Ngày 25 của tháng Thổ Nguyệt.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Lilia-san đạt được ước nguyện bấy lâu nay của mình tại bữa tiệc sinh nhật của Amalie-san.
Hiện tại tôi đang khá là bối rối...bởi vì trong bữa tiệc đó, tôi đã bất ngờ nhận được một nụ hôn từ Lilia-san. Nhờ vậy mà tôi mới có thể nhận ra được tình cảm của bản thân dành cho cô ấy. Nó thật sự rất tuyệt vào thời điểm đó.
...Vấn đề là sau đó, chẳng hề có bất cứ tiến triển nào trong mối quan hệ của chúng tôi cả. Dường như sự việc trên còn khiến cho bọn tôi cảm thấy khó xử khi ở cạnh nhau nữa.
Kể từ ngày hôm đấy, Lilia-san đang tránh mặt tôi. Mỗi khi tôi tiến tới bắt chuyện thì cô ấy đều bối rối đáp lại và chạy đi mất.
Không khó để nhận ra nguyên nhân cho phản ứng của cô ấy là vì nụ hôn đó...bởi vì nó chẳng khác gì một lời tỏ tình nên cũng dễ hiểu khi Lilia-san trở nên lo lắng như vậy.
Bây giờ tôi đang ở trong một tình huống cực kỳ bế tắc và tôi chắn rằng cô ấy đang lo lắng vì không biết phải đối mặt với tôi như thế nào cả.
Tuy nhiên, mỗi khi tôi đem chủ đề này ra để hỏi thì cô ấy liền lảng tránh đi ngay lập tức nên cuộc trò chuyện chưa bao giờ tiến xa hơn và tôi vẫn chưa có cơ hội để bày tỏ cảm xúc của mình cho cổ.
Đáng lo ngại hơn nữa, khi chỉ cần một chút dấu hiệu của chủ đề này được nhắc tới là cô ấy đã lập tức bỏ chạy bằng một tốc độ kinh hồn khiến cho tôi càng cảm thấy rắc rối hơn.
[...Mọi chuyện là như vậy đó, theo em thì anh phải làm sao?]
[Em hiểu rồi. Bảo sao mấy ngày hôm nay em thấy Lili cư xử rất kỳ lạ...Hmmm.]
Lắng nghe câu chuyện của tôi, Sieg-san nghiêng đầu với vẻ suy tư.
Tôi đã đến giãi bày với Sieg-san, người duy nhất tôi cho rằng có thể xin được lời khuyên hữu ích trong dinh thự, nhưng dường như nó cũng chẳng dễ dàng gì với cô ấy.
[Với tính cách của Lili, em nghĩ cô ấy vẫn sẽ tiếp tục chạy trốn kể cả khi anh có thúc ép cổ đi chăng nữa...Dù vậy thì nó không có nghĩa rằng anh nên để chuyện này tiếp diễn thêm...Cô ấy có thể hơi rắc rối, nhưng em nghĩ vẫn còn một cách giải quyết phù hợp cho tình huống này.]
[Ohh, cách gì vậy?]
[Đó là---[Tôi đã nghe rõ sự tình rồi!]---!?]
[...Eh? Lunamaria-san?]
Một giọng nói sắc bén chen ngang lời của Sieg-san, khi tôi nhìn lại thì thấy Lunamaria-san đang ở đó...cơ mà tại sao cổ lại dựa lưng vào tường trong tư thế khoanh tay vậy chứ? Với cả, tôi không biết vì sao cô lại mỉm cười một cách tự mãn như vậy, nhưng dừng lại đi, nó làm cho tôi có cảm giác chẳng lành.
Lunamaria-san, người tự dưng xuất hiện từ trong hư vô, cất tiếng nói với nụ cười vô cùng nguy hiểm và đặt nhẹ ngón tay lên trên trán mình.
[Hãy để cho Bậc Thầy Tình Yêu tôi đây dẫn vượt qua tình huống nan giải này!]
[Lunamaria-san, cô nên cảm thấy xấu hổ sau tự gọi mình bằng cái danh hiệu đó chứ.]
[Gì mà tsukkomi tôi tỉnh bơ vậy!? M-Miyama-sama...là một người đàn ông thì cậu nên hùa theo mới phải chứ.]
[V-Vậy à?...]
Nói thật thì tôi không nghĩ bản thân có thể tin tưởng được Bậc Thầy Tình Yêu tự phong này một chút nào cả. Nở một nụ cười tự tin, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu và quay về phía chúng tôi.
[Tôi có một kế hoạch tuyệt vời!]
[Thôi cảm ơn.]
[Chờ cái đã nào! Miyama-sama!?]
[Thế, Sieg-san, về cái cách giải quyết mà em vừa nói khi nãy...]
[Cậu dám bơ tôi luôn sao!?]
Dĩ nhiên cái này có lý do chính đáng, tôi không nghĩ rằng ý tưởng mà cô ấy đang nghĩ sẽ hiệu quả. Thế nên tôi không cần phải nghe thêm bất cứ điều gì cả.
Với cả có một sự chênh lệch khá lớn giữa niềm tin của tôi đối với Sieg-san và Lunamaria-san. Giữa một bên là Sieg-san nhân hậu và chân thành với một bên là Lunamaria-san xảo quyệt, luôn lấy việc chọc ghẹo người khác làm lý tưởng sống thì chẳng khó khăn gì để nghĩ xem tôi nên tìm ai để hỏi ý kiến.
