Tôi muốn có bạn gái!
Bất cứ thằng con trai có cảm xúc nào hẳn đều từng nghĩ đến điều đó, không lúc này thì lúc kia. Tôi - Hiromichi Satou - cũng như vậy, ít nhất từ năm lớp Tám, tôi đã bị ám ảnh với cái suy nghĩ ấy rồi.
Nhưng than ôi, hiện thực ấy mà, có cả mặt tốt và mặt xấu. Và trong hầu hết mọi mặt, tôi dám chắc bản thân sẽ được xếp vào loại từ xoàng tới dưới trung bình. Diện mạo của tôi không hấp dẫn, năng lực thể chất thì kém. Tôi cũng chẳng có lấy một kĩ năng nổi trội nào, nói chung là không khéo léo, giỏi giang gì cho lắm. Tôi nghĩ điểm số của mình ổn, nhưng ấy là vì tôi đã dành một đống thì giờ để học bài.
Và cứ thế, những ngày tháng trung học cơ sở của tôi trôi qua mà chẳng có lấy một cô bạn gái. Thực ra, thậm chí tôi không nghĩ mình có nói chuyện hay nhắn tin với một bạn nữ nào, ngoại trừ mấy việc cấp bách liên quan đến trường học.
Tôi có kết bạn với bạn khác giới... cơ mà đó là chuyện từ hồi tiểu học rồi. Vì đâu mọi chuyện lại như thế này hả trời? À thì là do từ năm lớp Năm trở đi, cái việc chơi chung với các bạn nữ khá là xấu hổ, nên cuối cùng tôi đã giữ khoảng cách với họ, trở nên luống cuống khi tiếp cận họ, và bối rối một cách đáng thương.
Bởi tôi sợ bị từ chối, nên tôi không bao giờ ra khỏi vùng an toàn - bạn biết nó thế nào, nhỉ. Và như vậy, quãng thời gian trung học cơ sở của tôi kết thúc với việc không có một mống gái nào. Tôi khiến đời mình rối tung rối mù. Ngoảnh lại nhìn ba năm học ảm đạm không sắc màu ấy, tôi bắt đầu hoảng. Chẳng nhẽ cả đời học sinh tôi sẽ phải cô độc sao, một gã trai tân đáng thương không có bạn gái? Lạy Chúa, xin ngài đấy, gì cũng được trừ chuyện đó ra! Chết tôi cũng không muốn trải qua điều đó đâu!
Tôi muốn có người yêu lắm rồi!
Mặc dù tôi chưa đặc biệt chú ý đến ai cả, tôi vẫn tuyệt vọng chứ. Thật tình, tôi không có một “hình mẫu” cụ thể - có lẽ tôi sẽ mê như điếu đổ với cô nàng đầu tiên tỏ tình với mình chăng. Tôi sẽ trân trọng cô ấy hơn tất thảy mọi thứ - chắc luôn đấy. Tôi chỉ đơn giản là muốn được yêu mà thôi! Bộ không ai có chung cảm giác giống vậy hay sao?
Nhằm tìm ra người đặc biệt đó, “công chúa Lọ Lem” của đời mình, tôi đã tự động viên bản thân ngay khi bước chân vào trung học phổ thông. Tại đây, tôi nhất định sẽ thành công!
Nhưng, hiển nhiên lòng nhiệt huyệt không phù hợp đó đã tan biến chỉ trong vòng một tháng. Mỗi khi tôi thử lên tiếng chào hỏi các bạn nữ là họ lại ngoảnh đi, và nhìn tôi như thể đang nhìn một giống loài ngoài hành tinh nào đó. Những con mắt ngờ vực, dò xét hướng về phía tôi như muốn nói rằng “Đây là thằng nào? Nó muốn gì vậy?” Trước những ánh mắt ấy, lòng tôi chùn ngay tắp lự, không thể thốt thêm một lời nào khác.
