Tội + Cộng Sự

chương 57: vượt dòng nước tối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ầm! Ầm!

Từ hành lang truyền tới hai tiếng súng vang, Diệp Phi cả kinh, ai dám nổ súng ngay trong Đội hình sự?

Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ chạy tới ngã rẽ thì bị một đám cảnh sát chặn kín hành lang, không có khe hở, Diệp Phi tiến lên chen vào giữa, bị hình ảnh trước mắt dọa tới sững người.

Bạch Thiển ngồi bệt trong góc tường, trên cổ cắm một chiếc bút máy, máu tươi từ bút tí tách nhỏ xuống quần áo, màu trắng nhuộm đỏ trông mà khiếp đảm. Ngụy Hải Phong nằm bên cạnh hắn, dạng tay dạng chân trong vũng máu, trên trán trúng đạn. Cố Chính đối diện vẫn duy trì tư thế cầm súng, khuôn mặt tái xanh, có vẻ cực kỳ hoảng loạn.

Diệp Phi tiến lên kiểm tra tình trạng của Bạch Thiển, bút máy cắm không sâu, chắc vẫn cứu được, anh quát, “Ngẩn ra đó làm gì? Gọi xe cứu thương nhanh!”

Đám cảnh sát giờ mới kịp phản ứng, lật đật đi gọi điện, đi thu dọn. Bạch Minh Ngữ đã chạy đến phòng y tế lấy bông băng và cồn, tiến hành sơ cứu tạm thời cho Bạch Thiển. Diệp Phi đưa tay kiểm tra dưới mũi Ngụy Hải Phong, lại sờ xuống cổ, đã không còn mạch đập.

Diệp Phi nhìn Cố Chính, anh muốn biết lý do.

Cố Chính nghiêm mặt đáp, “Tôi cũng không biết tại sao, bác sĩ Bạch chạy tới cầu cứu, Ngụy Hải Phong như phát điên đuổi theo bác sĩ Bạch, chúng tôi không thể khuyên giải, ông ta hoàn toàn không lọt tai, còn lấy bút máy đâm bác sĩ Bạch, tôi chẳng có cách nào khác mới phải nổ búng bắn hạ ông ta.”

“Sao có thể như vậy? Thuật thôi miên đã giải được chưa?” Diệp Phi nhíu mày hỏi.

“Cái này phải chờ bác sĩ Bạch tỉnh lại mới biết.” Cố Chính không để ý tới Diệp Phi, mà giao nhiệm vụ cho cảnh sát bên cạnh. Xe cứu thương tới rất nhanh, nhân viên y tế đưa Bạch Thiển ra ngoài, Diệp Phi định đi theo nhưng bị Cố Chính ngăn cản.

“Diệp Phi, tôi hi vọng cậu hiểu một chuyện, trước mắt vụ án này là do tôi phụ trách, tổ trưởng Tổ chuyên án là tôi, không phải cậu. Cho cậu tìm hiểu tình hình Ngụy Hải Phong vì nể tình bằng hữu của chúng ta, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục can thiệp vô độ thế này thì tôi sẽ rất khó xử. Đầu tiên là vì cảm giác tồn tại của cậu rất mạnh, tôi không có cách nào gây dựng uy tín với cấp dưới của cậu, khả năng sẽ ảnh hưởng đến công việc. Tiếp đó là quy định cấm cậu nhúng tay vào vụ này của cấp trên. Cậu hiểu không?”

Diệp Phi nhếch miệng, “Rất xin lỗi, tôi biết vậy, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi Bạch Thiển…”

Cố Chính ngắt lời anh, “Phía Bạch Thiển tôi chắc chắn sẽ làm rõ, cậu đừng can thiệp nữa. Đội hình sự vẫn còn rất nhiều vụ án chưa xử lý, phiền cậu cứ làm tốt trọng trách của mình đi.” Nói xong, Cố Chính lên xe cảnh sát, phóng đi.

“Mẹ nó!” Diệp Phi căm hận đá lốp xe ô tô bên cạnh, “Tại sao đột nhiên Ngụy Hải Phong muốn giết Bạch Thiển? Bất hợp lý!”

Bạch Minh Ngữ bên cạnh hỏi, “Bây giờ tính sao?”

“Tra! Đương nhiên là phải tra! Không cho anh góp mặt thì anh tự tra!”

“Sao lại chỉ có anh, còn em nữa mà!”

Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, xoa xoa ót cậu, vui vẻ cười, “Cảm ơn em.”

“Giờ này mà còn khách sáo với em à?” Bạch Minh Ngữ nói, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiến hành thôi.”

“Đợi đã, giờ anh phải liên hệ với một người.”

“Ai?”

“Liêu Tuyết Hoa.”

“Cuối cùng cũng chịu dùng vũ khí bí mật rồi sao?”

Diệp Phi bật cười, “Vũ khí bí mật gì chứ!”

“Đừng tưởng em không biết anh làm gì sau lưng em, em thông minh tài trí thế này, miễn là em muốn biết thì không có bí mật nào trên đời thoát được pháp nhãn của em.”

Bạch Minh Ngữ hếch cằm, đẹp trai ngạo nghễ làm Diệp Phi mê mệt, Diệp Phi cười nói, “Anh có làm gì sau lưng em đâu? Vì công việc cả thôi mà.”

Bạch Minh Ngữ nhếch mép, xấu xa cười, “Anh còn làm nhiều chuyện sau lưng em lắm, em ghi sổ hết rồi, lại dám bảo không có gì đi, anh giỏi thật.”

“Vớ vẩn, đã nói không có là không có. Thôi được rồi, đừng nghịch nữa, nhanh tiến hành thôi.” Diệp Phi lắc đầu, xoay người đi vào trong.

Bạch Minh Ngữ nhìn theo Diệp Phi, nhỏ giọng than thở, “Sao lại không có? Anh uống ‘Viagra’ sau lưng em!”

Đúng như lời Cố Chính, vẫn còn không ít vụ án hình sự đang bị trì hoãn trong đội, nhưng lúc này Diệp Phi thật sự không có tâm trạng xử lý những vụ khác, án . đã thành tâm bệnh của anh, không giải quyết nó trước thì anh không thể làm việc khác được.

Liêu Tuyết Hoa lấy danh nghĩa giao lưu học hỏi, nán lại Lệ Dương đến giờ đã sắp nửa năm. Để tránh bị nghi ngờ, nếu không có tình hình khẩn cấp, một tuần Liêu Tuyết Hoa chỉ liên lạc với Diệp Phi một lần.

Lần này Diệp Phi liên hệ với Liêu Tuyết Hoa đã là nửa tháng sau. Bên phía Liêu Tuyết Hoa vẫn không thấy động tĩnh gì, Diệp Phi cho rằng không có tin tức mới, anh gọi điện chỉ vì muốn cô trở về một chuyến, phối hợp tiến hành điều tra.

Ban đầu gọi cho Liêu Tuyết Hoa, thấy cô tắt máy. Chưa từng gặp phải tình huống này, Diệp Phi khá lo lắng, nhưng lại không còn cách nào khác để liên hệ với cô, chỉ đành gọi lại mỗi tiếng một lần, hi vọng có thể liên lạc với cô ngay khi cô bật máy. Đêm đó Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ đến bệnh viện thăm Bạch Thiển, bác sĩ nói Bạch Thiển đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vì tác dụng của thuốc tê nên vẫn đang ở trạng thái hôn mê, có lẽ sáng hôm sau mới tỉnh. Cửa phòng bệnh có cảnh sát mặc thường phục canh gác, ngăn cấm không cho vào, nên Diệp Phi không thể gặp Bạch Thiển.

“Vậy cứ bảo anh hai SM đi điều tra quan hệ xã hội và lý lịch của Bạch Thiển trước đã.” Bạch Minh Ngữ nói.

Trên đường về, nghe Bạch Minh Ngữ kể lại chuyện về Tiểu Lý, Diệp Phi không còn nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, mà là chẳng dám nhìn luôn. Chiêu này thật sự quá ác độc, anh chắc chắn không bao giờ làm được.

“Chúng ta không thể kỳ thị những người như vậy, em kiềm chế chút, đừng làm quá.” Diệp Phi chẳng biết nói gì cho phải, đành châm chước vài câu khuyên nhủ vô thưởng vô phạt.

“Sao anh lại cho rằng em kỳ thị họ? Em tốt với anh ta thế còn gì? Tát cho hai cái miễn phí, chắc đêm nay anh ta phải rúc trong chăn cười thầm ấy.”

Diệp Phi nhíu mày, “Em không sợ đêm nay cậu ta nghĩ về em lúc tự sướng à?”

