Tôi đã nhầm danh tính ẩn của nhân vật phụ thành chính

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch: Thiên Sơ Các

Toàn bộ kí ức đang hiện ra trước mắt tôi.

Giống như nhìn thấy một chiếc kính vạn hoa trước khi chết.

Ánh sáng chói lòa khiến tôi phải nhăn mặt.

Tôi lấy tay che mặt mình lại.

Tôi đang ở thiên đường ư?

“Mayerie!”

Một lực mạnh nắm lấy vai tôi.

Cơ thể tôi không tự chủ được mà bước theo.

“Đi cẩn thận đi. Nếu cô dám ngã xuống và làm nhục tôi, tôi sẽ phá vỡ hôn ước của chúng ta ngay lập tức.”

Tôi nghe thấy giọng nói sắc sảo của anh ta.

Anh ta nắm lấy vai tôi, mặt nhăn lên vì lo lắng.

Mái tóc vàng sẫm và đôi mắt nâu không hề giống với bất kì ai trong kí ức của tôi.

Có vấn đề gì với anh ta vậy?

Tôi cảm thấy choáng váng.

Kí ức xuất hiện trong đầu tôi đã bắt đầu rối tung lên.

Những kí ức hỗn độn khiến tôi phải ôm trán vì đau đầu.

“Có phải những điều mình đang thấy chỉ là mơ không? Không, nó là sự thật...”

Đầu tiên là giọng nói đó và bắt đầu mọi vật xung quanh cũng dần dần đập vào mắt tôi.

Có thể nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Mùi mỹ phẩm và hương nước hoa nồng đậm của người đàn ông.

Và ánh đèn chùm đầy màu sắc.

Tôi nghĩ chúng thật tỏa sáng.

Hai kí ức đang song song với nhau khiến tôi bối rối, bỗng có một tiếng khóc to vang lên giữa bữa tiệc.

“Công tước Ellex Kolnuta.”

Vào lúc ấy, tiếng ồn ngay lập tức nhường chỗ cho sự im lặng bao trùm.

Hàng tá con mắt đang nhìn chăm chú vào một người.

Người đàn ông đã chiếm hết ánh mắt khi bước vào bữa tiệc có lẽ là người nổi tiếng nhất Đế quốc, người mà từng xuất hiện trong kí ức của tôi khi nãy.

Nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc.

Ngay lúc tôi nhìn thấy anh ta, tôi lập tức nhận ra.

Những kí ức đang cuồn cuộn như sóng chính là những kí ức kiếp trước của tôi.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mayerie Syringa.

Đó là tên người con gái đầu của Tử tước Syringa, nàng ta kiêu căng đến mức khiến độc giả phải khó chịu.

Vâng, và người đó chính là tôi.

Và tôi là nhân vật phản diện trong «Nữ công tước tạm thời»

‘Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong đầu của mình chứ?’

Trong kiếp trước, tôi chỉ là một sinh viên đại học năm cuối bình thường.

Tôi là sinh viên đại học năm cuối đang băn khoăn không biết nên kiếm việc làm hay là học tiếp để thi công chức.

‘Mình không còn nhớ kí ức về sau được nữa rồi.’

Tôi chắc rằng mình đã nhớ được kí ức của cuộc đời của mình và những câu chuyện tôi đã đọc, nhưng tôi lại không nhớ được vì sao lại chết.

Cho dù có cố gắng nhớ lại thì vẫn không thể nhớ được chúng. Giống hệt như đã có người cố ý xóa đi những kí ức của tôi.

Kí ức cuối cùng của tôi về kiếp trước chính là lúc đọc đến đoạn kết của cuốn tiểu thuyết này.

“Này, tôi cần phải nói rất nhiều chuyện với bên kia, nên cô đợi ở đây nhé.”

‘…..’

Người đàn ông đang hộ tống tôi nói chuyện một cách thẳng thừng khi tôi đang suy nghĩ về cái chết khó quên của mình vào kiếp trước.

