Tôi đã trở lại làm học sinh cao trung, nhưng tôi lại bị từ chối bởi cô bạn thuở nhỏ khi tưởng rằng cô ấy có tình cảm với mình, vì vậy tôi cố gắng để tự tử cùng với cô gái xinh đẹp nhất trường.
Chương 2: Kẻ bị ghét
________________________________
Natsuki lườm tôi với ánh mắt sắc bén khi tôi im lặng giữ tay cô ấy trong tay mình và cô lại mở miệng một lần nữa.
"Cậu đang làm gì ở đây?"
"Tớ chỉ nhận thấy cánh cửa sân thượng đã được mở, và tò mò đến đây."
Trước lời nói của tôi, cô ấy cười nhếch mép đáp lại.
"Hử, tôi tưởng cậu đến đây để nhảy khỏi sân thượng tự tử vì cơn sốc do bị từ chối bởi người bạn thuở nhỏ của cậu, tôi có sai không?"
Đó là một lời khiêu khích.
Tôi không tranh cãi với cô ấy, nhưng tôi quay sang và hỏi cô.
"Thế cậu đang làm gì ở đây? Cậu đã mở cái khoá cửa, đúng không? Cậu đã làm thế nào vậy?"
"...Hỏi nhiều quá, ugh."
Natsuki nói một cách chế giễu.
Nếu tôi chỉ là một nam sinh cao trung bình thường, thì tôi sẽ mất bình tĩnh vào lúc này.
Nhưng bây giờ tôi biết Natsuki sẽ sớm tự sát. Tôi cố gắng kiên nhẫn và nói chuyện với cô ấy.
"Dù sao thì mau qua bên đây đi vì việc này quá nguy hiểm. Nếu giáo viên từ phía dưới phát hiện cậu, họ sẽ sớm đến đây, và nếu cậu trượt chân ngã xuống, thì cậu sẽ gặp rắc rối lớn đó."
Sau khi nghe những lời nói của tôi, vẻ mặt dữ tợn của Natsuki trở nên hoang mang.
"Trời đang mưa, nên không ai hoạt động câu lạc bộ bên ngoài cả. Các học sinh và giáo viên đều che ô đi về, nên họ sẽ không để ý đến tôi."
Natsuki dường như không nghe lời tôi.
Tôi nghĩ mình có thể kéo cô ấy qua lan can sang phía tôi.
"...Cậu suy nghĩ phức tạp quá đấy. Được rồi, tôi sẽ bước qua đó, được chứ?"
Cảm nhận được vẻ mặt im lặng của tôi, Natsuki bước qua lan can.
Tôi đã lo về việc cô ấy có thể bị trượt ngã, nhưng có vẻ nỗi lo sợ của tôi là vô căn cứ.
Cô ấy đứng cạnh tôi, cô thở dài rồi quay sang tôi và nói,
"Tôi ở trên sân thượng là vì tôi muốn được ở một mình. Tôi đã tự mình mở ổ khoá sau khi tìm hiểu cách mở trên mạng. Nó khá dễ dàng, chỉ cần dùng vài cái kẹp tóc.
"... Chuyện gì xảy ra đột ngột vậy?"
"Tôi chỉ đang nói chuyện với chính mình thôi."
Natsuki nói một cách dứt khoát. Rõ ràng, cô ấy vừa mới trả lời câu hỏi của tôi.
"Vậy, cảm ơn cậu."
Tôi nói thế, và Natsuki nhún vai.
"Tâm trạng của cậu có vẻ khác với mọi khi nhỉ."
Tôi giật mình trước lời nói của cô ấy.
Không lẽ cô ấy nhận ra rằng tôi đã nhảy vượt thời gian?
"Tôi biết mà, vì đau lòng nên cậu đã bị rối loạn tâm trí."
Đó là những gì tôi nghĩ, có vẻ tôi đã lầm.
Tuy nhiên, tôi có một cảm giác phức tạp…
"Cậu thường phớt lờ tôi, nhưng khi yếu lòng, cậu muốn tôi nói chuyện với cậu?"
Natsuki nói một cách chế giễu.
Tôi nghe những lời của cô, và làm một bộ mặt nghiêm túc.
Như cô ấy nói, trước đây tôi đã phớt lờ Natsuki.
Không chỉ riêng tôi.
Natsuki là người bị ghét nhất trong trường.
"Cậu có đau đớn khi bị mọi người phớt lờ đến mức quyết định nhảy lầu không?"
Trước đó, Natsuki nói rằng cô ấy muốn ở một mình.
Chẳng phải do cô ấy đang chịu đựng những thứ xung quanh hay sao?
"Gì cơ? Tại sao tôi phải tự sát chỉ vì bị bọn trẻ nhà quê các cậu phớt lờ?"
Cười khúc khích trước lời nói của tôi, Natsuki tiếp tục.
"Ngay cả khi tôi phải giết hết tất cả các cậu, tôi vẫn sẽ chọn sống."
Tôi biết cô ấy chỉ giả vờ nói với giọng điệu mạnh mẽ.
Bởi vì, trái với lời nói của cô, chính cô sẽ chọn cái chết trong tương lai gần.
"Tôi ghét cô."
"Thế à? Tôi cũng không ưa cậu."
Cô ấy tiếp tục đáp lại những lời nói của tôi. Tuy nhiên, những lời mạnh mẽ đó bắt đầu trở nên ngớ ngẫn.
