Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

quyển 7 chương 387: chung kết (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trọng tài nhanh chóng tuyên bố kết quả: Vì Tiêu Tư Kính sử dụng “Đồ long quyền” ngay tại phút cuối cùng, sớm hơn “Tử mẫu phi trảo” của Lưu Xuyên chưa đầy một giây khiến Hải Nạp Bách Xuyên bỏ mình sớm hơn Tam Tư Đại Sư. Vì thế Thất Tinh Thảo chiến thắng vòng lôi đài này, tỉ số trên màn hình lớn cũng thay đổi – :!

Lôi đài hòa nhau :, rất nhiều người xem cũng đã đoán trước được tỉ số này, dù gì hai đội đều có đại thần hàng đầu, đánh ngang nhau cũng là kết quả bình thường. Có điều phần lớn mọi người chỉ đoán được cái kết chứ không đoán được quá trình – dù là việc Ngô Trạch Văn lật kèo ngay phút cuối trong vòng đầu tiên hạ gục Tô Thế Luân hay là trận quyết đấu đỉnh cao của hai người Tiêu, Xuyên trong vòng thứ hai. Trận đấu lôi đài đầy phấn khích giữa đội tuyển Long Ngâm và đội tuyển Thất Tinh Thảo lần này chắc chắn có thể đi vào lịch sử của giải chuyên nghiệp!

“Tôi tin kết quả này có thể khiến fan của hai đội tạm thời thả lỏng.” Trương Thư Bình cười nói, “Lôi đài hòa nhau :, hai đội lại trở về vạch xuất phát ban đầu. Sau đây sẽ tiến tới giai đoạn đoàn chiến, dựa theo thứ tự rút thăm thì vòng ba sẽ là sân nhà của Long Ngâm, trận thứ tư là sân nhà của Thất Tinh Thảo, chúng ta cùng chờ xem hai đội sẽ lựa chọn bản đồ nào!”

Sau khi Lưu Xuyên rời khỏi đài tuyển thủ, các thành viên đội tuyển Long Ngâm đều biểu hiện rất trấn định. Không có ai tiến tới an ủi hắn, vì mọi người biết đội trưởng không cần an ủi, hắn tự biết trong lòng là được rồi. Vừa rồi Ngô Trạch Văn cũng đã phân tích được thế cục rõ ràng, ngay từ việc chọn bản đồ Tiêu Tư Kính đã trực tiếp phế đi đấu pháp bùng nổ Thất sát trận mạnh nhất của Lưu Xuyên. Dưới tình huống không thể sử dụng được Thất sát trận mà vẫn có thể bất phân thắng bại với lão Tiêu, có thể thấy Lưu Xuyên cũng đã dốc hết toàn lực.

Đây là một trận đấu kinh điển mà hắn và Tiêu Tư Kính tạo nên, thể hiện của hắn không thẹn với chính mình, không thẹn với đội tuyển Long Ngâm và cũng rất xứng đáng trước đối thủ mạnh nhất là Tiêu Tư Kính. Vậy là đủ. Lôi đài hòa nhau, đoàn chiến cố gắng là được.

Ngô Trạch Văn chu đáo lấy nước ấm cho Lưu Xuyên từ chính chiếc bình giữ nhiệt có in logo Thất Tinh Thảo.

Mọi người cạn lời nhìn đội trưởng nhà mình, Lưu Xuyên lại như thể chẳng có việc gì, tự nhiên cầm bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo uống mấy ngụm, sau đó vẫy tay gọi mọi người lại bàn bạc trận tiếp theo: “Trận này sẽ là sân nhà của chúng ta, chí ít cũng phải giữ được hai cờ thì trận thứ tư mới có hi vọng trước bọn họ.”

Ai cũng đều hiểu điều này, tuy sân nhà của Thất Tinh Thảo không tà ma như lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ, nhưng mọi người vẫn còn sợ hãi việc Tiêu đội chọn bản đồ Mai hoa thung để hạn chế Lưu Xuyên – không chừng trận thứ tư Thất Tinh Thảo lại chọn bản đồ không chiến tiếp thì Long Ngâm sẽ rất khó phát huy, vì thế phải tận lực cướp điểm trong trận thứ ba này.

Lưu Xuyên nói tiếp: “Đội hình cũ, bản đồ mê cung, tất cả đều được chúng ta bàn bạc chiến thuật từ trước rồi, mọi người cứ phát huy như bình thường là được, đến khi đó tùy cơ ứng biến. Trận thứ tư có thể sẽ phải điều chỉnh đội hình căn cứ theo tình huống. A Sách, Tứ Lam, hai cậu cũng nên chuẩn bị ra sân nếu cần.”

Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vốn đã bàn luận xong xuôi trước trận đấu, quan trọng là xem vào trận phát huy thế nào.

Giai đoạn nghỉ giữa giờ nhanh chóng qua đi, tuyển thủ hai bên đều ngồi vào ghế, đội hình hai bên cũng nhanh chóng hiện ra trên màn hình.

Bên Long Ngâm vẫn gồm có sáu người là Tần Dạ, Lý Tưởng, Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn, Giang Thiếu Khuynh và Dư Hướng Dương như trước. Đây là đội hình hay dùng và ổn định nhất của Long Ngâm, được đưa ra sử dụng nhiều nhất trong giai đoạn vòng bảng, các lưu phái phối hợp với nhau cũng khá nhuần nhuyễn.

Đội hình Thất Tinh Thảo gồm có Trần Tiểu Bắc, Tiêu Tư Kính,Tô Thế Luân, Tiết Khắc, Tống Tư Viễn và Hà Phương, hai Thiếu Lâm, ba Ngũ Độc lại có thêm một Võ Đang phụ trợ. Đây là một đội hình toàn diện bao gồm tank hàng trước, dame, hỗ trợ và buff.

Rõ ràng trong trận đoàn chiến đầu tiên tại chung kết này thì việc hai đội đưa ra đội hình ổn định nhất của mình để đánh ổn định cũng là điều dễ hiểu.

“Đặc điểm cách đánh của Thất Tinh Thảo rất rõ ràng, lợi dụng ba Ngũ Độc phối hợp với nhau để tạo debuff. Hai thầy trò Tiêu đội và Tiểu Bắc liên thủ chống chịu phía trước, Luân thần và Tiết Khắc ở phía sau sẽ thoải mái xả sát thương.” Trương Thư Bình liên mồm giải thích, “Dưới tình huống có hàng trước bảo vệ mạnh mẽ thì đấu pháp hiến tế của Luân thần sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, hơn nữa buff Hà Phương của Thất Tinh Thảo cũng chơi Ngũ Độc, trong bộ chiêu thức có khả năng tăng debuff nhồi vào cho đồng đội cùng môn phái, khi giao tranh tổng dame của Luân thần sẽ được gia tăng đáng kể!”

