Tôi quay về nhà cùng bác sĩ.
Ông ấy bảo mang theo đồ ăn nên tôi mong đợi đó là một bữa ăn ngon.
Nhưng bác sĩ đã trộn thuốc trong đó.
Tôi nhận thấy điều đó trong khi ăn, nhưng không thể làm gì được.
Tôi đói lắm.
“4 ngày nữa, lễ tốt nghiệp của học viện sẽ diễn ra. Với Han Si-Hoo có lẽ là dịp để quảng bá tên tuổi. Đây là thời điểm hoàn hảo để lẻn vào trong.”
Sau bữa ăn, bác sĩ lên tiếng.
“Thật vậy sao?”
“Bây giờ em có cảm thấy được tiếp thêm động lực không?”
“Có. Nhưng đây là loại thuốc gì vậy, tôi cảm thấy hơi lạ.”
Trên thịt được tưới nước sốt, có vẻ như thuốc ở trong loại sốt đó.
Hương vị thật kỳ lạ.
“Đây là thuốc khuếch đại cảm xúc. Tôi quen một Người Thức Tỉnh giỏi về việc này nên đã yêu cầu họ làm nó.”
Khuếch đại cảm xúc.
Có vẻ đúng là vậy.
Những cảm xúc được giấu kín bên trong cơ thể này như được bùng phát.
Tự ti, sợ hãi, mong muốn trả thù, đau đớn, trống rỗng và nhiều hơn thế nữa.
Kỳ lạ thay, không có sự thôi thúc tìm đến cái chết.
Thật thú vị khi được trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau trong khi cơn phê vẫn còn.
“Tại sao ông lại cho tôi thứ này.”
“Loại thuốc mà quý cô Seo-Ah thường sử dụng khiến cảm xúc bị tê liệt.”
“Vậy tại sao lại là lúc này?”
“Tôi nghĩ nếu em có thể cảm nhận được rõ cảm xúc của bản thân thì sẽ được tiếp thêm động lực.”
Động lực?
Tôi có thể cảm thấy điều đó.
Cảm giác khác hẳn với lúc dứt khỏi cơn phê.
Không phải mong muốn tự sát.
Thay vì làm điều đó, giết kẻ khác sẽ tốt hơn.
“Tôi bắt đầu muốn giết người rồi.”
“Hiển nhiên là vậy. Dù sao cũng là hàng quân sự bất hợp pháp.”
“Ah…thật à?”
Ông
ta đã cho tôi ăn thứ như vậy sao?
Chỉ để tạo động lực?
Tôi không biết ông ta đang nói đến loại động lực nào nhưng đã lâu rồi tôi mới có thể suy ngẫm về cảm xúc của bản thân.
“Vậy, em nghĩ sao về thằng nhóc học viên vừa nãy? Em cảm thấy gì? Em có muốn trả thù không?”
“Hmmm, tôi muốn.”
“Hiểu rồi. Hãy thử kiểm tra lại bụng em xem có vết bầm tím nào không?”
Ah, chỗ tôi mới bị đấm.
Tôi vén áo lên xem thử.
“Oh, có một vết bầm….”
Một màu xanh đậm hằn trên bụng tôi.
May mắn là không bị gãy xương.
Với vết thương này chỉ cần cử động thôi cũng đau khủng khiếp nhưng nhờ có thuốc mà tôi chẳng cảm thấy gì cả.
“Vết thương tệ hơn tôi nghĩ. Lần này em nghĩ thế nào về thằng nhóc đó?”
“Tôi muốn giết hắn.”
“Chính xác.”
Tôi rất muốn giết hắn ta.
Nhưng dù bị đấm đến bầm tím thì vẫn là quá đáng nếu giết ai đó.
Tôi sẽ không tức giận về một việc nhỏ nhặt như vậy.
Thứ gì đó đang kích thích não tôi.
“Ah….”
Tôi vừa cảm thấy tốt cũng như tồi tệ.
Cảm thấy dễ chịu nhưng vô cùng khó chịu.
Đầu tôi tưởng chừng bốc cháy vì sự mâu thuẫn này.
“Vậy bây giờ, em nghĩ sao về việc giết Han Si-Hoo.”
“…..Si-Hoo.”
Lại câu hỏi đó nữa à?
