Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Đề Bảo vừa vào cửa một cái là đã ngó nghiêng cách trang trí bốn phía cứ như lãnh đạo nông thôn đi thị sát vậy.
Sau khi tuần ra xong một vòng, y bước đến chỗ cái tủ bên cạnh tivi áp tường, nhìn chằm chặp vào chậu cây trầu bà vàng() đến mức sắp ngồi thiền được luôn thì Đề Hồ kéo áo vest của y lại, “Anh Bảo Bảo ơi.”
Trầu Bà Vàng
Đề Bảo gạt phăng tay nó xuống, tiếp tục soi mói cái thảm, “Gì vậy?”
Đề Hồ nhìn anh Bảo Bảo của nó sắp sửa chui tọt xuống dưới cái bàn tới nơi như thể hận không thể dỡ từng viên gạch ra để săm soi, rồi nhìn thoáng qua Cảnh Minh đang đứng bên cạnh đang khoanh tay xanh cả mặt.
“Anh Bảo Bảo, anh tìm gì thế ạ?” Đề Hồ muốn kéo Đề Bảo từ dưới đất lên.
Đề Bảo đáp lại với vẻ mất kiên nhẫn: “Mày đừng quản anh.”
Cảnh Minh nhìn không nổi nữa.
Bình thường cái tên này bắt nạt Đề Hồ khi ở nhà cũng thôi đi, thế mà vẫn dám không khách sáo như vậy ngay dưới mí mắt hắn cho được.
Cảnh Minh nóng lòng che chở cho “con giai”, vừa mở lời đã châm chọc: “Đề Bảo Bảo…”
“Cậu gọi tôi là gì cơ?” Đề Bảo “Soạt” cái, bật dậy từ mặt đất.
Mang theo một cơn gió và cảm giác áp bách hắc ám.
Cảnh Minh chịu thua, dù gì cũng là bậc bề trên, bèn hỏi y với vẻ thiện ý: “Anh… À không, ngài đang tìm gì vậy? Hãy nói rõ cho ty chức với ạ?”
.
“Hừ.” Đề Bảo trưng vẻ mặt “Tui đã nhìn thấu hết tất cả”, tách chân ngồi lên sofa theo kiểu ngầu lòi.
Cảnh Minh bưng một tách trà cho y.
Đề Hồ lấy một túi bánh quy cho y.
Chỉ thiếu điều gọi một tiếng “Hoàng Thượng cát tường” mà thôi.
.
Hầu hạ y thư thái xong, Đề Bảo mới mở lời như một ông cụ: “Tôi đang xem cậu có lòng ‘quấy rối’ Đề Hồ hay không, không thôi thằng nhóc ngu ngốc kia đã bị bán còn đếm tiền hộ mất.”
Cảnh Minh: “…”
Thằng nhóc ngu ngốc Đề Hồ: “…”
“Vẻ mặt của hai đứa bây là sao đấy?” Đề Bảo nhìn hai kẻ đang ngây ra như phỗng trước mặt, bèn thực hiện chức trách của bậc làm cha làm mẹ, dạy dỗ Đề Hồ: “Khi sống trong nhà người lạ thì việc đầu tiên phải làm là nhìn trong mấy góc phòng có camera mini không, dưới sofa có dao kéo không được kiểm soát chặt không, có cái roi nào…”
“Cảnh Minh không phải loại người như thế đâu, anh Bảo Bảo.” Đề Hồ phản bác.
“…” Cảnh Minh đứng đực ra đó đổ mồ hôi lạnh, không biết phản bác thế nào.
Xin lỗi mày nhé, có thật đấy.
“Sao anh không nói gì?” Đề Hồ khẽ giật tay áo của Cảnh Minh, “Xin lỗi anh nhé, Tiểu Minh. Anh của tui quan tâm tui quá thôi à, anh đừng để bụng nha.”
Cảnh Minh ậm ừ cười ha ha, chứ thật ra chẳng nghe lọt một câu nào.
.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Đề Bảo bắt đầu hỏi theo kiểu phụ huynh.
Cảnh Minh: “Hai mươi ba.”
“Ừ.” Đề Bảo gật đầu, có vẻ đã vừa lòng, “Nhà ở đâu?”
Cảnh Minh: “Là người địa phương.”
“Ừ.” Đề Bảo gật đầu, có vẻ đã vừa lòng, “Bố mẹ làm nghề gì?”
