỷ quái vô cùng, lúc đó ổng đứng đâu mà nhìn thấy? Ngay đối diện, hay là ở dưới nước?
Trong thôn có nhiều người bơi giỏi lắm, có thể nhịn thở dưới nước một lúc lâu.
Cao Nhiên rùng mình dưới ánh mặt trời, sáng sớm nay cậu đã đi tìm Lý Điên rồi, hỏi thế nào cũng chẳng được gì, nếu không phải hỏi một đằng trả lời một nẻo, thì là dứt khoát không thèm phản ứng luôn.
Phong Bắc thấp giọng, “Sợ hả?”
Cao Nhiên run, “Dạ.”
Vốn đã ngủ không ngon, giờ thì tốt rồi, không cần ngủ luôn.
Phong Bắc xoa đầu cậu nhóc, mừng rỡ thở phào, “Có can đảm thừa nhận bản thân, tư tưởng giác ngộ cao quá cơ.”
“Đương nhiên rồi.”
Cao Nhiên hất tay của người đàn ông ra, hậm hực bĩu môi, dùng âm lượng chỉ mình anh nghe được nói, “Đừng có xoa đầu em nữa, không cao lên được đâu, nếu em bị lùn, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.”
Phong Bắc chậc một tiếng, “Ồ, bắt đền anh à.”
Cao Nhiên trợn trắng mắt.
Thôn trưởng Triệu chỉ tay vào giữa bờ đê, “Đội trưởng Phong, cọc gỗ ở ngay kia kìa.”
Phong Bắc nhìn lại, “Cọc gỗ vốn có ở đấy à?”
Thôn trưởng Triệu nói, “Tôi đây đã lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm, không nhớ vốn có cái cọc gỗ kia không, hỏi mọi người mới biết là trước đó không có.”
Phong Bắc rít một hơi thuốc lá, “Chỗ đó là cái hố à?”
Thôn trưởng Triệu đáp, “Đúng vậy, trong đê có mấy cái hố sâu, người trong thôn đều biết, lúc xuống nước sẽ không tiến vào đó.”
Phong Bắc quét mắt nhìn bốn phía, chung quanh toàn là những thửa ruộng không đồng đều, bên kia đê thì có một hàng cây, sau đó chắc vẫn là ruộng, phóng tầm mắt ra, tầm nhìn cũng coi như trống trải.
Ai đứng trong ruộng mình, hoặc là trên bờ ruộng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn được rất xa.
Chỗ này không phải là hiện trường đầu tiên.
Phong Bắc nhìn sang bên trái, ở đó có một cánh rừng, cách bờ đê không xa, qua mấy thửa ruộng là tới, anh híp mắt, ấn dẹp đầu thuốc nói, “Gọi ông Ba Tề qua đây.”
Không lâu sau, ông Ba Tề bị dân cảnh dẫn tới, trên cơ bản lời khai của ông giống với đã nói cho Dương Chí.
“Biết thế tôi đã chả ra sớm vậy, thối khủng khiếp, dã man thật, làm tôi trưa nay chẳng nuốt nổi cơm.”
Cao Nhiên nghiêng đầu nhìn sang.
Ông Bà Tề cười giả lả, “Tiểu Nhiên à, tim bác Tề không được tốt, bị thi thể của anh họ cháu dọa, thật đấy, hai chân giờ còn run như cầy sấy đây này.”
Cao Nhiên dời tầm mắt, thầm nghĩ, không nhận ra đấy.
Phong Bắc thấy ông Ba Tề còn muốn nói gì đó, anh hếch cằm, coi như là ngầm đồng ý.
“Ờ thì, đội trưởng Phong này, Lý Điên có thể là biết được cái gì đấy.”
Ông Ba Tề hừ lạnh, “Gã nói có người đứng dưới nước, thì thi thể cũng đứng dưới nước, khéo gớm nhỉ? Khéo đến khó tin, tôi trái lại cảm thấy trên đời không có chuyện trùng hợp đến vậy đâu.”
Thôn trưởng Triệu nhìn ông Ba Tề, ông Ba Tề không phản ứng, thái độ của ông ta khác hẳn ban sáng, gấp gáp đẩy Lý Điên ra.
Như là để chứng minh mình là người thành thật, không giấu diếm bất cứ cái gì vậy.
Phong Bắc hỏi, “Nói hôm nào?”
Ông Ba Tề đáp, “Hồi tối ngày ấy, gã cứ gào ầm lên, cả thôn đều nghe rõ mồn một, không tin anh hỏi thôn trưởng đi.”
Thôn trưởng Triệu thừa nhận dưới ánh mắt săm soi của những người khác, “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng Lý Điên cũng điên bao nhiêu năm nay rồi, không coi là sự thật được.”
Phong Bắc không nói gì.
Cao Nhiên kéo áo người đàn ông, quay người rời đi.
Phong Bắc ra hiệu cho những người khác ở tại chỗ đợi lệnh, anh tự mình đi theo.
Thôn trưởng Triệu thấy lạ mà chỉ vào hai người đi sang bờ ruộng khác, “Cảnh sát Dương, thế này là…”
Dương Chí cười, “Nói khẽ thôi.”
Ở bên kia, Cao Nhiên không lên tiếng, tay cứ cào cào nắp bình nước to.
Mặt Phong Bắc giật giật, “Anh khó khăn lắm mới mua được cái chai không rỉ nước dung tích lớn, em đừng có cào hỏng nó đấy.”
Cao Nhiên không cào nữa, mà đổi thành vuốt ve.
Phong Bắc nhéo mặt cậu nhóc, không chỉ gầy đi nhiều, mà mặt còn đi phơi nắng sậm hơn một chút, mấy ngày nay chắc chắn lượn bên ngoài dữ lắm đây.
Cao Nhiên hất tay của người đàn ông ra, nói không mấy vui vẻ, “Động tác này là làm với con gái thôi, anh đừng có áp dụng linh tinh.”
Mắt Phong Bắc đượm ý cười, “Vâng vâng vâng, không dùng linh tinh.”
Anh bật thốt lên, “Về quê sao không báo với anh một tiếng?”
Cao Nhiên nghe không rõ, “Dạ?”
Phong Bắc liếc mắt sang bên cạnh, rồi lại đảo về, nghiêm mặt nghiêm giọng nói, “Dạ cái gì mà dạ, nói chuyện chính đi!”
Cao Nhiên tròn xoe mắt, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc cúi đầu, “Gì?”
Vẻ mặt Cao Nhiên rất chi là kì quái, “Anh đỏ mặt kìa.”
Phong Bắc nói, “Nóng.”