Lâm Lập Minh bình tĩnh so sánh đội hình hai bên, nói: “Hai đội có lần lượt là ba và bốn sát thương chủ lực. Hai thầy trò Tô, Tiết của Thất Tinh Thảo có thể đánh ngang tay với tổ hợp Xuyên, Văn của Long Ngâm. Hàng trước thì thầy trò Tiêu, Bắc và tổ hợp Tưởng, Dạ có thể kiềm chế lẫn nhau. Phụ trợ hai bên đều là Võ Đang Thái cực, nhưng hỗ trợ Tống Tư Viễn là tuyển thủ lão làng chuyển từ Trường An sang, cách đánh đã đạt trạng thái ổn định, trong khi đó hỗ trợ Giang Thiếu Khuynh của Long Ngâm lại là người mới, chắc chắn không thể so bằng. Xét về buff, Hà Phương của Thất Tinh Thảo cũng là tuyển thủ lâu năm, buff của Long Ngâm lại là người mới, phong độ phập phù. Quan trọng nhất là trận này phải xem buff và hỗ trợ có thể ổn định cục diện hay không.”

Khán giả nghe Lâm đội giải thích xong liền đồng loạt hiểu ra.

Thật ra nếu tách sáu người trong đội hình để phân tích là có thể biết ngay hàng trước và sát thương chủ lực của Long Ngâm với Thất Tinh Thảo mạnh ngang nhau. Quan trọng nhất vẫn là chênh lệch giữa hỗ trợ và buff. Long Ngâm có hai người mới, Thất Tinh Thảo lại toàn tuyển thủ lão làng, nhỡ đâu Long Ngâm lơ là sơ ý thì rất dễ khiến cho đội hình tan vỡ. Vì thế Giang Thiếu Khuynh và Dư Hướng Dương bình thường mang lại cảm giác rất mờ nhạt nhưng đến trận chung kết hôm nay lại phải mang trên mình trọng trách lớn nhất.

Hai đại thần vương bài Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân mang theo hai đồ đệ thiên phú cực cao là Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc. Hai đại thần Lưu Xuyên và Tần Dạ cũng có hai người mới phát huy ổn định là Trạch Văn và Lý Tưởng ở bên. Khi mở giao tranh thì bốn người sẽ không có bên nào tạo được ưu thế ngay lập tức. Trận này hai đội đều đi theo con đường đánh chắc, muốn chơi tiêu hao dần trong thời gian dài thì phải xem đội nào ít mắc sai lầm hơn, càng ít lỗi thì đương nhiên càng dễ thắng – mà dưới áp lực lớn như thế này thì người mới rất dễ phạm phải sai lầm.

Lâm Lập Minh chỉ ra chênh lệch hai bên một cách khách quan, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi dưới đài theo dõi trận đấu cũng hiểu rõ điểm này.

– liệu phụ trợ và buff của Long Ngâm có thể đuổi kịp được tiết tấu đoàn đội trong trận chung kết này hay không? Trình độ chính là yếu tố lớn nhất ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, có thể coi đây là khảo nghiệm lớn nhất đối với hai người Giang Thiếu Khuynh và Dư Hướng Dương.

Dương Kiếm nhịn không được mà nói: “Sao anh tôi không để Tứ Lam đánh phụ trợ? Nếu Tứ Lam lên thì chẳng phải trận này sẽ có phần thắng cao hơn sao?”

Trình độ chơi hỗ trợ của của Lam Vị Nhiên chắc chắn cao hơn Tống Tư Viễn, hơn nữa Tiêu Dao còn có trận hỗn loạn có thể quấy nhiễu phụ trợ Võ Đang, vì thế Dương Kiếm thực sự không thể hiểu nổi tại sao Lưu Xuyên lại không cho Tứ Lam lên.

Phương Chi Diên mỉm cười, nói: “Nếu cứ gặp đội mạnh là thay Giang Thiếu Khuynh ra thì sẽ tạo ra tổn thương rất lớn đối với tuyển thủ này. Thực ra hai vị trí phụ trợ và buff của Long Ngâm luôn bị coi là yếu hơn số còn lại, đặc biệt là Giang Thiếu Khuynh rất thiếu tự tin, nhưng Xuyên đội vẫn luôn để cậu ta ra sân trong mỗi trận quan trọng, chẳng nhẽ cậu không nghĩ lý do là gì sao?”

Dương Kiếm ngẩn người, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Phương Chi Diên khẽ thở dài, nói: “Tiểu Dư cũng còn quá trẻ, phát huy lúc được lúc không, nhưng cậu ấy là tương lai của đội tuyển Long Ngâm.”

Dương Kiếm: “…”

“Làm đội trưởng thì không thể nhìn mỗi cái lợi trước mắt, càng không thể vì đội viên nào đó biểu hiện không tốt thì để người đó ăn không ngồi rồi. Những gì anh cậu suy nghĩ phức tạp hơn cậu tưởng nhiều lắm…” Phương Chi Diên dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Dương Kiếm: “Giang Thiếu Khuynh và Tiểu Dư đều cần nhiều cơ hội để rèn luyện bản thân, tìm được tự tin trong những trận quan trọng, vì thế nhất định không được phép vắng mặt trong chung kết, nói vậy cậu đã hiểu chưa?”

Dương Kiếm nhanh chóng hiểu ra, ngượng ngùng gãi gáy, đỏ mặt nói: “Ừ ha, đúng là anh tôi suy nghĩ chu đáo.”

Khoảng cách giữa mình và anh trai vẫn còn quá xa, bản thân mình tầm nhìn thiển cận, vẫn còn non lắm.

Vậy mà Phương Chi Diên lại lập tức hiểu được suy nghĩ của Lưu Xuyên, chứng tỏ Phương Chi Diên cũng là một đội trưởng rất tốt. Nếu không thì hắn đã chẳng thể đưa một đội mới như Tuyết Lang vào thẳng playoffs. Nghĩ đến đấy, Dương Kiếm không nhịn được mà có thêm chút kính trọng đối với người con trai đang ngồi bên cạnh.

Phương Chi Diên thấy tên ngốc bên cạnh mặt đỏ tai hồng gục đầu xuống, không khỏi mỉm cười, nói: “Tuy rằng Thất Tinh Thảo rất mạnh nhưng trận này tôi nghiêng về phía anh cậu hơn. Hi vọng hai người mới của Long Ngâm sẽ không mắc sai lầm khiến Xuyên đội thất vọng!”

“Ừ!” Dương Kiếm gật đầu, ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía sân đấu.

Trong phòng cách âm, Lưu Xuyên đã ngồi vào vị trí, đăng nhập tài khoản Hải Nạp Bách Xuyên của mình, tiến vào giao diện chỉ huy, bắt đầu lựa chọn bản đồ thi đấu.

– Hải thị thận lâu. (Lầu ảo ảnh)

Ngay một khắc bản đồ xuất hiện, khán giả kích động hét ầm lên, ngay đến Trương Thư Bình cũng sửng sốt: “Không thể nào, cậu ta thực sự dám chọn cái này?!”

Lưu Xuyên thì vẫn bình tĩnh ấn xác nhận.

Theo lệnh xác nhận của Lưu Xuyên, bản đồ cũng được phóng to thành bản demo D trên màn hình lớn để cho khán giả nhìn thấy kết cấu bản đồ trên nhiều góc độ. Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, thậm chí có những người còn kích động huýt sáo phía sau. Rõ ràng việc lựa chọn bản đồ liều lĩnh này đã khiến rất nhiều khán giả vô cùng hưng phấn.

