Tôi đã trở thành người bạn thuở nhỏ nghiện m* *uý

tôi vay tiền để mua m* *uý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[7 giờ 43 phút]

Vẫn còn đủ thời gian, để phòng hờ tôi còn chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau cùng những viên nang.

Thành thật mà nói, tôi muốn đem thêm ống tiêm và lọ đựng dung dịch.

Nếu có một chiếc túi phù hợp, chắc chắn tôi sẽ cầm theo.

Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị xong và sẵn sàng ra ngoài.

Tất cả những gì phải làm bây giờ là rời đi.

Tôi hơi bận tâm về việc quần áo hơi cũ và cuốn băng khắp cánh tay nhưng sao cũng được.

Tôi đã lục tung tủ quần áo nhưng chẳng có nhiều thứ có thể mặc.

Ngoài những thứ đã rách nát, chỉ còn vài chiếc áo sơ mi đơn giản.

Nghèo có phải là cái tội không?

Tôi chẳng thể làm gì được về chuyện này.

Khi nghĩ đến việc ăn mặc bình thường, nó có vẻ không tệ.

“Được rồi, đã đến lúc gặp nhân vật chính.”

Chúng tôi là bạn thuở nhỏ, thế nhưng nhân vật chính chưa từng đến gặp tôi.

Cứ tiếp tục như này, có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau ở đám tang của bản thân.

Tôi cần phải gặp cậu ấy trước.

Trong tiểu thuyết, nhân vật chính chỉ gặp lại khi Yoo Seo-Ah đang hấp hối.

Bởi vì chúng tôi đã không liên lạc với nhau trong một khoảng thời gian dài.

Dù sao hiện tại tôi cảm thấy khá ổn.

Có phải do tôi sắp được gặp nhân vật chính?

Nghĩ vậy, tôi đặt tay lên nắm cửa.

[Cảnh báo – Tác nhân bên ngoài có thể rút ngắn thời gian.]

Một cửa sổ cảnh báo hiện lên.

“……”

Tác nhân bên ngoài rút ngắn thời gian.

Nó làm giảm thời gian tôi có thể giữ được sự tỉnh táo.

Tác dụng của ma tuý sẽ hết nhanh hơn.

Có nghĩa….tôi sẽ không “phê” được lâu.

[Cảnh báo – Tác nhân bên ngoài có thể rút ngắn thời gian.]

Mặc dù tôi đã chuẩn bị thuốc giảm đau và viên nang nhưng khi thấy cảnh báo, tôi trở nên ngần ngại việc ra ngoài.

“Nhưng mình vẫn phải đi”

Tôi phải gặp được nhân vật chính.

Lần này, không còn cách nào khác nữa.

Tôi không còn tiền để mua ma tuý nên tôi cần phải đi kiếm một chút.

Nhân vật chính có rất nhiều tiền.

Cậu ấy rất tốt bụng nên cậu ấy sẽ vui vẻ đưa tiền cho tôi.

Có lẽ vậy.

Không có cách nào để liên lạc với cậu ấy qua điện thoại.

Yoo Seo-Ah quá nghèo để sở hữu một thứ xa xỉ như thế.

Kể cả nếu có, có lẽ tôi đã bán nó ở đâu đó rồi.

Ma tuý đắt một cách nực cười.

Tôi không có cha mẹ.

Cũng không có người lớn nào có thể xin sự giúp đỡ.

Thế giới trong tiểu thuyết khác hẳn với thế giới tôi từng sống.

Cuộc sống ở đây thực sự vô cùng khó khăn.

Vậy nhân vật chính đang ở đâu?

Cậu ấy ở học viện.

Học viện dành cho người thức tỉnh.

Ngay cả khi tôi không có cách nào để liên lạc với cậu ấy, tôi vẫn có thể tìm cậu ấy với thông tin này.

Suy cho cùng, nhân vật chính có một số khả năng đặc biệt.

Mọi người gọi những người như vậy là Người Thức Tỉnh.

Khi quái vật xuất hiện, Người Thức Tỉnh sẽ xử lý chuyện đó.

Cổng mở, hầm ngục hình thành,….

Nhân vật chính săn lùng kẻ xấu và quái vật.

Đúng là một cuốn tiểu thuyết “mì ăn liền”.

