Tôi có thể thỉnh cầu một điều cuối cùng được không?

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngài vừa mới nói gì vậy ạ . . .?”

Trong khi cố kiềm nén cảm xúc của mình, tôi dán mắt vào người đàn ông đang đứng trước mặt.

Người đang khoác lên mình chiếc áo đuôi tôm sang trọng ấy, là vị hôn phu của tôi, Kyle von Pallistan, đệ nhị hoàng tử của vương quốc Pallistan, lúc này đang lặp lại những gì mình vừa tuyên bố.

“Cô muốn ta lặp lại bao nhiêu lần cũng được! Từ lúc này trở đi, Scarlet El Vandimion, hôn ước giữa hai ta sẽ chính thức bị hủy bỏ!”

Anh ta có một mái tóc màu nâu nhạt được chải chuốt gọn ghẽ, phù hợp với khuôn mặt điển trai của chình mình.

Thế nhưng, dù được thừa hưởng đôi mắt đầy sắt sảo từ vua cha, thật khó mà tin được việc anh ta vừa tròn mười bảy tuổi nếu xét đến những hành động thiếu suy nghĩ này.

Nếu bạn là người chỉ biết đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, thì trong đôi mắt của bạn, anh ta sẽ hệt như một chàng hoàng tử trẻ tuổi bảnh bao xứng đáng với ngai vàng . . . Thế nhưng trên thực tế, cái gã này lại là một tên đần độn, bị nhiều người biến thành trò cười ngay cả khi ở trong cung điện hoàng gia.

Là hôn thê của cái tên đần này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo sau để dọn dẹp hậu quả. Gần như không thể xóa sạch hết những lời đồn thổi xung quanh, khi mà đa phần trong số chúng đều ít nhiều dựa trên sự thật, nhưng ít nhất thì tôi cũng đã làm những gì có thể và dọn dẹp được những gì tồi tệ nhất.

Thế nhưng, có vẻ như tôi đã phí công vô ích rồi, bởi vì ngay tại buổi dạ hội, nơi mà hầu hết giới quý tộc cấp cao nhất đất nước đang tụ tập lại với nhau, Kyle đã đánh ra quân bài tệ hại và ngu ngốc nhất trong số những gì mà tên đần này đã làm từ trước đến nay.

“Kính thưa quý vị, những vị khách mời cao quý đang có mặt ở nơi đây, xin hãy lắng nghe cho rõ.”

Buổi dạ hội diễn ra trong một hội trường xa hoa và tráng lệ, được thắp sáng bởi vô số những chiếc đèn chùm bằng thủy tinh đắt giá. Cho đến lúc đó, tất cả những vị khách đều đang trò chuyện hoặc khiêu vũ với nhau, nhưng rồi đều quay đầu nhìn lại một cách đột ngột.

Sau khi đã chắc chắn rằng mọi ánh nhìn đều đang hướng về phía mình, trong đó có cả tôi nữa, gã đầu đất này liền ôm ngang eo một cô gái với mái tóc màu hường đi cùng với vẻ mặt ngây thơ đang đứng bên cạnh.

Rồi, gã ta quay khuôn mặt ngốc nghếch của mình về phía tôi.

“Ngay tại đây, ta xin trân trọng tuyên bố, ta đã lập một hôn ước mới với Nữ Tước Terenezza Hopkin đây, và rằng từ giờ trở đi em ấy sẽ là hôn thê của ta.”

Trong khi tên hoàng tử đần độn này tuyên bố điều đó trước toàn thể đám đông, một sự im lặng bao trùm khắp cả căn phòng.

Trong khi đó, giữa sự tĩnh lặng đang bao trùm khắp nơi, bằng giọng nói ngọt ngào đi cùng với nụ cười trên môi khi cô nép vào người Kyle, một tay nắm chặt chiếc váy trắng tinh của mình, Terenezza cất tiếng nói.

“Tôi cũng xin phép được tuyên bố điều đó ở đây! Tôi sẽ trở thành vị hôn thế mới của Kyle – sama, tôi xin thề rằng sẽ khiến cho ngài ấy cảm thấy hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại sau khi cả hai kết hôn! Kính thưa quý ông, quý bà, xin hãy ban phước và chúc mừng cho hôn sự của chúng tôi!”