Mặc kệ câu trả lời của tôi, anh ta đi đến một nhóm người quen biết.

‘Anh nghĩ anh là ai mà bắt tôi phải đợi hả?’

Bị bỏ lại một mình nên tôi phớt lờ lời nói của anh ta và đi đến sân thượng để giải tỏa những suy nghĩ hỗn loạn trong mình.

Bước chân đến sân thượng, tôi cảm nhận được làn gió mát lạnh chạm vào làn da.

Mùa đông ở đây nó không lạnh bằng mùa đông ở Hàn Quốc trong kiếp trước vì nơi này nằm trong thủ đô và ở phía nam.

Tôi khoác lên mình chiếc khăn choàng dày và nghĩ về những kí ức của kiếp trước mà tôi mất.

‘Tại sao và làm sao mình lại chết?’

Tôi không hiểu.

Tôi phải chết để đầu thai, nhưng dù có cố gắng như thế nào thì kí ức cuối cùng mà tôi nhớ được vẫn là đoạn kết của cuốn tiểu thuyết này.

Tôi thở dài lặng lẽ vì trong tình huống này, câu hỏi của tôi không hề có câu trả lời.

“Có điều gì đó rất kỳ lạ...”

Đang miên man suy nghĩ, tôi chợt nhìn thấy một con bướm trắng đậu trên lan can của sân thượng.

Lúc tôi nghĩ rằng nó chỉ là một con bướm mùa đông, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng ồn vang lên trong đầu, nó giống như việc khi tôi bật chiếc radio nhưng sóng âm lại không khớp với nhau.

-Ph… tìm… tất cả…ch…

-Ch..ắc...chắ...n...

Giọng nói của một đứa trẻ cất lên.

Cùng lúc đó, đầu tôi đau như búa bổ.

Cảm giác như có một mũi kim nhọn chọc vào đầu tôi.

Tôi ngừng suy nghĩ vì cơn đau khủng khiếp đó.

Hãy tạm gác lại cái chết của tôi từ kiếp trước, điều mà tôi không thể nhớ được. Đầu tiên thì rất rõ ràng là thế giới nơi tôi tái sinh trùng khớp với thế giới trong tiểu thuyết.

Bằng chứng là nam chính, người đã khiến cả căn phòng choáng ngợp.

Tôi ôm đầu và bình tĩnh xem xét tình hình.

"Nữ công tước tạm thời".

Đó là một cuốn tiểu thuyết trùng sinh giả tưởng đầy lãng mạn và bình thường.

Nữ chính Radiata bị Bá tước Ricoris ngược đãi vì là đứa con ngoài giá thú, cô ấy bị bán làm vợ lẻ cho một ông già để che đậy sự xa hoa của gia đình mình.

Radiata phải chịu đựng sự ngược đãi và chứng sợ đàn ông khủng khiếp hơn khi ở đó.

Cô ấy đã cố gắng trốn thoát với sự can đảm cuối cùng nhưng khi có nguy cơ bị bắt lại, Radiata đã nhảy xuống hồ.

Vào khoảnh khắc đó, cô ấy nghĩ rằng mình sẽ chết thì cô ấy được quay về quá khứ.

Khi biết rằng mình đã trở về quá khứ, cô ấy đã sử dụng những hiểu biết của mình về tương lai để kết hôn với Công tước Kolnuta và làm anh ta yêu cô.

Nam chính là Công tước, và nam phụ xuất hiện với tư cách một đại pháp sư của tháp Pháp Sư và là một kẻ tâm thần được gọi là 'Vua của Thế giới Đen'.

Câu chuyện bắt đầu với sự trở lại của Radiata và đó là vào ngày đầu tiên của Bữa tiệc Năm Mới.

"Mình tự hỏi liệu Radiata có trở lại bây giờ không nhỉ?"

Tôi ngây người nhìn lên bầu trời và kết hợp thời gian trong cuốn tiểu thuyết với ký ức về kiếp trước của mình.