"Một cô gái xinh đẹp và thông minh chuyển từ thành phố đến một trường cao trung ở nông thôn… Cô nói tiếng Nhật chuẩn như một phát thanh viên NHK, nhưng khi nói chuyện với chúng tôi, cô luôn cố tình làm một giọng điệu giễu cợt." [note51150]
"Ha? Là do cậu tưởng tượng thôi. Tôi không có ý chế giễu cậu."
Cô ấy lườm tôi và nói.
"Ừ, tôi biết. Cô không có ý chế giễu bọn tôi, cô chỉ muốn được hoà nhập với mọi người càng sớm càng tốt. Nhưng bọn tôi không nghĩ vậy."
Natsuki lắng nghe những lời của tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Bọn tôi không muốn bị chế giễu, vì vậy bọn tôi đã khiến cô trở thành kẻ bị cô lập và quyết định phớt lờ cô. Cô có cảm thấy sự quỷ quyệt của bọn trẻ nhà quê không? Thật nực cười."
"Không vui chút nào vì tôi bị tổn thương do điều đó."
"Đúng là vậy…"
Tôi dao động trước câu trả lời của cô ấy.
"Tôi xin lỗi vì đã phớt lờ cậu."
Tôi nói vậy rồi cúi đầu trước Natsuki.
"Nếu cậu cảm thấy áy náy. Cậu có thể nhảy xuống từ đây không…? Chà, tôi không nghĩ rằng cậu có thể."
Natsuki nói với giọng lạnh lùng.
Tôi không nghĩ cô ấy thực sự muốn tôi nhảy xuống. Nhưng không đời nào cô lại có thể tha thứ cho lời xin lỗi đột ngột của tôi.
…Tôi trèo qua lan can.
Và rồi tôi nhìn xuống.
Sân thượng của ngôi trường bốn tầng.
Không có thảm cỏ hay cây cối nào để làm lớp đệm cả, và mặt đất là bê tông cứng cáp.
Nếu nhảy xuống, liệu tôi có thể kết thúc cuộc đời mình trong tuần thứ hai này không?
Tôi không biết làm sao để trở lại tương lai…
Điều này không có nghĩa là tôi không coi trọng việc học tập chăm chỉ, vào một trường đại học tốt, có được việc làm trong một công ty lớn, và sống một cuộc đời không có bất kỳ sự bất tiện nào trên thế giới này lần nữa.
Sau đó, nếu bạn hỏi tôi rằng liệu việc sống một cuộc sống thoải mái bằng cách kiếm tiền từ cổ phiếu hoặc tiền ảo có hấp dẫn với tôi hay không, thì đó là một chuyện khác.
Ngay từ đầu, tôi đã không còn bất kỳ hối tiếc nào ngoài việc không bày tỏ cảm xúc của mình với Koyoi.
Nói cách khác… thật sự thì bây giờ tôi không còn mục đích hay động lực để sống lại từ đầu.
"Nếu cậu không có ý đó, thì đừng có hành động như thể cậu muốn."
Natsuki nói với giọng cứng nhắc khi tôi đang im lặng nhìn xuống.
Tôi tiến thêm một bước mà không đáp lại lời cô ấy.
Nếu bước thêm một bước nữa, cơ thể tôi sẽ ngã xuống đất.
Tôi nghĩ rằng nếu đó là kết thúc cho vòng đời thứ hai vô nghĩa này… thì nó cũng không tệ.
Tôi cố bước thêm một bước nữa, nhưng không thể… rồi tôi ngồi bệt tại chỗ.
"Xin lỗi, Natsuki. Tôi sợ chết một mình lắm."
Tôi quay đầu lại và nói với cô ấy.
Trong đầu tôi lại hiện lên ký ức về lần tôi bị tai nạn xe hơi trong tương lai.
Nỗi đau đớn và thống khổ mãnh liệt đó chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng tôi không thể nào quên được nó.
Nếu tôi ngã từ nơi này, chắc chắn tôi sẽ phải chịu đựng nỗi đau giống như tôi đã từng.
Nghĩ đến điều đó, tôi không thể di chuyển…
"Thôi được, không sao đâu. Tôi biết cậu không đùa."
Nói rồi, cô ấy đưa tay về phía tôi khi tôi đang ngồi.
Tôi đứng dậy, nắm lấy tay cô, và trèo qua lan can lần nữa.
"Dù sao thì từ giờ trở đi đừng phớt lờ tôi nữa, được chứ?"
Natsuki mỉm cười dịu dàng và nói vậy.
Tôi nghĩ nó đẹp hơn nhiều so với vẻ mặt nghiêm túc mà cô cho tôi thấy trước đây.
Tôi nhìn cô ấy… và nhận ra rằng cô có thể vượt qua nỗi sợ và việc tự sát.
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy.
"Cái gì? Cậu ngay lập tức phớt lờ tôi đấy à?"
Cô cười khúc khích đùa giỡn. Tôi biết cô ấy có một gương mặt xinh đẹp, nếu cô cười thường xuyên hơn, tôi nghĩ cô sẽ trở nên rất nổi tiếng.
Nhưng tôi không đáp lại những lời của cô ấy và nói ra những gì tôi nghĩ.
"Tôi không thể nhảy xuống từ đây. Tôi là một kẻ hèn nhát không thể chết một mình được... Nhưng tôi hứa."
—-Một mình tôi không thể thực hiện bước cuối cùng đó.
"Khi cậu quyết định chết, tôi sẽ chết cùng cậu."
—-Với cô ấy, tôi chắc chắn.
Tôi có thể tự mình kết thúc cuộc sống vô nghĩa này—-.
________________________________