Tội + Cộng Sự

chương 17: thiên hạ vô tặc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Minh Ngữ tùy ý đứng giữa căn phòng, ban đầu cậu không đụng vào thứ gì, chỉ cẩn thận quan sát từng vị trí. Tiếp đó cậu ngồi xổm bên cạnh thi thể Tôn Quảng Dân, bắt đầu kiểm tra.

“Xời, ranh con chưa mọc lông thì biết cái gì?” Lão Lưu nhỏ giọng thì thầm.

“Cậu ấy là sinh viên đại học Y, chắc chắn phải biết nhiều về thi thể hơn anh và tôi.” Nhân lúc Bạch Minh Ngữ kiểm tra thi thể, Diệp Phi cẩn thận tìm kiếm một số điểm có thể coi là lạ thường trong căn phòng.

Lão Lưu bĩu môi hừ một tiếng.

Lúc này pháp y đã tới, là Sở Nam và ba người khác. Nhìn thấy Bạch Minh Ngữ, khóe miệng Sở Nam khẽ giật giật, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn ra hiệu cho trợ lý đi kiểm tra các thi thể khác, rồi tự mình đến chào hỏi Diệp Phi, sau đó bước tới đứng bên cạnh Bạch Minh Ngữ.

Lão Lưu thật sự nhịn hết nổi, hét lên, “Này, nhóc họ Bạch kia, mù hả mày, không thấy pháp y đến rồi à? Tránh ra nhanh, đừng cản trở việc của người ta!”

Lão Lưu vừa dứt lời, Bạch Minh Ngữ đứng dậy thật, cậu đảo quanh tại chỗ một vòng, sau đó vươn tay làm động tác vung dao chém, rồi thình lình nhảy đến bên cạnh vại nước, biểu diễn một tư thế rất khoa trương, nửa thân mình vùi trong hố xi-măng, cậu nằm đó nhìn trái nhìn phải, thoắt cái lại quay về vị trí đứng thẳng ban đầu, tiếp tục làm động tác vung tay chém, mục tiêu lần này là cổ Sở Nam.

Sở Nam vẫn đứng bất động tại chỗ, thấy Bạch Minh Ngữ làm vậy cũng không hề tỏ vẻ kinh hoàng.

Lão Lưu đứng một bên thì sốt ruột, khẽ gầm lên, “Bạch Minh Ngữ, đừng phá! Ra đằng kia ngồi nhanh!” Gã tiếp nhận một số vật chứng điều tra vừa thu được, đưa cho Diệp Phi, “Diệp đội trưởng xem này.”

Diệp Phi chưa kịp cầm về, túi vật chứng lại đột nhiên bị Bạch Minh Ngữ cướp mất.

“Mày!” Lão Lưu trố mắt.

Bạch Minh Ngữ coi lão Lưu như không khí, chỉ thích thú nhìn mấy vật chứng:

Một chiếc giày da nhỏ, màu đỏ, kiểu cũ từ những năm , một chiếc cúc áo to bằng đồng xu bạc ., một ít lông thú, một con dao phay inox dính đầy máu.

Mấy thứ này hiển nhiên không thuộc về Tôn Quảng Dân, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Lão Lưu giận méo mặt, dùng mắt ra hiệu cho Diệp Phi, Diệp Phi lại không để ý tới gã. Lão Lưu thầm nhủ, đây là phá án hay đến chơi nhà vậy? Từ khi nào Diệp Phi đã trở nên công tư thiếu phân minh như thế?

Không thể vậy được, không thể để họ làm loạn thế được, lão Lưu bước tới, định xách Bạch Minh Ngữ ra ngoài, Bạch Minh Ngữ thình lình mở miệng.

“Có thể xác định là bị sát hại. Khi còn sống nạn nhân đã vật lộn với hung thủ, hung thủ là nam giới, chiều cao trên dưới cm, hình thể nhỏ gầy.”

Lão Lưu nhướn mày, ngắt lời cậu, “Mày dựa vào đâu mà nói là bị sát hại? Không thấy con dao phay dính máu hắn cầm trong tay à?”

“Là bị sát hại.” Sở Nam vừa kiểm tra thi thể vừa xen vào.

“Là bị sát hại.” Diệp Phi cũng lập tức nói.

