Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tan học, Tô Vân Cảnh đến trước lớp của Giang Sơ Niên tìm cậu ta như thường lệ.

Vì chân Giang Sơ Niên có dị tật nên từ lớp một đến lớp mười một đều phải học ở tầng một.

Lúc Tô Vân Cảnh đến tìm, Giang Sơ Niên đã thu dọn cặp sách xong, ở chỗ ngồi của mình chờ cậu tới.

Tô Vân Cảnh đẩy Giang Sơ Niên rời khỏi trường học thì bỗng thấy một thiếu niên mắt đen tóc đen đang đứng ở cổng.

Đám học sinh đi ngang qua nhao nhao nghỉ chân, ngắm nhìn thiếu niên xinh đẹp đến mức tận cùng kia.

Vừa ra tới cổng trường, Tô Vân Cảnh đã bị Phó Hàn Chu bắt gặp.

Tầm mắt của cậu tập trung vững vàng vào Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh mỉm cười, đẩy xe lăn tới gần.

Khi đưa Giang Sơ Niên về, tuy cả ba không ai nói một lời với nhau, vậy nhưng tâm trạng của Tô Vân Cảnh đã nhẹ nhõm hơn nhiều so với hôm qua.

Khi tới dưới tòa chung cư Giang Sơ Niên ở, Tô Vân Cảnh khom lưng đang định cõng cậu ta lên tầng thì Phó Hàn Chu đột nhiên nói: “Để tôi đi.”

Tô Vân Cảnh ngạc nhiên nhìn về phía Phó Hàn Chu.

Không đợi Tô Vân Cảnh trả lời, Phó Hàn Chu đã bế Giang Sơ Niên lên khỏi xe lăn.

Rõ ràng Giang Sơ Niên giật mình, cậu ta lo lắng rụt vai lại, hơi thở cũng nhẹ hẳn đi.

Vốn dĩ lá gan Giang Sơ Niên rất nhỏ.

Ngay lần đầu gặp Phó Hàn Chu, cậu ta đã có chút sợ hãi.

Trên đường kinh hồn bạt vía được người thiếu niên tóc dài xinh đẹp cõng lên tầng ba, cậu ta cầm lấy chìa khóa, dùng đầu ngón tay cứng đờ mở cửa phòng.

Bước vào cửa, Phó Hàn Chu đặt cậu ta lên ghế sofa.

Mặc dù động tác không thô lỗ, nhưng Giang Sơ Niên vẫn nhạy bén cảm nhận được rằng đối phương không muốn chạm vào cậu ta.

Ngay sau đó, Tô Vân Cảnh mang xe lăn lên tầng.

Tô Vân Cảnh vừa mới đặt chiếc xe xuống đất, nhóc cool ngầu chẳng nói chẳng rằng đặt Giang Sơ Niên lên đó.

Đối diện với lòng nhiệt tình của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh như nhìn cậu với cặp mắt khác.

Phó Hàn Chu nâng đôi mắt phượng lên, hỏi Tô Vân Cảnh: “Đi chưa?”

Bị nhóc cool ngầu nhìn như vậy, Tô Vân Cảnh khó lòng đưa ra lời phản đối.

“Nếu như không có chuyện gì khác, hai bọn tôi đi trước đây.” Tô Vân Cảnh nói lời tạm biệt Giang Sơ Niên.

Giang Sơ Niên kinh ngạc gật đầu, im lặng đặt ngón tay lên bụng, siết chặt.

Cậu ta cảm thấy bất an.

Cậu thanh niên có vẻ ngoài khôi ngô kia vừa mới xuất hiện đã đoạt đi sự chú ý của tất cả mọi người, kể cả Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh là người bạn duy nhất của cậu ta, cậu ta thấy hơi sợ hãi, rằng cậu sẽ không chơi với mình nữa, sau này tan học sẽ không đưa cậu ta về nhà.

Tô Vân Cảnh đang định rời đi thì Giang Sơ Niên đã nắm lấy tay cậu.

“Sao vậy?” Tô Vân Cảnh quay đầu lại.

Phó Hàn Chu cũng quay đầu lại cùng Tô Vân Cảnh, đôi mắt phượng rất xinh đẹp, phần đuôi cũng lộng lẫy như hoa tía tô.

Giang Sơ Niên chỉ nhìn cậu ấy một cái, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, trái tim điên cuồng loạn nhịp.

“Bạn của cậu cũng muốn chuyển trường đến đây sao?” Cậu ta nhỏ giọng hỏi Tô Vân Cảnh.

Khi Tô Vân Cảnh phản ứng lại thì mới biết được Giang Sơ Niên đang nói đến Phó Hàn Chu: “Không phải đâu, cậu ấy chỉ đến tìm tôi đi chơi thôi.”

Giang Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười lần nữa: “Vậy cậu đi đường cẩn thận.”

Phó Hàn Chu đã nhìn thấu tâm tư của Giang Sơ Niên.

Cậu hiểu tâm tư của Giang Sơ Niên hơn bất cứ ai khác, sâu trong đáy mắt toát ra ý lạnh dày đặc.

Ra khỏi nhà Giang Sơ Niên, Phó Hàn Chu lại bắt đầu trở nên yên lặng,

Tô Vân Cảnh đột nhiên hỏi cậu ấy: “Bệnh dạ dày của cậu thế nào rồi?”

Giọng nói Phó Hàn Chu trong trẻo: “Bác sĩ kê cho tôi mấy gói thuốc Đông y.”

Tô Vân Cảnh kinh ngạc: “Cậu thật sự bị bệnh dạ dày à?”

