Ban đầu, Tô Vân Cảnh cảm thấy việc Phó Hàn Chu dễ dàng chấp nhận không thực tế chút nào.
Sau khi cảm giác không chân thực qua đi, niềm vui sướng liền ập đến.
Trước đây, khi hệ thống xuyên sách nói cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ, ít nhiều gì Tô Vân Cảnh cũng còn làu bàu.
Bây giờ xem ra.
Nhóc cool ngầu không hề có dấu hiệu thay đổi thành bệnh kiều xấu xa.
Mặc dù bề ngoài nhìn vào thì thấy hơi lạnh lùng ít nói nhưng thực chất cũng dễ bảo đấy chứ.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tô Vân Cảnh không chờ Phó Hàn Chu, cậu vào xe ngồi trước.
Đợi được khoảng năm sáu phút, Phó Hàn Chu mới xách theo bữa sáng mà chị Vương chuẩn bị, lim dim đôi mắt đi ra.
Lên đến xe, Phó Hàn Chu nghiêng đầu, đang định dựa đầu lên cửa xe ngủ một giấc thì Tô Vân Cảnh đã kê một cái gối tới.
Phó Hàn Chu hé đôi mắt đẹp liếc nhìn Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh mỉm cười: “Kê cái này lên ngủ thoải mái hơn.”
Phó Hàn Chu không nói năng gì, nhắm mắt gối đầu lên.
Thấy cậu ấy không còn khước từ ý tốt của mình nữa, chút lo lắng cuối cùng còn sót lại của Tô Vân Cảnh cũng tan biến.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tám năm kháng chiến gian khổ, nhưng chẳng ngờ mọi việc lại suôn sẻ ngoài dự tính.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng Tô Vân Cảnh đã xoa dịu tuổi thơ cơ cực của nhóc cool ngầu, nên mới khiến tính cách của cậu ấy có sự thay đổi.
Tô Vân Cảnh càng nghĩ lại càng thấy tuyệt vời.
Hệ thống cho rằng cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ nên một lần nữa lại đưa cậu đến thế giới trong sách.
Nhưng thực ra, Phó Hàn Chu đã được chữa lành.
Còn cậu thì vớ được một mạng miễn phí.
Giờ giải lao tiết thứ hai, Tô Vân Cảnh hớn hở đến văn phòng tìm Trương Chí Cương, hy vọng thầy giáo chuyển chỗ ngồi cho cậu.
Trương Chí Cương hơi ngạc nhiên khi nghe Tô Vân Cảnh nói muốn ngồi cùng bàn với Phó Hàn Chu.
“Sao tự dưng lại muốn đổi chỗ ngồi? Không chơi được với Lý Học Dương à?”
Tô Vân Cảnh phủ nhận: “Không phải ạ, không liên quan gì đến Lý Học Dương. Em với Phó Hàn Chu là hàng xóm, hai gia đình cũng thân thiết nên em muốn ngồi cạnh bạn ấy.”
Trương Chí Cương hơi bất ngờ khi biết hai cậu học trò còn có mối quan hệ này.
“Nói thế nào bây giờ nhỉ.” Trương Chí Cương có vẻ hơi lúng túng: “Nói đúng ra, em vừa chuyển đến thì nên tìm một người quen giúp em hòa nhập với tập thể mới càng sớm càng tốt.”
Tô Vân Cảnh vừa nghe thấy vậy thì không khỏi hồi hộp.
Quả nhiên ngay sau đó Trương Chí Cương kèm theo một chữ nhưng.
“Người quen có cái lợi của người quen, nhưng đôi khi quen thân quá lại ảnh hưởng đến việc học. Thầy đã xem học bạ của em trước đây, thành tích học tập khá tốt.”
Tô Vân Cảnh đã nghe ra được điều Trương Chí Cương muốn nói, không gì khác ngoài việc lo rằng Phó Hàn Chu sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu.
Hôm qua, Tô Vân Cảnh đã quan sát Phó Hàn Chu cả một ngày, phát hiện ra không một tiết nào cậu ấy chăm chú nghe giảng.
Tuy nhóc cool ngầu thông minh, nhưng cũng không thể nào đạt điểm cao nếu không nghe giảng.
“Thưa thầy, em muốn đổi chỗ ngồi cũng vì thành tích học tập của bạn Hàn Chu không tốt. Em định bổ túc bài vở giúp bạn ấy.”
Sau cùng Tô Vân Cảnh còn bồi thêm một câu: “Ba của Hàn Chu cũng có ý này ạ.”