Tôi cũng đã hỏi mấy người bạn quảng giao hơn của mình cho tham gia vào nhóm của họ. Nhưng bất hạnh thay, tôi làm gì có kiến thức hay kinh nghiệm nào về thực thể kì lạ được gọi là “con gái” cơ chứ. Tôi không mảy may biết khi ăn, họ nói về chủ đề ra sao, và như một lẽ tất yếu, tôi chỉ có thể đáp lại bằng những câu trả lời vô thưởng vô phạt.
Tại sao nó lại như thế này? Có vẻ để chuyện trò với đàn bà con gái, tôi cần mở khóa kĩ năng “sức hút với phái nữ” trước đã. Nhưng để đạt được kĩ năng ấy, tôi phải giao tiếp với họ! Lạy Chúa trên cao, ôi Thần linh ơi! Cái khỉ gì vậy, game một-sao à? Ai đó làm ơn đưa ra bản vá lỗi đi chứ!
Dù trường hợp nào thì năm đầu trung học phổ thông của tôi đã trôi đi dưới màu xám xịt khốn khổ như vậy đấy.
“Hừm hứm hưm! Là lá la~!”
Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi - nước chảy qua cầu, các bạn có thể nói vậy. Hiện là mùa xuân năm lớp Mười một, tôi vừa ngâm nga vừa nhảy chân sáo đến trường.
Những cánh hoa anh đào rơi phủ trên mặt đường làm tôi nhớ ra mùa hè đã rất gần. Những giọt sương sớm lấp lánh bám trên mặt lá xanh tươi xung quanh, càng làm bật lên màu rực rỡ của cây cỏ. Không ngờ tôi lại từng nghĩ thế giới tuyệt vời này là hoang vu, ảm đạm và xám xịt cơ đấy. Thật không thể tin được mà.
Các bạn đang hỏi sự thay đổi đột ngột này từ đâu ra có phải không? Là vì...
Cuối cùng tôi đã có người yêu rồi. Đúng vậy, bạn không lầm đâu, tôi có bạn gái, bằng-xương-bằng-thịt! Chính tôi chứ không ai khác! Có bạn gái rồi nhớ!
Khụ, xin lỗi vì đã hơi quá khích. Do tính chất quan trọng của sự việc, tôi chỉ muốn nhấn mạnh vào tính “thực” của cô bạn gái này mà thôi. Tôi đoán là đã để cảm xúc mình lấn át chút. Nhưng sao trách tôi được, phải không? Lần đầu tiên trong cuộc đời, một điều tuyệt vời đã thực sự xảy đến với tôi.
Đương nhiên, tôi không phải người đã bày tỏ cảm xúc. Tôi không tự hào về điều đó, nhưng tôi không có đủ dũng khí như vậy. Sau một khởi đầu thảm hại ở trường, tôi dành cả năm đầu đằng đẵng của mình với mấy thằng đực rựa, không biết một chút gì đến cái chạm hay mùi hương của phái nữ. Nhưng tất tần tật đã đột ngột thay đổi ngay khi tôi bước lên năm hai - tôi được một cô nàng tỏ tình!
Chúng tôi bằng tuổi nhau, và tuy học chung trường tiểu học, khi lên cấp hai chúng tôi học khác trường. Rồi lại biến thành hai người vào chung trường trung học phổ thông, có điều tôi ở ban chuyên, cô ấy ở ban thường. Vì các lớp học của chúng tôi không trùng nhau, nên tôi còn không biết cổ học ở đây cho đến lúc tỏ tình nữa.
Tôi có nhớ mơ hồ về cô ấy hồi tiểu học. Chúng tôi cùng được đưa tới nhà giữ trẻ sau giờ học, và tôi đã bắt chuyện với cổ vì trông cổ một mình suốt. Tôi đoán mình là người bạn đầu tiên của cô ấy... Ai mà ngờ điều đó lại dẫn đến chuyện này?