“Có bị viêm dạ dày.” Hàng lông mi dày của Phó Hàn Chu cụp xuống, đường nét đuôi mắt đều dịu dàng uyển chuyển.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh chỉ muốn chế giễu cậu trộm gà không thành lại mất nắm thóc, nhưng giờ thấy cậu như vậy lại cảm thấy tội nghiệp.

Tô Vân Cảnh chỉ đành dặn dò như một người mẹ già: “Sau này phải ăn đúng giờ, nhất là bữa sáng, có mệt cũng phải ăn bữa sáng trước đã.”

“Ừm.” Phó Hàn Chu ngoan ngoãn, cảm kích tiếp nhận.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng nhìn thấy dáng vẻ đó từ trên người cậu ấy, mềm mại, khiến người ta vô cùng muốn vut ve.

“Đi, về nhà ăn.” Tâm trạng Tô Vân Cảnh khá tốt, là loại cảm giác lâng lâng, trong lòng một mảnh nhu hòa.

Lông mi Phó Hàn Chu cong cong, ‘Ừm’ một tiếng.

Ra khỏi khu chung cư cũ của Giang Sơ Niên, trước cổng có một sạp trái cây ngoài trời.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu vừa mới đi ra thì đã có một chậu nước hất tới trước mặt.

Nếu không phải Tô Vân Cảnh tay mắt lanh lẹ, kéo Phó Hàn Chu lui về sau một bước thì chậu nước kia đã hất lên người Phó Hàn Chu rồi.

Nước bẩn văng khắp nơi, ống quần Phó Hàn Chu ướt một mảnh, loang ra vết ướt đậm màu.

Gió lạnh thổi qua, chỗ ướt kia thấm lạnh vào người.

Tô Vân Cảnh lập tức nổi giận, sắc mặt cậu tái xanh, mắng hỏi chủ sạp trái cây: “Bác có ý gì vậy?”

“Có ý gì chứ? Là ai không đi cẩn thận?”

Chủ sạp trái cây cầm theo chậu nước dựa vào cổng, bày ra tư thế người đàn bà chanh chua chửi đổng.

“Trái lại là cậu đấy, tuổi quá trẻ, ba mẹ cậu chưa từng dạy cậu đi đường phải nhìn trước nhìn sau sao? Tôi đang tạt nước yên lành, ai bảo tự cậu mắt mù đến gần?”

Giọng bà ta rất to, thanh âm the thé chói tai.

Rất nhanh đã thu hút nhiều người chú ý.

Tô Vân Cảnh bị bà ta chọc tức, tiến lên lý luận nhưng đã bị Phó Hàn Chu cản lại.

“Đừng ồn ào, chúng ta trở về thôi.”

Gương mặt Phó Hàn Chu rất bình thản, làm cho Tô Vân Cảnh bớt giận hơn phân nửa.

Ống quần của Phó Hàn Chu bị ướt một mảng lớn, Tô Vân Cảnh sợ cậu bị lạnh, dù sao bản thân người này đã sợ lạnh rồi.

Hít sâu một hơi, Tô Vân Cảnh điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nói với Phó Hàn Chu: “Đi thôi.”

Tô Vân Cảnh đã không so đo rồi, người phụ nữ sau lưng vẫn không tha thứ mà mắng hai cậu không nhìn đường.

Ô ngôn uế ngữ, không có câu nào là dễ nghe, lửa giận trong lòng Tô Vân Cảnh lại nổi lên.

Nhưng cậu cố gắng biến mình thành người điếc, kéo Phó Hàn Chu bước nhanh rời đi.

Phó Hàn Chu quay đầu nhìn thoáng qua sạp trái cây kia, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy.

Sau khi đi xa rồi, Phó Hàn Chu mới mở miệng: “Cậu có quan hệ với người phụ nữ kia sao?”

Chậu nước kia rõ ràng là chờ hai người đi ra, cố ý tạt vào.

Tô Vân Cảnh cảm thấy rất khó chịu với hành động làm xằng làm bậy này.

Nhưng đến lúc mở miệng, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không tính là có quen biết, chỉ có thể nói tôi cắt đứt đường kiếm tiền của bà ta thôi.”

Bình thường cha mẹ của Giang Sơ Niên cực kỳ bận bịu, dùng tiền mời bà ta đi đón Giang Sơ Niên.

Bà ta cầm tiền của người ta, nhưng hoàn toàn không để tâm chút nào, thường xuyên rất muộn mới đến trường đón Giang Sơ Niên.

Từ sau khi lần trước Tô Vân Cảnh thấy Giang Sơ Niên bị bắt nạt, đến lúc học xong đều tiện đường đưa cậu ta về nhà.

Cũng bởi vì chuyện này mà mỗi lần Tô Vân Cảnh đi ngang qua sạp trái cây, người phụ nữ này lập tức hạnh họe, khó chịu ra mặt.

Tuy nhiên ngày thường bà ta chỉ nói cạnh nói khóe vài câu thôi, hôm nay lại trực tiếp ra tay.

Nếu không phải Tô Vân Cảnh phản ứng nhanh, đoán chừng Phó Hàn Chu sẽ bị hất nước đầy người.

Phó Hàn Chu nghe xong, lại hỏi một câu: “Tại sao cậu lại quan tâm cậu ta, là bởi vì cảm thấy cậu ta rất đáng thương sao?”

Đôi mắt cậu rất tối, ở trong tia sáng lờ mờ, có vẻ cực kỳ thâm sâu khó lường.

“Chuyện này phải nói thế nào đây.” Tô Vân Cảnh không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, chân mày nhíu lại.

Nói đáng thương thì không chính xác.

“Tôi rất phản cảm loại bắt nạt hội đồng này, cũng bởi vì chân của cậu ấy bị cụt, thoạt nhìn không giống với người bình thường mà mọi người lại bắt đầu xa lánh cậu ấy.”