“Hải thị thận lâu” là một trong những tấm bản đồ đoàn chiến cấp tám sao khó nhất trong kho bản đồ. Tính chất cũng như tên, đây là một mê trận mang ảo giác với đặc điểm tương tự như truyền tống trận, phức tạp hơn bản đồ mê cung phổ thông không chỉ một cấp độ.

Tấm bản đồ này có rất nhiều lối rẽ và cổng mê trận, vốn đang ở đường trên mà không cẩn thận bước vào mê trận thì rất có thể sẽ đột nhiên bị dịch chuyển tới đường giữa hoặc đường dưới. Hơn nữa trong mê cung sẽ xuất hiện ảo giác, ví dụ như hình ảnh Hải Nạp Bách Xuyên đang đánh cờ đường trên hoặc Tam Tư Đại Sư bị hạ gục v… v… Những hình ảnh này hoặc có thể là khúc xạ lại hình ảnh thực sự ở một địa điểm khác, hoặc cũng có thể do hệ thống gài vào. Thật thật giả giả khó lòng đoán định, mà dù thế nào đi nữa thì ảo giác rất dễ khiến tuyển thủ phán đoán sai lầm.

Cũng chính vì thế mà rất ít đội tuyển dám dùng tấm bản đồ với tính chất ảo giác và mê cung này.

Trước đây khi liên minh sáng tạo ra tấm bản đồ này là để tăng tính thú vị trong đánh giải, nhưng sau khi bản đồ ra mắt mới phát hiện rằng quá khó đánh. Đội tuyển Đồng Tước tuyệt nhiên không thể chọn tấm bản đồ này để buộc dây vào chân Tiểu Lộc, ngay đến cả đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng đã lạc đường ở đây. Diệp Thần Hi từng nói: “Cổng mê trận quá nhiều giống như một đội có sáu Tiêu Dao phụ trợ, quá lằng nhằng không chơi nổi.” Chỉ có đội tuyển Thịnh Đường đã từng phân tích và thử nghiệm cách đánh trên bản đồ này do có quản lý Nhan Tử Di, đáng tiếc hiệu quả tạo ra quá nhỏ, nhân tố bất ổn quá nhiều.

Phần lớn các tuyển thủ khi đánh tập trong game đều có chọn Hải thị thận lâu để thử một chút, nhưng trên sân thi đấu chuyên nghiệp chính thức, đặc biệt là playoffs thì đến tận bây giờ vẫn chưa từng có đội trưởng nào dám chọn bản đồ khó nhằn “Hải thị thận lâu” này, chỉ sợ chính mình cũng dính ảo giác.

Hôm nay Lưu Xuyên to gan chọn bản đồ khiến rất nhiều đội trưởng cũng phải giơ ngón cái like cho hắn.

– chung kết mà dám chọn Hải thị thận lâu, quả nhiên bên cạnh có máy phân tích địa hình có khác, Xuyên thần thích chơi gì thì chơi.

Tiêu Tư Kính thấy tấm bản đồ này cũng gửi tới một loạt icon giơ ngón cái, tỏ vẻ khen ngợi dũng khí của Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên hỏi: “Đừng bảo đoán được nha?”

“Ừ.” Tiêu Tư Kính cực kỳ bình tĩnh.

Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Đoán chuẩn vậy luôn?”

Tiêu Tư Kính nói: “Bản đồ mê cung tám sao còn mỗi cái này thôi.”

Lưu Xuyên cười nói: “Cũng đúng ha, hẳn là nên đề nghị liên minh thiết lập thêm nhiều bản đồ mê cung hơn chút.”

Lộc Tường xem thi đấu trên khán đài lập tức xụ mặt: “Bộ ổng không đề xuất được cái gì tử tế một tí à?!”

Mọi người xung quanh thương cảm nhìn qua nhóc tuyển thủ mù đường của Đồng Tước này.

Tốc độ đánh chữ của Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính rất nhanh, trong thời gian tải vào trong bản đồ đã lời qua tiếng lại được vài câu. Hơn nữa hai người còn vừa đánh chữ vừa mở miệng bố trí chiến thuật với đồng đội, mọi người thực sự sùng bái khả năng hành động song song của bọn họ.

“Dựa theo những gì đã bàn bạc, chia ra ba đường, chờ lệnh tôi khi cần tập hợp.” Lưu Xuyên vừa đánh chữ vừa nói nhanh: “Chú ý lối rẽ dưới chân cẩn thận bước sai. Trạch Văn thiết lập tọa độ trên mini map, tùy thời chú ý vị trí di chuyển của mọi người, một khi có ai đi nhầm thì lập tức gọi lại.”

Ngô Trạch Văn gật đầu: “Đã rõ.”

Mê trận Hải thị thận lâu chia làm ba màu, mê trận màu đỏ sẽ đưa người tới đường trên, mê trận màu xanh lại dịch chuyển nhân vật xuống đường dưới, còn màu trắng là đường giữa. Nhưng cờ đường trên là cờ xanh, cờ đường dưới lại là cờ đỏ. Nói cách khác, màu cổng mê trận và màu cờ lệnh ở hai đường khác hẳn nhau, việc này sẽ gây nhiễu cho người chơi, những ai đang căng thẳng sẽ rất dễ hình thành tư duy quán tính, cho rằng cổng đỏ là xuống đường dưới đánh cờ đỏ, thực ra là ngược lại. Nhà làm game cố tình thiết lập như vậy cũng là để gia tăng độ khó khi đánh đoàn chiến.

Cổng mê trận ở đây không khác nào cạm bẫy truyền tống, một khi bước vào sẽ bị cưỡng chế dịch chuyển, tỉ như sáu người đang giao tranh tổng, một người bước nhầm bị truyền đi thì chắc chắn sẽ bị đồng đội chửi cho một trận. Nhưng khi đang bị đối thủ đánh hội đồng sắp chết, một bước vào mê trận cũng lại có thể đào thoát nhờ truyền tống, chính ra thì có thể sử dụng cổng mê trận cực kỳ linh hoạt.

Con đường truyền tống nối giữa các cổng mê trận có quy luật nhất định nhưng lại không thể đảo ngược. Nếu đi nhầm đường mà muốn trở về thì sẽ phải đi vòng rất xa, chuyển tiếp nhiều lần mới có thể trở về vị trí ban đầu chứ không phải quay đầu lại là về được ngay – mê trận là con đường một chiều không thể đi lại đường cũ, gây khó khăn trong việc sửa chữa sai lầm, vì vậy bước nào bước nấy đều phải cẩn thận từng li.

Tóm lại, giữa các cổng mê trận có quan hệ đối ứng chứ không phải random truyền loạn. Nhưng quy luật này cực kỳ phức tạp, những mũi tên giăng khắp nơi đan nhau như mạng nhện dày đặc. Bản đồ đã ra mắt hơn một năm, quy luật truyền tống cơ bản đã được dân mạng nghiên cứu thấu triệt. Nhưng không dễ để tìm được con đường ngắn nhất khi thi đấu. Nếu không phải vì đã có Ngô Trạch Văn thì đúng là Lưu Xuyên cũng không thể lựa chọn tấm bản đồ này một cách thản nhiên như vậy.