Nhân tiện, cha mẹ Yoo Seo-Ah đã qua đời trong một vụ tai nạn liên quan đến Người Thức Tỉnh.

Nhân vật chính cũng đã mất cha mẹ vì quái vật khi anh còn nhỏ.

Không phải cậu ấy không được người lớn chăm sóc, mà không có ai thực sự chăm sóc cậu ấy một cách chân thành.

Đó là lý do tại sao nhân vật chính và tôi lại trở thành bạn, chúng tôi ở cạnh nhau vì chúng tôi cùng chung một bi kịch.

Nhưng khi được thông báo bản thân là một Người Thức Tỉnh, nhân vật chính đã một mình đến học viện.

Hay đúng hơn là anh ấy bị ép đến đó.

Luật được tạo ra để làm như vậy.

Một người Người Thức Tỉnh?

Một vé tiến thẳng đến trung tâm đào tạo(học viện).

Ban đầu, nhân vật chính sống trong môi trường giống với Yoo Seo-Ah, nhưng….

Không còn như vậy nữa.

Học viện có ký túc xá riêng, nhân vật chính sẽ sống ở đó.

Tuy vật, anh ấy từng đến thăm Yoo Seo-Ah mỗi lần một tuần, nhưng anh ấy đã không xuất hiện một thời gian rồi.

Anh ấy hẳn phải rất bận rộn vì anh ấy là nhân vật chính.

Anh ấy không biết rằng tình trạng của Yoo Seo-Ah đang ngày một tệ hơn.

Bởi vì cô ấy đã giấu anh trong suốt thời gian qua.

Trong tiểu thuyết, Yoo Seo-Ah giờ hẳn đã chết do sự thờ ơ của nhân vật chính.

Lý do cô ấy vẫn còn sống đến giờ là do sự có mặt của tôi.

Điều đó cho thấy sự thờ ơ có thể đáng sợ đến mức nào.

Loại người nào có thể bỏ mặc người bạn thuở nhỏ của mình để đến học viện?

[7 giờ 23 phút]

Bởi vì tôi có thể nhìn thấy màn hình này nên mới có thể sử dụng ma tuý đúng lúc, nhưng Yoo Seo-Ah trong cuốn tiểu thuyết thì không được may mắn như vậy.

Đó là lý do cô ấy chết quá sớm.

Sử dụng quá nhiều có thể biến chúng thành chất độc.

Tất nhiên, càng dùng nhiều thì càng vui, nhưng kết quả vẫn vậy.

Hãy nhìn vào hiện tại.

Tôi chơi một cách vừa phải nên không sao cả.

Nhìn vào cách tôi có thể nở một nụ cười tự nhiên, chắc chắn tôi đang vô cùng khoẻ mạnh, tốt lắm.

“Ah…Mình cũng muốn đến học viện.”

Tôi muốn cuộc sống của mình tốt hơn.

Nhưng quên học viện đi, tôi thậm chí còn không thể theo học ở một ngôi trường bình thường.

Đây là xã hội mà khái niệm giáo dục công lập bị huỷ bỏ, nên việc đó là khả thi.

Khoảng cách giữa giàu và nghèo cũng quá lớn.

Đó là lý do khu ổ chuột xuất hiện ở nhiều nơi trong thành phố.

Có cả tá những căn nhà bỏ hoang khắp mọi nơi.

Ờm, ít nhất tôi cũng có một nơi để sống.

Tôi tiếp tục bước đi, lạc trong suy nghĩ.

Hướng đến vị trí của toà nhà học viện.

Do có kích thước lớn nên nó sẽ sớm xuất hiện thôi.

May mắn là tôi có thể đi bộ đến đó.

************

“Um. Đây là khu vực mà du khách không thể vào.”

Tôi bị chặn ở lối vào.

Một người đàn ông có vẻ là nhân viên bảo vệ đứng chắn đường tôi.

“ Tôi đến đây để gặp một người bạn”.

“ Cô đã liên lạc trước với họ chưa?”.

“ Chưa.”

“ Vậy thì tôi không thể để cô vào.”

“oh.”

Nó khó khăn hơn tôi nghĩ.

Sẽ thật tuyệt nếu tôi có số điện thoại của nhân vật chính.

[3 giờ 40 phút]

Khá xa đấy.

Có vẻ tôi đã đi bộ trong khoảng 3 đến 4 giờ.