Nhưng đây không phải là lỗi của Giang Sơ Niên, cậu ta muốn một đôi chân bình thường hơn bất cứ người nào khác.

Trước đây khi Tô Vân Cảnh còn là thiếu niên chưa hiểu chuyện, nhìn thấy người ta bắt nạt hội đồng mà còn hùa theo số đông.

Khi cậu lên trung học cơ sở, cùng lớp có một cậu bé nhà rất nghèo, mẹ bỏ đi lấy chồng mới, ba bị bệnh nặng.

Không biết là ai truyền ra, nói bố cậu ấy bị bệnh AIDS.

Từ đó về sau, bạn học cả lớp bắt đầu ghét bỏ cậu ấy, tựa như cậu ấy mang theo vi khuẩn gây bệnh vậy, không ai muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy cả, cũng không bằng lòng đứng gần cậu ấy.

Tô Vân Cảnh mơ hồ cảm thấy không đúng nhưng vẫn đứng bên phía đại đa số.

Tuy rằng cậu ấy không bắt nạt cậu bạn kia, nhưng cậu cũng là bông tuyết nhỏ tạo nên trận lở tuyết.

Về sau cậu bạn kia nghỉ học, chưa học xong lớp chín đã ra ngoài làm việc.

Có một năm nghỉ Quốc khánh dài hạn, Tô Vân Cảnh từ đại học về nhà, trong lúc vô ý nhìn thấy cậu bạn kia.

Cậu ta mặc quần áo bẩn của công trường xây dựng, phơi nắng đen kịt, dưới mũi còn có tầng râu lởm chớm.

Thoạt nhìn trông không hề giống bạn cùng lứa tuổi với Tô Vân Cảnh chút nào, ít nhất phải lớn hơn mười tuổi so với tuổi thật.

Giây phút ấy, không hiểu sao trong lòng Tô Vân Cảnh rất chua xót, rất khó chịu.

Sau khi về nhà, cậu nhắc đến chuyện năm đó với mẹ cậu.

Mẹ cậu nghe xong, câu hỏi đầu tiên lại là: “Có phải thằng bé đã làm ra chuyện gì không, các con mới ăn hiếp thằng bé phải không?”

Tô Vân Cảnh yên lặng không nói gì rất lâu.

Rất nhiều phụ huynh cho rằng, nếu như không phải lỗi của con, tại sao người ta lại bắt nạt con mà không bắt nạt người khác?

Nhưng có vài người, chẳng cần lý do gì cũng có thể sinh ra ác ý.

Đêm hôm đó, Tô Vân Cảnh nói chuyện với một người bạn học cũ thời trung học, nhắc đến chuyện này.

Mẹ cậu không biết ngọn nguồn câu chuyện nhưng đối phương có thể cũng biết gì đó.

Kết quả cậu ta nói với Tô Vân Cảnh, bây giờ làm việc ở công trường thật ra kiếm rất tốt, một tháng hơn mấy nghìn, tốt hơn nhiều so với sinh viên bọn cậu.

Bỗng nhiên Tô Vân Cảnh có loại cảm giác bất lực.

Vấn đề ở đây không phải là tiền, mà là thanh xuân của một người.

Khi đó trên blog nổi lên một đề tài, sau khi lớn lên, mới biết thời thơ ấu là tốt đẹp nhất.

Nhưng đối với một vài người, ‘thời thơ ấu là tốt đẹp nhất’, câu này chính là một câu nói dối từ đầu đến cuối.

Không phải tất cả mọi người đều ngâm mình trong hũ mật mà lớn lên, những kẻ bắt nạt người khác sẽ hủy hoại quãng thời gian vốn là tốt đẹp nhất của một người.

Chuyện này cả đời cũng không thể nào bù đắp được.

Không phải Tô Vân Cảnh đồng tình thương cảm Giang Sơ Niên, cậu chỉ đối xử bình thường với Giang Sơ Niên mà thôi.

Có điều, bởi vì những người khác đều ác ý, cho nên sự quan tâm nhỏ nhặt không đáng kể của cậu lại trở thành sự ấm áp duy nhất Giang Sơ Niên có.

Cho tới bây giờ, khi Tô Vân Cảnh nhớ tới người bạn học kia của cậu, cậu vẫn cảm thấy có chút áy náy.

Không ai có thể hiểu được cảm giác này của cậu, bao gồm mẹ cậu và cả những người từng là bạn học kia.

Cậu nói nhiều quá, trái lại lại khiến cho người ta cảm thấy cậu lập dị.

Cậu không quản được người khác, Tô Vân Cảnh chỉ có thể làm tốt việc của chính mình.

Hơn nữa Tô Vân Cảnh thật sự không có cảm giác mình làm chuyện không bình thường gì, chỉ là một ít việc nhỏ mà thôi.

Tựa như năm đó cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện kẹo vậy, trong tay cậu có nhiều tiền mua kẹo, cho nên có thể phát kẹo cho bọn họ.

Nhưng bởi vì năng lực có hạn, nên thứ đồ tốt nhất, cậu chỉ có thể cho một người.

Và cậu đã lựa chọn Phó Hàn Chu là người quan trọng nhất.

Bây giờ Giang Sơ Niên giống như đứa trẻ ở cô nhi viện, không có chỗ nương tựa ở trường học.

“Nói chung, đều là chuyện có thể giúp đỡ mà.” Tô Vân Cảnh thở dài: “Thật ra chuyện tôi có thể làm, cũng chỉ là tiễn cậu ấy về nhà.”

Phó Hàn Chu không nói gì, lông mi cong xuống, mắt phượng híp lại, có vẻ thoáng chút đăm chiêu.