Thấy lão Lưu không hiểu, Diệp Phi bước tới bên cạnh Bạch Minh Ngữ, lấy túi nilon đựng dao phay cậu cầm, đưa cho lão Lưu xem, “Người chết thuận tay trái, dao phay lại nắm ở tay phải, lưỡi dao hướng vào phía trong. Chưa nói đến việc hắn thuận tay trái, chỉ riêng lưỡi dao đã có vấn đề. Vết thương trên cổ hắn nằm tại chính giữa, phía bên phải nông hơn. Nếu là tự sát, lưỡi dao hướng phía trong, dựa theo quán tính, miệng vết thương phía bên trái phải nông hơn. Nhưng vết thương trên cổ hắn rõ ràng được cắt từ phía bên phải. Còn nữa, sau khi cắt cổ, người ta thường ném dao, ngã xuống đất, đâu còn sức lực nắm chuôi dao chặt như vậy?”

“Đúng thế!” Lão Lưu bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng là một vụ giết người! Nhưng chiều cao và hình thể của hung thủ làm thế nào suy ra?”

Ánh mắt sáng thuần khiết của Bạch Minh Ngữ rời khỏi Diệp Phi, hạ xuống thi thể, cậu giải thích, “Miệng vết thương trên cổ người chết rất bằng phẳng, tức là chém ngang, người chết cao centimet, hung thủ có thể cũng cao trong phạm vi này. Vết chém rất nông, hiện trường ngoài dấu chân người chết, những dấu chân khác đều tương đối mờ nhạt, rất nhỏ, chứng minh ngoại trừ người chết, những người khác xuất hiện trong căn phòng này đều khá nhỏ nhắn.”

“Đúng thế! Lợi hại!” Lão Lưu kinh ngạc nói, “Mới thế đã phân tích ra rồi!” Kiểm tra viên phải lấy dấu chân trên mặt đất đối chiếu mới phân biệt được, thế mà Bạch Minh Ngữ chỉ dùng mắt thường đã nhìn ra? Có thật không vậy?

Diệp Phi đến bên cạnh lão Lưu, nhỏ giọng nói, “Tôi đã nói với anh gì nhỉ?”

Lão Lưu bán tín bán nghi gật đầu.

Diệp Phi giao túi vật chứng cho điều tra viên, “Đưa đến khoa kỹ thuật kiểm nghiệm ngay.” Sau đó nói với lão Lưu, “Nhanh chóng điều tra quan hệ xã hội của người chết, anh giám sát đi.”

“Rõ, tôi làm ngay! Còn ở đây…” Lão Lưu thoáng nhìn Bạch Minh Ngữ.

“Ở đây có tôi mà, anh đi đi.”

“Rõ.”

Lão Lưu xoay người rời khỏi căn phòng trọ, chưa được nửa phút thì bên ngoài đã có tiếng kêu to:

“Ối?! Ví tôi đâu rồi?”

Diệp Phi bất giác nhìn sang Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ mặt không biến sắc ngồi xổm bên cạnh thi thể, vừa kiểm tra vừa trao đổi với Sở Nam.

Diệp Phi bước tới, xách Bạch Minh Ngữ lên, không nói hai lời kéo cậu ra khỏi phòng, quay lưng lại đám người, Diệp Phi vươn tay, “Lấy ra.”

“Lấy gì?” Bạch Minh Ngữ hỏi.

“Đừng có giả vờ, ví của lão Lưu!”

Bạch Minh Ngữ kinh ngạc nhìn Diệp Phi, “Anh nhìn thấy à?”

“Không, là vì cậu có ‘tiền án’, nên tôi đoán chính là cậu! Còn ai có thể trộm đồ ngay dưới mắt cảnh sát được nữa?”

Bạch Minh Ngữ nhẹ nhõm thở phào, “Thế thì tốt, tôi lại cứ tưởng hai tay thoái hóa rồi chứ.” Cậu bĩu môi, “Biết thế lúc trước đã không nói với anh, phiền quá!”

“Cậu…!” Thái độ lệch lạc của Bạch Minh Ngữ làm Diệp Phi phát cáu, anh cố nén xúc động ấn “phạm nhân” vào tường, kiên nhẫn giáo dục cậu, “Trộm ví người ta làm gì? Cần tiền thì cứ nói với tôi, sau này không được trộm nữa! Ăn trộm là phạm pháp, cậu không hiểu sao?”

“Tôi đâu có trộm, tôi chỉ mượn thôi.” Bạch Minh Ngữ nhỏ giọng, còn tự kéo vạt áo T-shirt lên cho Diệp Phi nhìn.