Đầu óc của hai cái người này có bị gì không thế?

Trong khi tôi vẫn còn sốc đến mức không nói nên lời trước sự vô lý toàn tập này, một số tên quý tộc cơ hội hơn đã bắt đầu vỗ tay, như thể đã chờ đời khoảnh khắc này vậy.

“Quả là một cặp nam thanh nữ tú, xứng đôi vừa lứa lắm đấy!”

“Cầu cho hai người sẽ được trăm năm hạnh phúc!”

Tôi thấy bản thân đang trừng mắt về phía mấy tên quý tộc đang liên tục ca ngợi cái “cặp đôi” mới kia.

Việc Hoàng tử của một quốc gia đột ngột tuyên bố hủy hôn ước mà không có được sự cho phép của Nhà Vua hay bất kì bên nào khác là một chuyện trước nay chưa từng có tiền lệ, hoặc nói thẳng ra là hoàn toàn vô lý. Bất kì quý tộc nào có cho mình một chút lý trí hoặc suy nghĩ đàng hoàng đều phải biết rằng bản thân sẽ phải nhận kết cục nào khi lên tiếng ủng hộ điều đó.

Thế nhưng, bất ngờ chưa, thay vì đứng ra lên tiếng ngăn cản hoặc ít nhất là can thiệp vào cái tình huống khùng điên này, có vẻ gần như toàn bộ đám đông giờ đây đã bị cuốn vào làn sóng chút tụng đang lan tỏa khắp hội trường.

Hỏi thiệt đấy, cái quái gì đang diễn ra ra vậy?

Lướt một vòng xung quanh một cách chậm rãi, tôi chợt nhận ra khuôn mặt của từng người đang vỗ tay chúc tụng.

Ô kê, cho tôi rút lại câu vừa nãy, tại sao tôi lại đi ngạc nhiên với cái tình huống này vậy trời.

Từng kẻ một trong số đó, tất thảy đều là thành viên của cái gọi là Phe Đệ nhị hoàng tử, là một nhóm quý tộc đến từ nhiều nơi trên khắp đất nước với mục đích chủ yếu là tâng bốc và lấy lòng hoàng tử Kyle.

Túm cái váy lại, tất thảy mấy kẻ này đều là người của tên này hết. Thật là ngu ngốc mà.

Ở chiều ngược lại, Kyle, gã Hoàng tử Đần độn, có vẻ thực sự trở nên phấn khích bởi những tiếng vỗ tay và những lời chúc tụng khi gã ta ôm chặt eo Terenezza hơn nữa và hét lên.

“Hỡi nàng Terenezza yêu dấu của ta! Em thật sự là một quý cô thanh lịch và đáng yêu đấy! Hoàn toàn khác xa cái người phụ nữ lạnh lùng đằng kia, người mà thứ duy nhất đáng giá chỉ đơn thuần là địa vị của ả!”

“Ahaha. Ngài Kyle của em, ngài không nên nói vậy trước quý cô Scarlet, hôn thê cũ của ngài chứ! Ngài không thấy có lỗi với cô ấy sao? Bởi vì dù sao đi nữa, cô ấy vẫn là hôn thê do Bệ hạ sắp đặt cho ngài mà.”

Cô Terenezza đó nhìn xuống tôi với một nụ cười chế diễu đầy trắng trợn.

Cái cô ả đó, mặc dù vẫn chưa trải qua bất kì thủ tục nào hay được Bệ hạ công nhận, đã coi mình là hôn thê của Hoàng tử rồi sao?

Mà thôi, đằng nào thì tôi cũng chả quan tâm lắm.

Làm như tôi muốn cưới cái tên đần độn đó lắm vậy. Nếu được thì tôi sẵn sàng nhường gã lại cho cô luôn đấy.

Đáng lẽ ra tôi phải trả hắn ta lại như một sản phẩm lỗi từ lâu rồi mới đúng.

“Hừ! Việc phải đính hôn với một con đàn bà buồn tẻ và thảm hại như ả trong suốt mười bảy năm nay là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời sáng lạng của ta đấy! Ta ghét cái mái tóc màu bạc thảm hại với đôi mắt xanh đó! Chỉ cần nhìn thấy nó thôi là ta đã ứa gan lắm rồi!”