Hắn thực sự hơi liều khi chọn bản đồ này, nhưng hắn tin rằng Thất Tinh Thảo sẽ rơi vào bất lợi ở đây. Luân thần muốn phối hợp với Tiết Khắc và Hà Phương để rải debuff trúng độc đa mục tiêu, nhưng đội tuyển Long Ngâm chỉ cần phân nhau ra đánh du kích thì căn bản Thất Tinh Thảo sẽ không thể nhồi debuff được.

– đúng vậy, chiến thuật tản ra đánh du kích mới là nguyên nhân mấu chốt để Lưu Xuyên chọn tấm bản đồ này!

Nếu như khán giả biết được sự thật thì chắc chắn sẽ sợ rớt cằm. Tại nơi mà đến cả đội tuyển Lạc Hoa Từ còn choáng váng đầu óc vì lạc đường do truyền tống toàn bản đồ, hắn lại dám phân người ra đánh du kích, suy nghĩ của Xuyên thần có hơi sai rồi không?

Nhưng Lưu Xuyên rất tự tin, sau khi mọi người xuất hiện trong bản đồ, Lưu Xuyên lập tức hạ lệnh: “Tản ra!”

Tần Dạ và Lý Tưởng đi đường dưới, Trạch Văn cùng Tiểu Dư đi đường giữa còn Lưu Xuyên và Giang Thiếu Khuynh hướng về đường trên – cách chia đường kỳ lạ khiến ba đại thần trong phòng bình luận sửng sốt vô cùng, sau khi trầm mặc hồi lâu, Trương Thư Bình mới nói: “Sao lại chia đường như vậy? Cậu ta muốn xem rõ tình hình rồi lợi dụng cổng mê trận để truyền tống sao? Là… đánh du kích toàn bản đồ?!”

Lâm Lập Minh cũng thấy quá khó tin, nhíu mày nói: “Hệ thống truyền tống của bản đồ này rất phức tạp, ví dụ như để từ vị trí cờ lệnh đường trên truyền xuống được đường dưới thì phải đi qua ba cổng mới tới được. Một khi giao tranh nổ ra thì chưa chắc đã có thể dịch chuyển đúng lúc, đi nhầm một bước là sẽ phí mất rất nhiều thời gian, cậu ta thực sự quá liều khi đánh du kích trên bản đồ này.”

“Xuyên thần thích chơi bài dị thật.” Hồ Lượng cảm thán, “Có điều đánh du kích ở bản đồ phức tạp thế này mà đồng đội không truyền tới kịp thì chắc chắn sẽ thê thảm.”

Rõ ràng mọi người đều không đánh giá cao chiến thuật chia đường đánh du kích này của Lưu Xuyên.

Thất Tinh Thảo cũng không biết cách chia đường của Long Ngâm, Tiêu Tư Kính vừa bắt đầu đã để mọi người đi cùng nhau. Vì cạm bẫy mê trận trên bản đồ quá nhiều, nếu một thành viên bước nhầm mà bị truyền đi mất thì chờ đến khi quay lại cũng đã phải đi một vòng rất xa, tốt nhất là đi cùng với nhau cho lành.

Huống hồ mê cung ảo giác lần này là sân nhà của Long Ngâm, Tiêu Tư Kính cũng không thể bừng bừng dã tâm mà muốn cướp trắng cả ba lá cờ, đi cả đội lấy được một cờ rồi tính.

Đúng lúc này, một dòng thông báo đột nhiên hiện lên màn hình.

– [Hải Nạp Bách Xuyên] bỏ mình!

Trên màn hình lớn, một Đường Môn mặc đồ xanh tên “Hải Nạp Bách Xuyên” đột nhiên rơi xuống từ trên cao, “bịch” một tiếng, nát bét.

Khán giả: “…”

Lưu Xuyên: “…”

Lộc Tường ngồi dưới vui vẻ vỗ tay: “Há há há, hệ thống quá thông minh!”

Trương Thư Bình thấy hình ảnh này cũng rất vui sướng: “Mọi người đừng shock, đây là hình ảnh ảo giác mà Hải thị thận lâu random ra, xem ra hệ thống cũng không đỡ nổi Xuyên thần của chúng ta, random mà cũng ra được hình ảnh Xuyên thần bỏ mình.”

Thành viên đội tuyển Long Ngâm cũng cạn lời, Tiểu Dư còn lo lắng kéo chuột qua đường trên nhìn tình hình, thấy Lưu Xuyên vẫn bình yên đưa Thiếu Khuynh đi về phía trước, vậy Đường Môn vừa rơi từ trên trời xuống kia… có lẽ là anh em sinh đôi của Xuyên thần mà hệ thống phục chế.

“Đừng bị phụ thuộc vào tin trên hệ thống.” Lưu Xuyên cười nói, “Cũng bỏ qua hết mấy hình ảnh ảo giác, chú ý dưới chân mình ấy! Thiếu Khuynh ở đây chờ đi, tôi ẩn thân tới trước xem sao. Xác suất Thất Tinh Thảo đi đường trên khá cao, Dạ Dạ cũng mau điều tra một chút.”

“Biết rồi.” Tần Dạ vẫn bình tĩnh như trước, đi cùng Lý Tưởng tới đường dưới bố trí tầm nhìn đồng thời gửi tín hiệu trên mini map, “Đường dưới không có ai.”

Ngô Trạch Văn cũng gửi tín hiệu: “Đường giữa trống.”

Vì trong vòng bảng Tiêu Tư Kính đã từng đánh mai phục tập kích bất ngờ từ đường giữa nên lần này Lưu Xuyên mới phải phái người thăm dò cả ba đường cho chắc. Nơi này đâu đâu cũng là mê trận, phái Trạch Văn và Tần Dạ đi làm lính trinh sát cũng sẽ không lo bị Thất Tinh Thảo hội đồng giết chết quá nhanh.

Đường giữa và đường dưới không có người, rõ ràng Lưu Xuyên đã dự đoán đúng – lão Tiêu đưa toàn bộ người lên đường trên, muốn lấy cờ xanh đường trên trước!

Nhưng Lưu Xuyên sẽ không để cho hắn có cơ hội thoải mái mà lấy cờ như thế.

“Trạch Văn và Tiểu Dư đi xuống đường dưới đánh cờ. Lý Tưởng và Tần Dạ nhanh lên đường trên trợ giúp!” Lưu Xuyên nhanh chóng điều phối, vừa dứt lời thì quả nhiên có hai đại sư xuất hiện trong tầm nhìn. Một người thân hình cao lớn, khí thế bức người, đi cùng là một nhóc shota đầu trọc khiêng cây đao lớn theo bên cạnh sư phụ – chính là hai thầy trò Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc!

Ngay khi Lưu Xuyên nhìn thấy hai người này thì lập tức bùng nổ tốc độ tay gọi ra bảy con rối, những con rối xếp hàng ngang trước mặt hai người tạo thành một bức tường vững chắc!

Hắn dựng tường đúng vào bên cạnh hai cổng mê trận, nếu Tiêu Tư Kính muốn đi đường vòng thì phải bước vào trong mê trận, vì thế Tiêu Tư Kính bắt buộc phải dừng chân, nói: “Nơi này chỉ có một mình Lưu Xuyên, chắc chắn đối diện vẫn còn mai phục. Tiểu Bắc, đợi lát nữa đi theo tôi kéo đại sư bên đó qua trước!”