Ngay khoảnh khắc cô ấy thổ lộ lòng mình, đời tôi đang từ truyền hình phát sóng dưới dạng 144p liền nhảy lên 4K rực rỡ. Và không chỉ màu sắc thôi đâu, kể từ cái ngày vào một tháng trước ấy, mọi thứ trên thế giới đã đổi thay mãnh liệt.
Cho tới gần đây, tôi chỉ bắt gặp trên đường đi học những mùi nóng bức, ngột ngạt và mệt nhọc. Thì bây giờ, tất cả những gì tôi thấy được là hương gió xuân thoang thoảng. Tiếng chuông ngân báo hiệu những ngày học chán chường, giờ đây như mang theo tin tốt lành rằng thêm một ngày nữa tôi được dành thời gian bên bạn gái. Mỗi lần tôi thưởng thức món udon ở nhà ăn cùng cổ, vị nước dùng lại như được nấu bởi nhà hàng năm sao vậy.
“Hầy, chúng mày biết đấy, nhỏ Riko từ câu lạc bộ cổ vũ cứ cầu xin, thế là tao đành vào phòng nhỏ thôi.”
“Ngon nha! Sao nữa? Mày lại chả giã luôn và ngay, phải không?”
“Heh! Gái thể thao quả là không bao giờ làm ta thất vọng, chúng mày hiểu chứ?”
Trước kia, nghe mấy cuộc trò chuyện kiểu này từ mấy gã nổi tiếng khiến tôi chỉ biết ngã ngửa vì ghen tị. Nhưng bây giờ tôi có thể nghe chúng với nụ cười trên môi được rồi. Thậm chí còn cảm giác - tôi dám chắc - rất thân thiết nữa là.
Ừ ừ, tôi hiểu mà. Tình yêu quả thực tuyệt diệu, là đỉnh của đỉnh của tuổi thanh xuân phải không. Tiếp tục nỗ lực cố gắng nào, hỡi các vị vua.
“Hử? Aizawa này, không phải mày đang hẹn hò với Mao Imura trong ban nhạc sao? Chia tay rồi hả?”
“Khoan, không phải nó đang hẹn hò với Sogabe à?”
“Đâu, chúng tao không thực sự hẹn hò. Thôi nào, bọn mày thật sự nghĩ tao sẽ đồng ý với mấy đứa con gái đó hả?”
“Mày nói thật luôn? Tao nghĩ hai đứa ấy khá ngon đấy chứ.”
“Tao mà nằm ngoài tầm với bọn nó ý, không đời nào tao dành thời gian. Bạn ơi, lũ con gái lúc nào cũng gửi tin nhắn tán tỉnh cho tao. Tao không cần mấy đứa làm tao mệt mỏi, hành xử như thể là bạn gái tao chỉ vì chúng tao chịch nhau có vài lần. Tha cho tao đi.”
Tôi xin rút lại lời nói. Lũ chúng nó nên húc vào phân rồi chết hết đi.
À thì thỉnh thoảng vẫn có vài điều khiến tôi khó chịu, nhưng từ tháng trước, đời cao trung của tôi trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết. Hẳn chuyện tôi có cái nhìn tích cực như này hoàn toàn là nhờ bạn gái của tôi rồi. Nhờ cô ấy, tôi cũng đã có dũng khí hơn để mở lòng với mọi người.
Thưa các quý ông quý bà, không để mọi người chờ lâu nữa, tôi xin được phép giới thiệu người con gái đã tiếp cho tôi lòng dũng cảm.
Cuối ngày ở trường, tôi đang ngồi một mình trong thư viện chờ người yêu mình đến. Không giống tôi, cô ấy tham gia câu lạc bộ nên tôi phải đợi cổ nếu muốn đi bộ về nhà cùng nhau. Tôi bắt đầu làm bài tập về nhà, thi thoảng lại liếc ánh mắt đầy háo hức của mình về phía cửa vào thư viện. Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại và nhận ra đã 6 giờ 10 phút chiều.