Cảnh Minh: “Bố mẹ đều là kỹ sư cả.”
Đề Hồ cảm thấy hình như anh nó đã uống nhiều quá rồi, bèn vỗ cánh phành phạch, chạy đến bên chân y, định hút sự chú ý của y: “Anh Bảo Bảo ơi…”
Đề Bảo khép chân lại, bắt chéo chân theo đường cong vòng qua đầu Đề Hồ một cách tao nhã, ra câu hỏi tiếp theo: “Cậu làm nghề gì?”
“… Viết lách vài thứ.” Cảnh Minh khiêm tốn đáp.
Đề Bảo lấy tay chống má, hỏi tiếp: “Lương một năm bao nhiêu?”
Đề Hồ thấy câu hỏi càng lúc càng thoát khỏi sự khống chế, bèn nhún xuống để nhảy, bay lên tận đầu Đề Bảo, định dính đầy lông chim vào mặt anh nó.
Nhưng lại chỉ thành công chắn cái miệng y lại mà thôi.
.
Đề Bảo nhíu mày, tóm lấy cánh nó rồi kéo xuống từ mặt mình, Cảnh Minh nhìn vậy mà thấy xót.
Cảnh Minh cẩn thận đón chim, an ủi Đề Hồ, “Không đau chứ?”
Đề Hồ vốn chẳng đau xíu nào, nhưng khi hắn vừa dịu dàng hỏi han thì cơn đau bắt đầu lan ra từ cánh chim, thậm chí đến cả đầu lông đang không có cảm giác gì cũng thấy đau đau.
Đề Hồ lắc đầu, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Cảnh Minh, “Không đau ạ.”
Cảnh Minh mất hứng, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, giọng nói lạnh lẽo như băng, “Anh đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Đề Bảo nhìn Đề Hồ đã bị mần thịt sạch bách, thở dài, “Tôi tới xem cậu có năng lực nuôi nó không thôi, nếu không thì sao tôi yên tâm cho được.”
.
Đề Bảo nói xong còn lấy bật lửa ra, sau khi đè xuống cái “Tách” thì run tay định châm thuốc.
Khi ngọn lửa hãy còn cách điếu thuốc một mi-li-mét thì hình như Đề Bảo nghĩ đến chuyện gì đó, thế là dập lửa cái “Chóc”.
Cảnh Minh trưng vẻ mặt không hiểu mô tê gì cả.
Y đã gần như có thể xác định được là, có lẽ đây là một tên kỳ cục.
Nghĩ vậy xong, Đề Bảo không trưng ra bản mặt đáng ghét nữa, thậm chí còn không ý thức được rằng trong cái nhìn của y dành cho hắn đã hiền từ hơn cả.
.
“Có nhà không?” Đề Bảo cầm cái bật lửa trong tay rồi tung lên trời xong lại bắt, chơi vui hết biết.
Vấn đề này thì mình ô kề!
Cảnh Minh tranh lời: “Có xe có nhà có tiền tiết kiệm, có sắc có tiền có thời gian, biết giặt đồ nấu cơm quét dọn nhà cửa…”
Đề Bảo nhìn hắn đang tự tâng bốc lên trời, tâm trạng trở nên vi diệu hơn.
Y không cho phép trong những kẻ đang ngồi có người ưu tú hơn y!
Đề Bảo: “Tôi là tổng giám đốc.”
Cảnh Minh: “Tôi là nhà văn.”
Đề Bảo: “Tôi cao một mét tám ba.”
Cảnh Minh: “Chân tôi một mét mười tám!”
Đề Bảo: “Trời lạnh rồi, tôi có thể khiến Vương thị phải phá sản.”
Cảnh Minh: “Trời tối rồi, tôi có thể khiến Vương tổng bị đè!”
Đề Bảo cáu: “Dưới trướng tôi có ba trăm xí nghiệp!”
Cảnh Minh không chịu yếu thế: “Dưới ngòi bút tôi có sáu trăm tư thế!”
Đề Bảo: “Tôi… Nà ní?”
Đề Hồ: “…”
Cảnh Minh: “…” Không phải tui, tui không có.
.
Ba người ở hiện trường, à không, là hai người một chim, đều sa vào sự im lặng quỷ dị.
.
Cảnh Minh là kinh hãi.
Đề Hồ là mông lung.
Đề Bảo thì khó thở ngay và luôn.
.
Biết ngay là không yên lòng được với cái thằng này mà!
