Không chỉ có mình Tần Ý mới chú ý đến viên ngôi sao càng lúc càng tiến gần về phía phi thuyền, mà nam nhân viên kia cũng chú ý đến.
Nam nhân viên công tác vừa mới đưa cơm cho cậu lúc này nhanh chóng chạy đến.
" Cô...cô cứ ngồi yên ở chỗ của mình, đừng nhúc nhích.
" Đối phương thở hổn hển, cúi đầu nhìn thấy Tần Ý vẫn đang thong thả dùng cơm, không hề có chút gì gọi là hoảng sợ.
Lúc này, Tần Ý mới ngẩng đầu lên, trên nĩa ghim một miếng thịt được coi là rẻ tiền vô bổ.
Nhưng cậu không quan tâm, cắn một miếng rồi khen: " Cái này ăn rất ngon.
"
Nhân viên đoàn phim sửng sốt một chút.
Bữa ăn đãi ngộ cho nhân viên đoàn phim cũng chỉ có vậy thôi, thịt này được cắt ra từ một loài quái thú đột biến nhân tạo nào đó được nuôi cấy trong lồng nhân tạo và hơn hết là chưa từng có dám khen rằng món này ngon đâu.
Trước đây cô ấy chưa từng ăn những thứ này sao?
Khoan...đây không phải là trọng điểm lúc này!
Nhân viên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nhỏ giọng nói: " Bên ngoài dường như có dị vật lạ nào đó...!Có khả năng cao là nó sẽ va vào phi thuyền của chúng ta.
Nhưng cô cũng đừng quá sợ hãi, thuyền trưởng của chúng ta rất có kinh nghiệm.
"
Lúc này Tần Ý mới hiểu được là vị nhân viên kia đặc biệt quay lại là để trấn an mình.
Cậu kinh ngạc liếc nhìn đối phương một cái rồi gật đầu: " Ân, tôi không có sợ.
"
Kỳ Lợi Á trông thật ngoan a.
Mà cũng không sao, nếu lát nữa cô ấy có sợ hãi thì mình sẽ đi cùng cô ấy.
Nhân viên công tác nghĩ thầm.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Loa phát thanh của phi thuyền vang lên.
" Vệ tinh đã phát hiện ra một viên ngôi sao cách chúng ta , trăm triệu km đã phát sinh va chạm và bốc cháy, nó đang rơi về hướng của chúng ta...!Nhưng xin mọi người đừng quá hoảng sợ, chúng tôi đang cố gắng thay đổi hướng đi của phi thuyền.
"
Tần Ý rũ mắt, thầm cân nhắc một chút.
Sau khi va chạm với tinh cầu kia thì cơ giáp của cậu có thể trụ lại được bao lâu trong không gian vũ trụ này?
Giọng của nhân viên công tác lúc này lại vang lên, anh ta run rẩy nói: " Cô đừng sợ.
"
Tần Ý ngẩng đầu nhìn anh.
Beta nam trước mặt đã kinh hoảng đến đỏ ửng cả mắt, hai chân không tự chủ được run lên khiến mặt bàn ăn cũng run theo.
Tần Ý:?
Vậy rốt cuộc là ai sợ?
Tần Ý một tay giữ lấy hộp cơm, sau đó thấp giọng nói: " Anh cũng đừng quá sợ hãi.
"
" Hả, à ừm.
" Nhân viên thở phào một hơi.
Trong lòng tự nhủ, Kỳ Lợi Á thật ôn nhu a.
Hôm nay là ngày tháng năm theo lịch vũ trụ.
Hai hành tinh va chạm với nhau, gây ra một lượng lớn sóng điện từ bùng phát trong tích tắc, nguồn năng lượng bức xạ nhiệt khổng lồ cuối cùng bị bốc cháy.
Thái tử Halls rút kiếm chém đầu một tên hầu thân cận.
Nhưng kể cả có giết chết tên đó cũng chẳng có ích gì, vì phi thuyền của hắn cũng đã bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Tên hầu kia là do mẹ hắn để lại cho anh và tên đó đã theo hắn suốt mười bảy năm qua.
Nhưng do tên hầu không biết quy củ này lại đột ngột mở cửa phi thuyền ra một cách liều lĩnh.