Gần đến cửa nhà, dường như Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ ra điều gì: “Phải rồi, lần này cậu ra ngoài có nói với người nhà hay không? Ba cậu có biết không?”

Phó Hàn Chu mím đôi môi mỏng, không nói gì.

Tô Vân Cảnh nhìn thấy cậu ấy như vậy, biết là cậu ấy không nói với Thẩm Niên Ôn, ngay lập tức cảm thấy nhức đầu.

“Vậy chắc chắn là chưa xin nghỉ với trường học hả? Cậu chạy đến đây như thế này mà lại không nói với ai hết, bọn họ không tìm được cậu, nhỡ báo cảnh sát thì sao?”

Phó Hàn Chu bị mắng, cụp mắt xuống: “Ông ấy ra ngoài rồi, không có ở nhà.”

Hẳn là đang nói đến Thẩm Niên Ôn.

Tuy rằng Tô Vân Cảnh chỉ ở nhà họ Thẩm nửa tháng nhưng cũng biết Thẩm Niên Ôn bề bộn nhiều việc, phần lớn thời gian đều bận đi công tác.

Làm ông chủ đứng đầu xí nghiệp Internet, Thẩm Niên Ôn không thể chỉ phủ sóng trong một khu vực được, để công ty có thể phát triển tốt hơn, ông ta cần phải mở rộng thị trường.

Bận bịu cũng là điều bình thường.

Xem ra lời nói kia của Tô Vân Cảnh năm đó, cũng không khiến cho Thẩm Niên Ôn ghi nhớ trong lòng.

Phó Hàn Chu vẫn giống như trong tiểu thuyết miêu tả, lớn lên trong một gia đình thiếu sót.

Haizz.

Quan thanh liêm khó đảm việc nhà, Tô Vân Cảnh cũng không thể nói Phó Hàn Chu và Thẩm Niên Ôn ai đúng ai sai.

“Cho dù ông ấy ra khỏi nhà thì cũng sẽ biết được chuyện cậu không ở nhà từ những người khác. Dù sao ông ấy cũng là ba cậu, nhất định sẽ lo lắng cho cậu, lần sau không nên như vậy đâu.” Tô Vân Cảnh ân cần dạy dỗ.

“Ừm.”

Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, Tô Vân Cảnh cũng không tiện dạy bảo nữa, thương lượng với cậu.

“Bây giờ cậu dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho ba cậu báo bình an, bảo ông ấy giúp cậu xin nghỉ với trường học.”

Phó Hàn Chu ngoan ngoãn đến cửa hàng nhỏ gọi nhờ điện thoại.

Thẩm Niên Ôn cũng vừa mới biết Phó Hàn Chu đã hai ngày không về nhà.

Phó Hàn Chu không giống với đứa trẻ bình thường, không thích để ý tới người khác, về nhà liền ở nguyên trong phòng không ra ngoài, cũng không hăng hái với chuyện gì.

Cho nên khi cậu biến mất trọn một ngày, mọi người mới phát hiện cậu không ở nhà.

Phó Hàn Chu và Thẩm Niên Ôn nói chuyện không đến một phút đồng hồ, nói chuyện rõ ràng xong liền cúp điện thoại.

Tô Vân Cảnh đang chọn mận khô trong cửa hàng.

Thấy Phó Hàn Chu đi tới, Tô Vân Cảnh hỏi cậu: “Cậu có muốn ăn kẹo không? Nếu không lát nữa phải uống thuốc Đông y, thứ kia rất đắng đấy.”

Trên kệ hàng có một hàng bày toàn quả ô mai, mận khô, ô mai, mận dẻo, dương mai, còn có cả ô mai tuyết.

Hai tay Tô Vân Cảnh chống lên đầu gối, khom người chọn lựa trước kệ hàng.

Cậu cũng rất thích ăn mận khô, vậy là liền lấy hai túi.

Khóe mắt liếc qua, thoáng nhìn bên cạnh còn có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, không khỏi nở nụ cười.

Tô Vân Cảnh chế nhạo Phó Hàn Chu: “Mua cho cậu vài cái kẹo Đại Bạch Thỏ nhé, hôm đó tôi thấy phòng cậu có một hộp.”

Cơ thể thon dài của Phó Hàn Chu cúi xuống, lông mi dài đen như mực rủ xuống, xương quai hàm như muốn dán vào bả vai của Tô Vân Cảnh.

Nhìn từ tủ kính cửa hàng, dường như thiếu niên tóc dài đang tựa trên vai thiếu niên kia vậy.

Hai cái bóng gần như kết hợp vào nhau.

Vừa thân mật lại vừa triền miên.

“Ừm.”

Phó Hàn Chu đáp lại, âm thầm mà đặt cằm lên vai Tô Vân Cảnh.

Lông mi buông xuống, thoạt nhìn an tĩnh nhu thuận vô cùng.

Hiện tại rõ ràng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ không còn thịnh hành như khi còn bé, cửa hàng cũng không bán lẻ, một lần mua là phải mua cả một túi.

Tô Vân Cảnh thật sự tò mò, Phó Hàn Chu mua hộp kẹo Đại Bạch Thỏ ở đâu, chẳng phải bây giờ đều bán theo túi sao?

Phó Hàn Chu cầm một túi kẹo sữa, Tô Vân Cảnh cầm theo mận khô, cả hai sóng vai trở về nhà.

Sự thật chứng minh, Tô Vân Cảnh mua kẹo là một quyết định chính xác nhường nào.

Trong nhà không chỉ có Phó Hàn Chu uống thuốc Đông y, Văn Hoài Sơn cũng bị Quách Tú Tuệ ép buộc đẩy tới chỗ các bác sĩ Đông y xem bệnh.