Nhưng mà cô ấy có vẻ rất tự tin vào kế hoạch của mình...nên chắc chỉ nghe thôi thì không có vấn đề gì cả đúng không? Không phải là tôi mong đợi gì đâu...dù sao chúng ta cũng đang nói về Lunamaria-san mà.
[Chẳng hiểu sao...nhưng tôi cảm thấy Miyama-sama đang nghĩ xấu về mình...]
[Huhh...thôi được rồi. Tôi sẽ nghe cô trình bày ý tưởng của mình.]
[Tôi có mang theo chìa khóa của phòng cô chủ đây nên cậu có thể---[Từ chối! Tiếp theo!]---chẳng phải nó nhanh quá sao!?]
[...Luna, cậu không thể nghiêm túc một chút được sao?...]
Bảo tôi đi đột nhập vào ban đêm, tôi biết ngay cổ sẽ đề xuất mấy ý tưởng như thế mà...đúng là ngu ngốc khi đặt niềm tin vào con người này mà.
Quyết định rằng bản thân sẽ ngó lơ Lunamaria-san lần nữa, tôi quay lại với Sieg-san, người cũng đang bất lực chẳng kém gì tôi.
[Sieg-san, cho anh hỏi đề xuất của em là gì được không?]
[À, vâng. Đề xuất của em bình thường thôi. Đó là anh hãy tặng quà cho cô ấy. Vì sinh nhật của Lili cũng sắp tới rồi. Em nghĩ nếu làm thế thì cả hai sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện hơn.]
[...Eh? Sinh nhật...của Lilia-san sao?]
Tôi không thể ngăn bản thân mình tò mò về điều mà Sieg-san vừa nói. Sinh nhật của Lilia-san đang tới gần.
[Vâng, nó là vào ngày 7 của tháng Phong Nguyệt, tháng trước Quang Nguyệt.]
[...Chẳng phải là sắp tới rồi sao!?]
[Fumu, đó quả là một ý tưởng hay đó, Sieg. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở trong dinh thự và cậu có thể nhân cơ hội đó để tặng quà cho cô ấy.]
[Cô vẫn còn ở đây sao, Lunamaria-san?]
Mặc dù tôi khá ngạc nhiên khi Lunamaria-san vẫn còn tham gia cuộc trò chuyện, tôi cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt vời.
Tính cả ngày hôm nay thì vẫn còn tới 12 ngày nữa mới đến ngày 7 của Phong Nguyệt...tức là tôi có kha khá thời gian dư dả để chuẩn bị quà tặng của mình.
Hơn nữa, Lilia-san đã luôn giúp đỡ tôi rất nhiều, và cô ấy còn tặng cho tôi một bộ đồ sang trọng vào ngày hôm trước...tôi cũng đang nghĩ xem nên tặng thứ gì đó lại để cảm ơn...vì điều này sẽ cho tôi cả cơ hội để nói chuyện lẫn tỏ lòng biết ơn với cô ấy, tôi nghĩ rằng nó là một mũi tên trúng hai con chim.
[Nó đúng là một ý tưởng tốt đó...cảm ơn em nhiều lắm, Sieg-san! Anh rất vui vì mình đã đến hỏi ý kiến của Sieg-san!]
[V-Vậy ư? Nghe anh nói vậy thì em vui lắm!"
[Sieg-san đúng là rất đáng tin cậy mà!]
[Không có đâu. Em cũng được Kaito-san giúp đỡ rất nhiều mà!]
[...Nếu hai người tính tán tỉnh nhau thì ra chỗ khác giùm tôi cái.]
Cảm thấy hạnh phúc vì bản thân đã đến chỗ Sieg-san xin ý kiến, tôi nắm lấy tay cô ấy và Sieg-san cũng mỉm cười e thẹn với cặp má đỏ.
Đang vui vì phản ứng dễ thương của cô ấy...tôi nghe thấy Lunamaria-san vừa nói điều gì đó đáng kinh ngạc.
[Kaito-san, nếu có gì anh cần giúp đỡ thì đừng ngại đến chỗ em để hỏi nhé.]
[Cảm ơn em rất nhiều. Anh rất vui khi nghe em nói như vậy đó.]
[Thôi thì...nếu là vì Miyama-sama và cô chủ thì Lunamaria tôi không còn cách nào khác ngoài tham gia và...]
[Không cần đâu, cảm ơn cô.]
[Này!? Miyama-sama, chẳng phải cách đối xử của cậu đối với tôi hơi bị khác với Sieg sao!? Bộ người yêu của cậu quan trọng đến thế à!?]
[Đúng vậy.]
[Guhhh...M-Miyama-sama đã có thể nói được những lời như thế rồi sao...]
Bỏ qua lời mời hợp tác khả nghi của Lunamaria-san, nhờ có sự giúp đỡ của Sieg-san mà tôi đã biết bản thân cần làm gì.
Thưa bố và mẹ---Bởi vì những gì đã xảy ra, Lilia-san dường như đang né tránh con. Và để giải quyết vấn đề này cũng như để bày tỏ tình cảm của con với cô ấy---Con đã quyết định bắt đầu "Chiến dịch: Quà tặng".
Chủ đề cho arc của Lilia là việc Kaito sẽ cố gắng hết sức vì Lilia.
Bắt đầu từ chương kế, Kaito sẽ dấn thân vào cuộc hành trình đi tìm quà sinh nhật cho Lilia.
Serious-senpai: [...Không phải nói quan trọng đến thế đâu...dù gì đến cuối cùng...nó cũng là một kết thúc có hậu thôi.]