Trong khoang bị mất áp suất, đồng thời không khí trong khoang tàu thoát ra ngoài, vô số tia vũ trụ xâm nhập vào, nhiệt độ giảm bên trong liền giảm xuống nhanh chóng.
Những người không kịp phòng bị liền ngã xuống chết ngay tức khắc.
Lính lái thuyền cũng ngã đập đầu xuống bảng điều khiển.
Chiếc phi thuyền bay ra theo đường chéo, lệch khỏi đường bay.
May mắn thay, Halls không bao giờ thích xung quanh có quá nhiều người và theo tính toán thì trong phi thuyền giờ đây chắc chỉ còn có khoảng bốn người sống sót.
Hắn và đội cận vệ của hắn đang ở trong khoang thuyền phía sau.
Hắn quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn phi thuyền.
Tức thì, toàn thân hắn bị bao quanh bởi những tia sáng màu vàng kim quang, thân hình từ từ to lên giống như người máy đang biến hình, giẫm lên trên phi thuyền mà ngẩng đầu gào thét.
Các tia vũ trụ rơi xuống cơ thể hắn, chỉ để lại một dấu ấn mờ nhạt.
" Đó là cái gì? " Trên phi thuyền của đoàn phim, có người mở cửa sổ, trợn mắt ngoác mồm nhìn ra ngoài.
Nhân viên ngồi đối diện với Tần Ý không nhịn được quay đầu nhìn sang.
" Đó, đó là...quái vật? " Nhân viên run giọng hỏi.
Tần Ý quay đầu liếc nhìn một cái.
Sừng như hươu, mình như rắn, móng vuốt như đại bàng.
Thân hình to lớn đứng thẳng.
Quý phái và uy nghiêm sắc bén.
" Có phải là...rồng không? " Tần Ý ngập ngừng nói.
Nó rất giống với những miêu tả về con rồng được ghi trong sách lịch sử Trung Quốc của thời trái đất cổ đại.
Nhân viên công tác quay lại nói: " Kỳ Lợi Á, cô biết nhiều thứ thật đó! "
Vừa dứt lời, anh ta liền nghe thấy những tràng kinh hô vang lên từ mọi phía.
" Đằng kia lại xuất hiện thứ gì nữa kìa? "
" Chúa ơi! Trông đáng sợ quá đi! "
Sau đó Tần Ý đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
Không có nhiều người ở bên cửa sổ vào thời điểm này, theo bọn họ, cái sinh vật khổng lồ vô danh đang trôi nổi trong không gian kia còn đáng sợ hơn cả việc thiên thạch rơi.
Tần Ý khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài qua cửa kính.
Một sinh vật không rõ danh tính với thân hình khổng lồ màu đen bỗng từ đâu xuất hiện, nó đạp lên chiếc phi thuyền rồi bay lên.
Cơ thể nó được bao phủ bởi một lớp sắc thái băng lãnh thâm trầm, những chiếc vảy lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Thoạt nhìn vô cùng hung mãnh và âm lãnh.
Cho dù nó đang ở rất xa.
Thì bạn vẫn có thể cảm nhận được uy lực tỏa ra từ nó.
Giống như...một con rắn?
Không.
Càng giống một con anaconda hoặc con trăn lớn hơn.
Trong đầu Tần Ý lập tức nghĩ đến mấy cái sinh vật cơ giáp mà cậu đã từng đọc trong sách.
Đó là loại cơ giáp hàng đầu trong số tất cả các cơ giáp.
Bên tai cậu lại vang lên một tiếng la khác.
" A! " Một người nhát gan nào đó nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ hãi nhắm chặt mắt, quay đầu sang một bên hét lên.
Còn Tần Ý thì ngược lại, cậu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, ánh mắt cũng không có dời đi.
Mình mà có nhiều tiền một chút.
Thì mình cũng có thể mua được một cái giống vậy trong tương lai mà...phải không?
Con rồng vàng và con rắn đen đã bắt đầu chiến đấu với nhau.
Những chùm lửa ngắn không ngừng rơi xuống trong không gian.
Tiếng ầm ầm nổ vang từ xa, lại nhẹ nhàng đáp xuống phi thuyền.
Cơ thể khổng lồ của chúng dường như che cả bầu trời.