Hai mắt Trần Tiểu Bắc sáng lên, lập tức gật đầu: “Dạ!”

Hàng trước của Thất Tinh Thảo rất mạnh, vì thế một khi hai người Tiêu, Bắc liên thủ kéo Lý Tưởng tới đánh thì Long Ngâm sẽ mất hàng trước, cả đội chỉ còn toàn máu giấy rất dễ bị Thất Tinh Thảo đột phá. Tiêu Tư Kính bỏ qua Lưu Xuyên, đặt trọng tâm vào đại sư, có thể coi đây là quyết định lý trí nhất.

Hai thầy trò nhanh chóng đặt tầm nhìn xung quanh, trên thực tế thì cứu viện của đội tuyển Long Ngâm vẫn chưa tới, nếu Lưu Xuyên mạnh mẽ mở giao tranh thì rất có khả năng Lưu Xuyên sẽ chết ngay lập tức khi vs . Nhưng tên Lưu Xuyên này bụng toàn ý đồ xấu xa, hơn nữa còn thích mai phục đánh lén. Một mình hắn đứng đó quang minh chính đại, đầy máu đầy mana diễu võ giương oai, phần lớn người chơi sẽ cảm thấy phía sau hắn nhất định sẽ có mai phục vì thế đều không liều mình tới đánh, thành ra lại cho Lưu Xuyên thời gian để triệu tập đồng đội tới.

Khán giả theo dõi trận đấu cạn lời.

Một mình Xuyên thần ưỡn ẹo trước mặt các thành viên Thất Tinh Thảo, Giang Thiếu Khuynh đứng cách rất xa, gan lớn bằng trời rồi! Hắn chắc chắn lão Tiêu sẽ không đánh hắn sao?

Sự thật chứng minh… đúng là lão Tiêu không vội đi đánh hắn thật. Có thể thấy cái trò đánh lén mai phục của Lưu Xuyên đã ghim chặt trong đầu mọi người rồi!

Tần Dạ và Lý Tưởng dịch chuyển qua ba cổng mê trận, nhanh chóng đi tới điểm cắm cờ đường trên. Tiêu Tư Kính bố trí tầm nhìn, thấy xung quanh Lưu Xuyên không có đồng đội cũng hơi sửng sốt. Ngay khi phản ứng được Lưu Xuyên chơi không thành kế thì Tiêu Tư Kính lập tức tung ra Long trảo thủ về hướng Lưu Xuyên!

Lưu Xuyên đã sớm đề phòng, ngón tay nhanh chóng ấn phím, Hải Nạp Bách Xuyên khinh công bay lên trốn được chiêu vừa rồi!

Thấy sư phụ hụt khống chế, Trần Tiểu Bắc lại nhồi thêm một Long trảo thủ hướng về phía Lưu Xuyên đang ở trên không!

Rất khó tránh được chiêu thức khống chế trên trời, Lưu Xuyên bị Trần Tiểu Bắc kéo xuống, Tiêu đội lập tức tung ra Thiếu Lâm câu quyền ngay thẳng mặt. Lưu Xuyên sử dụng Di hình đổi ảnh để dịch sang bên phải, roi dài trong tay Tiết Khắc quất ra như linh xà ra khỏi hang, hung ác quét tới trước Hải Nạp Bách Xuyên, Lưu Xuyên lại tiếp tục dùng Khôi lỗi chắn vị trốn được công kích của đối phương!

Né được ba kỹ năng liên tục, dưới tình huống đối mặt với sáu người Thất Tinh Thảo mà Lưu Xuyên vẫn biểu hiện cực kỳ trấn định!

Người xem tại hiện trường vỗ tay ào ào, Xuyên thần vẫn luôn là Xuyên thần, một mình đối mặt với toàn bộ Thất Tinh Thảo mà vẫn ổn định thản nhiên.

Có điều sau khi trốn được ba chiêu thì vị trí đứng của hắn lại đúng trong phạm vi tấn công của Tô Thế Luân. Tô Thế Luân lập tức ra tay, thả nhện độc kéo hắn lại, góc ra tay của Luân thần cực kỳ xảo quyệt, lần này Lưu Xuyên chưa trốn kịp, bị Luân thần dùng tơ nhện kéo qua, rơi vào trong vòng vây của Thất Tinh Thảo.

Nhưng đúng lúc này, quầng sáng vàng kim đột nhiên giáng xuống từ trên trời, Lý Tưởng và Tần Dạ đã đến!

Long trảo thủ!

Lý Tưởng cũng dùng kỹ năng này, có điều mục tiêu lại không phải bất cứ thành viên nào của Thất Tinh Thảo mà chính là đội trưởng nhà mình – Hải Nạp Bách Xuyên!

Rất lâu trước đó Dạ Dạ đã nói với cậu rằng phải biết vận dụng linh hoạt từng kỹ năng, tuyệt đối không thể hình thành thao tác cứng nhắc, nếu Long trảo thủ là skill khống chế bắt người, kéo quân địch qua thì đương nhiên cũng có thể dùng để cứu đồng đội về tay trong thời khắc mấu chốt!

Khán giả chỉ thấy nhện của Luân thần lôi Hải Nạp Bách Xuyên đi, Thất Tinh Thảo còn chưa kịp úp sọt thì đại sư giáng xuống từ trên trời đã lập tức kéo hắn trở về!

– sau tôi đầy anh em bảo kê nha!

Khoảnh khắc đó Lưu Xuyên thực sự muốn đánh chữ khoe với lão Tiêu. Hắn chưa bao giờ phải chiến đấu một mình, hắn có thể to gan lượn lờ trước mặt sáu người Thất Tinh Thảo là vì hắn tin Dạ Dạ và Lý Tưởng sẽ rất nhanh tới giúp!

Tại kênh đội ngũ, Ngô Trạch Văn gửi tới một dòng chữ: “Năm giây.”

Đây chính là sự ăn ý giữa các thành viên đội tuyển Long Ngâm, khi thi đấu, người nào không tham gia giao tranh sẽ phụ trách tính toán thời gian. Ngô Trạch Văn báo tới thời gian còn lại đến khi cờ lệnh xuất hiện, chỉ năm giây nữa thì cờ lệnh đường trên và đường dưới sẽ đồng thời hiện ra.

Lưu Xuyên thấy tin này lập tức mở miệng: “Đường trên dốc sức câu kéo bọn họ!”

Thực ra không bên nào chiếm được lợi thế trong pha giao tranh nhỏ đầu tiên, Lưu Xuyên đã trốn được hết bốn skill khống chế của Thất Tinh Thảo, Long trảo thủ của Lý Tưởng bên Long Ngâm cũng đang hồi chiêu, có thể coi đây chỉ là một lần trao đổi kỹ năng.

Tiếp sau đó, Lưu Xuyên đã mất hết khinh công sẽ rất dễ bị không chế, may mà sau khi Lý Tưởng tới, Lưu Xuyên nhanh chóng trốn về sau, chạy tới vị trí mà lão Tiêu không với tới hắn, bắt đầu gọi con rối ra quấy nhiễu di chuyển của đối phương – đây mới là điểm mà Xuyên thần khiến người ta phát điên, một khi không khống chế được tên này, chỉ cần hàng trước không chết thì hắn có thể an ổn trốn sau đại sư, không ngừng gọi anh em ra gây phiền nhiễu.