Khoan khoan, 6 giờ 10? Tức là 10 phút sau 6 giờ?
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào đúng 6 giờ chiều, nhưng cửa thư viện vẫn đóng, và bạn gái tôi thì chưa xuất hiện. Sao có thể? Ôi, có khi nào tất cả là giấc mộng không? Chẳng phải mọi thứ cho đến giờ đều như ảo tượng của một gã cô độc, trai tâ-
“Hiromichi ơi!”
“Uwahgah!?”
Cảm giác buốt lạnh chạm đằng sau gáy, tôi giật mình ngoảnh lại. Đây rồi, cô gái mà tôi muốn gặp đến chết - bạn gái tôi đây rồi. Cổ đứng nguyên nở một nụ cười thơ ngây, mỗi tay cầm một lon nước ngọt có ga. Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp khá nổi bật, được bao quanh bởi mái tóc có chút ẩm ướt rủ xuống xương đòn. Cô ấy thấp hơn tôi chút đỉnh, đôi chân dài mảnh mai. Tóm lại, cô ấy mang kiểu vẻ đẹp hiếm lạ mà bạn có thể tìm thấy trên bìa tạp chí tuổi teen ấy. Và đúng, cô ấy chính là bạn gái của tôi, Haruka Saikawa.
C-cảm ơn trời đất, không phải mơ. Vì tôi vốn hay thu mình trong góc của câu lạc bộ FA, nên tôi thường trở nên lo lắng khi hiện thực quá thuận lợi với mình. Ý tôi là vì sao một người đẹp như Haruka lại hẹn hò với kẻ vô hình là tôi cơ chứ?
“Ahaha,” Haruka bật cười. “Tớ làm cậu bất ngờ hả? Xin lỗi vì bắt cậu chờ nhé. Buổi luyện tập kéo dài hơn tớ nghĩ. Nè, cậu uống đi - món quà tạ lỗi khiêm tốn của tớ.”
“Không, không sao đâu. Tớ cũng vừa đến thôi.”“Tớ nhìn không giống lắm đâu,” Haruka khựng lại một lúc rồi nói tiếp, nhìn vào cái bàn ngổn ngang sách vở của tôi.
Khụ. Cô ấy nói đúng. Dựa vào tình trạng của những thứ đồ này, đời nào có chuyện “tớ vừa mới đến” được. Giá mà tôi cân nhắc thêm một khắc trước khi thốt ra câu nói dối mười mươi đó. Tại sao mày cứ phải ra vẻ cool ngầu trong mọi thứ thế hả? Mỗi khi ở gần Haruka là tôi có xu hướng hoảng loạn, giống như cả cơ thể lẫn não bộ cùng ngừng hoạt động vậy. Nói đến xấu hổ thì tôi có thể thấy gò má mình nóng lên từng giây rồi này.
“Cậu thật tốt, Hiromichi.”
Tuy nhiên, Haruka không cười trước sự bối rối của tôi. Làm sao tôi có thể không yêu một cô gái tốt bụng như vậy được? Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà nhân cách cũng tuyệt vời. Kiếp trước tôi hẳn phải tích vô số công đức nên kiếp này mới có một người đẹp hoàn mỹ như thế làm bạn gái.
Cảm ơn mày, tôi của kiếp trước!
“Được rồi, chúng mình đi chứ?” Haruka hỏi.
“À-Ừ. Tớ sẽ cất đồ xong ngay.”
“Không cần vội đâu mà.”
“Rõ.”
Nói vậy, tôi vẫn nhanh chóng cất gọn sách vở cùng dụng cụ viết vào túi. Haruka đang ở bên cạnh, tao sẽ không để chúng mày lãng phí thêm giây phút nào của tao đâu. Hơn nữa, chúng tôi còn có kế hoạch đặc biệt sau đó.