Quách Tú Tuệ nấu một lần hai nồi, cho dù là phòng bếp hay phòng khách đều tràn đầy mùi thuốc Đông y.

Văn Hoài Sơn cũng không thích uống mấy thứ thuốc đắng đó, mắt không thấy tâm không phiền mà trở về phòng đọc sách.

Sau khi nấu xong, hai chén thuốc màu nâu bốc hơi nóng cùng vị đắng ngắt.

Phó Hàn Chu và Văn Hoài Sơn thành ông cháu cùng khổ, bị Quách Tú Tuệ bắt uống thuốc.

Tô Vân Cảnh chờ ở bên cạnh, vô tâm xem náo nhiệt.

Sau khi nhíu lông mày uống hết, Phó Hàn Chu bỏ hai viên kẹo sữa vào trong miệng, còn Văn Hoài Sơn ăn hai viên đường phèn.

Thấy hai ông cháu không để thừa trong bát, lúc này Quách Tú Tuệ mới hài lòng cầm bát trở về phòng bếp.

Phó Hàn Chu bị chịu khổ vì thuốc Đông y, sau khi trở về phòng liền nằm ở trên giường, mái tóc dài như mực xõa ra, mặt mũi thanh tú tinh xảo.

Nhìn thoáng qua, cứ như Tô Vân Cảnh đang “kim ốc tàng kiều” vậy.

Tô Vân Cảnh ngồi cạnh bàn để máy vi tính, đưa lưng về phía Phó Hàn Chu, hỏi: “Cậu về đây là đi máy bay hay ngồi tàu hỏa?”

Con ngươi Phó Hàn Chu đen nhánh một mảnh.

“Có lẽ đi máy bay phải không, máy bay tương đối nhanh.” Tô Vân Cảnh tự hỏi tự trả lời.

Tô Vân Cảnh đang tra trên mạng chuyến bay từ Hành Lâm trở về thủ đô.

Chức năng mua vé máy bay trên mạng vừa mới được nghiên cứu ra chưa được bao lâu, số người đặt mua không tính là nhiều.

“Chuyến bay ba giờ chiều mai, cậu thấy cái này được không?” Tô Vân Cảnh quay đầu hỏi Phó Hàn Chu: “Đúng lúc mai là thứ bảy, tôi có thể tiễn cậu đến sân bay.”

Phó Hàn Chu nâng hai tay lên, đặt cằm trên mu bàn tay.

Cậu nằm sấp, xương cổ nổi lên.

Hai mảnh xương mỏng sau lưng giống như hai cây cung cong, cách lớp vải cũng có thể thấy rất rắn chắc, chất chứa sức mạnh cơ bắp.

Nhìn hình thể, rõ ràng như là một con thú dữ, nhưng không biết vì sao lại khiến cho người khác cảm thấy đây là một người cần vut ve.

Tô Vân Cảnh có chút mềm lòng nhưng thái độ vẫn không thay đổi.

“Cậu không thể cứ ở chỗ này mãi được, cậu phải trở về Nam Trung học cho đàng hoàng.” Tô Vân Cảnh nói lý.

Giảng đạo lý xong, cậu bắt đầu nói đến tình người: “Còn mấy tháng nữa là được nghỉ đông rồi, đến lúc đó cậu có thể tới tìm tôi chơi.”

Phó Hàn Chu không tin lời này của Tô Vân Cảnh.

Trước kia đã từng chịu thiệt thòi như vậy một lần rồi. Sau này có ai nói lời như thế với cậu, cậu cũng không tin.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Phó Hàn Chu không biểu hiện ra ngoài nét mặt, nói theo ý của Tô Vân Cảnh: “Ừm, cậu đặt vé máy bay đi.”

Phó Hàn Chu thu lại móng vuốt nhọn, trông giống như một loài động vật lớn họ mèo vậy, khiến người ta rất muốn vut ve.

Cậu nâng mí mắt mỏng lên nhìn Tô Vân Cảnh, ánh mắt chuyên chú vô cùng.

“Tôi không muốn để tóc dài nữa, cậu giúp tôi cắt đi.” Phó Hàn Chu đột nhiên nói.

Vẻ mặt Tô Vân Cảnh cứng đờ, chăm chú nghiêm túc nói một câu: “Cẩn thận đấy.”

Năm đó cậu xuống kéo, thành quả rất thất bại.

Nhưng khi đó Phó Hàn Chu còn nhỏ, cho dù đầu tóc trở nên quái đản thì người khác cũng sẽ không nói gì.

Hiện giờ cậu ấy đã trưởng thành rồi, cũng là nhân vật làm mưa làm gió có mặt mũi ở Nam Trung.

Lúc trước nhóm em gái hâm mộ trong trường, dưới sự lừa gạt của Đường Vệ, đều cảm thấy cậu là một thành viên của gia tộc nổi loạn.

Nếu Tô Vân Cảnh cắt tóc tạo kiểu cho cậu, vậy thì lời đồn đó sẽ được chứng thực luôn.

Vẻ mặt Phó Hàn Chu nhàn nhạt: “Không cần cắt tạo hình gì, đầu đinh là được.”

Tô Vân Cảnh: Đây là sự tự tin của mấy đứa có nhan sắc hay sao?

Chỉ cần có ngoại hình bắt mắt thì có cắt đầu đinh đi nữa cũng vẫn đẹp trai ngút trời thôi.

Tô Vân Cảnh im lặng trong một chốc, rồi sau đó cậu lấy lại phong độ năm xưa, một chữ dám là xung phong luôn.

“Nếu như cậu đã nói như vậy thì tôi đành khoe mẽ thiên phú hớt tóc của mình vậy.”

