Tôi chuẩn bị đi kiếm việc nên dừng làm thêm cho công ty xuất bản Misaoyama. Nói vậy chứ, tôi vẫn tiếp tục viết phóng sự dưới tư cách là một tác giả độc lập, đồng nghĩa với việc không cần phải tới công ty thường xuyên và làm những công việc lặt vặt.
Ngoài sự thay đổi ấy ra thì mọi thứ vẫn thế, tôi vẫn giữ liên hệ với công ty còn bác tổng biên tập thì bảo tôi muốn quay lại lúc nào cũng được. Khi tôi quay lại thì bác ta sẽ tuyển tôi làm nhân viên chính thức, và có thể nói tôi đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi chứ không phải bỏ việc. Tuy vậy, tôi không có ý định làm việc cho công ty này, không phải là vì công ty không thưởng hay trả tiền làm thêm giờ trong cái thời đại mà môi trường làm việc đang được chú trọng như bây giờ. Chắc thế.
Và hôm nay tôi đến công ty xuất bản Misaoyama là để bàn bạc về cuốn sách đầu tay của tôi. Ngồi tại bàn bốn người ở một góc khu vực làm việc, tôi đang lắng nghe bác tổng biên tập Yatabe giải thích về những gì mình cần làm.
“Đọc kiểm thì để ta làm như hồi mình làm tạp chí, còn lại thì nhóc tự làm hết đi. Ta sẽ bày cách cho.”
“Dạ. Nhưng làm hết… là làm hết?”
“Chứ sao. Tự mình tạo ra từng cuốn một thì sau rồi biên tập sách cũng dễ hơn.”
Sau cái “dễ hơn” ấy thì bác ta muốn tôi làm gì đây, chẳng lẽ là thuê tôi làm biên tập viên luôn à?
Đúng là tôi từ lâu đã muốn thử biên tập sách, nhưng cách bác ta lấy toàn bộ bài phóng sự đăng trên tạp chí mà biến thành một cuốn sách, thậm chí để tôi phụ trách biên tập thì phải nói là quá khác biệt so với cái cách bác ta đối xử với sinh viên làm thêm bình thường rồi đấy…
Bác có làm thế thì con cũng không định vào đây làm đâu.
“Ê, nhóc có đang nghe không đấy?”
“A, dạ con đang nghe.” Tôi không nghe gì cả.
“Bản in sách hơi khác với bản in tạp chí đấy. Cách phiên âm hán tự thì vẫn thế, nhưng sách có trang tiêu đề với mục lục nên nhóc phải chia dòng cho cẩn thận để người đọc còn biết phải tìm văn bản ở đâu. Và đừng quên cái trang thông tin ở cuối sách đấy, nếu không thì không có sách đâu.”
Tôi lắng nghe và ghi chú thông tin liên tục. Sau khi nghe giải thích một lượt, tôi sẽ bắt đầu công việc ở cái bàn dành cho những tác giả thường ra vào công ty hay biên tập viên chuyên nghiệp.
“Nhắc mới nhớ, về cái câu chuyện ma nữ mặc đồ đỏ dành riêng cho cuốn sách này ấy.”
“Vâng.”
“Nhóc làm tốt đấy.”
Nói xong câu đó, bác tổng biên tập bỏ đi đâu mất trong khi tôi còn chưa kịp cảm ơn. Chắc bác ta đi ăn tối sớm rồi đến tối lại đi ăn tiếp, chứ không thì làm sao duy trì thân hình ba chữ số đấy được.
Về cái truyền thống tìm người thế chỗ cho mình nghỉ làm… thì tôi cũng biết đường mà tuân theo.
Ngồi ở bàn làm việc mà tôi từng sử dụng, người mới đang gõ trên chiếc laptop còn thừa với vẻ run rẩy. Cậu ta vừa gõ vừa nhìn bàn phím, lại còn phải kiểm tra song song với văn bản hiển thị trên màn hình khác, bảo sao không tốn thời gian cho được.
“Yamashiro, em không gõ nhanh được sao?”
Tôi bắt chuyện với người mới tóc vàng.
“Biết làm sao cho được, tại em có động vào máy tính mấy đâu.”