Trương Chí Cương cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng chịu đồng ý.
Tô Vân Cảnh trở lại phòng học, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Mặc dù Lý Học Dương không thích cậu cho lắm nhưng cũng không nhịn được hỏi: “Cậu làm cái gì đấy?”
Tô Vân Cảnh cũng không buồn ngẩng đầu lên, đáp lại: “Đổi chỗ ngồi, sau này tôi sẽ sang ngồi cạnh Phó Hàn Chu.”
Lý Học Dương miệng cười mà lòng đắng ngắt, hờ hờ.
Tô Vân Cảnh nhận ra thái độ bực dọc của Lý Học Dương, nhưng cũng mặc kệ cho cậu ta bực.
Hôm qua Lý Học Dương vừa kể với cậu những lời đồn không hay về Phó Hàn Chu, ngày hôm sau cậu đã ngồi cùng bàn với Phó Hàn Chu.
Dù là bất cứ ai cũng sẽ thấy lăn tăn trong lòng.
Phó Hàn Chu nhoài người trên bàn nằm ngủ, Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Đã từ rất lâu Phó Hàn Chu không có bạn cùng bàn, cả lớp cũ đều lấy làm khó hiểu với lần đổi chỗ này.
Bạn ngồi trước Lý Học Dương chọc cậu ta, hỏi nhỏ: “Sao bạn cùng bàn mới của cậu lại dọn đi thế?”
“Người ta nghĩ thế nào, làm sao tôi biết được?” Lý Học Dương hậm hực.
Cậu ta vừa dứt lời thì cậu trai tóc dài đang ngủ trên bàn bỗng nhúc nhích.
Lý Học Dương tức tốc rụt lại như một con chim cút sợ hãi.
Phó Hàn Chu ngủ không ngon giấc, khi ngước mắt lên, đôi mắt hoàn toàn một mí lại có thêm một nếp nhăn.
Đuôi mắt thuôn dài vểnh lên.
Nhìn đôi mắt cậu ấy biến thành hai mí, Tô Vân Cảnh khẽ cười, rất muốn vuốt cho lớp mí mắt kia bằng phẳng lại.
“Thầy chủ nhiệm cho chúng ta ngồi chung bàn.” Tô Vân Cảnh giải thích với cậu ấy.
Phó Hàn Chu không nói gì, nhắm mắt lại, đổi bên cánh tay, tiếp tục gối đầu ngủ vùi.
Tô Vân Cảnh cũng không mong đợi nhóc cool ngầu sẽ nhiệt liệt chào đón cậu.
Chỉ cần không từ chối thì đối với Tô Vân Cảnh đã là sự chào đón rồi.
Những tiết học sau, Phó Hàn Chu cũng không nghe giảng, cậu ấy dành toàn bộ thời gian ngủ bù trên bàn học.
Mấy hôm trước Nam Trung tổ chức thi khảo sát, hôm nay tiết học nào cũng nói về bài thi.
Bài thi của Phó Hàn Chu được trải phẳng trên mặt bàn, cậu còn không thèm xem qua.
Tô Vân Cảnh không tham gia kỳ thi nên hỏi mượn bài thi của Phó Hàn Chu.
Điểm trung bình của Phó Hàn Chu rất thấp, môn được điểm cao nhất là tiếng Anh với điểm.
Tiếng Anh được điểm cao là do đề thi Tiếng Anh có nhiều câu trắc nghiệm.
Phó Hàn Chu không học giỏi nhưng được cái may mắn, chọn ngẫu nhiên ABCB mà cũng đúng được kha khá.
Phần viết tiếng Anh cuối cùng, cậu chép lại hai đoạn đầu tiên của bài đọc hiểu trước đó, còn kiếm được một điểm.
Tô Vân Cảnh:...
Đúng là điểm được cho mà.
Sau phần đề bài môn toán chỉ viết có một từ bài giải.
Tất cả các câu hỏi tính toán của bài thi lý hóa sinh tổng hợp đều viết công thức của định luật II Newton, F = ma.
Ấy thế mà cậu cũng đúng bừa một câu tính toán công thức.
Tô Vân Cảnh: Cái này...
Nói thế nào đây nhỉ?
Ít nhất, nhóc cool ngầu cũng không nộp giấy trắng, cũng cố gắng kiếm được cho mình khá nhiều điểm, chứng tỏ dù ít dù nhiều cậu ấy cũng quan tâm đến việc học.
