Sáng hôm sau,
Giống như mọi ngày, tôi nhận bộ com lê từ Amaletta và mặc vào, rồi cô ấy chỉnh lại cà vạt và đưa tôi chiếc cặp. Nhưng, khác với những lần trước đó tôi rời đi ngay, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ngày hôm nay, tôi được nhận thêm một túi giấy khác.
“Đây là lần đầu tiên, tôi làm cho anh bữa trưa, nên tôi đã cố thêm một chút cảm xúc của mình vào trong đó, nhìn nè! Nên, anh ít nhất hãy cố giữ lấy động lực tới trưa nhé!”
Bên trong chiếc túi tôi nhận được từ Amaletta đang nói đầy tự hào là một cái phích thép không gỉ và một hộp cơm trưa được bọc trong chiếc túi nhỏ có dây buộc màu xanh lam. Rõ ràng, nó vừa mới được làm xong... Đợi chút đã, tôi đâu phải học sinh tiểu học trước chuyến tham quan, tôi không hề phấn khích vì một bữa trưa đâu nha, chắc chắn là không.
“Cám ơn, tôi rất mong chờ đấy!”
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn bày tỏ sự cảm kích của mình bằng một nụ cười. Sao vậy? Gương mặt tự mãn của Amaletta bỗng đỏ ửng. Đúng như tôi nghĩ, trêu chọc cô nàng này thật thú vị.
“Đ-Đừng để lại thức ăn thừa đấy nhé! N-Nó rất khó kì sạch nếu còn sót bất cứ đồ thừa nào... Anh hiểu mà đúng không?”
“Rồi rồi, tôi biết mà.”
“A-Anh có thật sự biết không đấy? Nếu như anh mang hộp cơm trưa chứa thức ăn ôi thiu về, tôi sẽ để anh tự rửa đó!”
“Ừ, nhớ rồi mà.”
Trong khi đùa nghịch với Amaletta đang tràn đầy năng lượng trong lòng bàn tay từ sáng sớm, tôi vừa đi giày da vừa đặt tay mở cửa, giác quan thứ sáu của tôi phản ứng lại. Hôm nay... là một đòn tấn công trực diện.
Ngay khi xoay tay nắm cửa, tôi đạp cánh cửa mở toang. Khoảng 10 cục tẩy bảng đen dính đầy bột trắng rơi trước cửa ra vào. Đơn giản, nhưng là một trò quấy rối khó chịu nếu dính phải.
Thật suýt sao. Nếu tôi đi ra ngoài như thường lệ, bữa trưa của Amaletta và tôi đã dính đầy “mai thúy” rồi.
Sau khi xác nhận những thứ bên trong túi giấy an toàn, tôi vuốt ngực cái phào... Đó là bữa trưa vô cùng quan trọng! Tôi nhất định phải trừng phạt nữ thần yuri này vì suýt nữa làm lãng phí thức ăn.
“... Được rồi, tôi đi nhé!”
“Dạ, anh đi cẩn thận!”
Tôi tỏ ra là mình ổn khi chào tạm biệt Amaletta, tôi nghe thấy cô ấy đáp lại trong khi đá đống tẩy lăn long lóc, sau đó nhanh chóng đi làm. Chết tiệt thật! Không hiểu kiểu gì, tôi đang thực sự phấn khích vì bữa trưa hôm nay.
Tránh khỏi cái bẫy của nữ thần yuri và đến công ty một cách an toàn, tôi làm việc như nô lệ của công ty giống mọi lần, và cuối cùng thì, giờ giải lao duy nhất, giờ ăn trưa đã tới.
Tiếng chuông vừa reo, tôi nhìn các đồng nghiệp của mình đi tới khu hút thuốc hay vội vàng đến cửa hàng ăn trưa cố định gần đó, còn tôi thì lấy túi giấy để dưới ngăn bàn ra. Giờ thì, xem bữa trưa tôi có được bằng cách trao đổi tiền tiêu vặt với kẻ ăn bám nhà mình có gì nào.
Khi tôi lấy hộp cơm trưa ra đầy phởn chí như thể không còn là chính mình, Andou Toranosuke, đồng nghiệp kế cạnh tôi cũng lôi cơm nắm từ chiếc túi ở cửa hàng tiện lợi, nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
“Gì vậy Andy? Bộ cậu có sở thích nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác vậy hả?”
“Đừng có nói gì đó ghê tởm vậy chứ. Và, cấm được gọi là Andy.”
Andou, một con người bình thường mà bạn có thể tìm thấy hàng tá kẻ như vậy trên thế giới này giống tôi, chỉ vào hộp cơm trưa trong khi nhíu mày trước trò đùa của tôi.
“Bỏ qua đi, đó là gì vậy? Tín đồ Đồ ăn trưa ở Cửa hàng tiện lợi, Tanaka-kun, bắt đầu tự nấu ăn cho bản thân sao, mình có nên ngạc nhiên với điều đó không nhỉ?”
Cái danh hiệu gì thế? Nếu là vậy, thì cậu cũng là Tín đồ Đồ ăn trưa ở Cửa hàng tiện lợi nốt, anh bạn ạ.
Nhưng đúng là vậy, từ khi vào công ty này, tôi chỉ có ăn đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi. Và vì thế, cậu đang tò mò tại sao tôi mang hộp cơm của riêng mình phải không? Mình sẽ cho cậu ta câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn.
“... Kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi hơi tệ. Bác sĩ bảo tôi nên bắt đầu cải thiện thói quen ăn uống của mình.”
“Uwah, thật á! Có phải đó cũng là lý do dạo gần đây rất khó rủ cậu đi quẩy không? Dù cậu vẫn còn trẻ vậy mà... Xin chia buồn bạn tôi.”
Hẳn rồi, từ khi Amaletta đến, tôi cảm thấy thật khó khăn khi từ chối những lời mời của anh chàng này. Trong khi cảm thấy có chút tội lỗi khi Andou nghiêm túc gửi tôi một cái nhìn thương hại trước lời nói dối, tôi mở hộp cơm trưa, và rồi, tôi chết lặng.
“...Huh? Nà ní? Cái gì thế này?”
Trong khi tôi đang sa mạc lời cầm cái nắp, kế bên tôi, Andou rên lên với cái nhìn kinh hoàng. Không, tôi hiểu cảm giác của cậu mà. Cái này nằm ở một vector hoàn toàn khác rồi.
Hộp cơm trưa do Amaletta chuẩn bị... Không nghi ngờ gì nữa, đó là charaben[note27343]. Nó cũng đạt chất lượng khá cao nữa.
Phần trên cùng của hộp cơm hai tầng là các món ăn kèm. Phi lê cá hồi đã xuất hiện ở bữa sáng, cùng các loại rau củ như cà chua mini và bông cải xanh vẫn còn tốt. Vấn đề là phần bít tết kiểu Đức (Hamburg) và trứng chiên đặt trên rau diếp, chúng được cắt theo đường chéo và xếp thành hình trái tim. Bạn có lẽ sẽ nghĩ nó thật dễ thương, nhưng không, đó không phải là vấn đề.
Ngoài ra, tầng dưới chứa món chính còn tình hình hơn thế. Bên trong, thức ăn được sắp xếp theo hình lon bia Ebisu yêu thích của tôi. Cái lon màu vàng được thể hiện bằng cơm trứng còn minh họa nhân vật thần may mắn Ebisu được vẽ cẩn thận bởi lòng trắng trứng nướng mỏng. Con cá tráp mà vị thần giữ có lẽ là xúc xích Đức được thái mỏng. Kĩ năng tốt thật.
Nhưng, thế này thì chết. Không, rõ ràng không liên quan đến hương vị, được chứ? Tình hình đang tồi tệ.
Khi tôi quay sang nhìn Andou với chuyển động như một cái máy chưa được tra dầu mỡ, tôi thấy vai cậu ấy đang run lên, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi như thể đang trông thấy một UMA.[note27342]
“C-c-cậu! Nhìn thế nào đi nữa, đây rõ ràng là hộp cơm trưa đầy ắp tình yêu của người vợ dành cho người chồng? Hơn nữa, đó là charaben! Là charaben đấy!”
Im đi, đừng có lặp đi lặp lại charaben charaben như thế!
Điều này thật sự tệ rồi đây. Nếu tôi không lừa được cậu ta, thì những tin đồn sai lệch sẽ bắt đầu lan trong công ty, nó sẽ dẫn tới tình huống mà tôi không thể ngó lơ được. Sau khi xác định như vậy, tôi quyết định vấy bẩn bản thân khi xét tới trạng thái tinh thần của Amaletta trước đó.
“K-không, nhìn này, cậu nhầm rồi! Tôi đã bị thu hút khi bắt đầu làm nó. Gần đây tôi không thể uống mấy loại bia đắt tiền, nên tôi quyết định làm một món charaben thượng hạng. Thấy thế nào? Không tồi phải không?”
Tôi phải khiến anh chàng này nghĩ rằng đó là việc làm của tôi.
Andou, người có vẻ không nghe thấy lời biện hộ của tôi, đang quan sát tôi từ trên xuống dưới như dò xét cái gì đó.
“Tôi nghĩ rằng dạo gần đây thật lạ. Cậu đến văn phòng với vẻ mặt mệt mỏi khác thường, nhưng bề ngoài của cậu vô cùng gọn gàng, hơn nữa, cậu còn hủy mọi buổi rủ đi nhậu vào ngày nghỉ, sau sự kì quái đó, cậu lại trở lại làm việc với gương mặt mệt mỏi... Bây giờ, cậu đến chỗ làm với hộp cơm trưa chan chứa tình yêu nồng cháy. Không, ngươi không lừa ta được nữa đâu.”
Mình nên làm gì đây, cái công tắc kỳ lạ của Andou vừa được bật lên. Bằng một cách nào đó, bầu không khí cậu ta tỏa ra cực giống với cái aura của cô nữ thần yuri kia.
Tự ý đưa ra kết luận của mình, Andou với sự nghi ngờ kì quặc và được bao phủ trong luồng aura ghen tị rút smartphone ra trong khi giọt nước nơi khóe mắt sắp sửa trào dâng.
“Tên khốn nạn, mày đã làm đủ chuyện này chuyện kia với phụ nữ, đúng không! Tên “fuckboi” hì hục mỗi đêm này! Nổ tung đi!”
Rồi cậu ta chụp một bức ảnh về món charaben do Amaletta chế biến và gửi tới cho tất cả đồng nghiệp.
...
Sau đó, các đồng nghiệp thay nhau trêu chọc tôi đến tận hết giờ làm việc, không cần phải nói, tôi cảm thấy mình như muốn nổ tung.