Chúng tôi cùng rời khỏi phòng học, vừa nói chuyện vừa bước đi bên cạnh nhau trên hành lang nhuốm màu hoàng hôn. Nhìn chung, trò chuyện với cô ấy giống như nói với đám bạn của tôi vậy. Khác biệt chính yếu là chúng tôi thảo luận về cuộc hẹn cuối tuần sắp tới như một cặp đôi thực sự sẽ làm. Chúng tôi nói chuyện sang những gì xảy ra ở trường, về chương trình truyền hình đã xem tối qua. Tôi có cho cô ấy mượn mấy tập truyện tranh mình yêu thích, tôi háo hức lắng nghe những ấn tượng của cổ, đồng thời nói ra cảm tưởng của bản thân. Chúng tôi cũng nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất khác, như là về nhóm bốn người cùng hai đứa bạn của tôi để cùng chơi Splat Two.
“Chủ nhiệm câu lạc bộ với giáo viên vừa khen tớ rất nhiều đấy!” Cổ tiết lộ.
“Thật ư? Khen như thế nào vậy?”
“Theo lời họ thì cách diễn của tớ đã có chiều sâu hơn. Họ nói tớ không còn là miếng giăm bông thô lớn nữa, mà đã trở thành miếng giăm bông phủ mật ong rồi!”
“Cậu coi đó là lời khen ấy hả?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Ahaha. Còn hơn là một lời phê bình nửa vời, phải chứ?”
“Cậu nói không sai.”
Mẹ của Haruka, người sau khi ly hôn đã rời khỏi gia đình, từng là một diễn viên, nhưng không mấy nổi tiếng. Rõ ràng Haruka đã quyết định đi theo con đường của bà ấy khi gia nhập câu lạc bộ kịch, mặc cho - theo chính lời cô ấy - cổ diễn xuất rất tệ. Tuy nhiên, cô ấy cực kỳ yêu thích nó. Mỗi khi tôi đến xem cô ấy luyện tập, tôi luôn được thấy một Haruka nỗ lực hết mình. Mái tóc ướt đầy mồ hôi dính trên má, ánh mắt sáng ngời mang theo ngọn lửa nhiệt huyết chói lọi. Nhìn cô ấy cố gắng đến vậy, sao tôi nỡ lòng làm giảm đi tình yêu với nghiệp diễn của cổ để nó biến thành một “nỗi ám ảnh không tương thích” cơ chứ. Bất kể cô ấy có tài năng với diễn xuất hay không, chỉ cần cô ấy yêu thích, đó mới là điều quan trọng nhất.
Vì lý do ấy, tôi thích nghe Haruka kể về những hoạt động tại câu lạc bộ. Với tôi, những người dành hết tâm huyết cho một thứ gì đó thật đáng ngưỡng mộ, thậm chí còn đáng quý hơn nữa nếu đó là người quan trọng đáng yêu của mình. Tôi có thể lắng nghe Haruka như vậy mãi mãi, và cổ cũng thuộc kiểu người có thể tiếp tục nói không ngừng nghỉ. Vì tôi muốn chia sẻ thật nhiều với cô ấy, nên thời gian lúc nào cũng hết trước khi cuộc chuyện trò kết thúc.
Nhưng hôm nay thì khác.
Khi chúng tôi đặt chân đến cổng trường, cả hai bỗng rơi vào lặng im. Hai đứa dừng bước, ánh mắt lén lút trông về điểm tới. Ngày hôm qua, chúng tôi đã hứa với nhau, rằng tại nơi này sẽ là ranh giới.
Tôi nhìn sang Haruka, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, thay vì cảm thấy bối rối, cả hai đều rút cái nhìn về. Cô ấy đảo mắt với vẻ ngại ngùng, nhưng rồi, cổ vẫn đưa cánh tay phải của mình về phía tôi.
Đúng vậy. Đã một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò rồi.