"Vào ngày cuối cùng của bữa tiệc năm mới, Radiata sẽ đến thăm Công tước Kolnuta và cầu hôn anh ta với một cuộc hôn nhân hợp đồng."

Ngày Tết của Đế chế có truyền thống rằng các quý tộc từ địa phương phải đến thủ đô để chào đón Hoàng đế và báo cáo về tình hình lãnh thổ của họ.

Đó là khoảng thời gian quý giá để có thể xem nghề thủ công ở phương bắc, vì nó rất cần thiết cho các nhà quý tộc.

Trong tiểu thuyết, Công tước Kolnuta không chỉ phải chịu đựng một mình tôi mà còn nhiều quý tộc khác.

Ngay cả Công chúa của Hoàng gia cũng tán tỉnh anh ta một cách say mê.

Vấn đề là anh ta đã chán ngấy với những người phụ nữ khóc lóc và cầu xin tình yêu của mình vì anh đã phải chịu đựng những bất hạnh từ khi còn trẻ.

‘Dù vậy thì nam chính rồi sẽ dần mở lòng với Radiata và đem lòng yêu cô ấy. Nhưng cho dù mình có nghĩ về nó như thế nào đi nữa, thì mình là ai vậy? Nhân vật phản diện, người tạo cơ hội để nữ chính và nam chính gặp nhau à… ’

Một kẻ bám đuôi theo dõi Công tước trong suốt ba năm, giả vờ ngã trước mặt anh ta, cố gắng rót rượu cho anh ta và làm những trò hề để được nam chính chú ý!

Bỗng nhiên tôi nghĩ đến người đàn ông đã hộ tống lúc nãy chính là vị hôn phu hiện tại của tôi.

'Đợi đã. Mình đã có một vị hôn phu vậy tại sao mình lại theo dõi nam chính chứ? Tại sao mình lại làm điều đó chứ?'

Khi nào tôi vẫn chưa tìm được kí ức của kiếp trước, khi đó tôi vẫn sẽ sống một cách đơn giản và đánh giá mọi thứ bằng cái nhìn một chiều.

Tôi dành mỗi ngày để nghĩ rằng mình nên đính hôn trước khi trưởng thành và mặc những bộ váy cùng với phụ kiện đắt tiền đi kèm để không bị các quý tộc khác khinh thường.

Tôi lớn lên trong sự cô đơn, tôi tự học và tôi cũng chỉ học về múa, thêu thùa và các phép xã giao cơ bản, vì vậy hiện tại tôi chỉ có thể sống một cách rập khuôn như câu chuyện Ếch ngồi đáy giếng…

"Cho dù mình có đọc sách thì nó vẫn sẽ vậy."

Không giống như kiếp trước, tôi đã từng rất thích đọc sách, nhưng lúc này thì tôi cảm thấy việc đọc sách là một việc vô cùng tẻ nhạt

Nếu tôi là một quý tộc cao yquý, tôi có lẽ sẽ đọc thêm về lịch sử hoặc học những điều cơ bản về Đế quốc, nhưng kiếp trước tôi chỉ là người bình thường.

"Có vẻ như mình đã quá ngu ngốc đến mức các kí ức không hề xung đột với nhau tí nào."

Nếu những gì tôi còn nhớ về kiếp trước không bị rời rạc và hiện lên trong đầu, thì chắc chắn hiện tại những kí ức đó sẽ xung đột với nhau.

Tuy nhiên thì có một bên ký ức ít đến mức tôi không cần phải nhớ tới vì nó đã tự dung hợp với ký ức của tôi.

Tôi tựa vào lan can trên sân thượng, thở dài rồi bất giác sờ trán.

“Dù sao đi nữa thì mình cũng rất vui vì đã tìm thấy được ký ức về tiền kiếp trước khi kết thúc cuốn tiểu thuyết."

Tôi không biết tại sao, nhưng nhờ có trí nhớ của kiếp trước, tôi đã có thể tránh được nước đi tử thần này.

