Tôi Đánh Mất Dây Xích Của Nam Chính Yandere

chương 382

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một Alastair không bị tẩy não sẽ vĩ đại đến mức nào cơ chứ. Sẽ chẳng một ai có thể ngăn cản anh.

Nếu Alastair định gϊếŧ tôi, anh ấy có thể kết thúc cuộc đời tôi một cách đau đớn hơn những gì anh ấy đã làm với họ.

"Serina."

Nhỏ giọt. Rơi.

Alastair cau mày khi nhìn thấy cánh tay tôi rỉ máu.

Anh ấy thô bạo nới lỏng chiếc cravat quanh cổ và quấn nó quanh cánh tay tôi như một dải băng.

"Hừ, tôi đã bảo em phải quay trở về bên tôi ngay lập tức."

"........."

"Tại sao em không giữ lời hứa của mình?"

Ánh mắt giận dữ của anh ấy quở trách tôi một cách cay đắng.

Vết thương còn tê dại vì bị dao đâm dường như đã chạm vào ánh mắt của anh.

Không biết phải nói gì, đầu tôi trở nên trống rỗng trong giây lát.

Tôi thường chẳng thể nói nên lời khi nhìn thấy đôi mắt nặng trĩu ấy.

Trong khi đó, binh lính lao vào sảnh tiệc.

Những lính canh đến muộn đã bắt được những Phù thủy hắc ám còn lại.

Họ vô cùng sợ hãi và thậm chí không nghĩ đến việc phản kháng, run rẩy và im lặng như bị bắt.

Có lẽ khi bị thẩm vấn trong nhà lao, danh tính của họ sẽ bị phanh phui.

Phần này đã có trong tiểu thuyết gốc.

"Serina, hãy để tôi chữa trị cho người!"

"Không sao cả."

Trước khi tôi có thể trả lời, Alastair đã cắt lời Juliana.

Juliana bồn chồn với giọng cáu kỉnh của anh ấy.

Tôi cũng hoang mang trước vẻ lạnh lùng sắc bén của anh, nhưng tôi cố giữ suy nghĩ của mình và giải thích cho Juliana.

"Tôi rất biết ơn tấm lòng của cô, nhưng sức mạnh thánh không hoạt động trên dòng máu Melford vốn pha trộn nhiều với các pháp sư."

Sức mạnh thần thánh và ma thuật.

Cả hai có khả năng đối nghịch lại nhau.

Do đó, quyền năng thánh không hẳn sẽ có tác dụng với tất cả mọi người.

Nếu người có khuynh hướng ma thuật mạnh mẽ, sức mạnh thánh sẽ không hoạt động với họ. Chính xác thì đó là trường hợp của tôi.

Gia tộc Melford đã sản sinh ra rất nhiều thế hệ pháp sư, ít nhất là một trong số họ cũng phải có người mang sức mạnh ma thuật mạnh mẽ.

Mặt khác, Alastair khác với tôi bởi vì anh ấy là trường hợp hiếm hoi có ma lực đáng kinh ngạc từ một gia đình không có thiên hướng ma thuật và không có máu của phù thủy, vì vậy sức mạnh thần thánh phát huy tác dụng với anh ấy một cách dễ dàng.

"Aaah!"

Chiếc cà vạt siết chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi nhăn mặt vì cảm giác vết thương của mình như bị kim châm.

Còn lâu mới có thể cầm máu được, vết thương có vẻ đau hơn.

"Đau quá, Alastair. Anh cố ý à? "

Tôi quay đầu về phía Alastair đang tập trung băng lấy cánh tay tôi.

Với tính cách tỉ mỉ và cẩn trọng như vậy, chẳng việc gì anh ấy lại mắc sai lầm trong việc kiểm soát sức mạnh khi thắt một chiếc cà vạt.

Một trong những điều cơ bản quan trọng nhất trong đấu kiếm là kiểm soát được sức mạnh của mình.

"Hãy nghỉ ngơi đi. Đừng nói gì nữa, tôi rất lo lắng cho em đấy. Và nếu có gì sai, thì nó cũng chẳng phải lỗi của em? " (G/n: Anh tôi đang khịa bà Juliana đấy cả nhà)

Hôm nay anh ấy tỏ ra đặc biệt lạnh lùng.

Tôi muốn nói ra những lời cay nghiệt với anh ấy và nói cho anh những gì tôi đang nghĩ nhưng tôi chẳng thể mở miệng được, vì nhận thức được Juliana bên cạnh mình.