Chúng tôi đã trao đổi với nhau xem cách nào giúp hai đứa gần gũi hơn, và cuối cùng đã nảy ra một ý tưởng tuyệt hảo. Hôm nay sẽ đánh dấu cho ngày đặc biệt ấy - chúng tôi quyết định nắm tay nhau lần đầu tiên!
Tôi thu lấy hết can đảm... và nắm chặt lấy bàn tay trần nhỏ nhắn của Haruka.
Whoaaa!!! Đây chính là tay của con gái!?
Cảm giác những ngón tay đan vào nhau khiến trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sự khác biệt giữa bàn tay con gái với bàn tay của một gã trai tựa ngày và đêm vậy - tay cô ấy thật nhỏ, mềm, và quan trọng nhất, là mịn màng cực kì. Sự đối lập tuyệt đối cùng cảm giác khác lạ làm con tim tôi đập rộn lên. Tôi tự hỏi không biết lúc này Haruka thấy thế nào. Tôi bèn nhìn sang cổ, và thấy má cô ấy đang phớt hồng.
“Ehehe...” Haruka khúc khích. “Hơi hơi xấu hổ, nhỉ?”
“C-Cậu nghĩ vậy sao?” Tôi hét lên đáp lại.
Ra vậy, Haruka cũng cảm thấy ngại ngùng - ít nhất thì cũng có một chút.
Có lẽ không cần phải nói ra, cơ mà tôi thì không chỉ là xấu hổ “hơi hơi” thôi đâu. Tôi lo lắng tới mức cổ họng bật ra tiếng the thé kì quái, y như một chú mèo cáu bẩn đây này.
Lần đầu tiên chúng tôi hò hẹn, nội việc ở gần cô ấy thôi đã đủ biến tôi thành một thằng thất bại vừa căng thẳng vừa bồn chồn. Tôi nhất định sẽ đánh bại sự hèn nhát của mình, nhưng đường còn dài lắm. Ví dụ điển hình là khá nhiều kẻ chú ý đến mối quan hệ của chúng tôi, khiến vẻ bình tĩnh của tôi tan nát hết cả.
Mấy gã nổi tiếng kia làm thế nào vậy nhỉ? Chúng có thể thoải mái đụng chạm với các cô gái khác dù chẳng cần hẹn hò. Bộ chúng là giống loài ngoài trái đất có thể thay đổi hình dạng, sở hữu dây thần kinh thép hay sao?
Trong lúc tôi nghĩ đến khả năng đó, Haruka chợt nói. “Xin lỗi nha. Mình mất tận một tháng để nắm tay nhau, kì quặc nhỉ? Nhưng đây là lần đầu tớ có mối quan hệ thế này với một chàng trai. Tớ, lo lắng lắm...”
Gương mặt cô ấy đen lại, vẻ đầy hối lỗi. Dường như cổ đang cho rằng sự im lặng của tôi là biểu hiện không hài lòng.
Không phải như thế đâu, Haruka! Chỉ là tâm trí tớ rối như tơ vò nên không biết phải nói gì thôi.
Tôi liền nhanh chóng giải thích.
“Không đâu, tớ cũng cảm thấy như cậu. Thực ra, đi nhanh quá thì sẽ mệt lắm đó. Phải, cậu có thể bảo rằng ta mất những một tháng để nắm tay, nhưng sao không nói rằng ta chỉ mất một tháng chứ, đúng không? Tớ nghĩ chúng ta đã có một bước tiến tuyệt vời rồi! Ý tớ là, nếu ta có thể nắm tay nhau sau một tháng, thì chúng ta sẽ hợp nhau thế nào trong suốt phần đời còn lại đây?”
“Ôi!!!” Haruka thốt lên, khuôn mặt càng thêm đỏ. Như thể dưới gương mặt cô ấy đang có một ngọn nến tỏa sáng vậy, hơn nữa, bàn tay cổ cũng đang nóng lên rõ rệt.