Xin lỗi ha, nhưng đây cũng thế.

Thêm nữa, ngay cả khi ngài không thích, mái tóc bạc và đôi mắt xanh biết này là thứ mà tôi được thừa hưởng từ mẹ của mình, và chúng vẫn luôn được mọi người xung quanh khen ngợi đấy.

Đừng có nghĩ rằng tôi sẽ khóc lóc tại đây nếu như có một gã mù chê bai chúng.

Rồi, giờ sau khi đã nghe những gì họ nói, bây giờ tôi nên làm gì đây?

Hiện tại, với tư cách là hôn thê của Hoàng tử Kyle, việc tôi nên làm ngay bây giờ là phải khiến anh ta bằng một cách nào đó hoãn cái quyết định ngu ngốc và tự hủy này lại, nhưng điều đó sẽ khó khăn lắm.

Bởi vì, theo tình hình hiện tại, tôi không nghĩ rằng tên đần độn này sẽ nghe theo lời của tôi đâu.

Mà nói gì thì nói, nên tôi không nói gì ngay lúc này, tôi sẽ phải chịu đủ mọi chuyện và bị buộc tội. Vậy nên, có vẻ như tôi không còn sự lựa chọn nào khác rồi nhỉ.

“Thưa hoàng tử, tôi xin được phép nhắc lại điều này . . . Hôn ước giữa hai ta là do hoàng thất và nhà Vadiminion sắp đặt từ trước khi hai ta được sinh ra. Điện hạ, ngài thực sự tin rằng ngài có thể tự mình hủy bỏ hôn ước đó sao?”

Khi tôi hỏi gã ta về điều đó, Kyle khịt mũi và cười khẩy trong khi nhìn xuống tôi, như thể tôi vừa mới nói gì đó ngu ngốc vậy.

Dù gã vẫn đẹp trai như thường lệ, cái vẻ mặt nhăn nhúm đó thật sự xấu không tả được.

“Ta muốn hủy nó lúc nào chả được. Tất cả những gì ta phải làm là tiết lộ những tội ác của cô trước mặt tất cả mọi người thôi!”

“. . .Tội ác?”

Tôi không thể không nhắc lại cái cụm từ đó.

Ý anh ta là sao chứ? Không, tôi không có tỏ ra không biết gì đâu, tôi thật sự không hiểu anh ta đang muốn nói gì.

“Đừng có giả ngốc! Ta đã nghe mọi chuyện từ Terenezza rồi! Cô ghen tị với Terenezza, người mà ta yêu thương hết mực, vậy nên cô đã quyết đinh quấy rối cô ấy trong suốt thời gian ở học viện!”

Khi Kyle chỉ tay buộc tội về phía tôi, tôi càng lúc càng trở nên bối rối.

Tên ngốc này vừa mới thở ra cái quái gì vậy?

“Tôi thật sự không nhớ mình đã làm những chuyện như vậy lúc nào cả. Và thêm nữa, quý cô đứng đằng đó . . . Terenezza-san, đúng chứ? Đúng là tôi đã nghe nhiều lời đồn về cô ấy, thế nhưng đây là lần đâu tôi gặp mặt trực tiếp đấy.”

“Đừng có giả ngu nữa, ta đã nhìn thấy bản chất thật sự của cô rồi! Làm sao mà cô có thể nói rằng cô chưa từng gặp Terenezza khi cả hai học cùng một khóa ở học viện được chứ! Nếu muốn nói dối thì ít nhất hãy suy nghĩ thêm một chút đi ha! Con đà bà ngu muội kia!”

Kể cả khi anh ta nói vậy . . .

Nghe những lời lảm nhảm liên hồi của tên Hoàng tử đần này, tôi thật sự cảm thấy nể phục chính mình vì đã không thở dài đấy.

Tại Granhilde, thủ đô của Vương quốc Pallistan, có một cơ sở giáo dục được gọi bằng cái tên thông dụng là “Học viện”.