Mỗi cú hất đuôi đều mang theo sức nặng hàng tấn, hung ác và dữ dội.
Nhân viên công tác lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Tần Ý, thấp giọng hỏi: " Kỳ Lợi Á, cô...cô không sợ sao? "
Tần Ý hỏi ngược lại anh: " Anh không thấy nhìn nó thật đẹp mắt à? "
"....Đẹp mắt? "
" Ừm.
Anh đã xem những hình ảnh từ thời kỳ trái đất cổ đại chưa? "
" Chưa, chưa có xem qua.
"
" Người ta nói rằng vào thời kỳ đó từ có vô số sinh vật chưa từng được tìm thấy bởi nhân loại, còn mạnh hơn nhân loại vô số lần.
Có trăn Titanoboa, có cá sấu Sarcosuchus, khủng long Brachiosaurus và Stegosaurus.
Có Thao Thiết, có Cùng Kỳ, còn có Cộng Công húc đổ núi Bất Chu...!" Tần Ý giơ tay gõ lên mặt kính: " Bọn chúng giống như là đang phục chế lại hình ảnh thời trái đất cổ đại vậy.
"
Nhân viên cứ như bị mê mẩn trước câu nói của Tần Ý.
Định thần lại, anh ngây người nhìn "cô gái" trước mặt.
Kỳ Lợi Á hiểu biết quá nhiều...
Hơn nữa, cô ấy còn rất dũng cảm.
Trong mắt cô, cảnh tượng gớm ghiếc như vậy lại trở nên đẹp mắt lạ thường.
Đúng lúc này, một loạt thông báo khẩn cấp đột nhiên vang lên trên phi thuyền.
" Viên ngôi sao kia đang đến gần! "
" Không, Chúa ơi, hai sinh vật to lớn đó cũng đang tiến về phía chúng ta.
Không còn thời gian để trốn nữa, nhanh lên! Chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp! Không cần tìm đến bến cảng Tata tinh nữa, quá muộn rồi! "
Phi thuyền tất tốc hạ cánh.
Tất cả các hành khách đều bị phản ứng mất trọng lượng, lần lượt nôn mửa.
Chỉ có Tần Ý là không bị ảnh hưởng bởi phản ứng mất trọng lượng.
Cậu ngồi xuống và nhanh chóng thắt dây an toàn.
" Bùm...!" Một tiếng nổ thật lớn.
Hành tinh rực cháy kia lướt qua hành tinh còn lại, đè lên hai sinh vật khổng lồ kia rơi xuống.
Ngay khi chiếc phi thuyền hạ cánh.
" Bùm! "
" Bùm! "
Thêm hai tiếng nổ lớn vang lên.
Một làn sóng năng lượng khổng lồ làm chấn động xung quanh, những người đã nôn đến nửa sống nửa chết lại càng nôn đến lợi hại hơn.
Tần Ý tâm cũng chấn động.
Nhưng vẫn không có ý muốn nôn mửa nhiều.
Cậu nhắm mắt trong vài giây, đợi cho cơ thể hoàn toàn thích nghi với môi trường hiện tại rồi mới từ từ đứng dậy mở mắt ra.
Cậu đoán rằng có thể hai chiếc cơ giáp kia đã rơi xuống.
Sau khi phi thuyền hạ cánh khẩn cấp, khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn, thuyền trưởng và các nhân viên còn lại đang bận rộn trấn an mọi người, đặc biệt là các diễn viên đang hoảng sợ.
Tần Ý ước chừng phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể khôi phục lại trật tự bình thường, nên là cậu một mình trở về ký túc xá của đoàn phim trước, nằm xuống nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi.
Chờ đến khi cậu mở mắt ra trở lại.
Anh nhân viên công tác kia lại bước đến chỗ cậu.
Anh nhân viên lo lắng nói: " Chúng ta dường như đã đến một hành tinh lạ nào đó, nó không tồn tại trên bản đồ.
Cỏ bên ngoài rất cao, cây cối cũng rất cao.
Ngay khi vừa bước ra ngoài, mọi người liền bị chìm trong cỏ.
Hơn nữa, la bàn hoàn toàn mất đi dụng...đến quang não cũng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
"
Tần Ý: "...!"