Mình... mình vừa nói điều gì đó kinh dị, kinh tởm lắm sao? MK, rõ ràng là mày có rồi! “Suốt phần đời còn lại”? Hạ cánh xuống, Hiromichi! Chúng mày mới trung học phổ thông thôi, sao mày lại nói thiếu suy nghĩ vậy trời!?
“Tớ không có ý đó!” Tôi hét lên. “Khoan, ừm, đúng là tớ có ý đó. Tớ chỉ là, ừm, hơi vội vàng. “Suốt phần đời còn lại” về mặt cảm xúc của tớ í. Không sâu xa gì đâu. Tớ chỉ nghĩ, “tuyệt làm sao nếu chuyện ấy xảy ra” rồi buột miệng nói ra! Thế thôi!”
Chết toi. Tôi vừa hủy hoại tất cả. Dù có nói gì thì tôi chỉ đang che dấu sự gớm guốc của mình bằng sự gớm guốc khác mà thôi... Quả là một con búp bê matryoshka đáng sợ. Có cái hố nào ở đây cho tôi chui vô không vậy? Cứ thế này Haruka sẽ nghĩ tôi là một thằng khốn kì quái, ảo tưởng và nói lời vĩnh biệt với tôi mất.
“Không sao.” Haruka trấn an. “Tớ rất vui khi nghe cậu nói vậy."
Cô ấy siết bàn tay tôi thêm chặt như một câu trả lời, rồi mỉm cười tựa người vào cánh tay trái của tôi. Đó không phải nụ cười ngây thơ, thật thà cổ bày ra với những người bạn của tôi. Mà là nụ cười đặc biệt chỉ dành cho riêng tôi - người yêu của cô ấy.
“Tớ vừa bảo với cậu là dạo này mọi người khen ngợi diễn xuất của tớ nhỉ?” Haruka nói tiếp. “Là nhờ cậu đó, Hiromichi.”
“Hả?”
“Từ ngày chúng mình hẹn hò, mỗi ngày đều hết sức vui vẻ. Tớ chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế trong đời. Thế giới dường như lấp lánh màu sắc hơn trước - so sánh như vậy thậm chí còn không tương xứng đâu nhé. Đó là cảm giác dịu dàng và mạnh mẽ mà tớ chưa từng nghĩ chúng tồn tại đang ngập tràn trong trái tim mình. Tớ đã không hề biết trên thế giới đông đúc này, có một người quan tâm sâu sắc đến mình, lại là một điều tuyệt diệu đến thế. Nên là, cảm ơn cậu nhé. Cám ơn đã lựa chọn tớ, Hiromichi. Tớ yêu yêu cậu lắm luôn đó!”
“Ôi!!!”
Đã rõ ràng rồi - Tôi sinh ra trên đời này chính là để gặp được Haruka. Không cô gái nào có thể chấp nhận tôi một cách chân thành và trân trọng cùng những điều như tôi yêu quý một cách tận tâm như vậy. Tại lúc này, tôi không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài cô ấy.
Haruka vẫn nép mình vào tôi cho đến khi hai đứa chia tay tại trạm ga. Do đều căng thẳng nên cả hai còn không chào nhau được hẳn hoi. Từ nơi thân thể chúng tôi được kết nối, tôi có thể cảm nhận tiếng tim cô ấy đập mạnh và rộn ràng y như mình. Chúng tôi như thể không bao giờ chia lìa vậy. Khoảnh khắc đó kéo dài tận mười lăm phút. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là 15 phút hạnh phúc nhất trong 17 năm qua của tôi.
Nhưng mà, mọi chuyện sẽ sớm đổi thay. Tôi sẽ gặp một người làm đảo lộn tất thảy, từ lời cam kết chung thủy với Haruka mới được thiết lập, cho đến những dự định tuổi thanh xuân mà tôi tưởng rằng sẽ không bao giờ kết thúc.