“Chúng ta quay về Tokyo thôi nhỉ?” Yamashiro nói.
“Tokyo đã trở thành nơi ‘quay về’ với Yamashiro rồi sao” Kogawa cười đáp lại.
“Người ta cũng nói là ‘quay về’ quê mà. Ở đâu cũng tồn tại hệ tư tưởng quý tộc mà thôi.”[note58170]
“Anh thì nói thế nào?”
“Chắc là quay về Tokyo ha. Ngay từ đầu anh cũng chẳng thích quê nhà mấy.” Tôi vừa thu xếp hành lý vừa đáp lời.
Cả bọn tự cho rằng Noa tự mình về trước “vì có chuyện gia đình”. Những gì hai đứa này nói thuyết phục hơn nhiều, còn tôi có khi nhìn thấy ảo giác cũng nên. Làm sao có chuyện cả hai đi tới dị giới, nàng quyết định ở lại còn tôi mặt dày đi về một mình, rồi sự tồn tại của nàng trở nên nhạt dần cơ chứ.
Nhưng tôi biết mà.
Tôi về Tokyo cũng không tìm thấy nàng đâu. Ngay từ đầu thì nàng còn chẳng có gia đình.
Lần trải nghiệm dị giới này sặc mùi giả mạo nên tôi không đưa lên phóng sự, chỉ có thể viết bài điều tra lễ hội mà thôi.
“Chắc mình cũng phải ghé nhà bố mẹ anh chứ nhỉ?”
Nói là cùng tỉnh chứ đi tới nhà nhau cứ như chu du từ xó xỉnh này đến xó xỉnh kia vậy.
Tôi từ chối khéo dù biết ơn ý tứ của cậu ta.
“Thật ra anh không có quan hệ tốt với người nhà. Không phải là bất hòa hay gì cả, nhưng trong khi còn chưa biết tương lai của mình thế nào thì anh không muốn giáp mặt với họ.”
“Vậy sao.”
Từ đó trở đi, không ai hỏi về nhà tôi nữa, cả bọn cứ thế quay về Tokyo.
Lúc chia tay, bố mẹ của Yamashiro cứ dặn liên tục lần sau hãy đến chơi. Có vẻ hai người họ khá mến Kogawa.
Trên đường về, tôi lôi chuyện này ra mà buông mấy câu đùa nhẹ nhàng. Yamashiro đỏ mặt thì không nói, nhưng Kogawa lại cau mày hơi khó chịu. May mà Yamashiro không nhận ra làm tôi thở phào nhẹ nhõm, coi bộ không nên đả động chủ đề này thêm lần nào nữa.
Những câu chuyện vặt vãnh khiến khoảng thời gian im lặng tưởng chừng như không tồn tại, nhưng tôi cứ nghĩ mãi Sakura Noa mà chẳng nhớ rõ mình đã nói gì.
Noa… Em nghĩ cái gì thế…
Giờ nhìn lại, bản thân sự tồn tại của nàng như một lời nói dối.
Nhưng tôi biết là mình thật sự đã yêu nàng.
Tôi đã ở “bên kia”... không bị nó thâu tóm nhưng cũng có thể nói là mối liên kết giữa tôi với thế giới đấy đã tồn tại. Liệu đó là lý do khiến tôi không thể quên nàng như cách hai đứa kia làm vậy sao?
Liệu thời gian rồi sẽ xóa nhòa ký ức hay tình cảm sao?
Nghĩ đến đấy, tôi cảm giác mình vừa nhận ra điều bản thân cần làm.
Anh muốn gặp em lần nữa.
*
“Đọc kiểm xong rồi đấy.”
“Cảm ơn bác ạ.”
Tôi nhận tờ bản thảo từ tay bác tổng biên tập Yatabe.
Nói là “đọc kiểm” chứ chữ của bác ta xấu đến nỗi xém chút nữa là tôi không đọc nổi. Lúc trước bác ta từng nói mình làm biên tập ở một nhà xuất bản light novel, nhưng cái nét chữ này mà đi tô đỏ bản thảo của tác giả thì chắc họ khốn đốn lắm cho xem.