Tôi không có đủ tiền để sử dụng phương tiện công cộng.

Bây giờ việc đi bộ trở về là điều không thể.

Ngay cả khi tôi cố gắng quay lại, tôi cũng không thể làm được.

Chỉ khi tôi vay được tiền của nhân vật chính, tôi mới có thể bắt taxi về.

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của tôi, người bảo vệ lên tiếng.

“Nếu có ai đó cô muốn gặp, có thể cho tôi biết tên được không? Tôi sẽ cố gắng liên lạc với họ, nhưng không đảm bảo sẽ thành công.”

Thật may mắn vì có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Người bảo vệ tốt bụng hơn tôi nghĩ.

Có lẽ tôi có thể gặp được cậu ấy, dù có mất một chút thời gian.

“Oh, cảm ơn. Cậu ấy tên là Si-Hoo. Han Si-Hoo. Hãy nói với cậu ấy là Yoo Seo-Ah muốn gặp cậu ấy.”

Tôi nói tên của nhân vật chính.

“Huh? Han Si-Hoo? Chẳng phải là tên của đứa trẻ mới nổi gần đây sao? Tôi nghe nói cậu ta học trung học nhưng đã đánh bại á quân của cao trung? “

“Thật sao?”

Cốt truyện thậm chí còn chưa bắt đầu, nhưng anh ấy đã gây dựng được tên tuổi cho bản thân.

“Nếu là một nhà báo hay ai đó như vậy đến tìm cậu ta, tôi sẽ không làm như này. Hãy coi đây là một sự may mắn.”

Anh ấy là một nhân viên bảo vệ tốt bụng.

Ánh mắt anh ta hướng về phía cánh tay tôi, có lẽ để ý thấy những miếng băng được cuốn quanh nó.

Tôi vô tình đưa cánh tay ra sau để giấu.

Trông tôi có đáng thương không khi mặc quần áo rách rưới?

Tuy vậy tôi luôn cảm thấy hạnh phúc trong lòng.

Đây là lý do bạn không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

“Cảm ơn”

“Được rồi, chỉ cần để lại thông tin liên lạc của cô ở đây. Có thể sẽ mất 1 lúc.”

“Uh, tôi không có bất kỳ thông lin liên lạc nào cả….Tôi có thể đợi ở đây được không?”

“…….”

Người bảo vệ cho phép tôi ngồi ở phòng chờ.

Tại đây, tôi tò mò quan sát những học viên đi qua.

Vì nó gần lối vào nên tôi không thấy được gì nhiều.

Sân trường thực sự rộng lớn.

Có lẽ họ là Người Thức Tỉnh, một số đứa trẻ sử dụng phép thuật dịch chuyển kỳ lạ, những đứa khác thì mang giáo trên lưng.

Một người phụ nữ trông giống giảng viên đang điều khiển một quả cầu phát sáng lơ lửng bên cạnh cô ấy.

Giống như thế giới trong tiểu thuyết vậy.

Tôi thở dài vì bất lực, nhưng tôi có thể làm gì?

Thực sự không có ai trong số những người này có thể chữa khỏi bệnh cho Yoo Seo-Ah sao?

Không có bất kì ai.

Người Thức Tỉnh chuyên về chữa lành có khả năng hạn chế.

Họ có thể nối lại cánh tay bị đứt, nhưng thậm chí không thể chữa khỏi bệnh cảm lạnh thông thường.

Đây quả thực là cơ chế kỳ lạ.

“Nếu tôi có sức mạnh, tôi cũng có thể được học tại đây”.

“Yeah, yeah. Đây là xã hội bất công, phải không?”.

Người bảo vệ gần đó lên tiếng.

“Ha ha….”

Nhân vật chính đã sử dụng sức mạnh của bản thân để đánh bại kẻ xấu từ khi còn nhỏ, nhưng buồn thay Yoo Seo-Ah chưa bao giờ có cơ hội để toả sáng.

Không, thực ra, cô ấy có nhưng đó là khoảnh khắc khi cô ấy sắp chết.

Mặc dù lúc đó cô ấy không đứng về phía nhân vật chính.

Huh?

Đột nhiên, tôi cảm thấy như muốn chết.

Tại sao tôi lại kết thúc trong cuốn tiểu thuyết tệ hại với nhân vật tệ hại như này, phải trải qua tất cả những thứ chết tiệt này.