Tên chính thức của nó là ‘Học viện Quý tộc Hoàng gia’. Nơi đây cung cấp rất nhiều khóa học đa dạng từ ma thuật đến kiếm thuật và cả những và cả những môn học tập trung chủ yếu vào lý thuyết đóng vai trò quan trọng trong tương lai của các học viên sau này, như môn Lịch sử hay các hoạt động thực hành như cai quản lãnh thổ chẳng hạn.

Thêm nữa, giới quý tộc có nghĩ vụ phải cho con cái của mình theo học tại nơi đây, nơi chúng sẽ dành ba năm kể từ lúc mười lăm tuổi tại trường nội trú này.

Không cần biết là quý tộc cấp cao hay cấp thấp, bất kì ai cũng phải bắt buộc thực hiện điều này, và kể cả tôi lẫn tên Kyle này cũng thế, cả hai đều được ghi danh vào ngôi trường này với tư cách là học viên lớp trên.

Tuy nhiên, nói thẳng ra thì tôi không hề nhớ mặt bất cứ ai không học cùng lớp với mình.

Ít nhất, nếu như cả hai học cùng một tòa nhà, tôi sẽ có thể tự tin mà nói rằng tôi thật sự nhớ họ nếu đã từng chạm mặt qua một lần, nhưng tôi thật sự không thể nhớ ra bản thân đã từng gặp Terenezza chưa nữa.

Chính vì vậy, điều đó khiến tôi dẫn đến một suy nghĩ . . .

“Cô Terenezza, có phải cô đang theo học Khoa Phổ thông không?”

“Nếu vậy thì đã sao hả? Cô đang cố phân biệt đối xử với Terenezza chỉ vì điểm số của em ấy không tốt bằng những người khác hay sao!? Hành động một cách kiêu căng và ngạo mạn như thế chỉ vì đang theo học khoa Đặt biệt . . . Thật đáng xấu hổ mà!”

Vì mỗi năm có đến hơn một trăm người bước qua cánh cổng của ngôi trường này mỗi năm, bao gồm cả con cái của những quý tộc ở các quốc gia lân cận, các lớp học được chia ra tùy theo năng lực và điểm số của mỗi học viên.

Khoa Phổ thông là nơi dành cho những học viên với điểm số trung bình (hoặc thấp hơn) theo học, còn khoa Đặt biệt thì dùng để giảng dạy cho những học viên có điểm số cao hơn. Vì cơ sở giảng dạy của hai khoa được tách riêng ra và nằm ở hai địa điểm cách xa nhau, việc học viên của hai khoa chạm mặt nhau là cực kì hiếm.

Dù đã cố giải thích điều đó với Kyle, nhưng với cái đầu đang bốc khói của gã như hiện tại, thì có nói thêm nữa cũng chỉ tốn hơi mà thôi.

Để bổ sung một chút, thì Kyle vốn được đăng kí vào học tại khoa Đặt biệt khi nhập học, nhưng từ sau khi nhập học, điểm số của tên này càng lúc càng thụt lùi, và rồi gã sớm bị thuyên chuyển sang khoa Phổ thông gần như ngay lập tức.

Thiệt luôn đấy, tên óc heo này bị gì vậy?

“Hừm, giờ khi mà tình hình đã chuyển về thế bất lợi cho mình, cô nghĩ rằng chỉ cần im lặng thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa hay sao? Thế cũng được. Nếu cứ khăng khăng giả ngốc như thế, ta sẽ liệt kê ra từng hành động khủng khiếp và xấu xa mà cô đã gây ra cho Terenezza từ trước tới giờ. Đầu tiên là . . .”

Kyle, với vẻ mặt đắc ý đang dường như đang sáng bừng lên với sự tự tin, quay lại để kể tội tôi với đám đông đang tụ tập.

Có vẻ như tôi đã xé nát và làm hỏng những quyển vở của cô ấy.

Có vẻ như tôi đã nhốt cô ấy vào trong nhà tắm.

Có vẻ như tôi đã tung ra vô số tin đồn thất thiệt về cô ấy.

Tội ác tồi tệ nhất có lẽ như là lúc tôi đẩy cô ấy xuống cầu thang.

Hỏi thật nha, cả hai đang học tại hai chỗ hoàn toàn cách xa nhau đấy, làm thế nào mà tôi lại có thể đẩy một người hoàn toàn xa lạ xuống cầu thang như vậy được chứ?”