Bây giờ Tô Vân Cảnh cũng không thiếu tiền, ngày nghỉ hôm sau, cậu đến ngay cửa hàng bán đồ chuyên dụng nổi tiếng tậu cho mình một bộ hớt tóc dành cho trẻ em.

Bộ hớt tóc này còn có hình mẫu sẵn, có thể lựa chọn để tóc dài cỡ bao nhiêu xen-ti-mét.

Sau khi về đến nơi, Phó Hàn Chu đi gội đầu trước.

Tô Vân Cảnh thì cầm máy sấy tóc, hong khô sơ qua tóc cậu ấy.

Mái tóc dài của Phó Hàn Chu giống như tơ lụa được ngâm trong làn nước vậy, chúng lướt qua từng kẽ tay của Tô Vân Cảnh, mang đến cảm giác uyển chuyển, mềm mại.

Là chất tóc mà Tô Vân Cảnh hâm mộ muốn rớt nước mắt.

“Cậu thật sự muốn cắt à?” Lòng Tô Vân Cảnh thấy không nỡ, cuối cùng bèn hỏi cậu ấy chắc hay chưa.

“Ừm.”

Được rồi.

Tô Vân Cảnh thả máy sấy tóc xuống, cầm lấy bộ kéo cắt tóc chuyên nghiệp chưa được sử dụng lần nào.

Mở ra lớp bao da, bên trong có đủ một hàng kéo lớn nhỏ.

Cậu chẳng có tài cán gì, thế nhưng đồ đạc chuẩn bị cái gì cũng có.

Tô Vân Cảnh rút ra một cây kéo lớn trong bao, hắng giọng một cái rồi nói: “Tôi cắt đây.”

Người cầm kéo lo lắng, lòng đầy bất an, còn người được cắt lại ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đầy bình thản.

Trong mớ tóc đen bù xù ấy, cặp mắt xinh đẹp kia rất đỗi ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng như thế: “Cắt đi.”

Thế là Tô Vân Cảnh bèn thở dài một tiếng.

Cậu cầm kéo lên, nhấc lên một mảng tóc dài của Phó Hàn Chu, “lạch cạch” cắt đi.

Tô Vân Cảnh vừa cắt, vừa xúc động. Lần cắt tóc đầu tiên của Phó Hàn Chu do cậu làm, lần thứ hai cũng là do cậu thực hiện.

Đúng là mắc nợ mà.

Tóc Phó Hàn Chu quá dài, Tô Vân Cảnh dùng cây kéo lớn cắt cho cậu ấy một mái tóc bob trước.

Sau đấy dùng kéo nhỏ tỉa tót, từ đầu bob thành đầu chó gặm luôn.

Lòng dạ Tô Vân Cảnh lộn nháo nhào, tay thì run lẩy bẩy, cầm tông đơ rồi mà vẫn chậm chạp không xuống tay được.

“Hay thôi, tụi mình đến tiệm cắt tóc đi. Giờ mà đi vẫn kịp đấy.”

Phó Hàn Chu với cái đầu trông như ổ gà vẫn đời cứ chảy và ta cứ yên: “Tiếp tục đi.”

Tô Vân Cảnh bội phục trước thái độ của cậu ấy, cầm tông đơ lên, nhấn nút mở nguồn.

Tông đơ vang tiếng “rè rè”, lòng Tô Vân Cảnh thì rộn tiếng “bình bịch”.

Phó Hàn Chu nín thở, mắt mở to nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh đang chăm chú hớt tóc cho cậu thông qua chiếc gương trước mặt.

Tô Vân Cảnh thì nhìn chòng chọc tông đơ, không dám lơ đễnh phút giây nào.

Chóp mũi trắng ngần có mấy hạt mụn đầu đen li ti, cậu ấy cũng chẳng buồn chú ý đến.

Từ trong đôi mắt của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu trông thấy bản thân mình.

Chỉ có mình cậu.

Khóe miệng ẩn hiện ý cười.

Đôi đồng tử đen nhánh long lanh, giống hệt như mặt hồ xao động nhẹ nhàng, dưới ánh nắng phản xạ ra chút ánh sáng lấp lánh.

Tô Vân Cảnh hớt tóc cho Phó Hàn Chu xong, tưởng chừng như nửa cái mạng mình cũng đi theo hàng tóc tới nơi rồi.

Cậu dụi dụi đôi mắt cay rát của mình, đúng là sự xúc động của người cần mẫn làm việc đấy.

Cũng may là nhờ chiếc tông đơ này, cậu cuối cùng cũng đã ngăn được thảm họa.

Lúc này Phó Hàn Chu mới có được một chiếc đầu đinh trông hết sức bình thường như bao người.

Không có mái tóc dài che khuất, ngũ quan của cậu càng được tôn lên.

Mày cao mắt sâu, lông mi dài rậm hệt như mực viết.

Sống mũi thẳng, đường cong nơi đuôi mày, nơi bờ môi đều nghiêm nghị, gọn gàng.

Ưa nhìn, cực kỳ ưa nhìn.

Ánh mắt Tô Vân Cảnh phản chiếu lại bóng hình của cậu, càng nhìn cậu càng thêm hài lòng. Quả nhiên là với tay nghề hớt tóc như cậu đây thì phải có một anh đẹp trai phối hợp mới ổn thỏa được.

Nếu không sao có thể tôn lên được kỹ thuật đỉnh cao của cậu chứ.

Nói cách khác, nếu là người thiếu chút nhan sắc thôi thì bộ dạng này chắc chắn sẽ thành kiểu xấu xí không ai nhìn nổi.

Văn Hoài Sơn chính là người đầu tiên chứng kiến kỳ tích.