“Đúng là cái bài viết này đáng một chuyến đi điều tra đấy.”
“Vô tình thôi bác à. Con ghé nhà đàn em thì gặp chuyện.”
“Không phải chỗ ấy gần nhà nhóc sao? Quanh đó cũng không làm lễ hội à?”
Nhìn mặt bác tổng biên tập là tôi biết bác ta không đùa.
“À không, nhà bố mẹ con giống thành thị hơn là nông thôn, ở đó là khu dân cư mới ấy.”
“Cái nơi chán nhất nhỉ.”
“Dạ.”
Bác nói đúng đấy.
Chỗ nhà tôi chẳng phải một nơi lưu giữ truyền thống xưa, nhưng cũng không sinh ra những câu chuyện ma của thời đại này.
Chẳng có kẻ lập dị nào đi chế tạo những đồ vật hay xây dựng những tòa nhà kỳ quái đâu.
“Cơ mà qua bài viết lần này, ta thấy cái điều tra ở miền quê cũng thú vị ra trò.”
Nói thật thì tôi không muốn thực hiện chuyến đi nào như vậy nữa.
Nhưng năm sau… thì lại là chỗ đó thôi.
“A, đúng rồi.” Bác tổng biên tập nâng giọng như sực nhớ ra điều gì đó.
Tôi cố tình không hỏi lại “có chuyện gì vậy ạ?” mà đảo mắt qua tờ bảo thảo.
“Ê, Yoneda. Ta đang nói cơ mà.”
“...Có chuyện gì vậy ạ?”
“Nếu như nhóc chịu đi xe buýt chạy đêm và ở khách sạn giá rẻ mà không ăn uống thì ta sẽ chu cấp kinh phí.”
Chịu thôi bác à.
“Cảm ơn bác.”
“Trả lời gì mà chẳng có cảm xúc, đúng là nhóc chẳng dễ thương chút nào. Thôi kệ, thấy nơi nào ở miền quê đáng để điều tra thì cứ việc xuất phát.”
“Dạ.”
Tôi tập trung vào màn hình laptop vì tưởng bác ta đã nói xong, nhưng bác ta vẫn nói tiếp như thể đang muốn tám chuyện thêm một lát.
“Còn nữa, ta quyết định sẽ tổng hợp những bài viết của nhóc trên tạp chí để làm thành một cuốn sách.”
“Hở?”
“Cái danh tác giả giúp mình có uy tín hơn, từ giờ đi phỏng vấn cũng dễ dàng hơn. Nghĩ cái bút danh đi.”
“A, vâng… vậy còn nhuận bút―”
“Bản thảo của nhóc là công ty đã mua hết nên không có nhuận bút gì ở đây, nhưng ta sẽ cho nhóc tiền thưởng.”
“...Cảm ơn bác.”
Vẫn còn là sinh viên nên việc trở thành một tác giả làm tôi không khỏi sung sướng, nói thật là nhuận bút thì sao cũng được.
Buồn thay, người tôi mong muốn chia sẻ niềm vui ấy nhất lại không tồn tại trong thế giới này.
Phòng biên tập trở nên mát mẻ và rộng rãi sau khi bác tổng biên tập ra khỏi tòa nhà văn phòng cùng cơ thể khổng lồ của mình để đi phỏng vấn ở văn phòng của Yakuza.
Bác Higashi phụ trách kinh doanh cũng đang đi công tác nên chỉ có tôi với cô kế toán Sugimoto là còn ở trong công ty.
“Tôi chúc mừng cậu được không?”
Cô Sugimoto nói lầm bầm.
Ban đầu tôi còn chẳng nghĩ cô đang bắt chuyện với mình, một khoảng lặng nhỏ cứ thế trôi đi.
“Dạ chắc được.”
“Tiền thưởng thì tôi nghĩ là tầm năm man đấy.”[note58167]
“Con nghĩ chí ít cũng phải được một man.”[note58168]
Chúng tôi cười nhẹ nhàng, bầu không khí trong công ty cũng vì thế mà nơi lỏng phần nào.