Đương nhiên, không hề có bất kì bằng chứng nào trong những lời buộc tội này cả, ngoài trừ những lời khai từ chính Terenezza.

Thật là một trò hề mà. Thiệt luôn đấy hả, tên hoàng tử óc lợn kia, anh thật sự định kết tội tôi bằng mấy lời buộc tội vô căng cứ đấy sao?

. . . À, cũng không hẳn là vậy nhỉ? Dù đúng hay sai, đối với hoàng tử Kyle ngay lúc này thì điều đó cũng chả hề quan trọng nữa rồi.

Tất cả những gì mà gã muốn là được giải thoát khỏi tôi mà thôi, và nếu như gã ta đi xa đến như thế chỉ để kết hôn với con gái của một Nam tước nào đó, kẻ rõ ràng đang muốn lợi dụng gã, thì rõ ràng là hắn ta chả hề quan tâm đến điều đó rồi.

“ . . . Được rồi. Nhiêu đó là đủ rồi.”

Tôi không thể chịu đựng việc phải nghe theo bất kì những lời buộc tội lan man nào của Kyle nữa, vậy nên tôi quyết định ngắt lời gã ta.

Có nghe thêm mấy thứ vô bổ này nữa cũng chả hề có ích gì cả. Đó là những gì tôi nghĩ.

Và khi Kyle quay lại nhìn tôi, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của tôi hiện tại, gã nhường như đã hiểu lầm điều gì đó. Với một nụ cười rộng đầy man rợ trên gương mặt mình, gã nói với tôi.

“Vậy là, cô cuối cùng cũng chịu thừa nhận tội ác của mình rồi sao?”

“Ngài muốn nghĩ như thế nào cũng được. Nếu như tất cả những gì ngài muốn là hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta, thì tôi rất sẵn lòng.”

“Đó, em thấy chứ? Cái thái độ cao ngạo và lạnh lùng đó rất phù hợp với một kẻ bắt nạt như cô ta đấy. Em đã từng nghe qua về những chuyện như thế này chưa? Trong những câu chuyện cổ tích hay Opera, người như cô ta được gọi là “Ác nữ” đấy! Quả là một cái tên phù hợp với một mụ phù thủy như cô đấy! Fuhahaha!”

Quá mệt mỏi vì những lời khinh bỉ không ngớt của gã, tôi hướng ánh nhìn của bản thân đến nơi khác. Và đó là lúc mà tôi nhìn thấy Terenezza, người lúc này đang âu yếm với Hoàng tử Kyle, lẩm bẩm hai từ “Đồ ngốc” với tôi.

Tôi biết quá rõ mà. Về bản chất thực sự của cô đấy.

“Bây giờ, cuối cùng thì hai ta cũng có thể ở bên nhau mà không bị kẻ nào quấy rối rồi, Terenezza. Nhớ lại ngày hôm qua, khi em cầu xin ta rằng hãy từ hôn với Scarlet, ta thật sự có hơi lo lắng khi không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu đấy. Nhưng giờ thì, ta thật sự cảm thấy hối tiếc rằng bản thân đã không làm điều này sớm hơn. Cuối cùng thì ta cũng đã được giải thoát khỏi cái cuộc hôn nhân chính trị đầy tù túng này rồi!”

“Fufufu. Ôi ngài Kyle, ngài vừa mới nhận ra tình yêu định mệnh mà hai ta đã cùng nhau sẻ chia đó sao? Định mệnh đã sắp đặt để hai ta có thể ở bên nhau mãi mãi đấy.”

“Ồ, Terenezza! Tình yêu của ta dành cho em đang ngập tràn! Ta đang phải vận hết ý chí để không làm gì em tại đây đấy! Được chứ!? Sẽ ổn mà đúng không!? Ta không thể chờ đợi thêm được nữa!”

“Ôi không

~

hỡi ngài Kyle, hai ta không thể làm như thế ngay tại đây mà ~ !”

Trong khi đang chứng kiến hai tên ngốc dính vào nhau ngay trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh lùng, một thứ cảm xúc nào đó dần dâng lên trong lòng tôi.

