Hắn quăng cái áo khoác vào người nó rồi vẫy tay và đi thẳng, không quay đầu lại. Nó nhìn theo hắn rồi nhìn xuống cái áo lát và tự nhủ: "Chỉ là mượn tạm lần thôi". Ơn nó sẽ trả, nhưng thù cũng sẽ báo. Dù là hắn hay là người có liên quan đến hắn đi chăng nữa.......
Vì sao à? Cứ nhìn chiếc lắc trên tay hắn thì rõ. Đó là cái cùng loại với cái mà nó đang cầm đây, đều là hàng đặt làm.
Nó lẳng lặng bước về.
Với khả năng dò la tin tức từ đám bạn ở trường, nó nhanh chóng biết được chính xác chủ nhân của chiếc lắc tay xinh xắn này. Người đó không ai khác chính là Hoàng Kỳ- em sinh đôi của Trần Duy.
Nhưng nó chưa vội hành động ngay. Nó muốn biết với hắn, chiếc lắc này có giá trị gì?
Quả nhiên. Suốt mấy ngày hắn lùng sục khắp mọi ngóc ngách trong trường, lục tung cả phòng y tế lên. Nó thì cứ nhởn nhơ cười. Ai bảo nhà ngươi giấu đầu lòi đuôi. Nếu đây là thứ quan trọng với hắn, nó sẽ quyết giữ tới cùng để xem hắn khổ sở thế nào. Nhưng nụ cười chẳng được bao lâu, cuối tuần, hắn tuyên bố đã bị mất chiếc lắc tay, mà chiếc lắc đó là do mẹ hắn tặng cùng với lời "nguyền rủa" :
- Khi nào con không còn đeo chiếc lắc tay này và nó ở trong tay cô gái khác, tức là mẹ đã sắp có con dâu rồi!
Con gái toàn trường đồng thanh hét toáng lên và lao vào đi tìm tới từng ngọn cây kẽ lá (!!).
Còn nó thì cứng họng, ngay chiều hôm đó bèn đến sớm và đặt chiếc lắc vào ngăn bàn của hắn. Ai biết được lại như thế chứ.
Nhưng tất nhiên nó sẽ không để mọi chuyện xảy ra đơn giản thế. He he, chiếc lắc được nó nối với sợi dây mảnh và hệ thống đòn bẩy, ròng rọc chạy quanh lớp ở những chỗ ít ai để ý. Tất cả đều được sắp sãn để cuối cùng, khi hắn nhìn thấy cái lắc:
- A, hóa ra mày ở đây! Hắn vui mừng ra mặt: "Trở lại với tay tao nào, tao còn trẻ lắm, đợi năm sau thì mày thích vào hố rác tao cũng chiều.........."
"BỐP"
quả bóng tennis không - hiểu- từ - đâu phi thẳng vào trán hắn, nổi cục u to như quả chanh. Nó bò lăn ra cười còn hắn thì xì khói đầu.
Hắn đoán ngay ra thủ phạm là nó và định lao vào thì một lần nữa, Trần Duy lại đến phá đám:
- Mọi người chú ý đây! Sáng mai chúng ta sẽ có cuộc thi để chọn ra người cùng hợp tác làm việc với công ty MZ. Đây là cơ hội duy nhất trong năm, mọi người về chuẩn bị và cố gắng nhé. Đây là thể lệ cuộc thi.
Vừa nói hắn vừa phát cho mỗi đứa một tờ giấy. Cả lớp hào hứng hẳn lên, ai cũng mong mình được chọn vì sẽ có cơ hội trở thành ngôi sao của MZ. Nó đọc hồi rồi quăng luôn tờ giấy. Trần Duy và cả lớp được phen trố mắt. Duy hỏi:
- Cậu không hứng thú với cuộc thi này sao? Được vào MZ tức là coi như cậu đã đi được nửa chặng đường đến ước mơ rồi đấy!
Cả lớp cũng gật đầu đồng tình còn nó dửng dưng:
- Khỏi đi, ước mơ của tôi là làm phi hành gia cơ.
- Ha ha ha!!
Không ít kẻ cười, nhưng tên vô duyên cười nhiều nhất chính là Hoàng Kỳ:
- Cậu có phải trẻ con không thế? Vào học trường này mà lại muốn làm phi hành gia ư? Thật nực cười!!