Bạch Minh Ngữ sửng sốt, bất chợt kêu lên, “Á! Đúng thế! Sao em không nghĩ đến nhỉ?! Thất sách thất sách! Sao em lại mắc sai lầm này?! Chết mất chết mất!” Bạch Minh Ngữ vò đầu bứt tai, vừa nghĩ đến mình có khả năng bị biến thành đối tượng thẩm du của người khác, cậu đã nổi hết cả da gà.

Diệp Phi thầm nhủ, dù thông minh thế nào thì vẫn chỉ là con nít thôi… Kinh nghiệm trên phương diện này vẫn kém anh rồi. Anh xoa đầu Bạch Minh Ngữ, cười nói, “Không sao, làm gì có thằng đàn ông nào không tàng trữ ý nghĩ đen tối? Miễn cậu ta không đến tìm em giải quyết nhu cầu là được, đừng sợ, đừng sợ.”

“Không được, càng nghĩ càng ghê!” Bạch Minh Ngữ quay sang nhìn Diệp Phi, “Anh Phi, đêm nay anh phải giúp em xua tan bóng ma tâm lý, không thì em sợ từ nay về sau em không ‘lên’ được nữa.”

“Xua tan thế nào?” Diệp Phi nhướn mày.

“Dùng thân thể anh.” Bạch Minh Ngữ nói.

“Cứt!” Diệp Phi chửi, “Lúc nào rồi mà còn pha trò! Đừng nghịch nữa.”

Bạch Minh Ngữ ai oán trừng Diệp Phi, Diệp Phi không thèm để ý tới cậu, chăm chú lái xe.

Đúng lúc đó điện thoại của Diệp Phi reo vang, anh đeo tai nghe, nhận cuộc gọi.

Chẳng biết mẹ anh nghe được tin từ ai, Diệp Phi vừa bắt máy đã ăn một trận mắng chửi té tát, tiếng gào khóc làm anh muốn nứt gan, Diệp Phi không biết an ủi mẹ thế nào, đành phải lặp đi lặp lại rằng chắc chắn anh sẽ tìm được Trang Dao, đưa cô về trước mặt bà không tổn hại.

“Mẹ chẳng sao! Quan trọng là Diệp Sương! Mày định ăn nói thế nào với Diệp Sương?! Mày không thể để nó mất mẹ lúc mới chừng đây lớn! Có thằng cha vô tích sự như mày là nó đủ đáng thương rồi, giờ mày làm nó mất mẹ, cháu gái yêu của mẹ về sau biết sống thế nào?!”

“Chắc chắn con sẽ cứu được Trang Dao về, không cứu được thì con chết theo!” Diệp Phi nghiến răng đáp.

“Thằng khốn kiếp Diệp Phi, mày bao nhiêu tuổi rồi?! Nói vớ vẩn gì thế? Mày chết thì Diệp Sương làm thế nào? Có chết cũng phải là tao chết! Kiếp trước tao tạo nghiệt quá nhiều! Để kiếp này gả nhầm cho lão ba mày, đẻ ra mày là thằng thất đức! Sao số tôi khổ thế này? Ông trời ơi cho tôi trả nợ đi, xin ông, tôi đổi mạng tôi lấy mạng con dâu tôi, lấy hạnh phúc của cháu gái tôi. Tôi, tôi không cần sống nữa mà!”

Diệp Phi lớn chừng này, chưa từng thấy mẹ khóc thảm thiết như thế, nhất thời cũng hoảng, không biết khuyên giải thế nào.

Đúng lúc đó, bên cạnh có người nói, “Về nhà thăm mẹ đi.”

Diệp Phi rơm rớm nhìn sang Bạch Minh Ngữ, cuối cùng không nén nổi, nước mắt rơi lã chã. Anh mạnh bạo chùi mặt, nghẹn ngào gật đầu.

“Để em lái cho.”

Diệp Phi không phản đối, khóc thế này có thấy đường đâu, không lái xe được nữa.

Hai người đổi vị trí, Bạch Minh Ngữ vừa an ủi Diệp Phi, vừa quay xe, phóng về nhà mẹ vợ.

Về đến nhà, Chương Thụy Phương đã lấy lại bình tĩnh, đang dỗ Diệp Sương ngủ.

Bạch Minh Ngữ thế chỗ Chương Thụy Phương, cậu đến dỗ Diệp Sương, để mẹ vợ nói chuyện riêng với Diệp Phi.