Đó không còn là một câu hỏi bình thường.
Lần này không giống lúc nghe vào nửa đêm.
Đầu óc tôi hơi kỳ lạ do loại thuốc này….
“Tôi đã từng hỏi em điều này, nhưng đề nghị lần này sẽ tốt hơn.”
“Tốt hơn?”
“Em sẽ có thuốc bất kỳ lúc nào. Tôi cũng cung cấp thức ăn, nơi ở, quần áo. Nhưng phải giết được Han Si-Hoo.”
Thức ăn, nơi ở và quần áo cùng thuốc.
Một đề xuất tốt hơn nhiều so với chỉ có thuốc.
“ Vậy thì…..”
Ông ấy nói rằng tôi sẽ nhận được phần thưởng sau khi giết Han Si-Hoo hay trong lúc tìm cách giết Han Si-Hoo? Tôi không rõ nữa.
“Có vẻ em đang do dự, hãy để tôi giúp một chút nhé.”
“Không phải…..”
“Em không nhớ lần trước đã nói gì với Han Si-Hoo sao? Lại còn đối xử với cậu ta một cách thô bạo?”
“……”
Tôi định hỏi thêm về điều kiện nhưng ông ta còn không cho tôi cơ hội làm điều đó.
Dù sao ông ta hỏi tôi có nhớ đã nói gì vào lần trước không, để tôi nhớ lại nào.
“Cậu có hạnh phúc khi thoát khỏi đây và đến học viện không? Tận hưởng một mình?”
“Tại sao cậu cứ quay trở lại và giễu cợt tớ thế?”
“Tớ sẽ sống tốt hơn nếu cậu biến mất.”
“Cậu hẳn cảm thấy vui lắm khi trở thành Người Thức Tỉnh và kiếm thêm nhiều thành tựu.”
“Tớ không cần sự thương hại của cậu.”
“Cút đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa.”
……
Thật là quá đáng.
Nhìn vào cách tôi đã đối xử với Han Si-Hoo.
Tại sao tôi lại làm vậy?
“Mình muốn khóc quá.”
Cảm xúc của Yoo Seo-Ah trỗi dậy.
Nước mắt chực chờ để tuôn rơi.
Sự hối tiếc và đau buồn đan xen vào nhau.
Và một chút tự ti, tức giận.
Sau khi nói ra tất cả những điều đó, mặt tôi hẳn phải dày lắm khi vẫn đến vay tiền cậu ấy.
Cuối cùng tôi đã hiểu ma tuý khiến cảm xúc của tôi bị tê liệt đến nhường nào.
“Vậy giờ, hãy nghĩ về việc cậu Han Si-Hoo đối xử với cô Seo-Ah.”
Nhân vật chính đối xử với tôi ư?
Cậu ấy đã hành xử với tôi như thế nào?
Tôi hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với cậu ấy lần trước.
“Tớ không hiểu. Trước giờ cậu đâu có gặp vấn đề về tiền thuốc.”
“Cậu thực sự hết cứu rồi, huh?”
“Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.”
Đó là những gì tôi nghe trong khi đi bộ trở về từ học viện.
Tôi đã phải vật lộn trong 3 giờ đi bộ….
Nghĩ về điều đó khiến tôi tức giận.
Tại sao nhân vật chính luôn được vui vẻ?
Tại sao tôi lại phải trở thành kẻ như Yoo Seo-Ah và chịu đau khổ?
Một số người phải chật vật trong cuộc sống và chẳng đạt được điều gì trong khi có những kẻ dễ dàng đạt được mọi thứ.
Thế giới luôn bất công như vậy.
Tôi nên hướng sự tức giận này vào nhân vật chính.
Cậu ta chỉ cần ở một chỗ cũng đạt được gì đó.
Han Si-Hoo có thể làm mọi việc vì là nhân vật chính.
Ngay cả trong cuộc đời tôi, nhân vật chính cũng chẳng phải là tôi. Thay vào đó là Han Si-Hoo.
Cho dù không phải là nhân vật chính, ít ra hãy cho tôi một vai trò tử tế chứ.
Tại sao phải là người bạn thuở nhỏ nghiện ma tuý…?
Một kẻ nghiện ma tuý?
KHÔNG, KHÔNG.
Không thể là tôi được, phải chứ?