Đó là thứ cảm xúc mà tôi luôn cố gắng kìm nén khi còn là hôn thê của hoàng tử Kyle và là thành viên tương lai của hoàng tộc, một thứ cảm xúc mà tôi chưa từng cảm thấy trong suốt một khoảng thời gian dài.

Thưa Bệ hạ, thưa Phụ thân, thư Mẫu thân . . .

Giờ thì ổn rồi đúng chứ? Con không còn có thể chịu đựng thêm được nữa.

“Thưa điện hạ, hoàng tử Kyle. Trước khi rời khỏi nơi đây, tôi có thể thỉnh cầu một điều cuối cùng được không?”

Trong khi hai kẻ đó vẫn đang tiếp tục tán tỉnh lẫn nhau, tôi nhảy vào chen ngang trong khi không thèm để tâm đến bầu không khí giữa hai người đó.

Kyle, rõ ràng là khó chịu vì bị tôi chen ngang cuộc vui của gã, quay mặt lại với vẻ mặt đầy tức giận, lớn tiếng hét vào mặt tôi.

“Tại sao ta lại phải nghe theo lời của một tên tội nhân mặt dày như cô hả!? Bây đâu! Lôi người phụ nữ này ra khỏi tầm mắt của ta mau lên!”

Khi tiếng hét của hoàng tử Kyle vang vọng khắp hành lang, tôi có thể nghe thấy những tiếng kim loại loảng choảng va đập vào nhau từ từ tiếng vào phòng khiêu vũ.

Để rồi, khi đám đông lách sang hai bên, những người lính canh được giao nhiệm vụ bắt giữ tôi đã xuất hiện.

À, hiểu rồi, tất thảy những kẻ này cũng đều là tay chân của Hoàng tử Kyle chứ gì. Tính ra thì dù là một tên đần độn, Kyle cũng kỹ lưỡng ra trò đấy chứ.

“Thôi mà ngài Kyle. Không phải cô ta đã nói rằng đây sẽ là thỉnh cầu cuối cùng hay sao, vậy thì có sao đâu chứ?”

Kyle gãy đầu thắc mắc trước những lời an ủi của Terenezza.

“Dù sao thì đây cũng phải là chuyện gì to tác lắm đâu. Nếu cô ta có thỉnh cầu cuối cùng dành cho ngài, thì ngài cứ việc lấy đó làm điều kiện để bắt cô ta khai hết mọi tội ác của mình trước mặt Bệ hạ là được mà, đúng không? Điều đó thậm chí còn đem đến lợi ích cho hai chúng ta đấy.”

“Ta hiểu rồi. Em thật sự rất thông minh đấy, Terenezza. Được thôi,Scarlet, cô muốn gì? Ta sẵn lòng thực hiện mong muốn cuối cùng này của cô nếu như cô chấp nhận điều kiện đó. Cô nên cảm ơn trước tấm lòng vị tha của ta đi nha.”

“Được, cảm ơn ngài rất nhiều, thưa hoàng tử Kyle, quý cô Terenezza.”

Sau khi cúi đầu thật nhanh, tôi từ từ tiếp cận hai kẻ đó trong khi cố kiềm nén sự run rẩy nơi cánh tay trái.

“Được rồi, yêu cầu của cô là gì? Tiền bạc? Hay là Trang sức?”

“. . . Ngài thật sự muốn nghe chứ?”

“Cô làm ta mất quá nhiều thời gian rồi đấy! Nói mau, trước khi ta đổi ý bây giờ!”

“Vậy thì, tôi sẽ không ngần ngại nữa . . . Thưa quý cô Terenezza, cô đã sẵn sàng chưa?”

“Hả? Cô đang nói cái gì vậy . . .?”

Đối mặt trực diện với hoàng tử Kyle, kẻ lúc này đang tỏ ra khó hiểu, tôi tặng cho gã ta một nụ cười mà trước giờ gã chưa từng nhìn thấy.

“Bởi vì một khi mục tiêu đã ở gần như thế này . . . Tôi sẽ không thể nào có thể kiềm chế được nữa.”

Và rồi, tôi từ từ giơ cánh tay của mình lên . . .