Tiêu Tư Kính mở miệng nói: “Đánh! Giết đại sư trước!”

Theo lệnh của Tiêu đội, giao tranh tổng rốt cuộc cũng bùng nổ tại đường trên!

Bốn thành viên của Long Ngâm đấu với sáu người Thất Tinh Thảo, nhìn qua thì Thất Tinh Thảo có lợi thế nhưng trên thực tế thì bốn người của Long Ngâm không hề dễ giết. Lý Tưởng chơi Phật Thiếu Lâm là lưu phái chống chịu tốt nhất, hơn nữa còn siêu nhiều skill giữ mạng. Có cậu bảo vệ, Tần Dạ và Lưu Xuyên sẽ không thể chết ngay được. Vì thế Tiêu Tư Kính mới muốn nhanh chóng giết Lý Tưởng, có điều đại sư da dày cũng đâu dễ chết như vậy.

“Thiếu Khuynh mở trận đi!” Ngay khi Lưu Xuyên hạ lệnh, Giang Thiếu Khuynh lập tức niệm Lưỡng nghi trận, gia tăng lực phòng ngự của Lý Tưởng lên gấp đôi. Ngay sau đó lại có một Thái Cực trận chuẩn xác hạ xuống, quân địch đứng trong phạm vi lập tức bị giảm % tốc độ. Lưu Xuyên không nhịn được mà mở lời khen, “Tốt lắm!”

Giang Thiếu Khuynh siết chặt con chuột, trong lòng cũng có chút phấn khởi, vì cậu nhận ra thời điểm bày trận của mình hoàn toàn thống nhất với Xuyên thần, nói cách khác, cậu không phán đoán sai.

Có trận pháp giúp đỡ, Lý Tưởng được tăng gấp đôi sức chống chịu nhưng Thất Tinh Thảo cũng có một phụ trợ Võ Đang. Giang Thiếu Khuynh dùng trận tăng phòng ngự thì Tống Tư Viễn dùng trận tăng lực đánh, đồng nghĩa với triệt tiêu hết hiệu quả trận pháp của nhau. Thầy trò Tô Thế Luân và thầy trò Tiêu Tư Kính nhồi toàn bộ chiêu thức tấn công vào người Lý Tưởng. Khả năng nhồi sát thương của Thất Tinh Thảo rất hung tàn, dù Lý Tưởng máu nhiều đến đâu thì cũng nhanh chóng bị bào đi một phần ba cây máu, trên người còn bị chồng debuff…

Tam thanh trận!

Đúng lúc này, một vầng sáng nhu hòa màu xanh lam đột nhiên giáng xuống, trận pháp của Giang Thiếu Khuynh hạ xuống ngay dưới chân Lý Tưởng, debuff trúng độc trên người đại sư được giải trừ trong nháy mắt.

“Tốt lắm!” Lưu Xuyên không keo kiệt tiếp tục cổ vũ Giang Thiếu Khuynh, khen xong lại nói, “Thiếu Khuynh lo cho đại sư đi, trúng độc đến bốn tầng thì hẵng giải, nếu không thì kỹ năng của cậu sẽ không kịp hồi lại, Dạ Dạ theo tôi đi giết Tiểu Bắc!”

“OK.” Tần Dạ lập tức chuyển mục tiêu, một chiêu Nhiếp hồn trảo đánh tới phía Trần Tiểu Bắc.

Long Ngâm không có buff nên chắc chắn sẽ thua khi đánh tiêu hao, vì thế ý đồ của Lưu Xuyên là giết được ai thì giết, giết không được thì cứ cố câu giờ.

Tiểu Dư đang giúp Trạch Văn đánh cờ đường dưới, đường trên chỉ có thể dựa vào phụ trợ Giang Thiếu Khuynh giải trừ debuff. Nếu đổi thành cao thủ giải trạng thái như Phương Chi Diên thì chắc chắn có thể dễ dàng xử lý nhưng kỹ năng khống chế của Võ Đang có thời gian hồi chiêu quá lâu. Tốc độ giải trúng độc của Giang Thiếu Khuynh khá chậm, đợi đến khi trúng độc bốn tầng mới giải cũng là do bất đắc dĩ, cậu còn phải lo cả debuff hạ mana mà cờ lệnh ảnh hưởng lên đồng đội, thậm chí phải căn cứ thay đổi lâm thời trên sân mà dùng trận phòng ngự hoặc giảm tốc đúng lúc.

Hàng trước đánh rất kịch liệt, hiệu ứng của các loại chiêu thức tung ra khiến người ta hoa mắt, lúc này Giang Thiếu Khuynh mới nhận ra áp lực của cậu rất lớn. Xuyên thần và Dạ Dạ nhiều dame nhưng muốn nhanh chóng giết được Trần Tiểu Bắc khi đối phương có buff cũng không dễ. Trong khi đó Long Ngâm không có buff, Lý Tưởng bị bốn người Tiêu, Tô, Tiết, Bắc nhồi sát thương, lượng máu chỉ có đi mà không có về. Nếu cậu không dùng trận pháp cho tốt thì Lý Tưởng sẽ rất dễ chết trong tay đối thủ. Mà một khi Lý Tưởng chết thì Long Ngâm vs với Thất Tinh Thảo sẽ rất dễ bị quét sạch…

Lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh túa mồ hôi, cậu bắt buộc phải nắm chuẩn thời gian hồi chiêu cũng như thời điểm tung ra từng chiêu thức một. Nếu không chỉ cần một trận phòng ngự phóng hụt thôi thì máu của Lý Tưởng sẽ giảm nhanh như rong huyết!

Cậu chỉ là một phụ trợ mờ nhạt, vậy mà tại trận chung kết này, tiết tấu cuộc chiến lại nằm trong tay cậu!

Liệu có thể nắm chắc hay không đây!

Trận pháp của Võ Đang cần thời gian để niệm, nhìn cậu niệm chiêu chậm rì rì, fan Long Ngâm sốt ruột muốn điên, hận không thể nhào vào trong máy tính giúp Thanh Phong Đạo Trưởng mở trận trong nháy mắt. Không có cách nào, niệm là đặc sắc của phụ trợ, cũng may mà giờ toàn bộ Thất Tinh Thảo đều tập trung đánh Lý Tưởng nên không ai tới quấy nhiễu cậu, chỉ cần nắm vững thời cơ dùng chiêu cho tốt là được.

Lúc này dường như não của Giang Thiếu Khuynh đã trống rỗng, thao tác bày trận hoàn toàn dựa vào phản xạ có điều kiện, cảm giác bản thân cần phóng trận thì quyết đoán tung ra – vì cậu không còn thời gian đâu mà do dự chần chừ nữa!