Nó bực mình. Có phải nó muốn học ở đây đâu, nếu không vì do mẹ ép, nó chẳng đời nào chui vào xó xỉnh này để phải gặp con khỉ nhăn nhở kia làm gì. Nó muốn làm phi hành gia thật đấy chứ. Để được bay lên cao và nhìn thấy toàn trái đất, để nhìn thấy anh đang ở đâu và kẻ thù của anh đang trốn chỗ nào nữa. Cũng hơi trẻ con nhỉ? Người ta thường dùng các thiết bị, công cụ tìm kiếm hoặc qua báo chí, truyền thông để tìm người chứ có ai nghĩ như nó đâu. Nhưng mà nó trẻ con kệ nó, mắc mớ gì tên kia phải cười nhạo nó như vậy. Đồ đáng ghét!
Trần Duy thấy mặt nó hầm hầm thì lảng sang chuyện khác ngay:
- Chúng ta sẽ thi phần đấy cả nhà. Bây giờ mọi người về sớm để chuẩn bị đi. Sáng mai tất cả cùng cố gắng nhé!!
Cả lớp đồng thanh:
- YEAH!!
Nó cũng định cắp sách ra về thì tên Kỳ chết tiệt vẫn đứng khoanh tay chặn đường:
- Đồ nhát gan!
Nó sừng sộ lên:
- Cái gì hả???
- Tôi nói cậu là đồ nhát gan! Không dám thi thì thôi, lại còn bày đặt nói là "muốn làm phi hành gia". Có mà cậu không có cửa thắng được tôi nên mới nói thế thì có. Hừ!
Nó điên tiết lên:
- Vậy à? Để xem ngày mai ai mới là người không có cửa thắng!
- Tốt thôi, dù gì có thêm cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tôi được chọn.
Nó ghét cái thái độ tự tin thái quá của hắn đến phát điên lên mất, đầu đang sắp thành cục than rồi đây.
Hắn khoác chiếc ba lô lên vai, trong bụng nghĩ đến mặt nó đang đỏ lừ thì phì cười:
- Trông cậu nóng lắm thì phải. Ăn kem không?
Mắt nó sáng rực lên:
- CÓ! CÓ!
Hắn tròn mắt ngạc nhiên rồi quay vội mặt đi trước:
- Đi nhanh kẻo tôi đổi ý đấy!
Nó quên hết mọi chuyện tức tối, nhảy chân sáo đi theo hắn, trong lòng còn nghĩ "Tên này cũng tốt đấy chứ"
Ha, ha. Thế này thì chỉ cần cho nó kem, kẻ xấu nó cũng nghĩ là người tốt mất thôi.
Hắn dẫn nó đến quán kem lớn và bảo nó chọn. Nó vẫn đang cười hí hửng, nói với chị phục vụ trong khi chị ta thì đang lâng lâng tận trên mây:
- Cho em cái này, cái này, đây nữa, đây, đây, cái này........
Hắn hoa mắt lên:
- Này, gọi gì mà nhiều thế? Tôi không ăn đâu.
Nó lườm:
- Ai cho cậu ăn.
Hắn lại được phen sửng sốt nữa khi nó lần lượt chén hết những ly kem được đem ra mà vẫn chưa có dấu hiệu "stop".
Mọi người trong quán, nhất là các cô gái, lúc đầu còn đang nhìn đứa nó với ánh mắt ngưỡng mộ, giờ đã biến thành khâm phục và hoảng sợ rồi. Nó chén xong ly kem dâu cuối cùng, xoa bụng nói:
- No rồi! Anh trả tiền nhá!
Nói rồi nó cười tươi và đứng dậy, các cặp mắt lại hiện lên hình trái tim cỡ bự: "DỄ THƯƠNG QUÁ!!"
Nó bước ra khỏi quán và chờ hắn theo ra sau, nhăn nhở cười. Hắn thì chưa hết choáng, hỏi:
- Bụng cậu làm bằng cái gì thế? Ăn còn hơn cả con gái nữa!
Nó nguýt cái rõ dài. Hắn đang nói móc con gái đấy à? Nó vừa mới nghĩ hắn là người tốt xong đấy, đừng để nó phải nghĩ lại chứ.
Đang đi, nó bất chợt đứng sững lại làm hắn suýt va phải. Hắn quát:
- Này......
Nó bịt vội mồm hắn và kéo đi. Hắn không hiểu gì , cứ gỡ tay nó ra rồi lại quát:
- Cậu đang giở trò gì đấy hả?
Nó cứ liên tục khua tay múa chân làm hắn loạn lên, gằn mạnh từng chữ:
- Vũ Hoàng Minh! Cậu bị câm từ bao giờ thế hả?
Đúng lúc đó, cô gái bước lên, chen vào giữa đứa nó:
- Anh không trốn được nữa đâu, honey!