"Tôi, tôi xin lỗi vì đã khiến ngài ấy bị tổn thương vì mình."

Cô ấy nhìn tôi rơm rớm nước mắt.

Khuôn mặt đờ đẫn của cô ấy dần trở nên sáng bóng vì những giọt nước mắt của cô.

"Ta không biết tại sao Thánh nữ lại khóc khi Serina mới là người bị đâm."

Ngạc nhiên trước lời nói thẳng thừng của Alastair, tôi dậm chân anh ấy để bảo anh dừng lại.

Gót của tôi cao và nhọn nên sẽ khá đau.

'Có chuyện gì với anh vậy?'

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy và mỉm cười ngượng nghịu với Juliana.

Anh ấy không nhất thiết phải thân thiện với Juliana, nhưng mối quan hệ của tôi và cô ấy ngày càng trở nên khó xử vì Alastair.

"Tôi xin lỗi. Tôi không nên khóc ....... "

"Không. Người ta sao có thể làm gì được trước một hiện tượng sinh lý đây? Alastair thường không như thế này đâu... nhưng tôi đoán anh ấy hành động hơi nhạy cảm vì lo lắng cho tôi ".

Tại sao tôi phải giải thích điều này? Tôi thường là một người trơ trẽn, không phải lúc nào cũng có thể không biết xấu hổ.

"Ừm, Thánh nữ à, tôi xin lỗi trong trường hợp này."

"Và Thánh nữ, trong trường hợp này, cô không cần phải nói xin lỗi, nói cảm ơn là được rồi."

"T-Tôi xin lỗi. Và cảm ơn người rất nhiều. Nếu không có người, tôi sẽ ...... .. Tôi chắc chắn rằng sẽ trả ơn người. "

"Được thôi. Hãy làm như vậy nhé, có lẽ vào một ngày nào đó khi cần sự giúp đỡ của cô. Cô sẽ chạy đến ngay bên tôi khi tôi nói rằng tôi cần cô giúp đỡ chứ? "

"Tất nhiên tôi sẽ! Hãy nói với tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ luôn nhớ ơn vì lòng tốt của người, "

Juliana thề với vẻ quyết tâm.

Nếu đến một ngày cô cần phải trả ơn, thì có lẽ đó sẽ là xóa sạch sự tẩy não của anh ấy.

Tôi lơ đãng nghĩ.

Một trong những người hầu chạy vội vã từ xa.

"Tiểu thư Melford, bệ hạ muốn người đi điều trị."

Thật là một biến cố.

Quốc vương cùng thị vệ đi ra ngoài, nói rằng sẽ trực tiếp trừng trị kẻ nào dám phá hỏng yến tiệc đang diễn ra.

Khi còn trẻ, ông ta đã lãnh đạo quân đội và bây giờ khi đã già yếu, ông ta trở nên ngoan ngoãn hơn.

Nhưng thật buồn cười là họ nhớ tới việc chăm sóc tôi muộn màng.

"Nào, Serina."

Anh ấy cởϊ áσ khoác, trùm lên người tôi và tiến lên bỏ tôi sau lưng.

Người hầu dẫn đầu và tôi đi theo anh ấy.

"Tôi nữa... Tôi có thể đi cùng không?"

Juliana vội vàng hét lên từ phía sau.

Khi sức mạnh của cô ấy không hiệu nghiệm, cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy tôi khỏe hơn

"Không. Đừng đến, Thánh nữ cao quý. Đối với Serina, sự ổn định đặt lên hàng đầu ".

Tôi khoẻ mà. Tôi đâu phải là bệnh nhân cấp cứu.

"Ta mong được gặp lại người sau, Thánh nữ."

Tôi bỏ cô ấy lại và đi theo người hầu.

"Nó sẽ thực sự nguy hiểm nếu không có sự trợ giúp của Tiểu thư Melford và Công tước Agernia."

"Tôi nghĩ Hoàng thượng nên ban thưởng cho họ."

"Tôi biết. Nhờ họ, chúng ta đã an toàn trong một ngày đặc biệt như vậy ".

Tôi cười trong lòng với những âm thanh đằng sau mình.

Liệu họ có muốn tôi cảm thấy vẻ vang sau khi nhìn thấy vẻ ngoài ích kỷ tàn nhẫn đó không?

Trong tình huống đó, tất cả bọn họ đều lo lắng cho sự an toàn của chính mình, không bước tới và chỉ run rẩy - thật nực cười làm sao.

Còn tiếp...

Truyện Chữ Hay