Diệp Phi hết hồn, lưng quần Bạch Minh Ngữ giắt ba bốn cái ví, còn có một… khẩu súng?!!!!!

Súng này là của anh!

Tôi !

Nhóc con này ra tay lúc nào? Sao anh không biết gì cả?!

Diệp Phi lạnh buốt tay chân, máu toàn thân dồn hết lên đầu làm anh suýt thì xuất huyết não. Anh vội vàng kéo áo Bạch Minh Ngữ xuống, nhìn quanh bốn phía, xác định không ai chú ý mới vội vàng kéo Bạch Minh Ngữ vào xe, đóng cửa lại. Diệp Phi rút súng trên thắt lưng Bạch Minh Ngữ xuống, nắm áo cậu, thấp giọng chửi, “Nhóc con láo lếu! Không muốn sống nữa à?! Có biết trộm súng là tội gì không?”

“Tôi biết mà, anh Phi này, thực ra nghiêm khắc mà nói, tôi đây không trộm, mà là mượn, đâu phải tôi không trả đâu?” Bạch Minh Ngữ đáp lời một cách đương nhiên.

“Mượn?” Diệp Phi thật muốn tát cho cậu một cái, “Mượn đồ vật còn trả lại được, nhưng mượn mạng người ta thì trả kiểu gì?”

“Một mạng đền một mạng.” Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu tranh luận với anh.

Diệp Phi trợn mắt, giơ tay tát cậu thật, Bạch Minh Ngữ bị đánh mà sửng sốt.

“Ai dạy cậu thế?! Một mạng đổi một mạng? Người chết là hết! Phạm tội cũng thế, bước sai một bước là lạc lối cả đời! Hôm qua cậu trộm ví, hôm nay đã dám trộm súng, thế ngày mai có dám cầm súng đi ăn cướp không?! Cướp rồi có giết người không?” Diệp Phi hổn hển thở, lớn tiếng răn dạy Bạch Minh Ngữ.

Bạch Minh Ngữ chằm chằm nhìn Diệp Phi gần trong gang tấc, vẻ mặt có phần hung ác.

Nhất thời Diệp Phi không khống chế được cảm xúc, nhưng đánh xong mắng xong, nhìn vẻ mặt cậu, anh bình tĩnh lại nhiều. Cảm thấy hình như mình hơi quá?

Nói thật thì cũng chẳng phải quá, nếu nhóc con này không thân thuộc với anh, nếu không nể mặt anh họ cậu, Diệp Phi đã tóm cổ cậu nhốt vào phòng tối hai tháng rồi. Đánh mắng thế này còn nhẹ chán! Đứa nhỏ thông minh thế này mà lầm đường lạc lối thì vừa quá đáng tiếc vừa quá đáng sợ. Mẹ nó chứ không lấy uy cảnh sát dọa cậu một lần, chắc cậu chẳng bao giờ nhận ra mình làm sai những gì!

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đối diện nhau, tựa hồ vẫn đang giằng co. Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nghe được cả tiếng hô hấp, cùng với hơi thở ấm áp lướt qua mặt nhau.

Không khí đột nhiên chuyển sang xấu hổ, Diệp Phi cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Anh muốn mở miệng nói, nhưng lại không muốn yếu thế. Trong lúc Diệp Phi lưỡng lự, đôi mắt Bạch Minh Ngữ khẽ nheo lại, sau đó cậu chậm rãi nâng tay lên, xoa xoa quai hàm. Diệp Phi khẽ thót tim, sát khí lạnh lẽo thình lình bủa vây trong không gian, Diệp Phi với kinh nghiệm phong phú lập tức cảm nhận nguy hiểm mãnh liệt, toàn thân bất giác tiến vào trạng thái đề phòng.

Diệp Phi chăm chú nhìn động tác của Bạch Minh Ngữ, nhưng Bạch Minh Ngữ chỉ nằm dựa xuống ghế, vẻ mặt cũng chuyển sang dịu dàng thả lỏng, khiến anh còn nghĩ sát ý vừa lóe lên trong mắt cậu chỉ là ảo giác của mình.

Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, mỉm cười, lười biếng nói, “Anh Phi này, sao tôi cứ có cảm giác anh rất giống mẹ tôi nhỉ?”

Diệp Phi sửng sốt, cau mày đáp, “Nói nhảm ít thôi, nếu cậu đã gọi tôi là anh, thì từ nay về sau tôi sẽ có trách nhiệm với cậu, sau này mà còn để tôi thấy cậu ăn trộm nữa thì đừng trách tôi không nể tình!”

