Góc nhìn của Kanzaki Nanase
Tôi... không có giống một kẻ khả nghi không nhỉ?
Tôi thành một nhân vật nguy hiểm đứng trước lớp người ta mà liếc trộm bên trong mất rồi.
Sau khi Hashida-kun về nhà, tôi hiện đang theo dõi Hanasaki-san và Taka-gì-đó-kun để có được bằng chứng... Dĩ nhiên là tôi giả vờ là mình đang giúp đỡ ai đó để không bị khả nghi.
Cơ mà... hai người đó đến cả nói chuyện cũng chả buồn... Quả nhiên nắm được chứng cứ trong trường thì khó thật nhỉ?
Mà không... không được nản chí. Kiên trì lên tôi ơi, giờ không phải lúc để bỏ cuộc!
Tôi tự nhủ với bản thân như thế...
.... Ô? Takatsuki-kun đang đi đến Hanasaki-san kìa.
Có kịch gì hay không đây...! Phải có chứ.
Tôi căng mắt ra nhìn cho kĩ hai người họ đang làm cái gì. Dĩ nhiên là không đến mức bị nghi ngờ...
…
……
………?
Thế nhưng....
Hả, xong rồi?
Tôi cứ mong là hai người họ sẽ nói dai dẳng hơn nữa cơ, nhưng chỉ tầm chốc lát là đã xong cả ráo.
Thế nhưng, trọng tâm cuộc hội thoại đó thì tôi không nghe được một chữ nào...
Lẽ nào chỉ là tám nhảm?
Không... Có tám nhảm thì quá sớm luôn ấy. Hay là đang nói về Hashida-kun....? Không phải là không có khả năng đó...
Nhưng mà... lúc đó... lúc hay người họ nói chuyện... tôi có một dự cảm chẳng lành.
Cái dự cảm chẳng lành đó là Hanasaki-san. Biểu cảm của cô ta... phải nói thế nào nhỉ... nên gọi là rất đen tối nhỉ? Như là cô ta đang lo gì đó, hay là đang chán nản gì đó ấy.
Chắc là tôi tưởng tượng mà thôi.
Tóm lại nhiêu đây vẫn chưa đủ thuyết phục...
-----------------------------
Đã tới giờ tan trường rồi.
Kết cuộc... tôi không thể có được trong tay bằng chứng thép.
Quả nhiên bám theo bọn họ cả sau giờ học thì có hơi quá thì phải? Khéo bị phát hiện ra là một kẻ bám đuôi nữa.
Nhưng mà... hôm nay Hashida-kun đã về nhà từ trước rồi, nên chắc hai người họ cũng không làm gì đâu nhỉ?
Tôi nên về luôn ha...
Mà không... không được.
Tôi biết thời gian đã không còn nhiều, thế mà cứ nghĩ tới mấy cái ảo tưởng viễn vông đâu không.
Có bị phát hiện hay không là tuỳ thuộc vào tôi thôi, khả năng có được bằng chứng thép gì đó không phải là hoàn toàn không.
Bên lớp tôi kết thúc giờ chủ nhiệm sớm hơn bên Hanasaki-san, nên tôi quyết định đứng chờ trước lớp ả ta.
Taka-gì-đó-kun ra khỏi lớp trước, nhưng không có Hanasaki-san đi theo.
Hắn ta thanh thản ra về như thường.
Sau đó tầm phút sau Hanasaki-san cũng rời khỏi lớp để về.
Tôi bám theo cô ta mà tránh bị phát hiện.
Vậy là hôm nay không có được kết quả gì hay à... Mà trước mắt cứ bám theo đã, hi vọng sẽ càng mỏng manh khi hai người họ không đi cùng nhau.
Hà...
Tôi không còn thời gian nữa rồi mà...
-------------------------
Cô ta đến trường bằng tàu điện hay sao mà vào ga vậy?
Tuy không biết cụ thể ra sao... nhưng tôi cảm giác rằng Hashida-kun không có đến trường bằng tàu điện.
Vừa nắm trong lòng nỗi nghi vấn, tôi lên chung chuyến tàu với Hanasaki-san.
Tàu điện rung lắc tầm chục phút, và Hanasaki-san xuống tàu.
Ở đây sẽ có chuyện gì đây? Cô ta sẽ làm gì ở đây vậy nhỉ? Tôi hoàn toàn chả biết được gì.
Thế nhưng, khi đến cổng soát vé thì mối nghi hoặc của tôi đã được giải đáp.
Ở cổng soát vé là hắn ta. Taka-gì-đó-kun, là bạn thân của Hashida-kun, cũng là đối tượng ngoại tình của ả ta.
Tôi cố gắng kiểm soát trái tim đang đập thình thịch của mình.
Tôi hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh lại nào tôi ơi. Vẫn chưa có gì cả, đây còn chả phải là chứng cứ nữa.
Tôi bám theo hai người họ ra khỏi ga. Dĩ nhiên là... tôi đang cố để không bị phát giác đó nhỉ?
--------------------------
Trước đèn giao thông, tôi đang trốn ở một nơi hơi xa với hai người họ.
Cuối cùng... cuối cùng tôi có thể nắm được bằng chứng thép mà tôi hằng ao ước đây rồi.
Đi qua đèn giao thông... phía trước là khách sạn tình yêu rồi.
Nam nữ mà đi qua đèn giao thông này thì chả còn nơi nào khác ngoài chỗ đó.
Chụp ảnh không? Không biết tôi có bị lộ bởi tiếng của điện thoại khi chụp không nhỉ?
Tôi lấy cái điện thoại trong cặp ra, giơ lên quay cảnh hai người họ.
Dĩ nhiên là tôi không có bỏ đi sau khi quay được chút, mà tiếp tục cho đến khi họ bước vào trong luôn.
Sau khi xác nhận hai người họ đã đi vào trong, tôi ngồi xuống băng ghế đó.
Bên ngoài nhìn vào thì ai cũng thấy tôi là một đứa con gái dị hợm ngồi trước khách sạn tình yêu, nhưng giờ tôi cũng kệ.
"Hà... Hà... Mình lo quá đi mất..."
Tôi đã nói như vậy.
Tôi cứ lo là bị phát giác, và niềm vui khi nắm được bằng chứng thép trong tay.
Giờ thì tạm thời... tôi xử lí bằng chứng này như nào đây... Không tính kế thì không xong được, cho đến mai sẽ là ngày quyết định tất cả.