Đề Bảo xắn tay áo lên, chuẩn bị đại sát tứ phương.
Đề Hồ ôm chân anh nó, nháy mắt với Cảnh Minh bảo hắn trốn mau đi.
Cảnh Minh hãy còn chưa kịp hoàn hồn, sao tự dưng mình lại ‘tự thú’ mất rồi?
“Tiểu Minh, chạy mau!” Vì bị chân Đề Bảo vung qua vung lại nên giọng nói của Đề Hồ trở nên run rẩy, hỗn loạn trong tiếng gió.
Ấy vậy mà nom Cảnh Minh vẫn bình tĩnh lắm, nghiêm mặt nói với Đề Bảo: “Nếu anh đã biết rồi thì chúng ta sẽ chính thức bàn về vấn đề quyền nuôi nấng Đề Hồ luôn đi.”
.
Cảnh Minh châm điếu thuốc cho mình, trong ấn tượng của Đề Hồ thì đây là lần đầu tiên nó thấy hắn hút thuốc.
Nó cứ nghĩ là hắn sẽ không biết hút chứ.
“Tôi là một nhà văn viết truyện sex.” Cảnh Minh phun một làn khói, ẩn giấu vẻ mặt của mình trong đó.
Đề Hồ cảm thấy cả hai trái tim của mình đã bắt đầu run rẩy.
Dáng vẻ hút thuốc của anh ấy gợi cảm ghê nơi!
Đề Hồ ngắm nhìn Cảnh Minh với vẻ si mê, bị Đề Bảo nhìn thấy thì tát một cái, người loạng choạng.
Đề Bảo nhìn thằng em không có cốt khí nhà mình rồi chỉ vào Cảnh Minh: “Nghe tên đó làm nghề gì chưa?”
“Có ạ.” Đề Hồ gật đầu, “Là một nhà văn ạ.”
Trọng điểm là đây đó hả!
Sếch đâu rồi?
Đề Bảo nhìn trời.
Đệt, hôm nay không chuyện trò gì được nữa rồi.
.
Cảnh Minh nói: “Tôi thừa biết có lẽ anh sẽ không hiểu được nghề của tôi, tuy tôi viết truyện kiểu đó, nhưng không có nghĩa là chính bản thân tôi cũng…”
Không có nghĩa là chính bản thân cậu?
Hay lắm.
Sáu trăm kiểu! Sáu trăm kiểu!
Sáu trăm tư thế là thứ mà người khác có thể nghĩ ra được à!
Đề Bảo muốn làm một bản giấy trắng mực đen, đóng dấu những lời hắn vừa nói rồi dán ngay trên đầu hắn luôn cho rồi.
>> Chương
Editor: Cái đm chương này lúc tôi edit cười như con dở giữa đêm =)) Xin mạn phép trích hai đoạn đặc sắc nhất =)))
“Vẻ mặt của hai đứa bây là sao đấy?” Đề Bảo nhìn hai kẻ đang ngây ra như phỗng trước mặt, bèn thực hiện chức trách của bậc làm cha làm mẹ, dạy dỗ Đề Hồ: “Khi sống trong nhà người lạ thì việc đầu tiên phải làm là nhìn trong mấy góc phòng có camera mini không, dưới sofa có dao kéo không được kiểm soát chặt không, có cái roi nào…”
“Cảnh Minh không phải loại người như thế đâu, anh Bảo Bảo.” Đề Hồ phản bác.
“…” Cảnh Minh đứng đực ra đó đổ mồ hôi lạnh, không biết phản bác thế nào.
Xin lỗi mày nhé, có thật đấy.”
Đề Bảo: “Tôi là tổng giám đốc.”
Cảnh Minh: “Tôi là nhà văn.”
Đề Bảo: “Tôi cao một mét tám ba.”
Cảnh Minh: “Chân tôi một mét mười tám!”
Đề Bảo: “Trời lạnh rồi, tôi có thể khiến Vương thị phải phá sản.”
Cảnh Minh: “Trời tối rồi, tôi có thể khiến Vương tổng bị đè!”
Đề Bảo cáu: “Dưới trướng tôi có ba trăm xí nghiệp!”
Cảnh Minh không chịu yếu thế: “Dưới ngòi bút tôi có sáu trăm tư thế!”
Đề Bảo: “Tôi… Nà ní?”
Đề Hồ: “…”
Cảnh Minh: “…” Không phải tui, tui không có.