Ông vừa nhìn cái đầu đinh của Phó Hàn Chu thì đã khen ngợi liên hồi: “Để tóc này đẹp lắm, trông hoạt bát, có tinh thần ra hẳn.”

Quách Tú Tuệ thì có gu thẩm mỹ bình thường, bà chỉ lẩm bẩm xúc động: “Sao lại hớt tóc thế kia? Tóc dài để bao nhiêu năm rồi, cắt đi thì tiếc quá.”

Tô Vân Cảnh đang cầm chổi quét mớ tóc rơi rớt trên sàn vào kia hốt rác, chen miệng: “Đâu có sao, sau này tóc cũng dài ra mà. Đến khi đó con có tay nghề hơn rồi thì sẽ cắt cho cậu ấy một bộ tóc ngon lành hơn.”

Từ “sau này” kia khiến đôi đồng tử Phó Hàn Chu khẽ động, nhưng cậu vẫn không nói lời nào.

Tô Vân Cảnh đặt vé máy bay cho Phó Hàn Chu vào lúc ba giờ chiều, ăn cơm trưa xong thì cậu đã định đưa Phó Hàn Chu đến sân bay luôn.

Chuyện này nên thực hiện sớm, chứ để càng trễ càng tệ, đến sân bay rồi cậu có thể ở lại với Phó Hàn Chu thêm một chốc.

Nhưng Phó Hàn Chu rõ ràng chẳng muốn xuất phát sớm như vậy, cậu hỏi Tô Vân Cảnh: “Chẳng phải cậu còn định cho Giang Sơ Niên trứng gà à? Hai chúng ta đưa qua một hộp đã rồi hẵng đến sân bay sau.”

Tô Vân Cảnh thấy thời gian cũng còn sớm thì gật đầu đồng ý.

Chợ đầu mối chẳng có ngày nghỉ cuối tuần, nên hôm nay Giang Sơ Niên cũng vẫn ở nhà một mình như thường ngày.

Khi trông thấy Tô Vân Cảnh tìm đến, Giang Sơ Niên còn tưởng cậu muốn đến làm bài tập chung với cậu ta.

Cho đến khi nhìn thấy chàng thiếu niên đứng sau lưng Tô Vân Cảnh, mới đầu Giang Sơ Niên hơi ngẩn ra, khi nhận diện được Phó Hàn Chu là ai thì trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.

Tô Vân Cảnh đứng ngoài cửa: “Bà nội của tôi bảo tôi mang ít trứng gà vườn qua đây. Nghe nói loại trứng này chứa nhiều dinh dưỡng lắm đấy.”

Giang Sơ Niên vội vàng mở cửa ra mời họ vào.

Tô Vân Cảnh từ chối: “Bọn tôi không vào đâu, lát nữa tôi phải đưa cậu ấy ra sân bay rồi.”

Vừa nghe thấy Phó Hàn Chu rời đi, Giang Sơ Niên thoáng cảm thấy vui vẻ.

Từ ngày cậu tới đây, Tô Vân Cảnh chẳng ở lại làm bài tập chung với cậu ta nữa.

Trên gương mặt Giang Sơ Niên chỉ vừa hiện lên nụ cười thì ánh mắt Phó Hàn Chu đã quét tới.

Ánh nhìn của cậu lạnh nhạt, hờ hững, khiến Giang Sơ Niên phải rùng mình.

Rời khỏi nhà Giang Sơ Niên, lúc họ đi ngang qua sạp trái đây kia, đối phương lại bắt đầu cất giọng nói bóng nói gió.

Tô Vân Cảnh là một người có tính tình khá tốt, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu không biết phát cáu là gì.

“Đi thôi, đến sân bay nào.” Phó Hàn Chu nói.

Tô Vân Cảnh nhịn cơn tức này, dẫn Phó Hàn Chu đến sân bay trước.

Lấy vé máy bay xong, Tô Vân Cảnh đi cùng Phó Hàn Chu đến trước cổng kiểm tra an ninh.

“Hay là cậu cầm theo một cái di động đi, sau này liên lạc cũng tiện hơn.” Tô Vân Cảnh đưa cho Phó Hàn Chu chiếc điện thoại di động mà cậu đã mua cho Phó Hàn Chu từ trước.

Nhìn chiếc điện thoại Nokia kia, Phó Hàn Chu không từ chối nữa, im lặng nhận lấy.

Tô Vân Cảnh dặn dò: “Đi đường cẩn thận, đến nhà thì gọi cho tôi nhé.”

Phó Hàn Chu gật đầu xác nhận: “Ừm.”

Sau khi tận mắt nhìn Phó Hàn Chu bước vào lối kiểm tra an ninh, Tô Vân Cảnh mới rời đi.

Cậu gọi một chiếc taxi, có điều cậu vừa rời đi chưa được bao lâu.

Thì Phó Hàn Chu đã đi ra ngoài từ cổng ra sân bay, tay còn cầm vé máy bay.

Mười mấy phút sau, trên loa phát thanh của sân bay, chất giọng một nữ tiếp viên đầy sức sống vang lên khắp sân.

“Quý khách Phó Hàn Chu đi chuyến bay đến thủ đô số RT xin chú ý, chuyến bay của quý khách sẽ cất cánh ngay lập tức, xin quý khách vui lòng nhanh chóng đến cổng số mười sáu để lên máy bay.”

Loa phát thanh thông báo ba lần.

Mãi đến khi chuyến bay hiệu số RT cất cánh, vẫn còn một hành khách không lên máy bay.

Khu đô thị Hân Vinh là một trong những khu đô thị được xây dựng đầu tiên tại Hành Lâm.