A, hiểu rồi.
Vậy tiền lương của tôi có còn không?
Tôi chỉ là một người diễn viên quần chúng bình thường mưu sinh kiếm cơm qua ngày thôi a!
Tần Ý nhanh chóng đứng lên hỏi: " Trên phi thuyền có trang bị thô sơ nhất không? "
" Cái gì? " Nam nhân viên nghi hoặc hỏi lại.
" La bàn, nam châm, đèn pin...!"
" Tôi-tôi không biết, để tôi đi hỏi giúp cô nhé? "
Tần Ý ừm một tiếng.
Đây không phải là giúp tôi.
Mà là để tự giúp chính các ngươi.
Sau khi nhân viên rời đi, Tần Ý chậm rãi đi ra ngoài, đi tới đại sảnh.
Trong hội trường, các diễn viên chính của đoàn đang ngồi tựa lưng vào nhau.
Nhiều người trong số họ đều là Beta, chỉ có một Alpha duy nhất là diễn viên đóng vai nam chính.
Bộ phim này thực sự là khá ba chấm.
Nội dung phim là quay về cái gì á hả?
Đại khái thì chủ đề chính của phim là 《 Truyền thuyết về Lục Tế.
》
Nghe nói rằng nhà đầu tư sản xuất phim là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lục Tế, người đó đã chi cả đống tiền cho bộ phim này.
Và Tần Ý cũng vô cùng xem trọng "đống tiền" này.
Lúc Tần Ý vừa đi ra, liền nghe thấy các diễn viên chính than thở: " Tôi mà biết vệ sĩ các người thuê kém cỏi như vậy, thì tôi sẽ không bao giờ tới tham gia diễn đâu.
"
" Đúng vậy, chỉ mới đi ra ngoài thăm dò một chút liền không thấy trở lại nữa.
Chỉ là đi thăm dò tìm đường thôi mà, sao mãi vẫn chưa thấy về vậy? "
"Làm sao bây giờ? Lượng lương thực trên phi thuyền còn đủ cho bao nhiêu ngày thế? Đây là muốn chúng ta chết đói sao? "
Đạo diễn xấu hổ xoa xoa tay nói: " Tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn...!"
Thuyền trưởng bình tĩnh nói: " Thức ăn trên phi thuyền còn đủ cho mười tám ngày.
"
Các diễn viên lập tức đòi đình công.
" Điên rồi sao? Vậy là sau mười tám ngày thì chúng ta liền chết đói à? "
" Mau nghĩ cách, nơi quỷ quái này, ta không thể ở thêm một giây nào nữa! "
Thuyền trưởng không khỏi nhìn vào nam diễn viên Alpha duy nhất trong đoàn hỏi: " Cho hỏi Trương tiên sinh có cơ giáp không? "
Nam diễn viên Alpha cau mày đáp: " Tôi có.
Có chuyện gì? "
Thuyền trưởng: " Tôi nghĩ trong một môi trường xa lạ như vậy, tốt nhất là nên sử dụng cơ giáp.
Để không bị tấn công bởi những sinh vật lạ và thị giác cũng có thể nhìn xa hơn bình thường.
"
Nam diễn viên Alpha cự tuyệt: " Để tôi đi thăm dò? Các người bị khùng hả! "
Thuyền trưởng trầm mặc không nói.
Bầu không khí ngưng trệ một lúc.
Cho đến khi có một đôi tay xanh lam nhạt gõ vào cánh cửa.
" Ai? " Đạo diễn quay đầu lại nhìn.
Những người còn lại cũng nhìn sang.
Lúc trước nhóm diễn viên không để ý tới Tần Ý, bởi vì cậu là được trợ lý đạo diễn tuyển vào.
Vừa vào đoàn, cậu lập tức lên phi thuyền.
Cho nên tới tận bây giờ, Tần Ý mới thực sự lọt vào tầm nhìn của bọn họ.
Thật xinh đẹp.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của mọi người.
Tuy là chỉ vừa nhìn thấy lần đầu tiên, bất giác giống như là đem đáy lòng nóng nảy khó chịu của bọn họ xoa dịu đi.
" Tôi ra ngoài xem một chút được không? " Tần Ý hỏi.