Tôi chỉ chơi một cách vừa phải.
Hơn nữa đây không phải là ma tuý, chỉ là thuốc bình thường thôi.
Sự tồn tại của nhân vật chính trong thế giới này là một sai lầm.
Chuyện này xảy ra do quá khứ đau thương của nhân vật chính.
Nếu Han Si-Hoo không tồn tại, Yoo Seo-Ah sẽ không phải chịu kết cục như vậy.
Thật sự.
Lý do Yoo Seo-Ah phải dùng những loại thuốc kinh tởm này đều vì nhân vật chính.
Han Si-Hoo còn chẳng nhận ra điều đó.
“Nghĩ kỹ lại, tất cả đều là lỗi của Han Si-Hoo.”
Phải, tất cả là do cậu ta.
Tại sao ư?
Tại vì….đó là lỗi của cậu ta.
“Em không muốn giết cậu ta sao?”
“Có.”
“Tốt. Thật vui vì em có thêm động lực. Tôi cũng không muốn ai đó phải chiến đấu với mục đích mơ hồ.”
“Chiến đấu?”
“Tôi đã từng nói rồi, kẻ vô năng cũng có thể thành Người Thức Tỉnh. Chỉ cần một chút thuốc là đủ.”
“Vậy tôi sẽ dùng thuốc và chiến đấu với Han Si-Hoo?”
“Không đến mức vậy đâu. Em chỉ cần gặp cậu ta và nói chuyện thôi. Hãy coi nó là một cuộc trò chuyện thay vì là một trận chiến.”
Một cuộc trò chuyện?
Chẳng phải ông ấy vừa bảo tôi giết cậu ta sao?
Cảnh Yoo Seo-Ah và Han Si-Hoo gặp nhau trong tiểu thuyết hiện lên trong tâm trí tôi.
Yoo Seo-Ah cố gắng tấn công Han Si-Hoo bằng cơ thể yếu ớt của mình.
Trông nó không giống một cuộc chiến vì một bên đang kiềm chế.
Giờ không còn giống với tiểu thuyết nữa.
Tôi khoẻ mạnh hơn Yoo Seo-Ah.
Tôi chưa từng lạm dụng thuốc.
Cơ thể cũng đang trong tình trạng tốt.
Nghĩ đến việc không còn cảm nhận được cơn đau chắn chắn là lợi thế.
Tình huống hiện tại cũng tốt hơn Yoo Seo-Ah trong tiểu thuyết.
Dù có tức giận đến đâu, tôi cũng sẽ không liều lĩnh tấn công Han Si-Hoo.
Chẳng có vấn đề gì cả.
“Như tôi đã nói, lễ tốt nghiệp sẽ diễn ra sau 4 ngày nữa….Tôi sẽ cho em loại thuốc giúp em trở thành Người Thức Tỉnh. Hiện tại em không cần dùng thêm thuốc nữa, đã có rất nhiều trong bữa ăn rồi.”
“Được thôi.”
Thành thật mà nói, tôi muốn lao đến Han Si-Hoo ngày lập tức.
Tôi muốn trút bỏ sự khó chịu trong lòng.
Ông ấy không nói đùa về sự khuếch đại cảm xúc.
“À đây nữa. Có vẻ em sắp hết thuốc nên tôi đã đem thêm.”
Bác sĩ lấy từ trong túi ra một lọ thuốc chứa đầy chất lỏng màu xanh.
“Đây là một loại thuốc mới.”
Tôi liếc nhìn khoảng thời gian còn lại.
Đã đến lúc chích thêm một liều nữa.
“…..Một loại thuốc mới?”
“Nó có thể chữa lành mọi tổn thương bên trong từ cú đấm em phải nhận. Đồng thời giúp đẩy nhanh quá trình hồi phục. Ngoài ra còn tăng cường tổng thể trong một thời gian dài. Rất hữu ích với em trong tương lai.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Nó gây nghiện hơn loại cũ một chút, dù sao cũng không phải là vấn đề. Tôi tin rằng em sẽ sử dụng hợp lý. Liều lượng không thay đổi.”
“Vậy thứ này giá bao nhiêu…”
“Em không cần phải thanh toán, chỉ cần đồng ý giết Han Si-Hoo là được.”
“Wow.”
Thuốc miễn phí trọn đời!