Bạch Minh Ngữ vẫn không thích trẻ con, nhưng cậu thích Diệp Sương, bởi vì Diệp Sương ngoan, hơi nghịch ngợm nhưng vẫn hiền lành, còn khá dễ thương nữa. Quan trọng nhất là Diệp Sương giống Diệp Phi như đúc.

Cậu thích nhất là nhéo khuôn mặt bụ bẫm hồng hào của Diệp Sương, thích vò vò mái tóc mềm mại hoe vàng của bé. Ôm Diệp Sương vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ núp trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to, vừa mong ngóng vừa sợ sệt nghe cậu kể chuyện, Bạch Minh Ngữ có cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.

“Diệp Phi nhỏ này, phải lớn mau nha, papa sẽ truyền lại tuyệt thế thần công cho con, biến con thành nữ thám tử, nữ gián điệp, hoặc là… Nữ siêu trộm vĩ đại nhất thế giới? Con thích cái nào?”

Diệp Sương ngẫm nghĩ, “Thám tử! Con muốn giống ba!”

“Ha ha, được, papa sẽ bồi dưỡng con thành nữ thám tử giỏi hơn cả ba con!”

Bạch Minh Ngữ lấy ngón tay chọt chọt má mình, bĩu môi hỏi, “Thế con phải báo đáp papa thế nào?”

Diệp Sương thức thời hôn Bạch Minh Ngữ một miếng rồi đỏ mặt chui vào chăn, cười khúc khích.

Diệp Phi mở hé cửa, nhìn thấy hai người hi hi ha ha lăn lộn trên giường, tự nhủ em thế này mà là dỗ trẻ con ngủ sao? Quan hệ của hai người này khăng khít quá rồi, khăng khít tới mức anh là cha ruột cũng phải tự thấy xấu hổ.

Bạch Minh Ngữ phát hiện Diệp Phi trước, hỏi, “Nói chuyện xong rồi à?”

“Ừ.”

“Thế nào?”

“Cho quý bà uống một viên thuốc ngủ, giờ ngủ rồi, chắc là không sao.”

Diệp Phi đứng bên cạnh cửa, bộ dạng quẫn bách như thể đây là nhà người khác, còn anh là khách không mời.

“Anh Phi, em mệt rồi, đêm nay ngủ ở đây nhé.” Bạch Minh Ngữ vẫy tay với anh, “Lại đây, ba chúng ta ngủ cùng nhau.”

“Hả? Ngủ ở đây luôn à? Giường nhỏ thế này…” Diệp Phi cười ha hả, “Em muốn ngủ ở đây thì ngủ, anh chịu thôi, anh về phòng anh ngủ.”

“Đứng lại!” Bạch Minh Ngữ quát Diệp Phi đang xoay người định trốn, “Anh Phi, nếu đêm nay anh dám ra khỏi phòng này, em sẽ không nhìn mặt anh nữa.”

“Em lại quấy cái gì vậy?” Diệp Phi vội vàng đóng cửa lại, quay về, vừa cởi quần áo vừa nói, “Ngủ một giấc thôi mà? Có phải chuyện gì to tát đâu, đừng có đụng cái lại lôi chuyện đó ra dọa chứ?”

Diệp Phi đã cởi đồ xong, chỉ còn áo ba lỗ quần đùi, xốc chăn lên, khẽ đẩy Diệp Sương ra để chen vào, vừa xoa đầu Diệp Sương vừa nói, “Ngủ đi ngủ đi, mai còn việc phải làm, nhóc con, chúc chú Tiểu Ngữ ngủ ngon đi chứ.”

Diệp Sương nhích nhích vào lòng Bạch Minh Ngữ, “Papa là papa của con, không phải chú Tiểu Ngữ.”

“Papa?” Diệp Phi ngơ ngác, “Người ta là papa thì ba là gì?”

“Là ba.” Diệp Sương đáp.

Diệp Phi mĩ mãn cười, không ngờ Tiểu Ngữ dễ dàng thu phục mẹ và con gái anh như vậy, xem ra ngày anh cưới được vợ không còn xa nữa rồi!

Diệp Phi âm thầm tính toán, chờ vụ án . kết thúc, anh sẽ ngửa bài ngay với mẹ, quý bà sáng suốt, lại thích Tiểu Ngữ như thế, chắc chắn sẽ không phản đối đâu.