Thành thật mà nói, sống mà không dùng ma tuý còn tốt hơn.

Khi đã gặp được nhân vật chính và vay tiền để mua ma tuý, tôi nên làm gì tiếp theo?

Cho đến lúc tôi lại cần tiền, vay thêm, đổ vào ma tuý…..

Liệu thứ này có thực sự chữa khỏi bệnh cho tôi không?

Tại sao tôi lại không thể trở thành nhân vật chính?

Nếu mày cho tao trở thành một quần chúng thì ít ra hãy cho tao một vai trò tốt hơn.

Yoo Seo-Ah, thực sự đấy.

Tôi sắp phát điên rồi.

Có điều gì đó thực sự không ổn.

[2 giờ 11 phút]

Tôi lục trong túi và lấy ra một viên nang.

Ngay lập tức bỏ vào miệng và nuốt xuống.

Không có nước, thật khó để nuốt.

[2 giờ 30 phút]

Huh?

Tôi lại cảm thấy khoẻ hơn rồi.

Đôi khi, ngay cả khi vẫn còn thời gian, tác dụng của thuốc cũng hết như thế này.

Tôi cần phải giữ bình tĩnh.

Nó một lần nữa nhắc nhở tôi về sự quan trọng của sức khoẻ.

Khi tình hình trở nên khẩn cấp, tôi phải dùng nhiều hơn số thuốc mà tôi đem theo.

Sau đó tôi sẽ cảm thấy phê.

Luôn là như vậy.

“ Tôi vừa liên lạc với cậu ta vài phút trước. Han Si-Hoo nói sẽ tự mình đến. Bây giờ, hãy đợi ở đây”.

Trong khi đang chờ đợi trong im lặng, một tin tốt đã đến.

“ Thực sự?”

“Có một khu vực gặp mặt riêng, nên cậu ta có thể đưa cô đến đó. Có lẽ vậy”.

“Ah.”

“Trông tươi tắn hơn rồi. Cô trông có vẻ u ám một lúc trước.”

“Đúng vậy. Tôi rất phấn khích khi được gặp lại cậu ấy sau một khoảng thời gian dài”.

Tôi không nhận ra rằng khuôn mặt tôi đã thể hiện rõ việc muốn gặp nhân vật chính đến mức nào.

“Đây, cầm lấy tấm thẻ tạm thời. Đưa ra cho bất kỳ ai hỏi.”

“Ohh.”

Đó là loại dây đeo cổ mà nhân viên công ty thường đeo.

Dù sao đi nữa, tôi chỉ muốn gặp cậu ấy sớm và lấy tiền mua thuốc.

[1 giờ 56 phút]

Tốt hơn là thêm cả tiền taxi nữa.

Mặc dù tôi có đem theo một số vỉ thuốc khẩn cấp, nhưng đi bộ về nhà vẫn tốn quá nhiều thời gian.

Đó là khoảng cách mà chân tôi sẽ cảm thấy đau nhức nếu đi bộ.

Không phải bây giờ chúng đau đớn…

Có lẽ đó là lý do thuốc mất tác dụng nhanh hơn.

Học viện hỗ trợ rất nhiều về tài chính.

Bạn cũng có thể kiếm tiền bằng cách săn quái vật.

Nếu bạn hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt do chính quyền chỉ định với tư cách một học viên, bạn sẽ được trả công.

Bạn thậm chí có thể tìm thấy những vật phẩm hiếm trong quá trình đào tạo thực chiến.

Dù sao thì anh ấy cũng là nhân vật chính.

Tôi tự hỏi nhân vật chính có bao nhiêu tiền.

Yoo Seo-Ah và Han Si-Hoo đã là bạn kể từ khi còn nhỏ.

Vì thế, tất nhiên là cậu ấy sẽ cho tôi vay một ít tiền.

Tôi cần mua thuốc vì sức khoẻ, nên cậu ấy chắc chắn sẽ cho tôi vay.

Mặc dù thuốc rất đắt.

“Ha ha….”

Tôi cười.

Cười khiến tôi cảm thấy khá hơn.

Nghĩ đến việc lấy được tiền từ nhân vật chính khiến tôi cảm thấy vui hơn nữa.

Truyện Chữ Hay