Nhưng…sẽ không dễ dàng để giết được nhân vật chính.
Ngay cả khi vô cùng tức giận, tôi có lẽ sẽ không cố gắng làm điều đó.
Cho dù dùng hết sức tôi cũng không làm được.
Tôi chưa bao giờ ghét ai đó đến mức sẵn sàng đốt cháy sinh mệnh của mình để cướp đi mạng sống của họ.
Và tôi sẽ không bao giờ làm vậy.
Điều đó là không đúng.
Suy cho cùng, cuộc sống rất đáng quý.
“Tôi để đồ ăn ở đây, cứ ăn thoải mái nếu em đói. Tôi sẽ đến đón em sau….tốt nhất hãy ở yên cho đến lúc đó. Sẽ thật phiền phức nếu em ngất xỉu bên ngoài lần nữa.”
“Được rồi, đi cẩn thận nhé.”
Tôi hơi cúi đầu khi nhìn bác sĩ ra khỏi cửa.
Thật ra không cần tỏ ra lịch sự như vậy.
Không hiểu sao tôi không có quá nhiều cảm xúc với bác sĩ.
Ông ta là kẻ khả nghi cho tôi sử dụng những thứ thuốc lạ, đáng ra phải oán giận ông ta mới đúng.
Liếc nhìn khoảng thời gian còn lại.
[17 phút][note64226]
“Ah, thời gian.”
Tôi bừng tỉnh sau khi đứng ngây người một lúc.
Gần đây, tôi có thường lơ đãng một lúc nào đó.
Với tay lấy lọ thuốc mới nhận được.
Chất lỏng màu xanh da trời lắc lư bên trong.
Không như loại thuốc trước, thứ có màu này khiến người dùng cảm thấy lo lắng.
Tôi đo liều lượng cần tiêm.
Ông ấy có ý gì khi bảo nó gây nghiện hơn?
Chỉ có một cách để kiểm chứng điều đó.
Tôi đặt mũi kim vào vị trí.
Đâm nó vào sâu trong da mình.
“Ugh….”
Cảm giác khó chịu quen thuộc khi đưa thuốc vào trong cơ thể.
[6 giờ 32 phút]
Thời gian đã tăng lên.
Nhưng không dài như trước, bình thường sẽ là 8 tiếng.
Chẳng lẽ thuốc này còn có công dụng nào khác nên thời gian bị rút ngắn lại?
“Hmmm…”
Tôi đang dần khoẻ hơn.
Trong khi loại thuốc cũ khiến tôi nằm dài trên giường thì thứ này như ngâm cơ thể trong suối nước nóng, mọi cơ bắp đều được thư giãn.
Tôi không thể hình dung được cảm giác nào tuyệt hơn thế, bất kể tôi làm gì ở nhà.
Thật thoả mãn.
Thật đáng tiếc là nó chỉ kéo dài trong 6 giờ.
“Nó cũng sẽ chữa lành cho mình chứ…”
Bụng tôi bầm tím nhưng không đau khi chạm vào.
Nhờ có thuốc.
Tôi đoán là nó sẽ tự lành thôi.
Hmm.
Đột nhiên, tôi muốn tìm lại tên học viên đó…Ethan nhỉ?
Tôi muốn giết hắn ta.
Ah, những cảm xúc này đang dần trở nên đáng sợ.
Phải cẩn thận hơn mới được.
Tôi cần phải tránh việc liều mạng lao vào nhân vật chính rồi chết.
Hiển nhiên, tất cả là lỗi của Han Si-Hoo.
Kẻ phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện.
Nhưng Han Si-Hoo không phải kẻ thù truyền kiếp hay đáng để tôi hy sinh mạng sống để loại bỏ.
Sẽ tốt hơn nếu chúng tôi có thể hoà giải và tiếp tục sống.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào trần nhà, chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.
*****
Sau 4 ngày, tôi phải tự hào vì đã không sử dụng thuốc quá liều.
Nghiện ma tuý không phải là chuyện đùa.
Luôn phải kiềm chế bản thân tiêm thuốc mỗi giờ.
Tôi cố gắng chịu đựng.
Tất nhiên tôi có thể làm được.
Không đời nào tôi có thể nghiện một loại ma tuý nào đó.[note64227]