“Được! Từ nay ba, papa và Diệp Sương sống với nhau. Diệp Sương vui không?” Diệp Phi dịu dàng hiếm thấy, dùng thái độ người cha tuyệt vời trò chuyện với con gái yêu.

Diệp Sương quay ót lại Diệp Phi, ôm Bạch Minh Ngữ nói, “Vâng!”

Bạch Minh Ngữ vỗ lưng Diệp Sương, ngước lên nhìn Diệp Phi, mỉm cười với anh, “Hình như Diệp Sương thích em nhiều hơn một ít.”

Diệp Phi không giận, ngược lại còn cười, nhẹ giọng đáp, “So với con nhóc thì anh cũng thích em nhiều hơn một ít.”

Bạch Minh Ngữ cúi xuống hôn Diệp Phi, thấp giọng, “Em cũng vậy.”

Diệp Phi mỉm cười, xoa đầu Bạch Minh Ngữ, “Ngủ sớm đi.”

“Anh Phi ngủ ngon.”

“Tiểu Ngữ ngủ ngon.”

“Ba và papa ngủ ngon.”

Suýt quên bóng đèn nhỏ này, hai người biết đại thế đã mất, nên cùng đi ngủ.

Sáng hôm sau, Bạch Minh Ngữ dậy sớm giúp mẹ vợ chuẩn bị bữa sáng, Diệp Phi vừa ăn vừa gọi cho Liêu Tuyết Hoa. Không ngờ gọi được, nhưng người nghe bắt lại là Triển Tường.

Giọng Triển Tường khàn khàn, có vẻ như mới tỉnh ngủ, Diệp Phi giật mình, cho rằng Liêu Tuyết Hoa gặp bất trắc, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng Liêu Tuyết Hoa:

“Này! Sao anh nghe điện thoại của tôi?! Trả tôi nhanh.”

Giọng cô còn khô khốc hoảng loạn hơn.

Diệp Phi tái cả mặt. Hai người này… Không thể nào? Đại nghiệp phá án của anh thì sao?

“Alo? Alo? Diệp đội trưởng, Diệp đội trưởng phải không?”

“Anh đây, em và… Triển Tường là thế nào vậy? Tối qua hai người ngủ với nhau à?” Diệp Phi thốt ra.

“Không phải! Không, Diệp đội trưởng, không phải như anh nghĩ đâu! Anh đừng hiểu lầm mà, em chỉ có mình anh… Không phải, em…” Liêu Tuyết Hoa cuống quýt đến độ nói năng lộn xộn.

Liêu Tuyết Hoa hoảng như vậy, Diệp Phi lại bình tĩnh hơn, anh mỉm cười, “Không sao, có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu, nam nữ âu yếm là bình thường mà.”

“Không phải thật mà!” Liêu Tuyết Hoa vội vã kêu lên, “Là thế này, Diệp đội trưởng, anh nghe em giải thích, em đã tra được manh mối quan trọng, mấy quan chức Lệ Dương này đều có liên quan tới vụ án đẫm máu nhiều năm trước! Em không ngờ Triển đội trưởng cũng đang âm thầm điều tra. Mật thám báo cho em biết có người sẽ gây bất lợi với nhân chứng La Kính nên em đưa La Kính chạy trốn suốt đêm, suýt thì bị ám sát, may mà Triển đội trưởng xuất hiện kịp thời. Lúc ấy xe lao nhanh trên đường núi, chúng em không có chỗ đi nên ngủ tạm trong hang núi một đêm. Nếu anh không gọi thì ba bọn em vẫn còn đang ngủ đó. Không tin anh nghe thử xem, La Kính cũng ở đây mà.” Dứt lời, Liêu Tuyết Hoa đưa điện thoại tới bên miệng La Kính, bắt La Kính nói với Diệp Phi vài câu.

La Kính lúng túng nói, “Chào Diệp đội trưởng.”

Có tiếng Triển Tường loáng thoáng, “Ngủ với nhau thật thì có làm sao? Sao phải hoảng hốt thế?”

Liêu Tuyết Hoa gào thét, “Anh câm miệng! Tôi và anh rõ ràng chẳng có gì hết, sao lại để Diệp đội trưởng hiểu lầm?”

Điện thoại của Diệp Phi truyền âm rất rõ, Bạch Minh Ngữ cũng nghe được tám phần, cậu nhíu mày nói, “Nhanh hỏi vụ án đi!”