"Mình đã không hề xuất hiện như trong tiểu thuyết gốc, không biết liệu nữ chính và nam chính có gặp nhau được không nhỉ?"

Tôi lắc đầu và rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực.

Sẽ không sao cả vì có rất nhiều quý tộc đi theo Công tước.

Trong số đó, tôi là người tích cực nhất.

Mặc dù vậy thì nữ chính và nam chính bị ràng buộc bởi định mệnh mạnh mẽ, vì vậy ngay cả khi tôi không tồn tại thì họ vẫn sẽ gặp nhau thôi.

Tôi đã cố gắng rất nhiều để hợp lý hóa suy nghĩ của mình.

Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra do bản thân tôi và sự bất hạnh của nữ chính vẫn sẽ phải tiếp tục.

"Mình hy vọng cô ấy không phải trải qua những điều bất hạnh như vậy một lần nữa."

Với tư cách là một độc giả đã đọc cuốn tiểu thuyết, tôi mong cô ấy được hạnh phúc.

Nhưng bây giờ tôi không phải là một độc giả, tôi đang sống trong cùng một thế giới với nữ chính.

Tôi cũng phải sống.

“Tại sao lại là mình chứ…”

Sự chán nản phát ra từ miệng tôi.

Đang lẩm bẩm thở dài than thở, tôi nghe thấy tiếng mở cửa sân thượng từ đằng sau.

Thông thường thì khi có người lên trên sân thượng, họ sẽ đánh dấu bằng cách đóng rèm cửa nhưng tôi quên mất.

Khi tôi quay đầu lại trong ngạc nhiên trước sự hiện diện của anh ta, tôi đã được giao tiếp bằng mắt với một người mà tôi biết rất rõ.

“À… t..tôi nghĩ không có người b..bởi vì tấm rèm không được treo lên.”

Giọng nói thiếu tự tin, âm điệu thấp.

Thêm vào đó thì phần tóc mái dài che đi đôi mắt của anh ta!

Tôi đọc nó trong cuốn tiểu thuyết, nhưng tôi có thể biết đó là ai ngay lập tức.

Anh là Grandiel Magnolia, pha lê của sự cặn bã.

"Anh ta là một nhân vật bị độc giả xúc phạm vì sự lãng phí địa vị của mình."

Anh ta là một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết, nhưng độc giả ghét anh ta vì anh nắm bắt tình huống rất chậm mỗi khi xuất hiện.

Tôi nhìn anh ta với đôi mắt buồn bã.

Grandiel bị dọa đến nỗi anh ta không thể xin lỗi tôi.

"Chà, anh ta thậm chí còn không biết mình chỉ là một tử tước nhỏ nhoi."

Anh ta là Thái tử!

Ngay từ đầu thì ngoại trừ Hoàng đế, anh ta không cần tôn trọng bất kỳ ai, nhưng Grandiel luôn lịch sự khi nói chuyện với mọi người.

"Đó là lý do tại sao các quý tộc khác lại phớt lờ anh ấy nhỉ."

Thái tử giống như là một nhân vật được tác giả tạo ra để làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng của nam chính.

Cả hai đều có địa vị cao như thế nhưng, nam chính đầy lạnh lùng còn Thái tử lại yếu ớt.

Ngay cả khi mọi chuyện xảy ra, nam chính đã ra tay giải quyết tất cả chúng và sự kém cỏi của Thái tử càng trở nên nổi bật với tư cách chỉ là một nhân vật phụ.

Mặc dù có thể coi anh ta là nam phụ, nhưng với tính cách của mình nên không có độc giả nào yêu thích cả.

Khi đọc thì tôi cũng rất bực mình và chửi thề nhưng tôi lại cảm thấy tội nghiệp khi nhìn thấy anh ta.

“Yo-Youngae. Cô có giận tôi không?"

(P/s: Youngae: Cách xưng hô tiểu thư giới quý tộc. )

Truyện Chữ Hay