Tình hình Ngô Trạch Văn và Tiểu Dư đánh cờ đường dưới lại hoàn toàn ngược với sự kịch liệt khi giao tranh tổng đường trên. Tiểu Dư có vẻ cực kỳ thoải mái, cậu chỉ cần kéo máu cho học bá, giải debuff xuất huyết. Còn Ngô Trạch Văn thì lo bùng nổ đánh cờ, Ngô Trạch Văn đánh vẫn rất ổn định, cờ lệnh bị cậu chồng trúng độc năm tầng, tốc độ mất máu càng lúc càng nhanh.

“%”

Nhìn thấy con số nhỏ Ngô Trạch Văn đánh ra trong kênh đội ngũ, tinh thần Lưu Xuyên cũng căng lên!

Đúng là Trạch Văn đánh cờ rất ổn, nhanh như vậy đã bào đi % máu, trong khi đó vì bị tường rối Lưu Xuyên bày ra quấy nhiễu, những thành viên Thất Tinh Thảo nhất thời chưa thể tìm được cách lấy cờ suôn sẻ. Chênh lệch máu sẽ dẫn đến chênh lệch thời gian, ảnh hưởng rất lớn tới thế trận tranh cờ tại đường giữa.

– thời gian kéo dài càng lâu thì sẽ càng có lợi cho Long Ngâm trong việc lấy được lá cờ thứ ba.

Mọi người đều biết điều này, vì thế ngay khi Lý Tưởng thấy Ngô Trạch Văn đánh chữ, cậu lập tức sử dụng Kim chung tráo lên chính người mình!

Ánh sáng vàng kim bao quanh thân người đại sư, kỹ năng này nếu dùng lên đồng đội thì có thể hấp thu thương tổn giúp đồng đội, còn khi dùng lên người chính mình thì sẽ tăng chống chịu trên diện rộng. Tuy Lý Tưởng bị bốn người đánh hội đồng chỉ còn lại % máu nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân còn trụ được thêm một chút.

– tôi không muốn chết, sống được thêm vài giây cũng là sống.

Lý Tưởng dùng Kim chung tráo cho bản thân ngay trong thời khắc mấu chốt gây phiền phức cho Tiêu Tư Kính. Cái kỹ năng của Phật Thiếu Lâm này còn đáng ghét hơn giáp phòng ngự của Võ Đang nhiều. Giáp của Võ Đang có thể hấp thu một lượng sát thương nhất định, chỉ cần xả nhiều sát thương hơn trị số phòng ngự thì giáp sẽ vỡ. Nhưng Kim chung tráo lại là skill có hiệu quả theo thời gian – tám giây.

Hấp thụ toàn bộ sát thương giúp đồng đội trong tám giây, mà cũng tăng phòng ngự của bản thân lên % trong tám giây.

Môn phái Thiếu Lâm có câu rằng – Hảo hán thật sự trong tám giây. Thiếu Lâm sử dụng Kim chung tráo chắc chắn là máu trâu vô địch, không khác nào tường đồng vách sắt.

Kỹ năng này có thời gian hồi chiêu cực dài, Phật Thiếu Lâm kéo boss trong game thì cũng chỉ dùng skill này khi boss mở chiêu cuối hoặc bản thân sắp chết. Nhưng ở trên đấu trường, một khi Phật Thiếu Lâm dùng Kim chung tráo cho bản thân thì phe đối diện thường sẽ không đánh nữa, nếu không đi đánh đại sư % chống chịu thì quá phí dame.

“Dừng tay!” Tiêu Tư Kính lập tức hạ lệnh, “Chuyển qua đánh Tần Dạ!”

Năng lực chấp hành của đoàn đội Thất Tinh Thảo cực mạnh, Tiêu đội chỉ huy nói gì mọi người nghe nấy. Vừa nghe vậy, ba người còn lại lập tức chuyển mục tiêu sang giết Tần Dạ. Tô Thế Luân phối hợp với Tiết Khắc chồng trúng độc, Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc lại gần đánh, sát thương nhồi hết lên người Tần Dạ. Bản thân Tần Dạ phòng ngự kém, trong nháy mắt đã bị đánh cho tàn phế.

Tô Thế Luân hiến tế hai loại pet, trạng thái trúng độc trên người Tần Dạ nhanh chóng bị chồng tới ba tầng. Hà Phương phía sau nhanh mắt tung thêm một chiêu “Độc cổ điệp gia” lên người Tần Dạ, tiếp tục tăng thêm một tầng trúng độc nữa. Chỉ cần Tiết Khắc bồi thêm một lần thì Tần Dạ chắc chắn sẽ chết khi trúng độc năm tầng!

– Tam thanh trận!

Tay Giang Thiếu Khuynh run rẩy, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào trạng thái debuff trên người đồng đội cũng như thời gian hồi chiêu của mình. Lúc này vừa vặn chiêu thức hồi lại, có điều Lý Tưởng thì chỉ còn % máu và bốn tầng trúng độc trên người, Tần Dạ lại còn % máu và cũng có bốn tầng trúng độc – hai người đứng cách xa nhau, trận pháp chỉ có thể cứu một người, rốt cuộc nên cứu người nào?!

Trước đó Lưu Xuyên có chỉ thị cho cậu chú ý đại sư, đại sư trúng độc đến tầng thứ tư thì lập tức giải trạng thái. Nhưng ai ngờ Lý Tưởng lại dùng Kim chung tráo, Thất Tinh Thảo chuyển mục tiêu. Kỹ năng của cậu vừa hồi lại còn chưa giải độc được cho đại sư thì đã thấy Dạ Dạ sắp lên bảng rồi!

Lúc này do dự thêm một giây thì đồng đội lại càng nguy cấp. Giang Thiếu Khuynh cắn răng sử dụng trận pháp lên người Tần Dạ.

Ánh sáng nhu hòa màu xanh nhạt hạ xuống, debuff trên người Tần Dạ lập tức được triệt tiêu. Tiết Khắc đánh tiếp thì sẽ bị tính lại từ đầu, chỉ còn trúng độc một tầng.

Đúng lúc này, Ngô Trạch Văn lại gửi một con số qua kênh đội ngũ: “%”

Lưu Xuyên lập tức mở miệng nói: “Rút lui! Lý Tưởng bọc hậu!”

Hiện tại Lý Tưởng đã quá thấp máu, dù có Kim chung tráo cũng sẽ không đỡ được nổi thêm vài giây nữa, Thiếu Khuynh lựa chọn cứu Tần Dạ, bốn tầng debuff trên người sẽ khiến cậu mất máu liên tục, cậu biết mình không sống thêm được nữa, Lưu Xuyên hạ lệnh lùi lại rõ ràng đã có ý hi sinh cậu.

Nhưng Lý Tưởng cũng không oán giận chút nào, kỳ thực cậu rất vui khi Thiếu Khuynh có thể cứu Dạ Dạ ngay thời khắc quan trọng. Thân là Phật Thiếu Lâm, cậu biết bản thân cần làm gì, cậu không cần giữ mình sống, cậu phải giữ cho đồng đội sống!

– Phật quang phổ chiếu!

Lý Tưởng mạnh mẽ hấp thu thương tổn cho đồng đội, Tần Dạ lập tức sử dụng Cửu âm bộ pháp lùi về trong sự bảo hộ của cậu. Giang Thiếu Khuynh đặt trận giảm tốc phía sau, ba người nhanh chóng lùi hẳn về sau, thoát khỏi giao tranh, vừa vặn bước vào một cổng mê trận màu xanh.