Tiến triển của Liêu Tuyết Hoa khiến Diệp Phi rất bất ngờ, cô nương này chỉ bằng năng lực của mình mà tìm ra được bí mật đen tối của ba quan chức Lệ Dương bị bắn chết, thậm chí còn lôi được Triển Tường ngấm ngầm ra ánh sáng. Hơn nữa quan hệ của hai người hình như đang phát triển theo hướng Diệp Phi không kiểm soát được…

Cũng được, La Kính không có việc gì. Mà Triển Tường thật sự giống Liêu Tuyết Hoa nói, là bạn, không phải địch sao? Nếu là bạn thì tại sao không công khai tra, mà phải âm thầm tra? Có thể tín nhiệm gã không?

Nhưng hiện giờ tình hình cấp bách, Diệp Phi không chú ý nhiều như vậy, chỉ đành đánh cược một phen.

“Tra được gì rồi? Thuật lại cho anh đi.”

“Điện thoại của em sắp hết pin, một hai câu không nói rõ được, thế này đi, bây giờ chúng em xuất phát, khoảng một tiếng sau tới thị xã lân cận, em sẽ gọi điện thoại công cộng cho anh.”

“Được, vậy thì nhanh lên. Chú ý an toàn.”

Ăn xong bữa sáng, hai người đưa Diệp Sương đến trường mầm non, rồi tới Đội hình sự. Diệp Phi không muốn trễ nải việc học của Bạch Minh Ngữ, khuyên cậu lên lớp, Bạch Minh Ngữ nói cậu IQ cao, không còn gì để học nữa, đã hoàn thành chương trình đại học rồi, chỉ chờ đủ tín chỉ là tốt nghiệp thôi. Hàng ngày chỉ cần đến điểm danh, ký tên là được, cậu đã nhờ bạn học điểm danh hộ rồi.

Diệp Phi không tin. Anh chưa từng gặp thiên tài sống, nay thiên tài lại là bạn trai anh, anh nghĩ phân nửa cuộc đời mốc meo của anh là để tích đức cho vận may này đây.

Bất kể thế nào, bé con vẫn là người thông minh nhất mà anh từng gặp, cả tiềm chất lẫn năng lực đều rất phi thường. Dù cậu chưa học hết kiến thức của năm năm thì kiến thức của một học kỳ chắc là cũng hết rồi.

Đúng lúc Diệp Phi cũng cần cậu hỗ trợ, nên đưa cậu về Đội hình sự.

Tiểu Lý SM đang điều tra tư liệu của Bạch Thiển. Tổ chuyên án đã có kết quả điều tra quan hệ của Ngụy Hải Phong và Hà Phương, Quan Tiểu Đông lén copy cho Diệp Phi một bản, Diệp Phi xem xong thì không phát hiện điều gì bất thường.

“Như vậy mới lạ, tại sao hung thủ lại chọn Ngụy Hải Phong làm người gánh tội thay? Trùng hợp? Không thể nào, phong cách gây án của hắn luôn rất cẩn thận, hơn nữa còn có mục đích rõ ràng, chắc hẳn sẽ không tùy tiện tìm một người qua đường thay hắn ra tay, huống hồ thôi miên Ngụy Hải Phong sâu như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều sức lực.”

Bạch Minh Ngữ một tay chống cằm, lật qua lật lại tư liệu, “Nhất định phải còn gì đó họ không tra được.”

Diệp Phi ngẫm nghĩ, nói, “Lý Ngọc Mai! Phải điều tra thêm về Lý Ngọc Mai. Anh vẫn cảm giác cái chết của bà ấy rất kỳ quái, bây giờ chồng bà ấy xảy ra chuyện, hai vụ án này có thể có liên quan hay không?”

“Vậy em bảo Tiểu Lý đi thăm dò.” Bạch Minh Ngữ nói.

“Đừng phiền cậu ta, một mình Bạch Thiển đủ làm cậu ta bù đầu rồi. Anh cũng khá hiểu Lý Ngọc Mai, để anh tra.” Diệp Phi nói.

“Em đi với anh.”

“Ừ, đi thôi!”

Diệp Phi vừa đứng dậy thì điện thoại reo, thấy tên người gọi là Liêu Tuyết Hoa, Diệp Phi vội vàng nghe máy.

Thông qua tường thuật của Liêu Tuyết Hoa, màn sương trước mắt Diệp Phi dần tan biến. Vụ trọng án lắt léo như mê cung cuối cùng đã sáng tỏ!

Truyện Chữ Hay