“Hả? Thế còn viết báo cáo thì em tính sao?”
Cậu ta đâu phải chỉ đăng ký những lớp không cần phải nộp báo cáo chứ.
“Em dùng điện thoại anh à.”
“Vậy mà cũng viết được báo cáo hả?”
“Thì em viết nháp trên điện thoại, sau đó đến phòng tin học của trường đưa lên máy tính là xong. Lúc nào sửa lỗi thì em mới dùng máy tính, chứ không cần phải đánh máy từ đầu đến cuối như thế này.”
“Ra vậy.”
Coi bộ Yamashiro phải tốn chút thời gian mới có thể làm quen với công việc.
“Đúng là cậu vụng về thật. Chắc còn lâu cậu mới làm được như Yoneda.”
Cô Sugimoto nói rồi nhún vai.
“Con cũng nghĩ như cô đấy.”
“Hai người độc ác quá. Anh biết đấy, từ kỳ nghỉ đông là em ngày nào cũng tới đây ghi nhớ công việc mà! Em sẽ cố gắng khỏa lấp vào vị trí của anh nhanh nhất có thể!”
“Mới hôm qua ai đấy còn bị bác Yatabe mắng đến sắp khóc nhỉ.”
“Cô Sugimoto à, đừng có nói vậy trước mặt anh Yoneda chứ.”
Tôi mất một thời gian dài mới có thể thu hẹp khoảng cách với cô Sugimoto, nhưng nhìn bộ dạng của Yamashiro thì có vẻ hai người đã mau chóng làm thân với nhau.
Yamashiro làm tốt hơn tôi tưởng. Bác Higashi đang đi công tác nhưng khi ở đây thì cũng chiều cậu ta lắm.
Lúc giới thiệu công việc cho Yamashiro, tôi còn tưởng mình đã đẩy hàng tá phiền phức lên đầu cậu ta, nhưng giờ thì tôi cũng bớt thấy tội lỗi phần nào.
Chắc mình cũng phải ở công ty một khoảng thời gian để lo cho cuốn sách, thôi thì cứ nhẹ nhàng đẩy việc cho cậu ta cũng được nhỉ.
Sau khi Yamashiro làm xong công việc của mình, chúng tôi cùng rời khỏi công ty.
Nhiệt độ xuống thấp hẳn, ngoài trời cũng nhanh tối.
Thể trạng yếu ớt khiến tôi phải đeo khăn quàng lên trên chiếc áo khoác chesterfield cồng kềnh, nhưng Yamashiro thì chỉ cần một cái áo gió mỏng.
“Em quen với công việc chưa?”
“Toàn bị la thôi anh à.”
“Thì ban đầu ai chẳng thế. Anh cũng từng bị la miết thôi.”
“Anh Yoneda cũng từng bị la sao?”
“Bị la chứ sao không.”
“Vậy thì em an tâm rồi.”
“Ờm thế thì được.”
Rất xin lỗi cậu ta chứ nhìn cái cách cậu ta làm việc hôm nay thì
tôi nghĩ cậu ta bị la nhiều hơn tôi gấp năm lần cho đến khi tốt nghiệp.
“Cơ mà anh ra mắt sách khi nào?”
“Chắc là tầm tháng ba.”
“Hay mình làm tiệc kỷ niệm đi.”
“Thôi khỏi.”
“Sao khỏi được chứ. Ruka cũng muốn làm tiệc mà.”
“Hai đứa vẫn đang tiến triển sao?”
Tôi biết đấy là điều mình không nên hỏi và nói thật cũng chẳng muốn can thiệp làm gì, nhưng lo thì vẫn lo nên câu hỏi cứ thế buột ra khỏi miệng. Tôi chưa nghe hai đứa nó đã chia tay, nhưng khó mà nghĩ được rằng mối quan hệ giữa cả hai vẫn được duy trì như lúc trước khi đi du lịch.
Tôi vừa bước vừa nhìn thẳng về phía trước, không biết Yamashiro đang làm vẻ mặt như thế nào.
“Nói thật thì không tiến triển cho lắm anh à.”
“Ra thế.”
“Anh biết sao?”
“Linh cảm vậy thôi. Tại gần đây có thấy em nhắc về Kogawa mấy đâu.”