Tô Vân Cảnh tự an ủi bản thân ổn thỏa rồi tâm trạng mới bình thản tiếp tục nghe giảng.
Cậu thiếu niên lạnh lùng đang lặng lẽ chơi xếp gạch khẽ nhướng mi, liếc nhìn cậu.
Bàn tay Tô Vân Cảnh hiện rõ những khớp xương.
Lúc này đang cầm bút sửa lại câu làm sai trên bài thi.
Góc nghiêng với đường nét rõ ràng, cằm và cổ tạo nên đường cong thanh mảnh, thon thon.
Ánh mắt của Phó Hàn Chu ngập ngừng dừng lại ở mạch máu màu xanh nhạt trên cổ Tô Vân Cảnh, cuối cùng cậu cụp mắt xuống.
Sau khi phát hết các bài thi, Tô Vân Cảnh nhìn điểm số của Phó Hàn Chu, khá là đau đầu.
Thành tích học tập của nhóc cool ngầu thực sự quá tệ, cả năm giữ vững thành tích đứng nhất lớp từ dưới lên.
Tô Vân Cảnh còn nghĩ đến chuyện sau này sẽ cùng Phó Hàn Chu thi vào một trường đại học tốt, nhưng với điểm số này thì chỉ có thể vung tiền ra mua một suất học cao đẳng.
Buộc phải nâng cao thành tích học tập của cậu ấy thôi.
Thật ra, Tô Vân Cảnh đã quên gần hết kiến thức cấp ba từ lâu, nhưng may mắn thay, nguyên chủ là học sinh giỏi, cậu đã thừa hưởng tất cả ký ức của đối phương.
Buổi chiều tan học về và ăn tối xong, Tô Vân Cảnh mang theo bài tập về nhà và bài thi đến gõ cửa phòng Phó Hàn Chu.
“Hàn Chu.”
Tô Vân Cảnh đứng ngoài cửa gọi hai lần mới nghe thấy người ở bên trong uể oải cất tiếng: “Không có ở đây.”
Tô Vân Cảnh:...
“Có muốn cùng làm bài tập không? Câu nào không hiểu, tôi có thể dạy cậu.”
“Không muốn!”
“Vậy phòng cậu có máy tính không? Có một bài vật lý tôi không giải được. Tôi muốn lên mạng tìm các bước giải.”
“Không có.”
Được thôi.
Thấy Phó Hàn Chu không muốn mở cửa cho mình, Tô Vân Cảnh không còn cách nào khác đành phải ôm đống bài tập quay về.
Tô Vân Cảnh trở về phòng, bóp trán, mặt đầy vẻ bất lực.
Đúng là thay nick phụ bất tiện thật.
Trước đây, cậu rủ nhóc cool ngầu học, cậu ấy hăng hái lắm cơ mà, sao bây giờ lại không thích học nữa nhỉ?
Tính cách mà Phó Hàn Chu thể hiện ra bây giờ không phải là kẻ điên cuồng hoang tưởng trong tiểu thuyết, cũng không phải là nhóc cool ngầu trong trí nhớ của Tô Vân Cảnh.
Muốn mối quan hệ giữa hai người họ thân thiết như lúc ban đầu, trước tiên phải hiểu được hiện tại tính cách của nhóc cool ngầu như thế nào.
Khi còn nhỏ, Phó Hàn Chu thích ở một mình vẽ những bức tranh tối nghĩa, khó hiểu.
Theo quan sát của Tô Vân Cảnh, bây giờ cậu ấy thích đeo tai nghe ngủ trong lớp.
Để hiểu thêm về Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh muốn biết cậu ấy thích nghe những bài hát nào.
Tô Vân Cảnh: “Cậu đang nghe bài gì đấy, tôi nghe với được không?”
Phó Hàn Chu vừa thức dậy, biếng lười uể oải, đôi mắt phượng xinh đẹp mảnh dẻ, đuôi mắt kéo dài rất tự nhiên.
Thấy Phó Hàn Chu không nói không rằng, Tô Vân Cảnh do dự một lát rồi đưa tay gỡ một bên tai nghe ra.
Phó Hàn Chu liếc nhìn Tô Vân Cảnh, đôi mắt híp lại tăm tối lạ thường.
Tô Vân Cảnh nhét tai nghe vào tai mình.
Tiếng nhạc không lớn, nhưng phong cách vượt ngoài trí tưởng tượng của Tô Vân Cảnh.
Đó là một bài hát không theo trào lưu, tương đối giống kiểu hát Rap thịnh hành trong giới livestream mười năm sau.