Ngô Trạch Văn mở miệng nói: “Màu xanh bên phải, màu trắng bên trái, màu xanh trước mặt.”

Khán giả không nghe được đội tuyển Long Ngâm đang nói gì, chỉ nhìn thấy ba người Giang Thiếu Khuynh, Tần Dạ và Lưu Xuyên giống như đồng bộ sóng não, đột nhiên bước vào cổng mê trận màu xanh bên phải ở đường trên, sau đó đến cổng mê trận màu trắng đường giữa rồi tiếp tục đi tới cổng xanh trước mặt – chỉ trong chưa đầy ba giây, ba người đã đồng loạt tới được điểm cắm cờ ở đường dưới!

“…” Trương Thư Bình suýt chút nữa phụt cả nước, bình tĩnh lại mới nói, “Tôi biết nguyên nhân Lưu Xuyên chọn tấm bản đồ này rồi, tuyệt đối là để cho Ngô Trạch Văn chỉ huy! Dưới tình huống chiến đấu căng thẳng như vậy mà ba người bọn họ có thể đồng thời lui lại, bước vào mê trận chuẩn xác không nhầm! Chưa đầy ba giây đã đi tới chỗ cắm cờ đường dưới, đây là đường tắt nhanh nhất, rõ ràng Ngô Trạch Văn đã tính trước, bản đồ này còn hữu ích hơn cả sáu Lâm Vũ Phàm của đội tuyển Lạc Hoa Từ cộng lại!”

Lâm Vũ Phàm: “…”

Trương Thư Bình nói tiếp: “Đội tuyển Long Ngâm có tấm bản đồ này không khác nào Lạc Hoa Từ hợp thể thành công!”

Diệp Thần Hi: “…”

Lâm Lập Minh không hiểu nổi sự kích động của Trương Thư Bình, Ngô Trạch Văn chỉ huy thì cậu kích động thế làm gì? Hắn không biết thực ra Trương Thư Bình là sư phụ của Ngô Trạch Văn, nhìn tiểu đồ đệ lợi hại như thế, phối hợp chiến thuật của Xuyên thần hoàn mĩ như thế, sao mà Trương Thư Bình có thể không kích động được.

Diệp Thần Hi ngồi trên khán đài chỉ mỉm cười, không để ý tới việc Trương Thư Bình lấy đội tuyển Lạc Hoa Từ ra làm ví dụ.

Quả nhiên dưới chỉ thị rõ ràng của Ngô Trạch Văn, ba người Xuyên, Dạ, Giang đã tới được đường dưới với tốc độ nhanh chóng mặt. Tiểu Dư vẫn luôn chú ý tình hình chiến đấu ở đường trên, ngay khi đồng đội chạy tới, cậu lập tức sử dụng Ngư chu xướng vãn kéo máu cho Tần Dạ. Trong khi đó ở đường trên, sau khi Lý Tưởng sử dụng toàn bộ kỹ năng bảo mệnh để giúp đồng đội rút lui, rốt cuộc cậu cũng ngã xuống trong vòng vây của đối thủ.

– [Luân Hồi Vãng Sinh] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư], thủ sát!

Fan Long Ngâm nhìn cảnh này mà bật khóc.

Bình thường mọi người luôn bỏ quên mất Đại sư, Thiếu Khuynh và Tiểu Dư. Ba đại thần của Long Ngâm quá trâu bò, Ngô Đồng Mộc dũng cảm, Trạch Văn và A Sách lại rất lợi hại, sát thương chủ lực của Long Ngâm quả thực rất mạnh… trong khi tank, hỗ trợ và buff thì rất nhiều người thậm chí còn chẳng nhớ tên bọn họ.

Nhưng hôm nay, mọi người đều nhận ra, tất cả những người mới này chưa hề mắc sai lầm từ đầu đến giờ!

Dưới tình huống căng thẳng như thế, Lưu Xuyên không kịp chỉ huy, Thiếu Khuynh đã tự phán đoán được phải cứu Tần Dạ khi phải lựa chọn một trong hai khiến Lưu Xuyên rất vui mừng. Nếu như cậu cứu Lý Tưởng thì chắc chắn đến lúc đánh cờ sẽ thiếu một nguồn sát thương. Tuy Tiểu Dư đang đánh cờ với học bá ở đường dưới nhưng tầm nhìn liên tục chuyển tới đường trên, ngay khi Tần Dạ xuất hiện liền lập tức kéo máu cho anh, chỉ chậm thêm một giây thôi thì Tần Dạ cũng sẽ chết.

Lý Tưởng lại càng khỏi phải nói, là đồ đệ Lưu Xuyên đích thân chỉ dẫn, cậu luôn tỏ ra đáng tin trong những thời điểm quan trọng.

Cậu nhớ rõ rất lâu trước đây, khi cậu vẫn chỉ là một tay mơ trong game, còn chẳng hiểu gì về lưu phái Thiếu Lâm Phật này, Lưu Xuyên đã từng nói với cậu rằng, là một Thiếu Lâm, khi đồng đội xung phong thì cậu phải đi trước một bước chắn hỏa lực, khi đồng đội lùi về thì cậu lại phải đi sau hấp thu thương tổn giúp bọn họ. Cậu chỉ là một tank, nhưng cũng chính là hậu phương kiên cố nhất trong lòng đồng đội!

Lý Tưởng không biết mình làm tốt hay không, cậu chỉ biết khoảnh khắc bản thân ngã xuống, cậu thấy ba người đã thành công đi tới gần cờ lệnh đường dưới, nhìn thấy Tiểu Dư cứu sống Tần Dạ thấp máu… vậy là đủ, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Dưới sự bảo vệ của Lý Tưởng, Tần Dạ bị nhồi sát thương đến thấp máu được Giang Thiếu Khuynh cứu viện và Tiểu Dư chữa trị kịp thời, thành công đi xuống đường dưới, gia nhập vào nhóm đánh cờ. Đồng đội coi trọng anh như vậy, đương nhiên Tần Dạ cũng sẽ không khiến mọi người thất vọng, ngón tay lướt trên bàn phím, Cửu chỉ đoạt hồn không khách khí nhào tới lá cờ.

Dưới sự liên thủ của Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Tần Dạ, tốc độ mất máu của cờ lệnh đường dưới nhanh hơn trông thấy! Ngô Trạch Văn đã chồng đến mười tầng trúng độc lên cờ đỏ, cộng thêm trận pháp tăng lực đánh của Thiếu Khuynh nữa thì chẳng khác nào làm chơi ăn thật!

Chiến thuật chia đường câu giờ thành công mỹ mãn, khi Thất Tinh Thảo bắt đầu đánh cờ thì cờ lệnh bên Long Ngâm đã chỉ còn % máu.

– họ là một đội, khi tất cả đồng tâm hiệp lực phối hợp thì sẽ không thua kém bất cứ đoàn đội nào.

Lưu Xuyên làm đội trưởng, giờ cũng chẳng kịp nói được gì thêm, chỉ mỉm cười nói: “Tốt lắm! Dốc toàn lực lấy cờ!”

Hết chương .

Bonus một Thanh Phong Đạo Trưởng.

Truyện Chữ Hay