Bản thân tôi cũng không biết mình nói ra câu vừa rồi với một vẻ mặt thế nào. Vô cảm bao nhiêu cũng không che giấu sắc mặt biến dạng đâu.
“Em không biết là từ lúc nào cả hai trở nên xa cách. Em thuộc dạng khờ, chẳng biết đâu mới là nguyên nhân. Em có bảo Ruka chỉ ra cái dở của em để em biết đường mà sửa, nhưng Ruka không chịu nói gì cả.”
“Ra thế.”
Tôi muốn khuyên cậu ta một vài lời, nhưng chẳng có dũng khí để nói ra sự thật hay năng lực để nói ra những lời dối trá đẹp đẽ, tôi chỉ biết ậm ừ cho qua.
“Anh nghĩ sao? Anh có manh mối nào không? Em đã thất bại rồi sao?”
“Nhìn vào mặt khách quan thì anh thấy em đâu có thất bại gì. Đây chẳng phải là vấn đề bên trong nội tâm của Kogawa hay sao? Mình làm sao biết được con gái người ta đang nghĩ cái gì, để rồi đến lúc nhận ra thì đa phần đã quá muộn.”
“Anh nói từ kinh nghiệm sao?”
“Ồ, em bén đấy. Anh cũng từng gặp chuyện như thế rồi. Người yêu của anh suốt ngày nghĩ ngợi chuyện gì đó mà cố gắng truyền tải đến anh, nhưng rốt cuộc là anh không nhận ra và cả hai chia tay.”
“Cứ cái đà này thì em nghĩ mình cũng thành ra như thế thôi.”
“Ờm.”
“Sau khi chia tay thì anh làm gì?”
“Ây da… ờm, anh không muốn nói với một thằng như em…”
“Nào nào nào, anh nói đi chứ.”
“Giờ thì anh mới hiểu lối suy nghĩ của cô ấy, anh với cô ấy không chia tay vì ghét nhau, chính vì anh biết cả hai yêu nhau… nên là anh sẽ đến gặp cô ấy trong tương lai.”
Chúng tôi đi ăn cà ri và ramen rồi giết thời gian chơi xèng như mọi khi, sau đó giải tán ở nhà ga.
*
Noa biến mất nhưng cuộc đời của tôi vẫn không có nhiều biến chuyển.
Chỉ có những ngày tháng thiếu vắng nàng tiếp tục trôi đi.
Tôi mà ở cùng nàng thì có khi cả hai cũng chẳng được hạnh phúc.
Tôi vẫn chưa thể hiểu được cái “mãi mãi” mà Noa nhắc tới, và có hiểu như bây giờ thì cũng chẳng thấy thuyết phục.
Tôi chưa sẵn sàng vứt bỏ thế giới thực để theo đuổi nàng ở bên kia.
Hiện giờ thì thế thôi cũng được.
Một ngày nào đó, tôi sẽ vứt thời gian lẫn cơ thể này để đến bên nàng.
Một ngày nào đó, tôi sẽ đưa nàng về thế giới này để cả hai cùng nhau đón những thời khắc cuối cùng.
Tôi vẫn luôn yêu nàng.
Thế thôi cũng được.
Thế thôi cũng được.
Thế thôi cũng được, nhưng cái buồn thì vẫn không hề vơi đi.
Tuy vậy, có lần tôi chợt nhận ra mình không cảm thấy buồn.
Tôi không còn có thể cùng nàng dạo bước trong đêm, cùng nàng đi vào những tòa nhà mờ ám, những lễ hội ma quái, những địa điểm rùng rợn… nhưng tôi tin chắc nàng vẫn luôn dõi theo tôi ở bất kỳ thời điểm nào.
Hễ nhận ra điều đó, tôi lại mong chờ màn đêm phủ xuống.
Tôi vẫn chưa thể đến bên nàng, nhưng tôi không bỏ cuộc.
Tôi đang thu thập những câu chuyện liên quan đến dị giới hay “sự biến mất bí ẩn”.
Nàng đang đợi tôi.
Chúng tôi không ở cạnh nhau.
Thế nhưng…
Tôi dạo bước trong đêm lại ngỡ có em ở cạnh.