‘Cuộc đời giống như vở kịch, có duyên mới gặp được nhau.
Anh em nâng đỡ nhau không dễ dàng gì, ngay từ đầu hãy trân trọng mẹ nó đi.
Nổi giận vì những chuyện vặt vãnh, sau này nghĩ lại đếch đáng chi.
Anh em với nhau không sân si, đao cắm mạng sườn mặc anh ấy đi.
Cùng nhau đồng cam cộng khổ, thần tiên cũng ghen tị với anh em mình.’
Tô Vân Cảnh:...
Dường như đây là phiên bản cải biên của bài “Don’t Be Angry”, cộng thêm chất giọng gào thét của đoạn Rap, da đầu Tô Vân Cảnh lập tức tê dại.
Tô Vân Cảnh liếc nhìn cậu thiếu niên khôi ngô tóc đen mắt đen bên cạnh bằng ánh mắt phức tạp.
Không ngờ nhóc cool ngầu lại có sở thích này.
Buổi trưa đến nhà ăn dùng bữa, Tô Vân Cảnh mới phát hiện.
Hóa ra chiếc MP đó là Đường Vệ tặng Phó Hàn Chu, các bài hát trong đó cũng do Đường Vệ tải về.
“Không phải chém gió chứ điện thoại của ông Đường đây không có bài hát nào dở tệ hết đâu. Nếu cậu thích nghe, lát nữa tôi sẽ bắn qua bluetooth cho.”
Đường Vệ là fan trung thành của Hot Blood Comics.
Trong điện thoại di động toàn những bài hát sến sẩm theo tinh thần sẵn sàng hy sinh vì anh em.
Tô Vân Cảnh sợ gu độc đáo của Đường Vệ sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ của Phó Hàn Chu.
Trong giờ học tin học, cậu đã tải về một vài bản piano và những bản nhạc nhẹ nhàng êm ái.
Kết quả là, Phó Hàn Chu không có bất cứ phản ứng gì.
“Cậu không thấy bài hát trong tai nghe đã thay đổi à?” Tô Vân Cảnh không nhịn được hỏi cậu ấy.
Phó Hàn Chu đang chơi xếp gạch trên máy điện tử cầm tay, nghe thấy vậy nhướn mày lên quay sang nhìn Tô Vân Cảnh.
Bộ dạng đó rõ ràng là không nhận ra phong cách âm nhạc có gì khác biệt.
Tô Vân Cảnh:...
Sau khi chơi với nhau được hai ngày, Tô Vân Cảnh phát hiện ra rằng tính tình của nhóc cool ngầu thực sự đã tốt hơn trước rất nhiều.
Ngoại trừ lúc ban đầu giơ nanh múa vuốt với cậu trong nhà ăn ra thì về sau không còn hành động đó nữa.
Đối mặt với thiện chí của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu cũng gần như chấp nhận hết.
Thậm chí trước giờ học tin, Tô Vân Cảnh mượn chiếc MP của cậu, Phó Hàn Chu cũng không nói năng gì.
Mới đầu, Tô Vân Cảnh cho rằng đây là một chuyện tốt, nhưng bây giờ càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
Mặc dù cậu ấy không xù lông nhím lên, sẵn sàng đâm người khác bất cứ lúc nào như hồi còn nhỏ.
Nhưng hiện tại quá đỗi dễ dãi, như thể trong lòng không còn bận tâm bất cứ điều gì.
Ngày ngày đeo tai nghe nghe nhạc, nhưng thực tế lại chẳng hề nghe bất kỳ bài hát nào trong số đó. Chiếc MP phát bài nào thì cậu ấy nghe bài đó, thay đổi danh sách phát cũng không phát hiện ra.
Tô Vân Cảnh hoang mang một lúc.
Sự thay đổi của Phó Hàn Chu khiến cậu cảm thấy xa lạ.
Nhưng nhóc cool ngầu suy cho cùng cũng chỉ lười biếng, ít thấy hứng thú với mọi chuyện, còn khác xa với khái niệm bệnh kiều của hệ thống xuyên sách.
Do đó Tô Vân Cảnh cũng không quá băn khoăn, mười năm đã qua, cậu không hiểu được Phó Hàn Chu của hiện tại là điều quá đỗi bình thường.
Làm gì có ai không thay đổi cơ chứ?
Thẩm Niên Ôn và Văn Yến Lai chuẩn bị kết hôn vào tháng tới.