Bạch Minh Ngữ chớp chớp mắt, dài giọng, “Biết rồi thưa đại đội trưởng!”

Thấy Bạch Minh Ngữ hình như không giận, Diệp Phi âm thầm thở ra một hơi. Nghĩ bụng, quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác, một đứa nhỏ tuổi thì lấy sát ý ở đâu ra? Diệp Phi cất kỹ súng lục, nhẹ giọng, “Đưa ví cho tôi, tôi đi trả mấy người kia, tiện thể nói đỡ cho cậu một chút. Dám trộm ví của cảnh sát, muốn chết à.”

“Không được, anh mang trả thì cả thiên hạ biết bí mật của tôi còn gì?”

Ha! Không biết hối cải! Phí công anh răn dạy nãy giờ!

Diệp Phi trừng mắt, “Thế cậu định làm thế nào? Hay tôi đưa cậu vào trại tạm giam ngồi vài ngày nhé?”

“Không cần đến anh, tự tôi trả được, cam đoan thần không biết quỷ không hay.” Thấy sắc mặt Diệp Phi không ổn, Bạch Minh Ngữ cười hì hì, “Anh Phi, tôi lớn vậy rồi, nể mặt tôi chút đi, để mọi người biết tôi làm chuyện này thì về sau tôi sống sao được nữa? Tôi xin thề với anh, sau này sẽ không bao giờ ra tay với cảnh sát, được chưa?”

“Với ai cũng không được!” Diệp Phi nhíu mày nói.

“Được được! Nghe anh hết!”

Diệp Phi nhìn khuôn mặt vừa thiếu thành ý vừa tươi cười rạng rỡ của cậu, bán tín bán nghi.

Anh nhủ bụng, thôi thì cứ quyết định tin tưởng Bạch Minh Ngữ, cho cậu một cơ hội vậy, “Đi đi, đừng có lần sau đấy.”

“Biết mà.” Nói đoạn, Bạch Minh Ngữ xuống xe.

Diệp Phi ngồi trong xe cẩn thận quan sát Bạch Minh Ngữ, cậu đi tới bên cạnh hai cảnh sát điều tra, tay nhoáng lên một cái, không rõ cậu làm gì. Rồi cậu lại bước tới bên cạnh một cảnh sát dân sự đang lập biên bản, làm động tác tương tự. Nhìn thì có vẻ chẳng có gì xảy ra, nhưng Diệp Phi biết cậu làm gì. Anh hồi hồn, không cam lòng dõi theo bàn tay cậu. Cuối cùng cậu đến bên cạnh lão Lưu đang bị một đám người vây quanh, chỉ vào mông gã nói câu gì đó, lão Lưu vội vàng sờ soạng túi quần sau, móc được ví tiền ra, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc và khó hiểu.

Mấy cảnh sát dân sự xung quanh cười ầm lên, Bạch Minh Ngữ mỉm cười với Diệp Phi ngồi trong xe, nụ cười vô cùng tươi tắn rực rỡ, thanh xuân vô địch.

Nếu ngày thường được nhìn thấy nụ cười này, Diệp Phi chắc chắn phải cao hứng lên mây, nhưng còn hiện tại, anh chỉ thấy lạnh buốt sống lưng.

Cậu có bộ não cực kỳ linh hoạt, tri thức phong phú, sức quan sát và khả năng suy luận đều xuất sắc phi thường, lại thêm kỹ năng đặc biệt hạng nhất — móc túi. Móc túi thực ra không đáng sợ, đáng sợ là cậu hoàn toàn không cho rằng chuyện mình làm có gì không ổn, đối với cậu, đó không phải phạm pháp, mà chỉ là một thói quen, nên cậu không có cái “mặt gian”, dùng ngôn ngữ cảnh sát thì là, cậu không có “tướng tội phạm”, vì thế người khác rất dễ xem nhẹ cậu, lơi lỏng cảnh giác với cậu. Cậu có thể thần không biết quỷ không hay “Gây án” dưới mũi cảnh sát, quả thực là cảnh giới cao nhất “Thiên hạ vô tặc”.

Loại người này nếu không học hành tử tế mà chạy đi phạm tội, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Diệp Phi nghĩ bụng, phải đến nhà Bạch Minh Ngữ xem một lần, nói chuyện với ba mẹ cậu, để ba mẹ cậu giáo dục cậu cho tốt mới được.

Truyện Chữ Hay