“Đây là tác phẩm đầu tay của cậu nên lượng xuất bản là không nhiều, nhưng mục tiêu là để lấy uy tín cho cậu nên tôi nghĩ là tầm bảy, tám ngàn bản, bác ấy thậm chí có thể đầu tư vào quảng cáo cho nó nữa.”
“Con cứ nghĩ là tầm năm ngàn bản thôi.”
“Cậu không hỏi mấy về cuốn sách của mình như lượng xuất bản sao?”
“Tại con tưởng phận làm thêm thì không được hỏi những thứ đấy.”
Thật ra tôi không biết công ty in bao nhiêu tạp chí lẫn bao nhiêu cuốn sách.
“Với sách năm ngàn bản, bán hết là lỗ hoặc chỉ vừa đủ huề vốn, mặc cho mình có dùng giấy rẻ tiền để tiết kiệm tiền in ấn và thiết kế như bây giờ. Nếu tính tiền một cuốn một ngàn yên[note58169] thì là chuyện khác, vì không ai biến truyện ma thành một cuốn sách độc lập cả.”
“Ra là vậy.”
“Thế cho nên, công ty xuất bản nhỏ bé như chúng ta phải tính tới rủi ro hoàn sách và bắt đầu in bảy ngàn bản, rồi từ đó mới tái bản nhiều lần. Không có nhiều công ty xuất bản làm mảng truyện ma và mình cũng có một lượng người đọc nhất định, nên với bảy, tám ngàn bản thì không bán chạy là dẹp thôi.”
“Chà, ra là thế.”
Cô Sugimoto hôm nay nói nhiều hơn mọi khi.
“Bác Yatabe thích cậu lắm đấy. Trước đây, bác ấy chưa từng gom bài viết của những đứa làm thêm mà xuất bản thành sách đâu.” Cô Sugimoto nói.
“Ờm thì, con biết là bác có cảm tình với mình, nhưng mà cứ ớn ớn sao sao ấy cô à.”
“Phải rồi nhỉ. Cả cái ngoại hình cũng thế.”
Lại thêm một khoảng lặng kỳ lạ trôi qua.
Tôi không ghét cô Sugimoto, nhưng hai chúng tôi không ở cùng một tần số. Biểu cảm của cô không đổi khiến tôi không biết cô đang nói thật hay nói đùa, cộng thêm cái im lặng bất chợt cũng khiến tôi không biết cuộc trò chuyện đã chấm dứt hay chưa.
Có khi một phần nguyên do nằm ở tôi cứ cố tình đảo mắt khỏi vết bỏng đau đớn ở phần ngực của cô cũng nên.
“Cậu này, trên thế gian không có cái gì gọi là những điều không được hỏi, những điều không được nói đâu. Hiểu được khoảng cách với đối phương mà không hỏi thì có khi lại làm tổn thương nhau đấy.”
“Ơ?”
Tôi không biết cô Sugimoto đang nói về điều gì với cái biểu cảm trống rỗng trên gương mặt mình, đành đợi những lời tiếp theo.
“Cậu là một thành viên của công ty, hỏi sách được in bao nhiêu bản thì chẳng ai nói ‘cái phận làm thêm mà bày đặt’ đâu.”
“Vâng.”
Chuyện đó thì tôi biết. Nhưng tôi cứ tự nhủ “mình chỉ làm thêm thôi mà” rồi bịt tai với mọi thứ khác.
“Còn… vết bỏng của tôi nữa… cậu tò mò thì cứ hỏi đi. Cậu lỡ nhìn mà cứ lảng ánh mắt với vẻ tội lỗi như thế làm tôi đau lắm.”
“Con xin lỗi…”
Cả căn phòng lại quay trở về với vẻ tĩnh lặng, để rồi tôi nói ra một điều mình không dám nói từ trước đến giờ.
“Cô này… Đúng là con ngại hỏi bâng quơ mấy chuyện như làn da phụ nữ, hễ nhìn trúng vết bỏng của cô là con thấy tội lỗi mà phải lảng ánh mắt… nhưng cô có thể cho con biết tại sao cô bị bỏng được không?”
“Làm tốt lắm.”
Cô Sugimoto cứ như giáo viên của tôi vậy.
Tôi gấp laptop lại, tập trung lắng nghe câu chuyện của cô.