Mọi người hoàn hồn trở lại.
Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?
Một người phụ nữ beta muốn đi ra ngoài một mình? Trên cái tinh cầu hoàn toàn xa lạ và quỷ dị này!
" Để cô ấy đi đi.
" Một diễn viên nói với đôi mắt lập lòe.
Bây giờ, ngoại trừ những vệ sĩ đã mất liên lạc kia ra thì không một ai muốn ra ngoài thăm dò tình hình cả.
Mà giờ lại có người chủ động muốn đi, việc đó không phải là quá tốt sao.
Thuyền trưởng muốn nói lại thôi.
Nhưng đoàn phim phải nghe lời đạo diễn.
Và đạo diễn thì phải xem ý kiến của các diễn viên có tên tuổi.
Đạo diễn nhìn chằm chằm Tần Ý, do dự hỏi: " Cô đã nghĩ kỹ chưa? "
Tần Ý: " Rồi.
"
" Vậy...vậy cô đi đi.
" Lương tâm của gã vẫn chưa hoàn toàn bị quét sạch, liền nói thêm: " Đi đường phải thật cẩn thận.
Có muốn mang theo thêm một ít vũ khí không? "
" Nếu có thì cho tôi xin một ít.
" Tần Ý nói.
Nghe giọng điệu lịch sự lễ phép của cậu, trong lòng đạo diễn càng thêm áy náy, vội vàng cùng thuyền trưởng đi tìm một ít vũ khí cho cậu.
Thậm chí còn cho cậu một chai nước và một ít thức ăn.
Các diễn viên rất bất mãn: " Rõ ràng là không còn nhiều để ăn...!"
Thuyền trưởng nhịn không được hừ lạnh một tiếng: " Cần người ta giúp đỡ, nhưng lại không cho người ta một chút lợi ích nào.
Ở đâu ra cái đạo lý đó vậy? "
" Tch, đưa thì đưa! " Một vài diễn viên có tên tuổi không vui nói: " Cứ cho cô ta tiền là được rồi, không phải sao? "
" Đúng vậy, vạn có đủ không? "
" Tôi sẽ đưa cô vạn.
"
Nam diễn viên Alpha là mất kiên nhẫn nói: " Mấy người đúng là cái đồ keo kiệt, được rồi, cô cứ ra ngoài tìm hiểu tình hình đi.
Tôi sẽ đưa cho cô vạn.
Nếu cô có thể quay lại và nói được tình hình ở bên ngoài thì tôi sẽ đưa cho cô thêm vạn nữa.
Thế nào? "
Thuyền trưởng tức giận muốn ngã ngửa: " Cái này...!"
Đây không phải là đang vũ nhục người ta sao?!
Tần Ý này duỗi cổ tay ra, làm lộ chiếc quang não đang đeo trên tay: " Cảm ơn, thỉnh mọi người lập tức thu tiền.
"
Thuyền trưởng:?
Diễn viên: "...!"
Tại sao mà cô ấy lại không cảm thấy bản thân bị vũ nhục chút nào vậy? Thậm chí bọn họ còn có cảm giác rằng điều này có vẻ như rất hợp ý đối phương.
Nam diễn viên Alpha là người đầu tiên chuyển tiền.
Sau khi anh ta bấm rõ số tiền.
Không cần kết nối internet, chỉ cần hai quang não quét nhau một cái thì lập tức tiền sẽ đến.
Sau sự khai màn của anh ta, những người khác cũng đã lần lượt tiến lên chuyển tiền.
Cuối cùng, còn lẩm bẩm mấy câu: " Đừng cho quá nhiều đồ ăn, chúng ta còn phải để dành...!"
Với sự giúp đỡ của thuyền trưởng, Tần Ý rốt cuộc cũng mở được khoang cửa.
Cậu thả người, nhảy từ trên phi thuyền xuống.
Chiếc váy trắng bay lên rồi rũ xuống, tựa như những cánh hoa đang khép mở.
Bóng dáng cậu hòa lẫn rồi nhanh chóng biến mất trong đám cỏ.
Hơi thở của mọi người đều bất giác tắc nghẽn, rồi họ mới từ từ tỉnh táo trở lại.
Nữ Beta này đẹp tựa một bức tranh.