“Mặc dù có hơi chậm trễ một chút, nhưng đây sẽ là thỉnh cầu cuối cùng của tôi. Cho bà đây tiễn con phò này sang thế giới bên kia nhé?”Không cần chờ đợi câu trả lời, tôi tung thẳng một quyền vào mặt của Terrenezza với toàn bộ sức lực của mình.

“Gyyyaaaaahhh!?”

Tiếng hét đầy đau đớn của con ả té toạt cả phòng khiêu vũ.

Terenezza, với chiếc mũi lúc này đang trào ra cả một thác máu, bay lên không trung trước khi ngã xuống thành một đống, tay và chân của cô ta co giật liên hồi trong khi bọt mép liên tục nhỏ ra từ miệng.

“Haa . . . Sướng tay thật đấy.”

Tôi lẩm bẩm những điều đó từ tận đáy lòng mình.

Mấy tên lúc nào cũng bô bô rằng bạo lực chỉ khiến cho con người ta cảm thấy đau khổ toàn là một lũ nói dối trắng trợn nhỉ?

Bởi vì, cứ nhìn thử mà xem, tôi lúc này đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi cho con nhỏ khốn nạn kia một đấm đấy thôi.

“N-ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”

“Đơn giản thôi mà. Tôi nổi khùng vì con ả đó, vậy nên tôi cho cô ta một ăn một đòn để xả giận, dễ hiểu mà ha?”

Khi tôi trả lời như thế, gã hoàng tử Kyle nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều gì đó vô lý lắm vậy.

À mà nghĩ lại thì, phản ứng đó cũng có lý chứ nhỉ?

Dù sao thì, cũng đã được mười năm rồi kể từ lần cuối cùng tôi làm điều này với bất cứ ai, vậy nên như một lẽ dĩ nhiên, cái gã này, kẻ chỉ biết làm theo lời hôn thê của mình đâu hề biết được điều đó.

Cho tới năm tôi lên bảy, tôi đã mang tiếng xấu khi thường xuyên dùng nắm đấm để khiến bất kì kẻ nào khiến tôi khó chịu phải im lặng, đến mức được người ta đặt cho cái biệt danh là Công Chúa Chó Điên (Mad Dog Princess). Mà nói thật thì hiện giờ trừ những nạn nhân của tôi ra, không còn ai nhớ đến cái tên đó nữa cả.

“Hỡi những người là thành viên của Phe Đệ Nhị Hoàng tử tụ hợp tại đây tối hôm nay . . .”

Quay ngoắt đi một cách tuyệt hảo, tôi khiến chiếc váy đỏ của mình trôi bồng bềnh như thể không có trọng lượng, trước đám đông đang sửng sốt nhìn tôi.

“Lũ khốn nạn các người, những tên khốn vô giá trị kia, tất cả tụi bây đều là những kẻ còn thấp kém hơn cả bầy lợn nữa.”

Tôi đã cố dồn nén cảm xúc của chính mình để cống hiến cho đất nước suốt bấy lâu nay.

Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã phải hi sinh rất nhiều điều, đã phải cam chịu nỗi đau một cách ngoan ngoãn hệt như một con búp bê vậy.

Thế nhưng, bầy lợn vô giá trị này, những kẻ không hề quan tâm đến bất kì điều gì ngoài bản thân chúng trong khi xâu xé nhau miếng bánh lớn nhất kia . . . Chỉ vì muốn nâng cao địa vị của chính mình, chúng đã đóng một vai trong vở diễn từ hôn tệ hại này, và chà đạp lên những gì mà tôi đã cố hết sức để có được.

Thử hỏi xem, làm sao mà tôi lại không thể sôi máu lên được chứ?

“Bởi vậy nên . . . Chắc tụi bây sẽ không phiền nếu như bà đây đấm bay từng đứa một đâu hả?”Tôi đút tay vào trong túi, và lấy ra một cặp găng tay.

Với số lượng bao cát nhiều như thế này, tôi phải làm gì đó để bảo vệ tay mình, đúng chứ? Đằng nào thì tôi vẫn là một quý cô thanh lịch mà.

“Giờ thì, chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ? Ai muốn lên trước nào? Hãy giơ tay lên để báo tôi một tiếng đi chứ.”

Truyện Chữ Hay