Đoạn đường đi cực kỳ xuống cấp, mấy cửa hàng bán lẻ của vài tiểu thương mở ở xung quanh cũng đã được mười mấy năm rồi, rèm cửa nhà người này còn cũ hơn người kia.

Ở cổng khu đô thị chỉ có đúng một sạp trái cây được dựng lên, nhưng vì chủng loại thiếu thốn, đồ cũng không tươi nên chỉ có mấy bà lão loanh quanh ở đó ham rẻ thì mua.

Một ả đàn bà trung niên thừa cân cất giọng the thé mắng chửi hai người mặc đồng phục đen đến từ Cục Công thương: “Mấy người dựa vào đâu mà thu lại cân của tôi hả?”

Người bên Cục Công thương trình bày: “Có người tố cáo bà bán thiếu cân, chúng tôi muốn kiểm tra cân của bà. Nếu như tố cáo là thật, bà sẽ chịu tiền phạt là hai trăm tệ, còn phải bổ sung lượng đồ đã cân thiếu.”

Người đàn ông đeo mắt kính trông rất lịch sự kia chính là người tố cáo người bán: “Bà ta nói năm đồng ba cân táo, tôi mua mười đồng, về nhà lấy ra cân lại thì còn chưa đủ ba cân nữa.”

“Nói cái rắm gì vậy lão kia? Tôi nói năm đồng ba cân hồi nào? Tôi nói năm đồng hai cân nhé.”

Ả đàn bà đoạt lấy táo trong tay ông ta, bỏ vào một cân táo.

Nếu như năm đồng hai cân thì số cân đã đủ, không thiếu cân nào.

Người đàn ông không hề hoảng loạn mà mở điện thoại ra, lại mở tiếp một đoạn video cho người thuộc Cục Công thương nhìn.

Ban nãy khi người đàn ông kia mua trái cây đã lén lút quay lại, trong video đúng là người đàn bà đã nói rất rõ: năm đồng tiền ba cân.

Xem chừng người đàn bà này chính là một kẻ phạm tội có tính toán trước rồi.

Không ai quay về truy hỏi thì không sao, một khi có người quay về hỏi lại bà ta, thì bà ta sẽ nói khi đó mình không hề nói giá tiền như vậy.

Mà giá tiền mới nêu thì lại khớp với số cân đo được, nên nếu không quay phim lại thì dù có tố cáo đến Cục Công thương cũng chỉ vô ích.

Ả đàn bà lại gân cổ lên cãi: “Chắc chắn là ông ta đã trộm giấu đi vài ba trái rồi đổ thừa tôi cân thiếu.”

Người đàn ông đã dự đoán được bà ta sẽ nói như thế từ lâu, bèn vội vàng chứng minh sự trong sạch.

“Ba cân là tổng cộng gồm mười hai trái táo nhỏ. Tôi tự đếm, máy quay cũng quay lại được, anh xem đi, ở đây có đủ mười hai trái không thiếu quả nào. Chắc chắn bà ta đã cân thiếu cho tôi.”

Có chứng cứ xác thực, người bên Cục Công thương bèn lấy đi cân của sạp trái cây, còn phạt bà ta hai trăm tệ.

Vừa nghe thấy mình bị phạt tiền, người đàn bà kia lập tức trở nên nóng nảy, huyên náo một trận với người của Cục công thương.

Người ta cũng thường tiếp xúc với loại đàn bà đanh đá này rồi.

Một người trong nhóm gọi cho người ở trong Cục một cuộc điện thoại, cho một chiếc xe tới, dọn toàn bộ trái cây lẫn sạp lên xe.

Người đàn bà mới nãy còn hùng hùng hổ hổ thì giờ đây đã khóc lóc nằm rạp ra đất ăn vạ.

Càng nhiều người túm tụm lại thì bà ta càng quậy ác hơn.

Mặt mũi người bên Cục Công thương xanh tái: “Chiều mai đến Cục Công thương nộp phạt, nếu bà không đến thì không chỉ phạt hai trăm tệ thôi đâu.”

Dứt lời, cũng chẳng thèm lảm nhảm với bà ta thêm nữa, phóng xe rời đi ngay.

Cạnh bóng cây ở phía đằng xa, có một chàng thiếu niên cao ráo đang đứng đó.

Cậu mặc một bộ đồ thể thao toàn thân trắng muốt, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày.

Vành nón đè rất thấp, chỉ để lộ phần chóp mũi, cùng một đôi môi mỏng xinh đẹp.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn nơi ồn ào náo nhiệt kia, đuôi mắt nhọn vểnh lên giống hệt như cây kim đính ngay đuôi chú ong thợ, sắc bén tàn ác.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Chỉ cần bà ta bám ở đây một ngày, thì quà tặng mà Phó Hàn Chu đưa cho bà ta sẽ càng ngày càng lớn.

Liếc nhìn người đàn bà đang khóc ỉ ôi một cái, sau đấy Phó Hàn Chu dời tầm mắt đi.

Xuyên qua tường rào khu đô thị, ánh mắt cậu trông về phía một căn hộ ba tầng.

Phó Hàn Chu híp mắt nhìn.

Tác giả có lời muốn nói: Giang Sơ Niên: Không ngờ cậu ấy lại chẳng đến tìm mình làm bài tập.

Giang Sơ Niên: Uầy, hôm nay cậu ấy cũng vẫn không tới làm bài tập chung.

Giang Sơ Niên: Vui quá đi, thiếu niên xinh đẹp kia đi rồi thì Văn Từ sẽ có thể làm bài tập chung với mình.

Phó Hàn Chu: Ha, đúng là con gà yếu ớt chỉ biết mỗi chuyện làm bài tập.

Giang Sơ Niên:...

Truyện Chữ Hay