Và cũng thật...can đảm.
Tần Ý lấy ra cơ giáp của mình.
Cơ giới màu hồng phóng lên, nhưng ở trên tinh cầu này, nó cũng chỉ có thể từ trong đám cỏ ló ra được cái đầu.
Cánh tay cơ giáp vòng qua eo Tần Ý, bế cậu lên, đưa vào trong cabin.
Đây là lần đầu tiên cậu tự lái cơ giáp của mình.
Đầu tiên cậu vụng về lướt qua giữa những đám cỏ, sau đó đi vào khu rừng cách đó không xa, những cái cây cao lớn gẫn như đã che hết ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài.
Trên đường đi, cậu không gặp bất kì con vật nào, cũng không gặp những vệ sĩ được phái ra ngoài.
Cậu không biết là đã trôi qua bao lâu.
Khi Tần Ý còn đang say mê điều khiển cơ giáp, ánh mắt cậu liền thấy loáng thoáng thấy được, cách đó không xa có một đám cây bị gãy uốn cong lủng xuống.
Những thân cây cứng cáp màu nâu đó đã bị chặt ngang và các bề mặt chặt lại bị cháy đen như thể chúng đã bị lửa thiêu rụi.
Có vẻ như...một cái gì đó đã rơi xuống ở đó.
Tần Ý: " A.
"
Cậu sẽ nhặt được một con rồng.
Hay là một con rắn đây ta?
- -----------------------
Halls chưa bao giờ trải qua khoảng khắc chật vật như vậy.
Trong lúc hắn đánh nhau với cái con rắn kia, hắn đã bị viên ngôi sao đụng phải.
Cho dù cơ giáp của hắn có cường hãn đến đâu, thì sau khi đã chiến đấu với đối thủ bằng tất cả sức lực của mình rồi, nó sẽ rất khó có thể chống lại được sát thương do viên ngôi sao đang bốc cháy gây ra.
Cả hắn và tên kia đều ngã xuống tinh cầu này.
Để giảm thương tổn do rơi nhanh, nguồn năng lượng của cơ giáp nhanh chóng bị tiêu hao.
Cho đến khi có thể nhìn thấy cây cối, hắn mới tắt đi nguồn năng lượng để tiết kiệm chút sức mạnh cuối cùng của mình.
Nhưng hắn thế quái nào biết được, cái cây này cao bằng một tòa nhà trăm tầng.
Thế là hắn và cơ giáp rơi thẳng xuống.
Ma sát tạo thành một chuỗi tia lửa.
Mà đây còn lại là sinh vật cơ giáp.
Thứ này được kết nối với cơ thể con người.
Khi cơ giáp bị chấn thương nặng, cơ thể con người nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Đây là tác dụng phụ mà con người phải gánh để có được sức mạnh cường hãn, độ nhanh nhạy, tuyệt đối không bao giờ phản bội chủ nhân và không thể bị bất kỳ loại vi rút nào xâm nhập của sinh vật cơ giáp.
Vì vậy, khi tỉnh dậy lần nữa, sức lực của hắn cứ như bị rút cạn, da mặt đều nóng rát lên.
Halls nhướng mi, đầu tiên là quan sát để đảm bảo rằng không có dấu vết của con rắn gần đó, sau đó mới thu hồi cơ giáp, ngồi dậy dựa vào cây cối phía sau.
Cơ giáp của hắn đã được nén thành một con rồng phiên bản q, nằm cách hắn không xa.
Hắn đã không còn sức lực để đem nó thu vào lòng ngực nữa, nên cứ thế mà nhắm mắt lại, cố gắng hồi phục càng sớm càng tốt.
Trước mắt bỗng sáng lên một chút rồi tắt.
Hắn thoáng thấy có cái gì đó màu hồng.
Cơ giáp màu hồng từ từ tiến đến rồi dừng lại.
Halls: "...!"
"...Giẫm lên đuôi rồng...của ta...!"
Lúc này, cơ giáp màu hồng mở ra.
Hắn nhìn thấy một cô gái mảnh khảnh mặc váy trắng đang được cánh tay cơ giáp từ từ đặt xuống mặt đất.
Đối phương tựa hồ như còn chưa thích ứng.
Nên cơ thể có bị loạn choạng một chút.