Hiện giờ, Văn Yến Lai đang rút dần ra khỏi giới giải trí, đã hai năm nay bà ấy không đóng phim, không tham gia các buổi biểu diễn thương mại.
Hai ngày trước nhận lời phỏng vấn là bởi bà ấy cần hợp tác để tuyên truyền một bộ phim có chi phí sản xuất lớn đã ém ba năm sắp được công chiếu.
Trong thời gian này, Văn Yến Lai bận rộn không ngớt với việc quảng bá phim và tổ chức đám cưới, rất ít khi ở nhà.
Thẩm Niên Ôn đến thành phố Kinh Hàng tham gia Hội nghị Internet Thế giới, trong nhà chỉ còn Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu.
Suốt hai ngày qua, Tô Vân Cảnh không ngừng suy nghĩ về việc giúp Phó Hàn Chu nâng cao thành tích học tập.
Nhưng có vẻ nhóc cool ngầu vẫn cảnh giác với cậu, không bao giờ cho cậu vào phòng mình.
Phó Hàn Chu là một người có ý thức phạm vi mạnh mẽ.
Khi cậu ấy chưa hoàn toàn chấp nhận một người thì sẽ tuyệt đối không cho phép người đó bước vào phạm vi riêng tư của mình.
Tuy nhiên, Tô Vân Cảnh đã quá thân với Đường Vệ và Lâm Liệt, lúc ăn trưa trong nhà ăn của trường, bốn người họ luôn ngồi chung một bàn.
Đúng là mùi vị món xào ở nhà ăn phía Đông ngon hơn hẳn canh thập cẩm ở nhà ăn phía Tây, nhưng ăn hơn một năm thì cũng khó tránh được thấy ngán.
Đường Vệ mua hai cái bếp cồn ở siêu thị đồ gia dụng mang đến trường để ăn lẩu.
Bếp cồn là loại bếp dùng để nấu món thịt nhúng trong các nhà hàng, bỏ cục cồn khô vào và châm lửa là có thể đun nấu được.
Nhà trường không cho phép học sinh đốt lửa nên Đường Vệ đã lén lút chọn địa điểm ăn lẩu trên sân thượng tòa nhà thí nghiệm cũ.
“Cậu có chắc ở đây sẽ không bị nhà trường phát hiện chứ?”
Tô Vân Cảnh mới gia nhập nhóm học sinh cá biệt, chưa có nhiều kinh nghiệm đối đầu với thầy cô giáo nên vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm.
Đường Vệ hoàn toàn không quan tâm: “Cậu cứ yên tâm mà ăn, bây giờ chúng ta đều đến khu phòng thí nghiệm mới để học, chẳng ai quan tâm chỗ này từ lâu rồi... Ấy ấy, nước sôi rồi.”
Cậu ta gắp những miếng thịt cừu dày dặn bỏ vào trong nồi.
Bếp cồn không giống kiểu nồi uyên ương, nên Đường Vệ chỉ mua hai cái, một cái đun lẩu thường, và một cái đun lẩu cay.
Phía dưới bếp đặt một cục cồn khô to, nước lẩu trong hai chiếc nồi inox đã sôi sùng sục.
Nồi lẩu có dầu ớt màu sắc tươi rói, thơm phưng phức.
Mùi khói ám cả lên người cậu thiếu niên lạnh lùng ngồi bên bếp đang chơi xếp gạch.
Làn khói trắng nhàn nhạt vấn vít quanh đôi lông mày thanh tú của cậu ấy.
Hàng mi dày cong vút, phảng phất một chút sương khói.
Một Phó Hàn Chu như vậy cuối cùng cũng khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy quen thuộc phần nào.
Dường như cậu trông thấy nhóc cool ngầu mới bảy tuổi kia đang ngồi lặng lẽ dưới gốc cây trong cô nhi viện, đợi tối đến cậu mang đồ ăn tới đút cho cậu ấy.
Tô Vân Cảnh mỉm cười, cầm đĩa chả cá bên cạnh lên, thả vào trong nồi.
Đường Vệ ngoác miệng: “Ai ăn cay, ai ăn không cay nào?”
“Tôi thì cay là cái chắc, anh Phó ăn nước cốt suông nhỉ?” Lâm Liệt chưa bao giờ thấy Phó Hàn Chu gọi một món nào có ớt.
“Cậu thì sao?” Đường Vệ thúc cùi chỏ Tô Vân Cảnh.
“Tôi ăn cay.”
Tô Vân Cảnh nói là thích ăn cay, nhưng lại thả rất nhiều chả cá vào trong nước cốt suông.