Mái tóc đen dài xoăn nhẹ xõa sang một bên, để lộ những đường nét hoa văn phức tạp đẹp mắt sau gáy.
Nó giống như những họa tiết mà hắn đã nhìn trong những quyển sách cổ xưa dày cộm trên tay mẹ hắn khi hắn còn nhỏ.
Cô gái chậm rãi ngồi xổm xuống.
Liền trở thành màu trắng sáng duy nhất giữa rừng cây cao lớn này.
Cậu đưa bàn tay cầm con rồng của hắn lên, tò mò hỏi: " Anh có khát không? "
Halls mím môi dưới: " Ừm.
"
Hắn nghĩ là cậu có thể đã nhận ra thân phận của hắn là gì rồi.
Vậy nên hắn liền nói nhỏ: " Tên của cô là gì? Tôi sẽ cảm tạ cô vì đã cứu tôi.
"
Tần Ý khẽ cười híp mắt: " Tôi tên là Kỳ Lợi Á.
"
Nói xong, cậu mở nắp chai nước.
Halls đợi khoảng ba giây.
Hả?
Cô ấy không có ý định đưa chai nước cho hắn.
Cô ấy không nhận ra hắn sao???
Tần Ý cầm chai nước quơ qua quơ lại, rồi lại quơ quơ lắc lắc con rồng: " Tôi cùng anh trao đổi được không? "
Halls: "...!"
Quân tử đại trượng phu, làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.
Hơn nữa, hắn đường đường là Hoàng Thái tử...
Tần Ý gỡ nắp chai nước, ngẩng đầu nhấp một ngụm.
Yết hầu của Halls trượt xuống, hắn nhìn chằm chằm vào cái cổ của cậu.
Cổ của cô ấy thật trắng và thon.
Trông xinh đẹp cực kỳ.
Nhưng điều đẹp đẽ hơn cả là giọt nước đang chảy ra từ khóe miệng cậu.
Giọt nước lăn tròn rồi chảy xuống từ cằm của cậu, rớt xuống đất rồi biến mất.
Halls: "...Ờm...được.
"
Quân tử đại trượng phu, co được dãn được:))
Thế là Tần Ý ném chai nước cho hắn nói: " Tôi biết là sinh vật cơ giáp là cùng chủ nhân trói định và cả đời nó chỉ có một chủ nhân duy nhất.
Nên chờ tôi chơi với nó một chút, xong sẽ liền trả lại cho anh.
"
Lông mày của Halls nhíu chặt, hắn lặng lẽ vặn nắp chai nước, nhanh chóng đổ vào cổ họng mình.
Nước được pha với pheromone nồng nặc xộc thẳng vào người hắn.
Đó là pheromone của Omega.
Thơm ngọt đến cực điểm.
Trong nháy mắt, trong người hắn cứ như vừa được truyền thêm từng tấc máu, từ từ hấp thu một lượng sức mạnh cực đại, cả người trở nên thanh tỉnh vô cùng.
Dường như là có khát vọng mãnh liệt gì đó đang muốn bộc phát.
Sinh vật cơ giáp cũng có phản ứng theo.
Rồng nhỏ y hệt như cá chép lộn mình một cái ở trong lòng bàn tay của Tần Ý, cả người đều căng thẳng.
Tần Ý:?
Sau đó, cậu xách lấy đuôi của rồng nhỏ lên.
Cầm ngược lủng lẳng và giữ nguyên tư thế đó.
Halls: "...!"
Máu ở khắp người hắn không khống chế được mà xông thẳng lên, đại não chìm trong một mảnh hỗn loạn, tư vị còn dữ dội hơn cả khi hắn đập đầu xuống đất cùng với cơ giáp của mình.
Halls đột nhiên nghiêng người ngã xuống.
Cho tới bây giờ còn chưa kịp nói một câu nào ra hồn với "cô gái" Omega kia, "cậu bé Alpha xử nam" liền...ngất đi vì kích khích.
Tần Ý nhìn thanh niên quần áo rách tả tơi trước mặt, không mảnh vải che thân làm lộ ra cơ bụng cùng đôi chân dài, nửa khuôn mặt đều có vô số vết xước và những vết than đen.
Tần Ý:?.